[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 97




Tuy Bùi Hạo Ngôn rất thích Bùi Đầu To, nhưng anh không mù quáng mà cho rằng Bùi Đầu To nhà anh là con chó tốt nhất. Vú Anh thoạt nhìn tốt hơn Bùi Đầu To rất nhiều. Nếu để hai đứa nó sinh ra một đám chó con, thì chắc chắn đám chó con đó đẹp trai hơn chó quê nhiều. Vì thế hai người cùng nhau thương lượng vấn đề phân chia chó con, một lát sau đã đạt thành hiệp nghị.

Vú Anh nãy giờ vẫn bận rộn đưa đồ ăn tới cho Vú Em, không hề để ý đến cha nó đã thành công tìm được bạn trai cho nó rồi.

Phương Duyệt ở cạnh nghe, không hề lên tiếng. Cô cảm thấy chuyện này hoàn toàn bất khả thi. Nhìn thái độ của Vú Anh đối với Bùi Đầu To thì liền biết, tụi nó nhất định không thành công.

Phương Nghị mang đồ ăn lên thì phát hiện Đỗ Thiên Trạch đã dậy. Cậu đang đứng bên cạnh cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài.

“Đẹp không” Cảnh sắc nơi này Phương Nghị đã nhìn rất nhiều năm rồi cho nên không còn cảm giác gì cả.

“Anh mua đồ ăn sáng cho em, thừa lúc còn nóng ăn đi. Ninh Phong và Bùi Hạo Ngôn đang ở dưới. Ăn xong chúng ta cùng đi xuống.” Phương Nghị đưa đồ cho Đỗ Thiên Trạch.

“Được.” Đỗ Thiên Trạch nhận lấy đồ ăn Phương Nghị đưa tới, cậu chỉ cần ăn vài hớp thì đã xong, dọn dẹp lại một chút rồi xuống lầu với Phương Nghị. Ở dưới lầu, Ninh Phong và Bùi Hạo Ngôn đã bàn xong thời gian địa điểm gặp mặt, còn đang thảo luận Vú Anh và Bùi Đầu To thích cái gì để xem coi tụi nó có cùng chung sở thích hay không.

“Tới rồi sao. Tiểu Đỗ, cậu chuẩn bị tốt chưa Mấy ngày sau sẽ chính thức khai máy đó.” Ninh Phong chào Đỗ Thiên Trạch, sau đó quay đầu nói với Phương Nghị: “Cậu cảm thấy Vú Anh nhà anh có thể thích Bùi Đầu To được không”

“Anh cứ thử xem.” Phương Nghị lộ vẻ mặt hơi phức tạp mà nói. Kỳ thật, Phương Nghị hy vọng Vú Anh có thể thích Bùi Đầu To, đến lúc đó nói không chừng có thể sinh ra được một đám chó con giống như Vú Em. Nhưng trong lòng anh rất rõ ràng Vú Anh chắc chắn không có khả năng di tình biệt luyến.

“Chúng ta còn đang thảo luận, cậu có đề nghị gì không” Ninh Phong hỏi.

“Không có. Vú Anh không giống như mấy con chó khác. Cho dù em có đề nghị thì cũng đâu có ích gì.” Phương Nghị nhìn Vú Anh đang dựa sát vào người Vú Em, không còn lời gì để nói. Mấy con chó khác cứ thấy chó là sáp tới không cần biết có phải con cũ hay không. Còn Vú Anh thì từ đầu tới cuối chỉ mặt dày bám theo mỗi Vú Em. Nó là một con chó trước giờ anh chưa từng nhìn thấy.

“Được rồi. Để tự chúng tôi nghiên cứu một chút.” Bùi Hạo Ngôn ngẫm lại lời Phương Nghị nói, cảm thấy anh ta nói rất đúng. Vú Anh không giống như mấy con chó bình thường khác, nên không thể dùng cách cũ ngu ngốc mà đối đãi với nó được, đến lúc đó thì phải tùy vào hoàn cảnh mà ứng biến thôi.

“Mấy người cứ nghiên cứu đi. Tôi tới sân sau xem, cũng nên ra ngoài mua thức ăn rồi. Hôm nay tôi sẽ làm bánh ngô cho tụi nó ăn. Anh tạm thời đừng dẫn Bùi Đầu To về.” Phương Nghị thấy Bùi Hạo Ngôn và Ninh Phong lại thương lượng chuyện của Vú Anh và Bùi Đầu To, hai người lại nói cứ y như thật, nên anh cũng lười nghe, vì thế chạy ra sân sau đi thị sát.

