Trùng Sinh Làm Ảnh Hậu Mang Thai Của Giới Giải Trí

Chương 99: 99: Sự Xấu Xa Của Anh Người Cướp Đất Diễn Đáng Chết 2





Điều khiến cô kinh ngạc hơn còn ở sau.

Tiêu Mộ Lương nhếch miệng cười với cô, trong ánh mắt không còn sự lạnh lùng nữa mà còn hiện lên sự dịu dàng.

Sau đó, anh ta đưa một cốc sữa đậu nành cho cô: "Uống đi nhân lúc còn nóng."
Dạ Cô Tinh tròn mắt kinh ngạc, ánh mắt liếc nhìn xem mặt trời có phải vẫn đang mọc phía đông không.
Lúc này, Dạ Huy Nguyệt vỗ vai Tiêu Mộ Lương: “Anh Mộ Lương, cho anh cái này.” Sau đó, cậu đẩy cốc sữa đậu nành và bánh quẩy chưa đụng đến trước mặt Tiêu Mộ Lương.

Sau đó cậu cúi đầu xì xụp ăn mì trong bát của mình.
Anh Mộ Lương?
"Hai người này từ lúc nào đã thân thiết như thế rồi?"
Tiêu Mộ Lương và Dạ Huy Nguyệt nhìn nhau, sau đó nhìn Dạ Cô Tinh cùng nhau, đồng thanh nói: "Bọn em vẫn luôn thân như thế, không được sao?"
Dạ Cô Tinh cảm thấy thế giới này thật khó lường.
Vốn dĩ chuyện Tiêu Mộ Lương ngồi ăn sáng với mọi người đã làm cô rất ngạc nhiên rồi, cô không ngờ anh ta lại có thể mỉm cười ấm áp với mình đến như thế!
Dạ Cô Tinh chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày nào đó, cô sẽ áp dụng từ "ấm áp" cho Tiêu Mộ Lương.
Không những thế anh ta còn rất thân thiết với Huy Nguyệt?
Dạ Cô Tinh chép miệng tặc lưỡi, có vẻ như không chỉ phụ nữ hay thay đổi mà khi đàn ông thay đổi sẽ càng đáng sợ hơn!
Gió thổi, mây bay, mặt trời nhô lên cao, làn gió tươi mát, đoàn làm phim đang làm việc yên bình, hòa thuận vui vẻ.
“Tất cả các ban vào vị trí ‘Over The City’ cảnh chín mươi ba, action!” Vương Thạch ngồi bên cạnh đường ray máy quay phim, khí chất của anh ta đột nhiên thay đổi, hoàn toàn tập trung.
Như thể bị anh ta ảnh hưởng, tất cả các ban nín thở chăm chú, ngay lập tức bước vào trạng thái quay chụp, tập trung vào việc của mình!
Đây là một đài phát thanh, cao năm tầng, bốn phía cây cối xanh tốt.

Bên trong bãi đậu xe lộ thiên, một chiếc ô tô Mercedes-Benz loại SUV màu đen đang đậu dưới ánh mặt trời sáng vô cùng, mang bề ngoài sang trọng và chắc chắn.

Chủ của chiếc xe chắc hẳn cũng phải là một người chững chạc và ổn định, hơn nữa có thể lái xe Mercedes-Benz cũng thể hiện giá trị của người đó không phải người thường.
Vương Thạch đẩy ống kính tiến tới, cửa xe phía bên ghế lái được mở ra từ bên trong.

Đầu tiên lộ một đôi giày da sáng màu, không có bất kỳ logo thương hiệu nào, rõ ràng là hàng được đặt làm theo yêu cầu.
Tiêu Mộ Lương mặc âu phục tiến vào cảnh quay.

Đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nhìn thấy anh ta mặc vest.

Anh ta cao 1m80, giống như là một người mẫu trời sinh, tỷ lệ cân đối, cơ thể rắn chắc, toát lên khí chất vô cùng cao sang từ trong ra ngoài.

Thế nhưng bây giờ lại được anh ta kiềm chế lại rất tốt.

Dường như đang suy nghĩ đến điều gì đó, người đàn ông hơi nhếch khóe môi.

