[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 7




“Chủ tiệm à, hôm qua Vú Em nhặt được con vẹt kia ở đâu đấy Có thể gọi con vẹt đó tới để tôi chụp một tấm hình được không” Lúc Đỗ Thiên Trạch tìm được Phương Nghị thì thấy anh đang chuyển thức ăn cho chó vào kho. Đã qua nhiều ngày như vậy, Đỗ Thiên Trạch phát hiện Phương Nghị không chỉ đối xử rất tốt với đám thú cưng, mà ngay cả nhân viên trong cửa hàng cũng rất được săn sóc. Mấy chuyện cần thể lực đều là do anh làm tất, là ông chủ kiêm luôn tạp vụ.

“Số 896, mau bay lại đây.” Phương Nghị không hỏi Đỗ Thiên Trạch muốn tìm con vẹt kia để làm gì, chỉ gào to một tiếng ra sân sau, đáp lại anh chính là tiếng ‘gâu’ của Vú Em.

Vú Em lại sủa thêm vài tiếng nữa. Con vẹt xám liền phành phạch bay tới, đậu ngay trên nóc tủ lạnh, kêu lên: “Chuyện gì Chuyện gì”

Đỗ Thiên Trạch hơi ngớ ra, vẹt mà cũng thông minh vậy sao Không những nói được, mà còn biết biểu đạt ý tưởng nữa. Động vật trong cửa hàng này đều có biểu hiện kỳ quái, chắc là do bị Vú Em dạy. Nhưng mà con vẹt này tới cửa hàng chưa được hai ngày mà, sao lại thông minh như vậy

“Đứng yên. Để tao chụp ảnh cho mày.” Đỗ Thiên Trạch nghe con vẹt hỏi, cũng nghiêm túc mà trả lời nó, sau đó giơ di động lên.

Con vẹt xám thấy Đỗ Thiên Trạch giơ di động lên chụp ảnh, nó liền giơ một chân lên tạo hình chữ V siêu ngầu, vốn là một con chim trông rất khôn khéo, nháy mắt liền biến thành một con chim ngu cực.

“Ha ha ha, nhìn bộ dạng ngu ngốc của mày này.” Đỗ Thiên Trạch chụp xong, chợt nghe thấy có người chọc vẹt xám, cũng nhịn không được mà âm thầm phụ họa theo, cậu cũng thấy vậy đấy.

“Chim ngốc.” Chờ đến lúc Đỗ Thiên Trạch chụp xong rồi, con vẹt xám mới đốp chát lại.

Đỗ Thiên Trạch biết Thái Nhã đang nóng lòng muốn xem ảnh, liền gửi ảnh qua trước, sau đó mới xoay người xem coi là ai đang cười nhạo vẹt xám, giọng nói kia nghe rất chói tai, có vẻ không giống giọng người lắm.

Không chờ Đỗ Thiên Trạch tìm được nơi phát ra giọng nói, thanh âm kia lại vang lên: “Đồ chim ngốc, đồ chim ngốc.” Trong giọng nói còn mang theo vẻ khiêu khích.

Đỗ Thiên Trạch dựa vào thanh âm mà nhìn qua, liền cười rộ lên, thì ra là một con vẹt ngực đỏ* đang dùng vẻ mặt khinh thường mà nhìn vẹt xám.

*100_3137

“Chim ngốc, chim ngốc, Đại Phi là chim ngốc.” Con vẹt xám bay tới bên cạnh ***g chim của vẹt ngực đỏ, kêu lên.

“Đồ chim ngốc.” Con vẹt ngực đỏ nói xong, lại kêu cạc cạc cạc vài tiếng, sau đó giơ móng đẩy ***g sắt ra.

Con vẹt ngực đỏ và vẹt xám đứng chung một chỗ, cậu đá tôi một cước tôi đạp cậu một móng, cứ y như con người mà xáp lại đánh nhau.

“Đánh chim ngốc, đánh chim ngốc.” Con vẹt ngực đỏ lớn tiếng kêu lên, mấy con chim sẻ cũng bổ nhào vào vẹt xám.