Trong khoảng thời gian này, trường học cho nghỉ, vì thế ngày nào Ngao Nhiễm Kỳ cũng chạy tới cửa hàng. Chắc là bởi vì lần trước cãi nhau với Phương Nghị, vì ngại ngùng nên mỗi lần gặp mặt cậu rất ít khi nói chuyện. Không cần Phương Nghị phải nói, cậu cũng đã tự mình làm tốt hết công việc trong sân, sau đó chui vào góc chơi cùng với sóc, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình. Nhóc con da mặt mỏng, lại có sức lao động miễn phí, Phương Nghị cũng liền chấp nhận hành vi của cậu nhóc, cho tới giờ vẫn chưa từng chủ động nói chuyện với cậu, sợ dọa cậu sợ chạy mất.

Nhóc con này đã tới từ sớm, toàn bộ thức ăn cho chó mèo đã được phân phối và thu dọn xong, cát mèo cũng đã dọn dẹp sạch sẽ. Phương Nghị kéo Đỗ Thiên Trạch đi một vòng, phát hiện không có chuyện gì thì chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn.

Lúc ra đằng trước tiệm, cả hai nhìn thấy Phương Duyệt đang buồn bã ỉu xìu mà chơi game, vẻ mặt mê mang.

“Sao em lại đi ra rồi” Phương Nghị quơ quơ tay trước mặt Phương Duyệt.

“Hai người họ đang thảo luận chuyện của Bùi Đầu To và Vú Em, khí thế ngất trời. Em không chen miệng vào được nên đi ra. Anh ơi, anh cảm thấy chuyện của Vú Anh và Bùi Đầu To có thể thành sao” Phương Duyệt tiến đến trước mặt Phương Nghị, hỏi.

“Không thể.” Phương Nghị trả lời như đinh đóng cột.

“Em cũng biết là không thể. Vú Anh sao có thể di tình biệt luyến được chứ. Ý tưởng của bọn họ rất không thực tế. Sao anh không nói cho bọn họ biết” Giống với suy nghĩ của Phương Nghị, Phương Duyệt cũng biết chuyện của Bùi Đầu To và Vú Anh là không đáng tin.

“Không để bọn họ thử, bọn họ sẽ không chết tâm.” Phương Nghị đoán Ninh Phong cũng biết việc này không thể thành, nhưng chỉ vì không cam lòng mà thôi.

“Cũng đúng.” Phương Duyệt gật đầu, cúi đầu suy nghĩ một lát, định nói thêm gì nữa với Phương Nghị, nhưng cả nửa ngày trời cũng không nói ra được, cô mệt mỏi lấy vài tờ tiền trong ngăn kéo đưa cho Phương Nghị: “Hôm nay phải làm bánh ngô đúng không Nhớ giúp em mua vài món ăn vặt về nhé. Tâm tình của em không tốt. Muốn có một bữa cơm no đủ.”

“Tâm tình không tốt Ai chọc giận em” Trong cái tiệm này, ngoài Phương Nghị ra thì không ai có địa vị cao hơn Phương Duyệt cả. Ai dám chọc cô

“Không có ai chọc hết. Anh đi nhanh đi. Chờ em có tâm tình rồi thì sẽ nói cho anh biết.” Phương Duyệt đưa tiền cho Phương Nghị rồi quay trở lại bàn vi tính.

“Nếu không được thì em nói với thím út đi, đâu nhất thiết phải nói với anh.” Đỗ Thiên Trạch ở sau lưng lặng lẽ chọt chọt Phương Nghị. Lúc này Phương Nghị mới nhớ ra Phương Duyệt là cô gái, có một số chuyện không thể nói với anh.

“Biết rồi. Anh đi nhanh đi.” Phương Duyệt phất tay.

Lúc Phương Nghị đi ngang qua phòng nghỉ, theo thói quen gọi Vú Em. Vú Em từ trong phòng chạy ra, đằng sau còn dắt theo một hàng chó và hai người.

“Một mình tôi đi là được rồi. Bùi Đầu To, Bùi Bé Bự và Vú Em cùng đi chung. Vú Anh thì ở lại. Trong chợ bẩn, Vú Anh chạy tới đó sẽ bị bẩn lông.” Ninh Phong xuất hiện trong cửa hàng thì không có gì, người trong tiệm có thấy cũng sẽ làm ngơ. Nếu đi ra chợ rồi bị người ta nhận ra thì đừng hòng mua thức ăn gì nữa.

“Không sao. Bẩn thì tắm. Không cho Vú Anh đi cùng với Vú Em. Vú Anh nhất định sẽ không vui.” Ninh Phong không thích thấy Vú Anh bị ủy khuất. Vừa thấy Vú Anh lộ ra ánh mắt ủy khuất, nguyên tắc gì đó Ninh Phong liền cho bay biến tất.