Ánh mắt thoáng chốc đảo một cái, trên tay ôm một bó hoa hồng to tướng, tổng cộng là chín mươi chín bông.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ 22 của Tiêu Tinh.

Viên Hi Thần đã quyết định cầu hôn cô gái của mình vào ngày hôm nay!
Để họ sẽ luôn hạnh phúc như thế này!
Nhiều năm cạnh tranh trên thương trường, lừa người gạt mình khiến Viên Hi Thần vốn không giỏi ăn nói, lại càng im lặng, thường điềm tĩnh và che giấu cảm xúc của mình.

Nhưng anh lại có thể vì cô gái của mình mà không ngại cầu hôn cô thật hoành tráng trước mặt mọi người.


Có lẽ tiêu đề trang nhất ngày mai của tất cả tờ báo sẽ bị bọn họ độc chiếm.
Nhưng mà cảm giác này rất tốt! Hãy để tất cả có thể chứng kiến hạnh phúc của hai người bọn họ!
Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh người phụ nữ ngã trong vũng máu, Viên Hi Thần nhíu mày, tại sao đột nhiên lại nghĩ đến Hoàng Hi chứ? Cô ta đã chết lâu như vậy rồi.
Lúc đi xuống tầng, Tiêu Tinh bị vây quanh bởi các chị em đồng nghiệp.

Cô gái mặt mày sáng ngời tinh thần phấn chấn, càng lớn càng xinh đẹp động lòng người, làn da trắng như ngọc, dáng người cao dong dỏng, khí chất tao nhã quyến rũ.

Dù là cái gì thì cũng đủ khiến đàn ông phải cúi đầu.
Tuy tốt nghiệp khoa diễn xuất, nhưng Tiêu Tinh không hề đi theo con đường bước vào giới giải trí, mà là vào làm việc ở đài phát thanh, làm MC cho một chương trình tình cảm đêm khuya tên là “Over the City”.

Hàng ngày yên lặng lắng nghe những người ở cùng một thành phố nhưng lại không hề quen biết nhau kể những vui buồn tủi hờn của bọn họ.

Dường như Tiêu Tinh thấy những trải nghiệm khác nhau của đời người chầm chậm hiện lên trước mắt mình.

Mà cô, dùng giọng nói và sự lạc quan của mình, an ủi những người xa lạ kia, giúp bọn họ xoa dịu nỗi buồn.
Cô cảm thấy bản thân rất mãn nguyện.
Cho dù mỗi ngày đều nghe những câu chuyện hoặc bi thảm, hoặc đau thương.

Nhưng Tiêu Tinh chưa từng lo lắng mình sẽ chịu ảnh hưởng.

Bởi vì ấm áp đong đầy mà người đàn ông ấy dành cho cô đủ để xua tan đi tất cả mây mù.

Hơn nữa cô còn đem sự ấm áp này truyền cho những người nghe đang đau lòng về chuyện tình cảm.
“Này! Mấy chị đây em ra ngoài làm gì? Còn chưa đến giờ ăn trưa mà!”
“Tiêu Tinh, cô đừng hòng trốn, các chị em đều có nhiệm vụ đó! Hơn nữa còn là nhiệm vụ khá là khó khăn đó!”
Sau lưng là một đám chị em đua nhau phụ họa, đúng thế, rất khó!
“Khá là khó khăn?”
“Đúng vậy, liên quan tới việc chung thân đại sự!” Diễn viên quần chúng biểu hiện rất tốt, thần thái, ngôn từ đều rất chân thật.

Lúc này đang làm thật mà gật mạnh đầu một cái.
Tiêu Tinh kinh ngạc, mở to mắt, hồn nhiên dễ thương không chút nghi ngờ.

Đó là biểu cảm mà Dạ Cô Tinh trong cuộc sống hiện thực tuyệt đối không thể có được.

Thế nhưng hiện tại, ngay lúc này, cô là một diễn viên, là Tiêu Tinh yểu điệu khiến đàn ông hận không thể nâng niu trong lòng!
“Trời ơi! Nhan Nhan, chắc không phải cậu lại muốn tớ cùng cậu đi xem mắt chứ?! Cái đó, bạn trai tớ sẽ không vui đâu!”
Diễn viên quần chúng đó đảo trắng mắt, đôi môi đỏ cong lên, có chút giống xác sống nữ: “Đừng nhắc tới chuyện này! Nói nhiều chỉ thêm bực mình! Đầu tớ bị cửa kẹp rồi mới có ý nghĩ kì lạ để cậu cùng đi xem mắt! Cả con mắt người ta đều dán lên người cậu rồi, thậm chí đến cả cái góc mắt còn chẳng để lại cho tớ!”
Biểu cảm và ngữ khí của người nọ thật sự rất khoa trương, nhưng lại rất đúng mực.

