Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 81-3: Đối chọi (3)




Đây chính là năng lực của ảnh đế.

Giống như độc thoại, Hạ Tử Diệu lẩm bẩm nói: “Tự chọn phi? A….”

Mấy chữ đơn giản, không cần lời thoại dông dài, trên mặt hắn là nụ cười không kiên nhẫn rõ rệt, giọng nói giễu cợt đã cho khán giả biết tình tiết của câu chuyện này.

Chắc là một hoàng đế bất đắc dĩ, đang chọn phi tử, ngay cả quyền chọn người con gái mình yêu cũng không có.

Cuộc sống bị thao túng, một con bù nhìn, ngày ngày trôi qua trong mơ màng.

Ngay cả Đường Bội cũng bị màng biểu diễn của Hạ Tử Diệu hấp dẫn, đôi mắt chuyên chú nhìn lên màn ảnh.

Ann thở dài một tiếng: “Khó trách lại có nhiều đạo diễn thích ảnh đế Hạ như vậy, anh ta thật sự là diễn xuất như thần.”

Đường Bội gật đầu, tiếp tục nghiêm túc nhìn.

Diễn cùng ảnh đế có kỹ thuật cao siêu như vậy, nếu như vô tình bị khí thế của anh ta chế trụ, nếu diễn vai đối thủ của anh ta, cho dù bản thân không hề kém, nhưng ấn tượng lưu lại trong lòng người khác cũng không quá tốt.

Thịnh Lan hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng bước chân, từ từ đi ra.

Cô ta mặc váy dài bằng lụa mõng, tóc búi lên cao, búi tóc như mây, cài trâm cài phỉ thúy sang trọng.

Trâm cài có hình phượng hoàng, miệng ngậm dây tua thật dài, làm cho Thịnh Lan càng thêm cao quý và xinh đẹp.

Tiếng đàn vang lên, Thịnh Lan vung ống tay áo lên, gần như là vừa múa vừa đi ra.

Dáng múa uyển chuyển, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Nhưng, người đàn ông mà cô ta muốn quyến rũ nhất, lại thờ ơ ngáp một cái, ngay cả liếc cũng không liếc cô ta.

Điệu múa kết thúc, Thịnh Lan đứng trước mặt Hạ Tử Diệu, trên người không còn chút cao quý nào của lúc vừa đi ra.

Trên mặt cô ta mang theo sự sợ hãi và thẹn thùng, giống như không biết, đến tột cùng mình đã làm gì sai mà chọc người kia không vui.

Đứng im chốc lát, Hạ Tử Diệu đã sớm không chịu đựng được, ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: “Tiếp tục.”

Giọng điệu hài hước mà tùy ý, không có chút tôn trọng nào.

Hốc mắt Thịnh Lan lập tức đỏ au nhưng không thể làm gì, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của quân vương, diễn tiếp.

Đánh đàn, thư pháp, vẽ….

Trong khoảng thời gian ngắn, cô ta đã diễn hết tất cả, nhưng vẫn không được người kia chú ý.

Thịnh Lan cắn răng, đột nhiên cất giọng nói: “Thần nữ rất sợ, cầu xin bệ hạ đánh với thần nữ một ván cờ. Nếu thần nữ thua, từ đầu về sau thần nữ sẽ không bước chân vào hoàng cung. Nếu bệ hạ thua, thì phải tuân theo lời hứa, cưới thần nữ làm hậu.”

Đây là lời yêu cầu cực kỳ lớn mật, cũng chỉ có tiểu thư phủ thừa tướng, con của người nắm trong tay toàn bộ thực quyền trong triều mới dám xuất khẩu cuồng ngôn như vậy.

Một câu nói này, rốt cuộc đổi được một cái nhìn sâu sắc của hoàng thượng.

Hai người ngồi đối mặt với nhau, Thịnh Lan quân đen, đi trước.

Cũng là đánh cờ, vừa rồi Bạch Chỉ San đánh cờ khô khan vô vị, nhưng Thịnh Lan và Hạ Tử Diệu đánh cờ lại vô cùng thú vị, làm cho khán giả cảm thấy hứng thú.

Mặc dù hai người không nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng mở miệng, con gái thừa tướng ược nuông chìu từ nhỏ, lòng kiêu ngọa bị khơi dậy, đã sớm quên mất, người trước mặt ‘nàng’ lúc này là quân vương nắm trọn thiên hạ trong tay, hai người thần thương khẩu chiến, ngươi tới ta đi, chiến tranh ngoài miệng, không thể do với màn chém giết trên bàn cờ.