Con vẹt xám quơ cánh, đẩy mấy con chim sẻ qua một bên, rồi nhào lên người vẹt ngực đỏ mà đánh nhau.

Đỗ Thiên Trạch nhìn hai con vẹt, lông tụi nó rớt đầy lên người cậu, nhưng hai con đang đánh nhau đến khí thế ngất trời nhìn rất thú vị, nên không tới ngăn tụi nó.

Thấy hai con vẹt đang đánh nhau, đám chim sẻ đều ngồi xổm xuống hết, cả người đều rụt lại thành một cục, có vẻ rất sợ hãi, nhưng vẫn cứ không ngừng líu ríu.

Không lâu sau, đã có mấy chục con chim sẻ bay tới hóng hớt, trên nóc tủ lạnh đều là chim sẻ, tụi nó rất yên lặng, không hề phát ra một tiếng động nào, cứ ngồi xổm ở trên đó…. xem phim.

“Chủ tiệm à, Đại Phi lại đánh lộn với chim khác nữa rồi.” Phương Duyệt nhìn thấy cả người Đỗ Thiên Trạch dính đầy lông chim, liền vội vàng giúp Đỗ Thiên Trạch phủi hết đám lông kia xuống, thuận tiện gọi Phương Nghị.

Phương Nghị bước vào, nhìn xung quanh tiệm một chốc, rồi nói với đám chim sẻ: “Còn xem nữa thì mai không có đồ ăn.”

Chim sẻ vừa nghe thấy lời Phương Nghị nói, liền líu ríu với anh một trận. Phương Nghị không đổi sắc mặt, lại nói: “Tao nghe không có hiểu, tụi mày mà còn không đi, phần gạo kê cho ngày mai sẽ biến mất thật đấy.”

Đám chim sẻ liền đứng vụt dậy, vỗ cánh bay đi.

“Đại Phi, mày có dừng tay hay không hả Hôm nay đừng hòng ra ngoài hít thở không khí. Tao không thèm nuôi đám chim sẻ người hầu của mày nữa.” Phương Nghị ngẩng đầu nói với hai con vẹt đang đánh nhau thành một cục kia.

“Ăn hiếp con, ăn hiếp con.” Con vẹt ngực đỏ nghe thấy Phương Nghị nói, liền đậu lên vai Phương Nghị, không ngừng hô to.

“Bộ tao không biết mày sao Sau này còn ăn nói lung tung nữa, tao sẽ khấu trừ đồ ăn vặt của mày. Bắt mày bay ra ngoài tìm sâu mà ăn.” Phương Nghị vẫn bình chân như vại, nói.

“Sao trên đời lại có con chim xui xẻo như vậy…. Con muốn bỏ nhà đi không quay về nhà nữa…..” Con vẹt ngực đỏ đột nhiên hát lên, hát xong rồi thì vỗ cánh bay đi.

“Con vẹt….” Đỗ Thiên Trạch vội bước lên, con vẹt này chơi rất vui nha, bay đi thật thì tiếc lắm.

“Không có gì đâu. Nó đói bụng thì sẽ quay về thôi.” Phương Duyệt nói, sau đó nói với Đỗ Thiên Trạch, con vẹt ngực đỏ này là cũng là do Vú Em nhặt về. Lúc nhặt được nó thì miệng của nó đã tiện muốn chết, hầu như đã cười nhạo hết tất cả động vật trong tiệm rồi, chỉ duy có mỗi Vú Em là chưa bị chế giễu.

Chế giễu chó mèo còn chưa tính, nếu gặp phải động vật biết bay, nó nhất định phải đánh với người ta một trận mới chịu. Lúc bị la thì liền đòi bỏ nhà ra đi, nhưng nó lại không có khí phách gì hết, kỷ lục bỏ nhà ra đi cao nhất của nó chỉ có ba tiếng đồng hồ mà thôi.