Khóe miệng Vương Thạch khẽ kéo ra một chút, không nhịn được mà cho cô ta một cảnh quay đặc tả.

Đến Dạ Cô Tinh cũng gần như không nín được, suýt nữa bật cười.

Trình độ tự làm xấu mình thế này đỉnh thật sự! Cô tự thấy mình không thể vì một cảnh quay mà làm được như thế.

Nếu như có một ngày người này thật sự nổi tiếng, đây nhất định sẽ là một dấu mốc trong lịch sử đen tối.

Nhưng như thế thì đã làm sao, đằng nào thì cũng nổi tiếng rồi, xấu thì cứ xấu vậy!
Lần trước, Dạ cô Tinh rảnh rỗi không có gì làm, lướt weibo.


Lúc dạo trên diễn đàn phát hiện có không ít người bài xích Tiêu Mộ Lương.

Vậy mà lại lôi những ảnh đặc tả chân dung hoặc ảnh trong phim ra.

Hết người này đến người khác lên tiếng phê phán không ngừng.
Nhưng giữa một đống những lời phê phán ấy, có một vài fan của Mộ Lương.

Trong đó có một tài khoản tên là “Nhục Nhục”, nhảy ra nói một câu không mặn không nhạt: “Dìm đến vực sâu tự nhiên sẽ nổi!”.
Sau đó, những lời phê phán ít dần, tất cả đều lặng im.
Vài ngày sau, khi cô lại lướt dạo, bỗng phát hiện ra fan của Mộ Lương tăng lên một số lượng lớn.

Nhìn qua mới biết, hóa ra vụ cãi nhau quá lớn, không cẩn thận liền lên hot search.

Sau đó những người vốn không biết Tiêu Mộ Lương là ai giờ đều biết hết rồi.

Họ bắt đầu thu thập hàng loạt chân dung và ảnh trong phim.

Thậm chí có một số người thẳng thắn đi xem những bộ phim cấp 3 mà anh ta từng đóng, mới nhận ra người đàn ông này hoàn hảo đến thế, mê người đến thế! Giống như một đóa hoa hồng hào nhoáng, có gai, đâm tay, nhưng lại câu hồn đoạt phách!
Trong phút chốc anti trở thành người qua đường, người qua đường trở thành fan.
Thật sự đang chứng minh cho câu nói đó của “Nhục Nhục”: Dìm đến vực sâu tự nhiên sẽ nổi!
Vì vậy, Dạ Cô Tinh không chê cách làm của diễn viên quần chúng này.

Chỉ cần cạnh tranh trong phạm vi hợp lí, đừng đi quá giới hạn, cô đều sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Phải biết rằng có một số ngôi sao vì để tránh bị cướp mất ánh đèn sân khấu, mà tuyệt đối không cho hành vi cướp ống kính này được phép tồn tại.
Dạ Cô Tinh tự cảm thấy cô đã rất độ lượng rồi!
Nhưng hình như có một số người không biết chừng mực.

Thấy Dạ Cô Tinh không có biểu tình gì, sắc mặt cũng không hề có nét không vui, diễn viên quần chúng đó bỗng trở nên xấc xược.

Cô ta tiến một bước lớn, người vốn dĩ ở đằng sau Dạ Cô Tinh lập tức ở phía trước cùng cô.

Tiêu điểm của ống kính đột nhiên bị phân tán làm hai, Vương Thạch nhíu chặt hàng lông mày!
Không ngừng nháy mắt, ra hiệu tay, nhưng người phụ nữ đó vẫn ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục giả ngu.

Cứ thế này, Vương Thạch chắc chắn nói dừng lại.
Ngay khoảnh khắc vương Thạch định mở miệng, bước chân đang tiến lên của Dạ Cô Tinh chợt ngừng lại, diễn viên quần chúng đó cũng không thể không dừng bước.

