Trùng Sinh: Cứu Vớt Anh Trai Nam Chính

Chương 8




Cố Nhược Ngu vừa cắt đĩa bò bít tết vừa cười nhạo Tưởng Thúc Dương, quả nhiên là đứa ngốc tử. Không thấy cha hắn đã sắp phát cáu mà còn muốn tiếp tục biện bạch, cẩn thận cả ngươi lẫn cô bé lọ lem đều bị ném ra ngoài.

"Thúc Dương, cậu ngồi xuống ăn cơm trước đã, chuyện này không vội được." Vẫn là Tưởng Trọng Lâm mở miệng phá tan không khí trầm mặc trên bàn cơm.

Tưởng Thúc Dương rầu rĩ ngồi xuống, thoáng nhìn thấy khóe miệng Cố Nhược Ngu mang ý cười ăn đến vui vẻ, không khỏi tức giận.

"Cố Nhược Ngu, cô vui lắm hả!?"

Cố Nhược Ngu đang ăn đến hoan hỉ đột nhiên bị hắn nói, thiếu chút nữa sợ tới mắc nghẹn, cũng không biết người này lại đang phát cái bệnh thần kinh gì, chính mình bị răn dạy lại một hai phải chuyển dời đến trên người kẻ khác (giận cá chém thớt).

"Tôi rất vui vẻ a, món bò bít tết này chiên rất đúng vị, đương nhiên tôi vui vẻ mà ăn."

"Tôi biết cô bị tôi giải trừ hôn ước mà không thấy vui, nhưng cũng không cần phải thấy tôi và Nghệ Viện không được thì vui sướng khi người gặp họa!" Tưởng Thúc Dương trừng mắt nhìn Cố Nhược Ngu, luôn mồm chỉ trích.

Cố Nhược Ngu quả thực không biết tội danh này làm sao lại đổ lên đầu mình, "Họ Tưởng kia, anh uống lộn thuốc à, con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đang vui sướng khi người gặp họa? Cho dù lui một vạn bước tới nói, tôi đây vui sướng cái gì khi người gặp họa?"

"Cô cũng đã gả cho anh tôi, chuyện của tôi không cần cô xen vào. Chẳng lẽ cô vẫn còn không quên được chuyện trước kia?"

"Bang"

Cố Nhược Ngu đem dao nĩa trong tay quăng lên bàn, xoạt một cái đứng dậy, "Anh đang ba hoa chích choè cái gì thế? Ý anh là tôi là đối với anh cũ tình khó quên, vì yêu sinh hận muốn chia rẽ hai người phải không?"

Tưởng Thúc Dương không nói tiếp, chỉ là lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng. Sau đó chậm rãi mở miệng,

"Chẳng lẽ không phải? Trước kia lúc ở trường học cô luôn thích chọc ghẹo chúng tôi, về sau có lần nào cô thấy tôi mà không châm chọc mỉa mai, không phải bởi vì chuyện này, vậy cô nói là vì cái gì?"

Bởi vì anh đời trước hại chết tôi, tôi nhìn thấy các người liền hận đến ngứa răng! Cố Nhược Ngu từ đáy lòng gào to.

Nhìn Cố Nhược Ngu bị chọc tức giận đến dậm chân, Tưởng Trọng Lâm đành phải đứng lên giữ chặt nàng, "Nhược Ngu, không cần như vậy."

"Tưởng Trọng Lâm, em trai anh nói tôi đối với hắn cũ tình khó quên, vì yêu sinh hận mới cố ý gây chuyện, anh nói đi?" Cố Nhược Ngu nhìn chăm chú vào đôi mắt Tưởng Trọng Lâm, cảm giác như muốn từ trong ánh mắt anh tìm ra đáp án.

Tưởng Trọng Lâm vốn dĩ trước kia luôn buồn bực vì thái độ kỳ quái của Cố Nhược Ngu đối với Thúc Dương, hôm nay nháo lên, ngược lại làm cho anh có cảm giác ngộ ra.