Sau khi biết sự tích của con vẹt này, Đỗ Thiên Trạch không cảm thấy ngạc nhiên chút nào, nhưng việc con vẹt thu mấy con chim sẻ làm tiểu đệ rồi lại bắt Phương Nghị cung cấp tức ăn cho tiểu đệ của nó thì…..

“Mày.” Phương Nghị chỉ vào con vẹt xám. “Rảnh thì ra ngoài trông cửa. Đừng có gây lộn trong cửa hàng, không thì cho mày về nhà.”

“Không về nhà, không về nhà.” Con vẹt xám kêu lên rồi bay ra ngoài.

“Cậu vừa nãy muốn chụp ảnh con vẹt đó là vì quen với chủ của nó sao” Phương Nghị xoay người hỏi Đỗ Thiên Trạch.

“Con vẹt này bị mèo trong nhà ăn hiếp, cho nên mới đòi bỏ nhà ra đi. Nếu cậu quen với chủ nhân của nó thì tốt nhất là bảo chủ nhân đưa nó về nhà đi.” Khác với những con vật khác, Phương Nghị không thích chim cho lắm, cảm thấy quá ồn ào.

“Chắc là không phải người này rồi.” Đỗ Thiên Trạch mở di động lên, Thái Nhã vẫn chưa trả lời, chắc con vẹt này không phải là con vẹt bị mất của Thái Nhã.

“Tiểu Duyệt, chụp cho con vẹt này vài tấm hình rồi up lên Weibo đi. Xem coi có thể tìm được chủ nhân của nó hay không.” Phương Nghị nói xong, liền xoay người rời đi.

“Ai, anh à, anh đừng có đi a, giờ không post Weibo được.” Phương Duyệt mở máy tính lên, chợt nhớ tới Weibo của cửa hàng thú cưng giờ đang đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, không thể post Weibo lên ngay bây giờ được.

Phương Nghị vẫn cứ rời đi, không biết có nghe thấy hay không.

“Nam thần, nam thần, bài post của anh được rất nhiều minh tinh trong giới giải trí chuyển tiếp a. Bình luận cũng có hơn năm vạn rồi. Ngay cả Weibo cửa hàng thú cưng của tụi em cũng đã tăng lên hai ba vạn fan chỉ trong vòng mới mấy tiếng đồng hồ thôi a. Sao anh lại không để ý tới nó mà cứ chạy khắp nơi theo anh của em chứ” Phương Duyệt định kéo Đỗ Thiên Trạch vào trong phòng nghỉ, Hải Dương đang ngồi ở trong đó theo dõi Weibo.

“Có cái gì đáng xem đâu.” Đây là chuyện đã dự đoán từ trước rồi. Tuy Đỗ Thiên Trạch không nổi tiếng, nhưng nhân duyên cũng khá tốt. Có vài người giúp chuyển tiếp Weibo cũng là chuyện thường thôi. Lại nói, cho dù có nhìn Weibo chằm chằm thì cũng đâu có ích gì, còn không bằng chạy đến sân sau vuốt ve chó mèo, sẵn tiện thả lỏng tinh thần đâu.

Đỗ Thiên Trạch đến sân sau, Phương Duyệt đành phải quay về máy nhìn Weibo chằm chằm. Rốt cục cô cũng biết cảm giác được nổi tiếng là như thế nào rồi. Cứ mỗi phút trôi qua, Weibo cửa hàng thú cưng lại tăng thêm vài chục fan, tiếng nhắc nhở vang lên không ngừng.

Ở sân sau có ghế dựa, Phương Nghị đang ngồi phơi nắng ở trên đó, trong ngực còn ẵm vài con mèo, Vú Em thì nằm ngay bên cạnh.

Lão Hổ nghe thấy tiếng động liền khẽ lên tiếng cảnh báo, nhưng khi nhìn thấy là Đỗ Thiên Trạch thì lại lui về phơi nắng.

“Tôi ngồi ở đây được không” Đỗ Thiên Trạch tìm một cái ghế nhỏ đặt bên cạnh Phương Nghị.

“Tùy cậu thôi. Ở đây rộng lắm, nhưng cậu không sợ bẩn sao” Phương Nghị không mở mắt, thuận miệng hỏi.

