Trùng Sinh Lần Này Em Yêu Anh

Chương 77: Phiên ngoại 2: Đắp người tuyết




Kỉ Lam Thanh gật đầu, dùng sức ngồi dậy dựa vào vai Hắc Phong, nhìn khung cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, hắn liền nhảy khỏi giường mà không kịp mang giày.


"Cẩn thận, đi giày vào trước đã!" Mặc dù trong nhà trải thảm dày, cho dù đi chân trần cũng sẽ không bị lạnh, nhưng Hắc Phong vẫn cúi người nắm lấy cổ chân của Kỉ Lam Thanh, mang giày vào.


Kỉ Lam Thanh vội vàng đi ra ngoài, lại bị Hắc Phong kéo lại giữ chặt, vội vàng quay đầu sốt ruột nói:... "Em muốn đi ra ngoài, em muốn làm người tuyết"


Hắc Phong bất đắc dĩ nghĩ, sinh bệnh lại giống như một đứa trẻ chưa lớn như thế này.


Hắc Phong nhìn tuyết vẫn rơi bên ngoài, lại nhìn quần áo mỏng manh của Kỉ Lam Thanh, nghĩ đến đồ ăn trong bếp, Hắc Phong vẫn kiên quyết: "Ăn trước đã, ăn xong anh sẽ đi cùng em."


"Không được ." Anh không đi được, sức khỏe của anh không tốt, em có thể tự mình đi. "


Nghe Kỉ Lam Thanh nói, Hắc Phong mạnh mẽ kéo người vào lòng, đưa tay chạm trán đối phương, nhẹ nhàng ôn hòa nói: "Em nói xem, hiện tại ai sức khỏe không tốt? Hử ~~"


"Vậy em ăn một chút rồi đi ra ngoài." Kỉ Lam Thanh vui vẻ cười, vừa nghe thấy trong bụng khẽ kêu, khẽ cười, mặc cho Hắc Phong kéo đến bàn ăn.


Có lẽ sức khỏe đã hồi phục tốt hơn, cũng có khi do thực sự đói, lần này Kỉ Lam Thanh không la hét về việc thêm đường hay muối, thay vào đó hắn ăn những thứ mà Hắc Phong đã chuẩn bị, ăn thực no đến 7đến 8 phần.


Hắc Phong nhìn thấy vẻ sốt ruột của Kỉ Lam Thanh, cũng không làm khó đối phương nữa, vì thế lấy quần áo dày cộm, găng tay cùng mũ mang vào cho Kỉ Lam Thanh.


Nhìn cơ thể quấn thành quả bóng, Kỉ Lam Thanh ra sức phản đối nói: " Như thế này làm sao mà nghịch tuyết được? Làm sao có thể dựng người tuyết được?"


"Vậy thì đừng đi ra ngoài, anh sẽ tìm dụng cụ mang tuyết vào trong để em chơi trong nhà." Đối với sức khỏe của Kỉ Lam Thanh, Hắc Phong sẽ không dễ thỏa hiệp.


Kỉ Lam Thanh cau mày: "Cái đó còn gọi là nghịch tuyết sao, anh coi em là đứa trẻ ba tuổi sao! "


Nghĩ đến hành động thêm đường, thêm muối của Kỉ Lam Thanh, chẳng phải là đứa trẻ lên 3 sao!


"Quên đi, cứ như vậy đi." Kỉ Lam Thanh thấy không thuyết phục được Hắc Phong, chỉ cần hắn được ra ngoài, mặc kệ những chuyện khác.


Hắc Phong mỉm cười, kéo Kỉ Lam Thanh vào trong tủ giày, tìm một đôi giày bông đế dày, ngồi xổm xuống mang vào mới nói: "Được rồi, bây giờ em có thể ra ngoài."


Kỉ Lam Thanh nhìn đôi giày trên chân, khẽ cong cong khóe môi bước ra ngoài.


Khi cửa mở ra, một luồng gió lạnh xen lẫn những bông tuyết tràn vào, Hắc Phong quấn một chiếc áo khoác dày, khăn quàng cổ và găng tay, sau khi thay giày xong, y cùng Kỉ Lam Thanh ra khỏi cửa.


Khắp đất trời đều là tuyết, cây cối trong sân được bao bọc lớp tuyết trông rất bắt mắt.


Nhìn thấy Kỉ Lam Thanh vui vẻ chạy trong tuyết, cúi xuống nắm lấy một nắm tuyết tung lên trời, Hắc Phong khẽ cười.


Kỉ Lam Thanh chơi một lúc, nắm một nắm tuyết ném về phía Hắc Phong, Hắc Phong quay đầu né, cúi xuống nắm lấy một nắm tuyết, sau khi nặn thành quả cầu tuyết liền ném về phía Kỉ Lam Thanh.


Quả cầu tuyết vỡ ra trong ngực Kỉ Lam Thanh, những bông tuyết bắn tung tóe trên lông mày của hắn, Kỉ Lam Thanh lúc đầu giật mình, sau đó cũng ném quả cầu tuyết về phía Hắc Phong.