Cơ thể còn theo quán tính mà đâm mạnh về phía trước.

May là Dạ Cô Tinh vươn tay kéo cô ta lại.

Cái kéo này, mượn lực đánh lại, nháy mắt lôi cô ta ra phía sau cô.

Diễn viên quần chúng đó vẫn muốn xông lên trên.


Tiêu Tinh cười bất lực, nghiêng người nhìn cô ta, phàn nàn nói:
“Nhan Nhan, cậu không thể thận trọng hơn một chút sao? Cậu nhìn cậu xem, thảo nào mãi vẫn không gả đi được!”
Cảnh này là Dạ Cô Tinh tự thêm vào, nhưng lại vô cùng hợp tình hợp lí.

Hàng lông mày đang nhíu chặt của Vương Thạch bỗng chốc giãn ra.

Trong lòng không ngừng tấm tắc khen ngợi, tiểu thư quá đỉnh!
Diệp Lưu Thanh khẽ gật đầu, anh ta không hề nhìn nhầm.

Người con gái này quả thực không tầm thường.
Tào Quân, Thiết Sơn nhìn nhau, Dạ Cô Tinh đúng là rất thông minh! Thay đổi tình thế dễ như trở bàn tay, những từ ngữ mang hàm ý chế nhạo lại dùng giọng nói phàn nàn bất lực.

Người không biết chuyện nghe chỉ thấy đó chỉ là sự gần gũi đối với bạn thân, xuất hiện trong bối cảnh không những không đột ngột, ngược lại còn tăng thêm vẻ đẹp và sự sinh động cho nhân vật Tiêu Tinh!
Quả nhiên, diễn viên quần chúng kia xanh mặt, biểu cảm có chút không tự nhiên.

Không biết có phải là hiệu ứng tâm lý hay không, cô ta luôn cảm thấy những lời nói đó của Dạ Cô Tinh có hàm ý, giống như đang châm chọc cô ta không đủ thận trọng, vì vậy mãi vẫn không thể nổi tiếng!
Thế nhưng mặc kệ sắc mặt người đó đặc sắc thế nào, ống kính của Vương Thạch cũng không quay đến người cô ta nữa.

Bởi vì lúc này, Tiêu Tinh bước đến cánh cửa đã nhận ra Viên Hi Thần với một bộ đồ tây, tay ôm bó hoa, dựa bên cạnh ô tô!
Đương nhiên cũng đến lúc diễn viên quần chúng rời khỏi cảnh quay.

Toàn bộ ống kính đều dành cho hai người đang trao nhau ánh mắt ở trung tâm quảng trường.
Vương Thạch khua tay với diễn viên quần chúng kia, ra hiệu là cô ta có thể đi được rồi.

Cho dù không tình nguyện lắm, nhưng người nọ vẫn coi như là biết nhìn tình hình.

Biết Vương Thạch không hô cắt cũng không dám đắc tội với đạo diễn để một ngày lao động cực khổ của mình trôi theo dòng nước, không lấy được phần thù lao mà mình nên có.

Cân nhắc một chút, cô ta liền hậm hực ra khỏi trường quay.
Không ngờ lại đụng phải một bức tường thịt, trong mắt nổi lên nóng giận, ngẩng phắt đầu lên: “Không có mắt à đồ con rùa! Ơ! Hóa ra là điều phối viên Dạ, chào anh, chào anh! Lúc nãy không nhìn thấy là anh! Xin lỗi xin lỗi!”
Dạ Huy Nguyệt cười tà ác: “Chà! Muốn mắng gì thế? Con rùa? Cháu rùa? Hay là con rùa khốn nạn? Một cô gái mà miệng th ô tục như vậy, thật sự không tốt đâu!” Cậu bĩu môi, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường: “Cô như vậy? Bảo sao không nổi tiếng được....”
Lâm Phương suốt một đời này hận nhất cái gì?
Đó là người khác nói cô ấy "không nổi tiếng"! Mặc dù điều này là đúng, nhưng cũng không đến lượt họ nói điều đó!
Rõ ràng cô ta đã cố gắng như vậy rồi, làm cái gì cũng cố gắng tranh giành để trở thành người giỏi nhất.