Chẳng lẽ là Cố Nhược Ngu sảng khoái đáp ứng gả cho anh, không hề để ý chuyện tân lang giữa đường đổi người, đều là vì giận Thúc Dương?

Nghĩ đến bình thường Cố Nhược Ngu thiên chân kiều man, cũng chưa chắc không có khả năng.

Nhìn thấy cô đang mở to mắt nhìn chính mình, phảng phất như đang tìm một cái đáp án, Tưởng Trọng Lâm bỗng nhiên nói không nên lời, anh sợ một lời thành sấm.

Nhìn Tưởng Trọng Lâm cũng không có ý mở miệng muốn giúp, Cố Nhược Ngu cảm thấy tức giận, ủy khuất đều xông lên. Kéo ghế dựa ra, đi ra cửa lớn, may mà hôm nay tự mình lái xe lại đây, cô đạp chân ga phóng ra ngoài.

Tưởng Trọng Lâm đuổi tới bãi đỗ xe thì chỉ còn nghe được động cơ tiếng gầm rú.

"Đáng ghét, đáng ghét, toàn bộ đều đáng ghét." Cố Nhược Ngu hùng hùng hổ hổ lái xe đi, vừa gắt gao nhịn xuống, không cho nước mắt rơi, cô mới không vì loại chuyện ngu xuẩn này mà khóc đâu.

Không biết đi đâu, lại không muốn về nhà, Lâm Gia Ý gần đây lại xuất ngoại rồi. Nghĩ nghĩ, cô chạy đến dưới chung cư nhà Vu Khởi Văn.

Vu Khởi Văn đang ở nhà xem CD thì nhận được điện thoại của Cố Nhược Ngu, vội vã xuống lầu, "Có chuyện gì thế? Tối khuya còn gọi tôi ra làm gì?" Vừa chạy xuống quá nhanh, anh ta ngồi trên ghế phụ còn thở hồng hộc.

"Bồi ta đi chỗ A Tông." Cố Nhược Ngu không để ý đến câu hỏi của anh ta, trực tiếp nhấn ga đi.

A Tông là một người bạn trước kia của bọn họ, ở trên phố Đông Thành Chính mở một hộp đêm, bình thường có tụ hội party linh tinh mọi người sẽ đi chỗ A Tông chơi. Sau khi kết hôn, Cố Nhược Ngu hầu như không đi hộp đêm, chẳng biết hôm nay bị làm sao bỗng nhiên kéo anh ta ra nói là muốn đi đến đó.

"Có phải cậu cùng vị kia cãi nhau rồi?" Vu Khởi Văn nhìn Cố Nhược Ngu sắc mặt không tốt, rất cẩn thận mở miệng hỏi.

Cố Nhược Ngu một ánh mắt cũng lười bố thí cho anh ta, "Không được hỏi."

"Tối muộn còn gọi người ta ra, tốt xấu cậu cũng phải cho tôi lý do chứ."

Cố Nhược Ngu một đường chạy như bay đến "Điểm Túy", lúc này chính là thời điểm không khí trong hộp đêm high nhất. Hai người là bạn của ông chủ cho nên nhân viên hầu như đều biết mặt, rất tự nhiên dẫn hai người tới phòng đặc biệt thường không mở cho khách ngoài. Cố Nhược Ngu đem chìa khóa xe ném lên bàn, ngồi xuống sô pha, trực tiếp gọi một bình rượu.

Vu Khởi Văn cũng không nhớ rõ lần trước cô làm như vậy là khi nào, dù sao cứ theo những gì anh ta biết thì cái tình huống này hơn phân nửa là không tốt lắm.

"Cậu hôm nay rốt cuộc làm sao vậy, nói chuyện đi chứ. Tốt xấu gì cũng cho tôi biết cậu vì sao không cao hứng đi?"

"Cậu biết tôi không cao hứng?" Cố Nhược Ngu nhìn hắn, rầu rĩ hỏi.

Vu Khởi Văn vừa nghe liền mắng một tiếng, "Cậu như vậy còn không phải sinh khí, chẳng lẽ là mắt tôi mù a?"

