Trùng Sinh Đích Phi Đấu Trạch Môn

Chương 6: Ngày cực khổ bắt đầu




Nam tử mặc một bộ y phục đơn bạc thân hình gầy yếu đứng trong gió; gió thổi bay tóc hắn, tròng mắt mơ hồ hiện ra tơ máu, đôi môi trắng bệch, trước mắt là màu xanh của trời cao rộng lớn, ngũ quan tuấn tú nhưng bởi vì thất hồn lạc phách mà trở nên tiều tụy không chịu nổi.

Doãn Nhược Hi đi đến cách hắn mười bước chân thì dừng lại, thản nhiên nhìn Đoàn Tử Kỳ. Chính là nam nhân này làm hại nàng một đời, nhận hết khổ sở, Thúy Oanh bị người cưỡng hiếp đến chết, nàng chết không nhắm mắt.

Mà đêm qua, hắn còn nằm ở trên người nàng, tùy ý hôn môi cắn cắn, Doãn Nhược Hi liền cảm thấy một trận ghê tởm.

Lúc này nàng đã thấy rõ ràng đầu sỏ gây nên mọi chuyện, về sau cũng không sợ trả thù sai người nên không có ý ở lại nữa liền xoay người rời khỏi.

Nhìn nữ tử thướt tha dịu dàng đi tới, dường như mang đến cảnh đẹp thơ mộng của trăm núi nghìn sông, vô hạn tình cảm dịu dàng ngọt ngào nhưng con ngươi lạnh lẽo không mang theo một tia cảm tình, nhìn hắn phảng phất như người xa lạ, một người có tội đáng chết vạn lần. Đoàn Tử Kỳ chỉ cảm thấy ngực một trận đau xót, hai tay nắm chặt thành quyền, móng tay thật sâu cắm vào trong lòng bàn tay. Còn tưởng rằng nàng nói cái gì đó nhưng nàng lại cái gì cũng đều không nói liền muốn quay đi làm Đoàn Tử Kỳ quýnh lên: “Doãn cô nương, ta...”

Đêm qua ngay từ đầu đúng là Doãn Nhược Hi không thể sai được, bởi vì trước khi tắt đèn, hắn còn cẩn thận nhìn qua khuôn mặt khiến hắn si mê. Hắn cũng không muốn hủy hoại Doãn Nhược Hi, lại càng không muốn đi đến bước cuối cùng. Đây là người trong lòng hắn, hắn tự nhiên hi vọng cưới hỏi đàng hoàng về nhà mới đi bước cuối cùng đó. Hắn chỉ là muốn làm xốc xếch y phục Doãn Nhược Hi nhưng lại không nhịn được cúi xuống hôn vài cái, sau đó cổ bỗng nhiên tê rần đến khi tỉnh lại cơ thể liền không chịu khống chế của lí trí, không quan tâm mọi thứ liền muốn nữ tử dưới thân cũng không màng đến nữ tử dưới thân lúc này không còn phải là người trong lòng hắn nữa. Hắn không khống chế được chính mình, muốn một lần lại một lần, thẳng đến khi bị người dùng một chậu nước lạnh hắt tỉnh.

Doãn Nhược Hi dừng lại một chút sau đó lập tức dứt khoát bước đi...

”Ta...”

Thực xin lỗi.

Ngay từ đầu nếu không phải hắn có lòng tham, nếu như thực thích, hắn hoàn toàn có thể dùng tấm chân tình đi cảm động, mà không phải là bị người giật dây làm chuyện cực đoan như vậy. Cũng may ông trời có mắt, người bị tổn thương không phải là cô nương hắn yêu quý cho nên hắn nhất định sẽ vì nàng giữ bí mật này.

Cũng may hắn nghe được tin đêm qua Mễ thị vẫn chưa thẩm vấn Đinh Lan nên không lo mất bò mới lo làm chuồng cho nên dứt khoát còn kịp.

”Doãn cô nương, ta thật tâm yêu thích Đinh Lan cô nương bên người ngươi. Ta hiện tại liền muốn mang nàng rời đi, còn thỉnh Doãn cô nương thành toàn!”

Cưới thì làm vợ, bôn làm thiếp.( Bôn: cưới xin không đủ lễ)

Như là thật tâm thích làm sao có thể khẩn cấp như vậy ngay cái danh phận cũng không cho Đinh Lan liền đem nàng mang đi.