Nhưng tranh giành suốt năm năm, ngoại trừ một lần diễn phi tần ở hậu cung được hai phút, còn những lần khác còn đều chưa đến 60 giây.

Thậm chí có khi cô ta chỉ để lại một bóng dáng mờ nhạt!
Cô ta không cam lòng! Về ngoại hình, dáng người, kỹ năng diễn xuất, cô có chỗ nào kém những người khác chứ? Những người kém hơn cô ta đều nổi tiếng rồi, còn cô đến tận bây giờ vẫn chỉ là một diễn viên nhỏ.
Mà những lời nói của Dạ Huy Nguyệt vừa đúng đâm vào nỗi đau của cô! Nỗi tức giận nhịn ở chỗ của Dạ Cô Tinh vừa rồi, bây giờ cùng với sự oán hận và phẫn nộ Dạ Huy Nguyệt đều đồng loạt bùng phát ra.
"Cậu điên à? Đụng vào người khác không biết xin lỗi thì thôi ngược lại còn đổ lỗi cho tôi.

Cậu là chó cắn ngược lại à!”
Dạ Huy Nguyệt cười lạnh, cãi nhau à?
Cậu cũng không hề luống cuống! Trong từ điển của Dạ gia không có miệng độc nhất, chỉ có miệng ác hơn!
Ai nói người phụ nữ này lại muốn cướp ánh đèn sân khấu của chị gái cậu? Mặc dù cậu là một người bình thường không biết gì về đóng phim, nhưng vừa rồi anh béo kia đã nói hết với cậu rồi.

Người phụ nữ này không hề có ý tốt, cô ta đang muốn giẫm lên vị trí của chị gái cậu!
Nếu không làm gì cô ta, cậu không phải là Dạ Huy Nguyệt!
"Đầu tiên, tôi không điên, nhưng tôi nghĩ cô bị bệnh! Bệnh ảo tưởng! Bệnh tự sướng! Cô nghĩ rằng hành vi của bản thân cô rất tốt sao? Nói thật, khuôn mặt xấu xí của cô thật sự dọa tôi rồi.

Cô có biết lập tức làm tôi nhớ tới cái gì không? Ma nữ bò ra khỏi hầm ngục không chỉ tìm chết mà còn làm trò nữa! Thứ hai, rõ ràng là cô không có mắt mà chạy lao vào tôi." Ánh mắt bắt bẻ quét qua Lâm Phương một lượt từ trên xuống, cong môi lên, lộ ra vẻ khinh thường: "Với loại nhan sắc này của cô? Đưa cho tôi, tôi đây còn sợ tê răng! Da già thịt thô, tôi thấy da con chó nuôi bảy tám năm còn mịn màng hơn da cô! Tôi thèm vào!”
Lâm Phương trợn trắng mắt tức hộc máu, lùi về sau: “Cậu! Cậu! Cậu! "
Nhưng ngoài mấy chữ đấy ra thì không nói được gì nữa, cả người đều run lên vì tức giận!
Cô...! cô mới 28 tuổi, bình thường rất chú ý đến việc chăm sóc da, làm sao có thể chịu đựng được những lời Dạ Huy Nguyệt đã nói! Nhưng không thể phủ nhận rằng tuổi tác cũng là khuyết điểm của cô ta!
Bên này hai người cãi nhau càng lúc càng gay gắt, bên kia Vương Thạch cũng chưa hô dừng.


Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương đương nhiên phải tiếp tục diễn!
Tiêu Tinh sửng sốt: "Thần, anh..." Khóe mắt của cô chảy ra một giọt nước mắt, là như cô đoán sao? Cuối cùng cô cũng đợi được đến giờ phút này? Người đàn ông cô theo đuổi ròng rã sáu năm, cuối cùng hôm nay...
Viên Hi Thần nhìn cô gái trước mặt, không còn là dáng vẻ ngây ngô như lần đầu nhìn thấy trong khuôn viên trường nữa.

Bây giờ cô ấy yêu kiều hơn, xinh đẹp động lòng người.

Từ cái nhìn đầu tiên trong biển người cho đến ngày hôm nay, sau sáu năm, da thịt cô mềm mại ở trong lòng của anh, là bảo bối trong vòng tay anh.
Anh một mực dốc lòng che chở cô.