“Vậy ba người ở lại. Bùi Đầu To và Bùi Bé Bự cũng ở lại. Tôi dẫn Vú Em và Vú Anh đi mua thức ăn.” Phương Nghị cúi đầu nhìn bộ dáng đáng thương hề hề của Vú Em, có chút chống đỡ không nổi.

“Không thành vấn đề. Tụi anh sẽ trông chừng Bùi Đầu To và Bùi Bé Bự giúp cậu.” Ninh Phong vỗ ngực cam đoan.

“Em đi cùng anh. Em muốn mua chút đồ.” Đỗ Thiên Trạch chợt nói.

“Được. Vậy hai người ở nhà, nhớ trông chừng Bùi Đầu To và Bùi Bé Bự.” Phương Nghị dặn dò vài câu rồi dẫn Vú Em và Vú Anh ra ngoài.

“Lại thêm một đứa có bà xã bỏ mặc bạn bè rồi.” Ninh Phong nói với bóng lưng của Phương Nghị, sau đó xoay người nói với Bùi Hạo Ngôn: “Chúng ta lại tiếp tục thảo luận chuyện Tiểu Vú Anh nào.”

Vú Anh vừa tranh được quyền lợi đi dạo phố cùng Vú Em thì rất là vui vẻ. Nó ngẩng đầu ưỡn ngực đi bên cạnh Vú Em, thấy có con chó khác nhìn Vú Em, nó liết quay đầu sủa to một tiếng đuổi con chó đó đi chỗ khác, rất là hung hãn, làm có không ít người tới vây xem.

Phương Nghị đi tới vài sạp hàng quen thuộc chọn đồ, sau đó mới cùng Đỗ Thiên Trạch đi mua thức ăn.

Trên lầu ba có phòng bếp, nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng động tới. Lần này Phương Nghị dọn phòng, Đỗ Thiên Trạch đã bảo anh dọn luôn cả phòng bếp. Tuy cậu không thể nấu cơm mỗi ngày, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể làm vài món. Lời nói của thím út Đỗ Thiên Trạch vẫn còn nhớ, đã lâu rồi Phương Nghị chưa được ăn cơm nhà.

“Nhiều vậy Ăn hết không” Đồ Đỗ Thiên Trạch mua, Phương Nghị đều tự mình cầm lấy, rất nhanh sau đã đầy hết cả hai tay.

“Không phải còn có anh Ninh và Bùi Hạo Ngôn nữa sao Chúng ta làm phiền người ta như vậy, mời bọn họ một bữa cơm cũng là điều đương nhiên mà, thuận tiện chúc mừng tân gia phòng bếp, sau này không cần mua đồ ăn bên ngoài nữa.” Hôm nay rảnh rỗi, Đỗ Thiên Trạch định làm thêm vài món ăn, chúc mừng phòng bếp của Đỗ Thiên Trạch khai trương, có nhiều người thì sẽ chính thức được một chút.

“Ừ.” Phương Nghị gật đầu, cảm thấy Đỗ Thiên Trạch rất chu đáo.

Phương Nghị và Đỗ Thiên Trạch mua đồ xong thì về nhà, phát hiện trong tiệm lại có thêm người. Điền Nhan Minh dẫn theo vợ con tới. Bùi Tư Tư cũng tới. Trong phòng nghỉ rất là náo nhiệt.

Đỗ Thiên Trạch đi vào trong chào hỏi vài câu rồi rời đi. Phòng bếp đã được Phương Nghị thu dọn sạch sẽ, nhưng vẫn còn vài thứ lặt vặt chưa mua, vì thế cậu phải đi thêm một chuyến nữa.

“Em chờ chút.” Phương Nghị kéo Đỗ Thiên Trạch lại, gọi một cú điện thoại cho Chu Sùng Văn, sau đó nói Đỗ Thiên Trạch biết anh đã nhờ Chu Sùng Văn tới siêu thị rồi, mua đồ xong thì bảo Chu Sùng Văn cầm cho, đừng để mình mệt.

“Biết rồi.” Đỗ Thiên Trạch bị hành động của Phương Nghị biến thành dở khóc dở cười. Cậu không phải người yếu đuối, mua chút đồ lặt vặt thì có nặng bao nhiêu đâu. Phương Nghị quá coi thường cậu rồi.

Phương Nghị trở lại phòng nghỉ, cả đống ánh mắt lập tức lia tới chỗ Phương Nghị, khiến anh hơi sững sờ. Nhìn anh làm gì

“Chủ tiệm. Đây là con gái Đóa Đóa của tôi. Nó đã nghe chuyện của con mèo hoang kia, liền ồn ào đòi đến đây xem.” Điền Nhan Minh vẫn còn có chút ngại ngùng. Anh tới đây không mua đồ, mà lại vì một con mèo con mà làm phiền Phương Nghị, lại còn dẫn theo nhiều người như vậy.