"Chính là có kẻ mắt mù!" Cô đem chai bia đặt mạnh lên bàn, "Tôi bị như vậy mà cũng không chịu giúp tôi nói một câu!"

Vu Khởi Văn bỗng nhiên bị cô nổi cáu không biết làm sao, có điều cũng biết nếu cô không muốn nói thì sẽ tuyệt đối cạy không ra. Đơn giản là không hỏi nữa, liền bồi Cố Nhược Ngu uống rượu.

......

Tưởng Trọng Lâm trở về nhà, người hầu lại nói phu nhân vẫn chưa về. Tối khuya rồi, anh bắt đầu lo lắng, đành phải liên tục gọi cho Cố Nhược Ngu, nhưng không có người nghe máy.

Rốt cuộc, gọi được mười mấy cuộc thì mới có người bắt máy.

"A lô?" Là giọng nam.

"......" Tưởng Trọng Lâm không nghĩ đến người nhận điện thoại lại là nam nhân, nhất thời không biết nói như thế nào.

"A lô? Nói chuyện đi chứ, lớn tiếng chút, nơi này ồn quá." Đầu dây bên kia không biết đang ở nơi nào, chỉ thấy truyền đến âm nhạc điếc tai, ồn ào vô cùng.

"Cố Nhược Ngu đâu?"

"À..." Đối phương giống như đột nhiên hiểu ra, "Anh là Tưởng Trọng Lâm đi?"

"Cố Nhược Ngu ở đâu?" Thanh âm Tưởng Trọng Lâm đã mang theo ẩn ẩn tức giận.

"Bây giờ mới biết tìm cô ấy, lúc trước anh làm gì?"

"Cô ấy. Ở. Đâu?"

Nghe đối phương báo địa chỉ xong, Tưởng Trọng Lâm lập tức ngắt điện thoại. Cầm lấy chìa khóa xe liền đi ra ngoài.

Lúc tìm được Cố Nhược Ngu thì cô đã say không nhẹ, chạy đến sàn nhảy bắt đầu diễn show cá nhân.

Cô mặc váy liền màu đen, dưới chỗ vạt váy có một chút thiết kế voan xoè, cả người nhìn qua gợi cảm lại đáng yêu. Cô bắt nhịp trống, theo âm nhạc nhảy một điệu Jazz nóng bỏng.

Tưởng Trọng Lâm tính toán vọt vào trong vòng người đang vây kín ba vòng ngoài ba vòng trong đem cô túm ra, thì Cố Nhược Ngu vừa lúc hoàn thành một cái wave kỹ thuật cao, bốn phía phát ra tiếng trầm trồ khen ngợi.

Tưởng Trọng Lâm từ khi đi học đã không biết biểu cảm, giờ nhìn thấy màn này mới cảm nhận được cái gì gọi là "tức nổ phổi."

Anh không khách khí kéo Cố Nhược Ngu từ sàn nhảy ra ngoài, cố tình nữ nhân này còn không biết an phận mà giãy giụa.

"Anh làm cái gì a, tôi còn chưa nhảy xong đâu."

"Nhìn xem cô hiện tại là cái bộ dáng gì!"

Đầu óc Cố Nhược Ngu vốn dĩ đang không quá thanh tỉnh, vừa nghe đến lối dạy bảo như giáo viên chủ nhiệm, tức thì liền bĩu môi.

Vu Khởi Văn nãy còn đứng ở một bên còn gõ nhịp cho Cố Nhược Ngu nhảy, Tưởng Trọng Lâm sét đánh không kịp bưng tai đã đem người mang đi mất. Anh ta đuổi theo tới cửa, "Tưởng tiên sinh, anh cái gì cũng chưa nói lại muốn đem A Ngu mang đi sợ là không thích hợp đi?"

"Anh chính là người vừa nãy nghe điện thoại?" Tưởng Trọng Lâm đánh giá nam nhân trước mặt, nhìn qua cũng tầm tuổi Cố Nhược Ngu, mặc áo POLO quần âu, một thân tùy ý mà vẫn khí chất bất phàm, một đôi mắt đào hoa nhưng nhìn giống nữ nhân.