Bây giờ, cuối cùng cũng đến lúc thu hoạch rồi!
Người đàn ông quỳ một gối, ánh mắt hiện lên sự chân thành, trao chín mươi chín bông hồng trên tay cho cô gái.

Một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo ở giữa bông hồng lấp lánh dưới ánh mặt trời, tươi sáng chói mắt.
Nước mắt của Tiêu Tinh thậm chí còn rơi nhiều hơn, ngạc nhiên che miệng mình lại, chỉ mơ hồ lắng nghe giọng nói trầm ổn của người đàn ông.
"Tiêu Tinh, gả cho anh, để anh chăm sóc cho em cả đời được không?"
"Được."
"Cắt!” Vương Thạch mừng rỡ hô một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ hưng phấn: "Tốt lắm! Tốt lắm! Hai người phối hợp rất tốt!"
Nói liên tục ba câu tốt, có thể thấy được sự vui mừng trong lòng của Vương Thạch.
Từ đầu phim đến giờ, Dạ Cô Tinh chưa bao giờ bị lỗi quay cả.

Tào Quân và Thiết Sơn tuyệt đối không tin đây là người phàm! Mẹ ơi, là thần sao?
Mới đầu bọn họ cảm thấy Vương Thạch đang cố ý che chở, mắt nhắm mắt mở để cho Dạ Cô Tinh thông qua.

Dù sao thì thái độ của Vương Thạch đối với Dạ Cô Tinh rất kỳ lạ.

Ừm...!có chút nghe theo rất mù quáng khó có thể diễn tả được.
Nghĩ đến đó, họ chỉ biết lắc đầu thở dài.

Chất lượng phim này coi như hỏng rồi!
Nhưng tối hôm trước, hai người suốt đêm chỉnh sửa và biên tập phim, mới phát hiện ra suy nghĩ của hai người có chút quá rồi! Tất cả các cảnh quay, chỉ cần Dạ Cô Tinh xuất hiện, cho dù cô ấy có phải là tâm điểm của máy quay hay không, thì kỹ năng diễn xuất, biểu cảm và động tác của cô ấy đều không có gì sai sót, không thể trách được.

Ngay cả Thiết Sơn, người mắc chứng thường xuyên soi mói cũng không thể không nói nên lời!
Vương Thạch nói một câu, Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương bất ngờ xuất hiện trong bộ phim.

Khả năng diễn xuất tự nhiên của hai người bọn họ khiến mọi người xung quanh phải ngạc nhiên.
Cái này, tốc độ thay đổi sắc mặt này nhanh quá đi.
Đôi mắt của Dạ Cô Tinh trong veo, ánh mắt cảm động và ngưỡng mộ trong bộ phim đều biến mất.

Còn Tiêu Mộ Lương thì không còn vẻ vui mừng, đưa tình như trong lúc đóng phim nữa.
Hai người nhìn nhau cười, giống như một đối tác cũ đã làm việc với nhau nhiều năm, cùng nhau đi về phía Vương Thạch, nhân tiện nghe Thiết Sơn nói một chút về diễn xuất.

Phải công nhận rằng lão già này rất giỏi trong việc dẫn dắt cảm xúc của nhân vật.
Sau vài lần hợp tác, mọi nghi ngờ trong lòng Tiêu Mộ Lương đều biến mất hoàn toàn.

Anh rất chắc chắn, rất chắc chắn, Dạ Cô Tinh chính là Diệp Tử!
Bởi vì loại cảm giác đó không thể sai được! Bất cứ khi nào hai người diễn với nhau, anh như thấy mình quay trở lại thời điểm hai người đóng chung trong "Thanh xuân phai tàn".

Loại ăn ý này, loại thần thái này, tuyệt đối không thể sai!
Nhưng anh không còn đau khổ rối loạn nữa, bởi vì là Dạ Cô Tinh hay là Diệp Tử, dù sao cũng chính là cô!
Trong khoảng thời gian này, anh ngày càng ít gặp ác mộng.

Những ký ức u ám kia dường như đã trôi theo gió cùng với cái chết của Chu Lâm.

Giờ đây, anh chỉ muốn sống cuộc đời của chính mình và bảo vệ nó, bảo vệ người mà anh ta muốn bảo vệ.