Doãn Nhược Hi dừng lại cước bộ, nhìn Đoàn Tử Kỳ một lát mới nói: “Đi đem Đinh Lan mang lại đây!”

”Dạ!”

Chỉ chốc lát Đinh Lan tập tễnh đi tới, tóc lộn xộn, sắc mặt trắng bệch, cả người chật vật không chịu nổi, thấy Doãn Nhược Hi, Đinh Lan bùm một tiếng quỳ xuống: “Tiểu thư, là nô tì có lỗi với ngài. Nô tì ái mộ Đòan công tử, cho nên thừa dịp tiểu thư rời khỏi mới lừa gạt Đoàn công tử đến. Tiểu thư, nô tì đáng chết, nô tì đáng chết...”

Trải qua một đêm, Đinh Lan hiểu rất rõ, nếu nàng mở miệng ngay từ đầu người trong phòng là Doãn Nhược Hi, sau này không biết vì sao biến thành nàng, như vậy Mễ thị vì đem chân tướng giấu diếm đi xuống, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, còn không bằng nói ngay từ đầu trong phòng chính là nàng. Nàng tin tưởng với chấp niệm của Đoàn Tử Kỳ đối với Doãn Nhược Hi, vì bảo vệ Doãn Nhược Hi, nhất định sẽ không khai nàng ra.

Quả nhiên, Đoàn Tử Kỳ mở miệng nói: “ Khẩn cầu Doãn cô nương thành toàn. Đại ân đại đức của cô nương, tại hạ nhất định khắc ghi trong tâm khảm!”

Doãn Nhược Hi nhìn nhìn Đinh Lan, lại nhìn phía Đoàn Tử Kỳ khẽ gật đầu:“Được rồi, ngươi mang Đinh Lan đi đi. Về phần giấy bán thân của nàng cùng một ít đồ nàng thường dùng gì đó, ta sẽ phái người đưa đến Đoàn phủ sau!” Sau đó xoay người nâng Đinh Lan dậy nói “ Đinh Lan, đường là do chính ngươi chọn. Về sau tốt hay không tốt cũng vậy đều phải cố gắng mà sống. Mấy năm nay ngươi đi theo bên người ta, cũng coi như tận tâm tận lực, nay ngươi phải đi, ta cũng không có cái gì cho ngươi, mấy thứ trang sức này ngươi cầm trước đợi ta sau khi trở về, lại phái người mang đồ đạc còn lại cho ngươi!”

Doãn Nhược Hi nói xong, tháo trâm cài đầu, khuyên tai, vòng tay đáng giá gì đó trên người dùng khăn tay gói lại rồi nhét vào trong tay Đinh Lan: “Về sau cố gắng chiếu cố chính mình!”

”Tiểu thư...”

Đinh Lan đỏ hốc mắt, nước mắt rơi không ngừng.

Doãn Nhược Hi vỗ vỗ tay Đinh Lan bảo nàng không cần nhiều lời, xoay người lên xe ngựa Doãn Nhược Hi hơi hơi than một tiếng, “Thật sự là ngu ngốc. Nếu như thực thích Đoàn gia công tử, sớm đi nói với ta, ta cũng sớm thành toàn. Sao lại chọn cách lung túng khó xử như vậy để vào Đoạn phủ, này về sau...”

Doãn Thiên Tuyết ngồi vào Doãn Nhược Hi bên người, “Tỷ tỷ, sao tỷ lại đem những trang sức quý trọng như vậy đều cho Đinh Lan a?”

Trang sức của Doãn Nhược Hi đều là kinh thành đưa tới tinh phẩm, trị giá nghìn vàng, cô cùng quý giá. Nàng ngày thường cũng rất là thích, Doãn Nhược Hi cũng sẽ đưa nàng, nhưng là trân phẩm này, nương không cho nàng lấy.

Doãn Nhược Hi xoa bóp Doãn Thiên Tuyết cái mũi, “Đinh Lan theo ta nhiều năm như vậy, nay nàng liền phải rời khỏi, cho nàng mấy thứ này nọ tính cái gì, chỉ cần nàng về sau qua tốt là được!”

”Nhưng là, nhưng là người ta cũng thực thích châu thoa kia!”

Doãn Nhược Hi cười “Thích về sau đưa muội là được!”

Về sau, về phần là bao lâu về sau, liền khó nói.

Mễ thị ngồi ở một bên thấy hai tỷ muội tựa hồ cũng không ngăn cách, Doãn Nhược Hi còn giống như xưa yêu thương Doãn Thiên Tuyết, Mễ thị hơi chút yên tâm.