"Tôi là Vu Khởi Văn. Thanh mai trúc mã của A Ngu, cũng là phía đối tác." Vu Khởi Văn khoanh tay trước ngực, ngữ khí không khống chế mang theo một tia khiêu khích.

Nghe thấy cái tên này, Tưởng Trọng Lâm có chút ấn tượng, chủ yếu là trong thành phố này thì gia tộc họ Vu rất ít, trong đó không có nhà nào danh tiếng hơn Vu gia kia.

Gia thế Vu Khởi Văn không thể khinh thường, vốn dĩ Tưởng Trọng Lâm về lý thì cũng nên chính thức chào hỏi một cái, có điều tưởng tượng đến cảnh hắn mang theo Cố Nhược Ngu tới cái nơi như thế này, lại còn nhảy múa trước mặt nhiều người như vậy, liền không ngăn được hỏa khí bay lên đầu, "Vu tiên sinh, hiện tại tôi không có thời gian cùng anh thảo luận thân phận, chúng tôi phải về nhà."

"Về nhà? Tôi mới không cần về nhà!" Mơ hồ nghe thấy hai chữ về nhà, Cố Nhược Ngu bỗng nhiên gào lên.

"Cũng không hỏi cô."

"...Tôi muốn ăn pudding."

"...Về nhà ăn." Người uống say nói chuyện hoàn toàn không có logic.

"Trong nhà không có!"

"Tôi mua cho cô."

Vu Khởi Văn thật không nghĩ tới một Tưởng Trọng Lâm luôn ở trên thương trường tự xưng thiết diện hãn tướng lại có thể bồi Cố Nhược Ngu chơi rượu điên. Anh ta bước lên, "A Ngu, cậu không khó chịu trong người chứ?"

"Khó chịu? Không có a... Đầu heo Văn, lần sau lại gọi cậu tới bồi tôi uống rượu a." Đầu heo Văn là cái tên trước đây Cố Nhược Ngu mạnh mẽ "tặng" cho Vu Khởi Văn, sau này dưới nhiều lần thị uy mới đáp ứng Vu Khởi Văn lúc ở bên ngoài không gọi anh ta như vậy nữa. Chỉ là vừa uống say liền không quản được miệng.

*Đầu heo Văn: Trư Đầu Văn, phát âm gần giống với tên Vu Khởi Văn.

Vu Khởi Văn vừa bực mình vừa bất đắc dĩ, nhìn Tưởng Trọng Lâm đem cô đặt lên ghế phụ, thậm chí còn săn sóc cột kỹ đai an toàn. Mà hết thảy, anh ta vẫn chỉ có thể đứng từ xa nhìn, giống như hồi nhỏ đứng từ xa nhìn cô chơi đùa cùng mấy người bạn khác.

......

Cố Nhược Ngu uống say vô cùng không an phận, vừa ồn vừa nháo, làm cho Tưởng Trọng Lâm thật sự muốn to cả đầu. Thật vất vả mới đem cô từ trên xe khiêng xuống dưới, cô lại bắt đầu lôi kéo góc áo anh, chơi xấu không muốn đi vào nhà. Tưởng Trọng Lâm cảm thấy chính mình quả thực là đang chiếu cố bạn nhỏ trong vườn trẻ không chịu nghe lời. Anh trước nay đối với người khác chỉ có nói một không nói hai, chưa từng ứng phó qua loại tình huống này.

Cuối cùng thật sự không thể nhịn được nữa, Tưởng Trọng Lâm một phát bế ngang Cố Nhược Ngu lên, mặc kệ cô còn đang trên dưới giãy giụa hai chân, mạnh mẽ ôm vào phòng ngủ đặt lên giường.

Áo vest đã bị cô làm cho nhàu nhĩ, không có cách nào đành cởi ra treo ở một bên.

Ai biết vừa mới an tĩnh được chốc lát, Cố Nhược Ngu lại ở trên giường bắt đầu nhảy nhót, tay giữ chặt Tưởng Trọng Lâm,

"Tôi nhảy cho anh xem được không?"