Chơi tới chơi lui, cuối cùng hai người từ ném tuyết chuyển sang lấy tuyết nhét quần áo của nhau, sau đó lại ôm nhau nằm dưới tuyết lăn qua lăn lại.


Hai người lăn lộn một hồi, Kỉ Lam Thanh vỗ vỗ tuyết trên người đứng lên: "Em đi đắp người tuyết, đứng dậy giúp em với!"


Hắc Phong thấy Kỉ Lam Thanh đã bắt đầu động tay động chân, nên y quay cũng tìm xẻng, giúp Kỉ Lam Thanh súc tuyết.


Chẳng mấy chốc, người tuyết đã được đắp, mập mạp, tròn trịa, trắng nõn ...


"Hiện tại chỉ còn thiếu một cái đầu, em cần thêm tuyết." Kỉ Lam Thanh nói, nhìn Hắc Phong đang đắp đầu tuyết, liền đặt cái xẻng xuống, bắt đầu cùng làm.


Kỉ Lam Thanh góp sức, hai người nhanh chóng xếp thành một quả bóng tròn, hai người lăn quả cầu tuyết trên tuyết, chẳng mấy chốc quả cầu tuyết nhỏ thành quả cầu tuyết vừa, sau đó quả cầu tuyết vừa lại thành quả cầu tuyết lớn.


"Được rồi, cỡ này chắc là được rồi." Hắc Phong duỗi thẳng thắt lưng, liếc nhìn thành quả nhẹ nhàng nói.


Kỉ Lam Thanh gật đầu, sau đó hai người cùng nhau mang quả cầu tuyết để lên trên, thế là một người tuyết hoàn chỉnh đã được hoàn thành.


Hắc Phong đến phòng dụng cụ và phòng chứa đồ của người làm vườn để tìm hai quả thông, một tấm vải đỏ, một số cành cây, một cây chổi và một chiếc mũ phù thủy, sau đó y vào bếp lấy một củ cà rốt. Vì thế, một người tuyết hoàn chỉnh đã được tạo ra.


"Hình dáng không tồi, rất hợp với em." Hắc Phong kéo Kỉ Lam Thanh ngồi xuống cạnh người tuyết, vừa cười đùa nói, thấy Kỉ Lam Thanh muốn phản bác liền nói tiếp: "Đứng lên cùng anh chụp một bức ảnh đi"


Kỉ Lam Thanh vừa nghe, sau đó nhìn người tuyết, cuối cùng Hắc Phong nảy ra ý định muốn Kỉ Lam Thanh đội mũ, cầm chổi và cùng nhau chụp ảnh.


Sau khi Kỉ Lam Thanh chụp thêm vài tấm ảnh với Hắc Phong, hai người quay vào trong nhà.


Vì Tết Nguyên Đán nên Hắc Phong cho tất cả người làm nghỉ lễ, tự tay vào bếp nấu canh gừng, cùng Kỉ Lam Thanh mỗi người uống một bát để xua đi cái lạnh và tránh bị cảm.


Đêm đón giao thừa của cặp đôi thật đơn giản và ấm áp, hai người cùng nhau mở một chai rượu vang đỏ sau đó rót nửa ly rượu cùng nhau đón năm mới.


Sau bữa ăn, hai người cùng ôm nhau xem Lễ hội mùa xuân, khi tiếng chuông điểm mười hai giờ vang lên, Kỉ Lam Thanh nhìn Hắc Phong, Hắc Phong nhìn Kỉ Lam Thanh nói: "Chúc mừng năm mới!"


Hắc Phong đứng dậy vào bếp nấu bữa tối, y và Kỉ Lam Thanh mỗi người ăn một ít, cả hai đứng bên cửa sổ nhìn pháo hoa rực rỡ bên ngoài, Kỉ Lam Thanh bỗng dưng kích động đưa Hắc Phong ra sân bắt đầu bắn pháo một lúc lâu.


Bởi vì Kỉ Lam Thanh vẫn chưa khỏe hẳn, Hắc Phong cũng có chút mệt mỏi, hai người không có làm gì khác, sau khi trở về phòng liền ôm nhau ngủ thiếp đi.


Ngày hôm sau, khi tia nắng đầu tiên rọi vào, Hắc Phong và Kỉ Lam Thanh gần như thức dậy cùng lúc, nhìn nhau khẽ cười, nhẹ nhàng hôn lên môi đối phương.


Hai người đều mệt mỏi nằm nướng trên giường, cả hai đều không muốn đứng dậy nên cùng nhau tựa vào giường. Hắc Phong và Kỉ Lam Thanh lấy phong bì màu đỏ trên bàn cạnh giường, cùng lúc đưa cho nhau.


"Mỗi năm đều vui vẻ như hôm nay!" Kỉ Lam Thanh khẽ cười hôn lên khóe môi Hắc Phong.


"Mỗi năm đều như hiện tại!" Hắc Phong cười ấm áp, kéo Kỉ Lam Thanh đè xuống dưới thân.