Đinh Lan nhìn xe ngựa rời đi, lại nhìn về phía đứng ở một bên Đoàn Tử Kỳ, liền chạy đến bên người Đoàn Tử Kỳ, “Gia...”

”Phách!”

Cơ hồ ở Đinh Lan tiếng nói vừa dứt Đoàn Tử Kỳ liền giương tay hung hăng tát nàng một cái. Một cái tát rất nặng đánh cho Đinh Lan mắt nổ đom đóm, đầu óc cũng mông lung, trong miệng một dòng máu tanh ngọt dọc theo khóe miệng chảy ra, còn có vật cứng ở miệng, Đinh Lan há mồm vừa phun, không ngờ là máu loãng cùng hai cái răng.

Đinh Lan nháy mắt kinh ngạc. Đoàn Tử Kỳ lại giương tay cho nàng một cái tát vào bên kia gương mặt.

”Ta sẽ không cho ngươi tốt hơn!”

Đầu óc ông ông, trước khi ngất xỉu bên tai Đinh Lan chỉ còn lại có Đoàn Tử Kỳ những lời này, nhất thời làm cho nàng có cảm giác ra hang sói lại nhập hang hổ sống không bằng chết.

Xe ngựa một đường bình yên đến Doãn phủ. Cha Doãn Nhược Hi là Doãn Thế Hồng năm nay ba mươi lăm, là Giang Nam tri phủ, trong ngày thường đều ở nha môn làm việc, buổi tối mới về Doãn phủ.

Mễ thị có ba gái một trai: Con gái cả Doãn Thiên Nhu, con gái thứ ba Doãn Thiên Vận đều ở kinh thành sống cùng lão phu nhân, chỉ để lại Doãn Thiên Tuyết cùng Doãn Thiên Tường bên người, mang tiếng tốt là vì chiếu Cố Doãn Nhược Hi, sợ mấy đứa trẻ đều tại bên người, nàng không lo lắng tốt cho Doãn Nhược Hi.

Trên thực tế là vì chính mình giành một cái thanh danh tốt đẹp.

Doãn Thiên Nhu, Doãn Thiên Tuyết là sinh đôi, năm nay mười một, sinh vào mười hai tháng tám vào mùa hoa quế nở. Doãn Thiên Vận, Doãn Thiên Tường là thai long phượng, năm nay chín tuổi, sinh vào mùng chín tháng năm.

Đương gia chủ mẫu, đại tiểu thư, tam tiểu thư đi Đại Ân tự cầu phúc trở về, cho nên trong phủ được yêu thích nha hoàn, bà tử cùng năm di nương, ba thứ nữ cũng mang theo nha hoàn đến đại môn khẩu nghênh đón.

Xe ngựa dừng lại, Lý ma ma đã dẫn trước một bước đi lại nâng Doãn Nhược Hi xuống xe ngựa đầu tiên. Nàng nhìn mọi người trước cửa, hốc mắt hơi hơi đỏ lên.

Kiếp trước, nàng bởi vì ở Đại Ân tự mất trong sạch, không mặt mũi xuống xe ngựa, Mễ thị liền làm cho người ta đem xe ngựa đi cửa sau. Nàng cho rằng không có người sẽ biết ở nàng chân trước vào cửa, sau lưng liền có người đem chuyện nàng mất trong sạch làm cho mọi người đều biết. Mễ thị một phen tra rõ, tra ra là một cái bà tử nhiều chuyện. Sau đó bà tử bị đánh năm mươi đại bản tử làm cho da tróc thịt bong, một mạng về trời lại càng chứng thực nàng không có trong sạch.

Nói đó là mộng, lại chân thật đáng sợ, giống như bị kim châm mũi dùi đâm vào đau thấu tâm can. Cũng may ông trời có mắt khiến nàng có cơ hội lại đến một lần.

Cho nên, Doãn Nhược Hi thoải mái đứng ở trước mặt mọi người, giống một gốc cây nụ hoa mẫu đơn cực phẩm phóng, mặc dù có lộ ra giận dữ cũng có sự ung dung khoan thai của loài hoa quý.

”Nô tì (tì thiếp) gặp qua phu nhân, đại tiểu thư, tam tiểu thư!”

”Nữ nhi gặp qua mẫu thân, gặp qua đại tỷ tỷ, tam tỷ tỷ!”