“Không sao.” Phương Nghị không quan tâm, nhưng có một số chuyện phải nói cho rõ ràng: “Lát nữa anh phải trông chừng Đóa Đóa. Ngàn vạn lần đừng để nó chạy loạn. Trong tiệm có nhiều động vật, dọa cô nhóc sẽ không tốt.”

“Tôi sẽ chú ý. Cậu yên tâm.” Điền Nhan Minh gật đầu, nói.

Vợ của Điền Nhan Minh là Đường Tĩnh Di đang tán gẫu hăng say với Bùi Tư Tư. Hai người vốn đang nói chuyện tâm đắc về đồ trang điểm, nhưng tới lúc Bùi Bé Bự nhảy vào lòng Bùi Tư Tư mà dụi dụi thì câu chuyện lập tức chuyển thành nuôi thú cưng.

Trước kia, Đường Tĩnh Di cũng đã từng nuôi hai con chó, có tình cảm rất sâu nặng với tụi nó. Đáng tiếc, hai đứa nó đã chết già rồi. Đường Tĩnh Di vì quá thương tâm nên không còn nuôi chó nữa. Nhưng cô vẫn rất thích động vật nhỏ. Cửa hàng thú cưng Trung Hoa Điền Viên cũng được xem là cửa hàng nổi tiếng trong giới thú cưng. Cô đã chú ý tới Weibo của cửa hàng từ lâu, còn từng quyên góp tiền bạc cho cửa hàng nữa. Lần này nghe Điền Nhan Minh nói muốn tới đây nhận nuôi thú, cô không cần hai lời đã lập tức đồng ý.

Tuy Bùi Tư Tư không tìm người điều tra chuyện của Phương Nghị, nhưng cũng có tìm hiểu chút tình huống của cửa tiệm. Cửa hàng thú cưng Trung Hoa Điền Viên mở cửa đã nhiều năm, cũng đã post rất nhiều bài trên Weibo. Cô lướt Weibo, rồi lại xem bình luận liền nắm được lịch sử của cửa hàng, nhưng Bùi Tư Tư vẫn cảm thấy có chút không thật. Cô vẫn không thể tin chỉ bằng một người như Phương Nghị mà có thể mở một cửa hàng thú cưng như thế này, ngay cả chuyện hồi báo cũng không cần.

Nhưng sau khi xem bình luận trên Weibo, cô lại điều tra một vài đánh giá của người khác dành cho Phương Nghị, rồi nghe Bùi Hạo Ngôn kể sự tích về Vú Em, lúc này Bùi Tư Tư mới tin, trên thế giới vẫn còn có người ngốc như vậy.

Lúc Phương Nghị và Điền Nhan Minh nói chuyện, Đường Tĩnh Di đã tới trước mặt Phương Nghị, rất sùng bái mà nói: “Chủ tiệm, tôi là fan cuồng của cậu. Cậu ký tên cho tôi đi.” Nói xong, cô lập tức lấy một quyển vở mới tinh từ trong túi ra.

“Tôi…” Phương Nghị có hơi khó hiểu. Anh không phải là người nổi tiếng. Anh ký tên có ích lợi gì

“Những chuyện cậu làm, rất nhiều người đều không làm được. Rất cảm ơn cậu đã cứu những động vật đó.” Đường Tĩnh Di nói xong, cô cúi đầu thật sâu với Phương Nghị, dọa Phương Nghị phải lui lại ba bước.

“Ngày hôm qua tôi đã xem Weibo của mấy người, cũng biết một chút tình huống của tiệm, phát hiện thú cưng của tiệm quả thật thuộc loại kém nhất tôi từng thấy, cơ bản là không thể thu được lời. Tuy tôi có tài năng, nhưng cũng không thể cứu nổi mấy người. Nhưng tôi đã nghĩ cho mấy người một cách.” Bùi Tư Tư đến bên cạnh Phương Nghị, nói.

“Cách gì” Bùi Tư Tư nói rất đúng. Muốn cửa tiệm không bị lỗ đã khó lắm rồi chứ đừng nói gì tới lợi nhuận, trừ phi mỗi ngày anh đều gặp được người như Đỗ Thiên Trạch coi tiền như rác.

“Tôi định mở một quỹ đặc biệt cho tiệm của các anh, tên là quỹ thú cưng, tôi sẽ đích thân quản lý. Đến lúc đó tôi sẽ mời người quen tới đây, để bọn họ quyên chút tiền, phỏng chừng sẽ đủ để cửa hàng các anh tiêu phí trong hai đến ba năm. Nhưng chi phí nhất định phải được công khai minh bạch. Anh làm được không”