“Ở đây chính là thiên đường, bẩn chỗ nào chứ.” Đỗ Thiên Trạch ngồi xuống bên cạnh Phương Nghị, nhìn đám chó mèo đầy khắp sân, cảm thấy nếu có thể làm được như Phương Nghị, bên người có nhiều động vật nhỏ đáng yêu như vậy, cũng xem như là thành công rồi.

Kỳ thật lúc trước, Đỗ Thiên Trạch không thích động vật, cho tới giờ cũng chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ nuôi mèo. Gặp được Đại Bạch, là bởi vì có chuyện.

Lúc Đỗ Thiên Trạch mới ra mắt, bởi vì có ngoại hình tuấn lãng, nên cũng nổi được một chút. Khi đó cậu còn nhỏ tuổi, năng lực thừa nhận lại kém, thấy mình có chút thành tích thì liền tự cho mình là thiên hạ vô định. Nhưng cậu không có bối cảnh cũng không có tiền, lại chướng mắt quá nhiều kịch bản, nên dần dần càng ngày càng ít người gọi Đỗ Thiên Trạch đi thử vai, thậm chí có tới hơn nửa năm trời, cậu chả làm được việc gì.

Tuy cũng có vài người đến tìm cậu đóng phim, nhưng kịch bản quá tệ, thậm chí còn có thể xem như là bán thịt*, cho nên cậu chướng mắt.

*bán thịt: ý chỉ mấy cảnh phim hở hang lộ thịt để câu khách.

Sau lại có một lần, Đỗ Thiên Trạch tham dự một buổi tiệc rượu, được một đạo diễn coi trọng. Gã là đạo diễn hạng hai, cũng từng quay được vài bộ phim nổi tiếng. Trong buổi tiệc, gã nói với cậu, nếu cậu chịu chấp nhận quy tắc ngầm, thì vai nam chính số hai sẽ thuộc về cậu.

Đó gần như là cơ hội cuối cùng cho Đỗ Thiên Trạch. Cậu có thể tưởng tượng được, nếu không nhận bộ phim đó, coi như từ nay về sau cậu sẽ hoàn toàn rút lui khỏi giới giải trí.

Đỗ Thiên Trạch thích đóng phim. Cậu không cam lòng rời khỏi giới giải trí như vậy, cho nên lúc ấy đã rối rắm rất lâu, mới chuẩn bị đến tìm đạo diễn.

Ban đêm, lúc Đỗ Thiên Trạch vừa xuất phát thì xe lại chết máy. Cậu xuống xe kiểm tra, lúc quay vào xe thì phát hiện bên chỗ phó lái có một con mèo nhỏ màu trắng không sợ người, cho dù nhìn thấy cậu thì nó cũng không chạy, vẫn ngồi xổm ở đó mà nhìn cậu, đôi mắt to tròn phản chiếu ánh đèn lung linh, thoạt nhìn vừa sạch sẽ lại ấm áp.

Đỗ Thiên Trạch và nó nhìn nhau một hồi, dũng khí vất vả lắm mới gom lại được nháy mắt đã biến mất tăm. Cậu dựa vào tay lái khóc lớn một hồi. Khóc xong, Đỗ Thiên Trạch ôm mèo về nhà, đồng thời ném luôn tấm danh thiếp của vị đạo diễn kia đi.

Giờ nghĩ lại, Đỗ Thiên Trạch vẫn rất cảm ơn Đại Bạch. Nếu không có Đại Bạch, lúc đó cậu đã bị danh lợi mê hoặc rồi. Nếu không có Đại Bạch, cậu thật sự sẽ đến tìm gã đạo diễn đó, rồi trở thành một con người dơ bẩn đến mức ngay cả chính bản thân mình cũng phải phỉ nhổ.

Cũng chính từ lúc đó, Đỗ Thiên Trạch dần dần trở thành miêu nô*, hơn nữa còn vui vẻ chịu đựng.

*miêu nô = nô lệ của mèo.