Mắt thấy ván cờ sắp kết thúc, mặc dù khán giả không nhìn ra, nhưng từ vẽ bình tĩnh trên mặt Hạ Tử Diệu và nét đỏ ửng trên mặt Thịnh Lan, có thể thấy được—- cô ta sẽ thua.

Nhưng lúc này, Hạ Tử Diệu đã nắm chắc phần thắng trong tay đột nhiên đẩy bản cờ.

Ống tay áo phất qua, đảo loạn ván vờ đã định trước.

Giọng của anh ta mất đi sự trêu chọc, mặc dù trên mặt vẫn thờ ơ như cũ: “Ngươi thắng.”

Hạ Tử Diệu nhàn nhạt nói.

“Trẫm, sẽ tuân thủ lời hứa, cưới ngươi làm hậu.” Anh ta lại nói.

Bị sự thay đổi này làm cho bối rối, Thịnh Lan há miệng, mờ mịt nhìn Hạ Tử Diệu.

Anh ta hơi ghé mắt, cao cao tại thượng nhìn xuống cô con gái của thừa tượng đương triều, ngây thơ hồn nhiên nhưng đầy dũng khí, đột nhiên than nhẹ một tiếng.

Ngón tay thon dài phất qua môi ‘nàng’, khẽ vươn tay, kéo thân hình bé nhỏ trước mặt vào ngực mình.

Hoàng bao vây lấy ‘nàng’, Hạ Tử Diệu từ từ cúi đầu, nhưng khi nhìn vào đôi mắt u mê trong suốt của ‘nàng’ thì khẽ cười nói: “Nhắm mắt, cô gái ngốc.”

Thịnh Lan nghe lời nhắm mắt, lông mi thật dài run run, nhìn ra được lúc này ‘nàng’ đang bất an và e lệ.

Nhưng ‘nàng’ không biết, ngay khi mình nhắm mắt, vị đế vương lạnh lùng vừa nãy, đã biến mất, mà thay vào đó là sự dịu dàng thâm tình.

Lúc này hình ảnh dừng lại!

Trên màn hình lớn, là Thịnh Lan đẹp đến mức mộng ảo, cùng với cái nhìn chuyên chú và thâm tình của Hạ Tử Diệu.

Mấy giây sau, hai người tách ra, mỉm cười cúi đầu với khán giả.

Lúc này các khản giả mới như tỉnh mộng, vỗ tay như sấm.

Nhưng đa số mọi người đều cảm thấy không thỏa mãn.

“Sau đó thì sao?” Có người không nhịn được mà lớn tiếng hỏi.

“Sau đó?” Hạ Tử Diệu cười, thần bí nói: “Đương nhiên là hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.”

Khán giả lại cười vang.

Câu chuyện kết thúc, để lại cho khán giả là trí tưởng tương bay cao bay xa, nhiều màu sắc, có lẽ so sánh với vở diễn từ đầu tới đuôi thì màng biểu diễn này còn khiến người ta có ấn tượng sâu hơn một chút.

Đến đây, năm diễn viên đều đã biểu diễn xong.

Mạc Thành và Nhan Ninh đi ra lần nữa.

Đường Bội và đám người Bạch Chỉ San, cùng với các bạn diễn của mình, đi lên sân khấu.

Mạc Thành cười tươi nhìn khán giả, hỏi: “Mọi người có thỏa mãn chưa hả?”

“Vẫn chưa!” Mọi người đồng thanh đáp.

“Tôi cũng chưa. Nhưng may là các vị này đều có rất nhiều tác phẩm hay, nếu bây giờ vẫn chưa đã ghiền vậy mong sau khi mọi người về nhà hãy tiếp tục ôn lại những màn biểu diễn sâu sắc này.” Dừng một chút Mạc Thành nói tiếp: “Được rồi, bây giờ trở lại chuyện chính, mời người xem bỏ phiếu, hãy bỏ phiếu cho người mình thích.”

Hình như Mạc Thành nhớ tới cái gì đó, nhanh chóng bổ sung: “Nhưng tôi nhắc mọi người một chút, bây giờ là bỏ phiếu cho năm cô diễn viên của chúng ta chứ không phải là năm vị khách mời nha.”

Nói xong, Mạc Thành nháy mắt với khán giả một cái, thần bí nói: “Nếu muốn vòng tiếp theo được xem nữ thần của mình diễn thì hãy bỏ phiếu cho cô ấy, để giữ cô ấy lại.”

“Được rồi.” Nhan Ninh cắt lời Mạc Thành: “Bây giờ mọi người chỉ nhìn mười ngôi sao đang đứng trên sân khấu, ai chịu nghe anh nói chứ.”

Nhan Ninh quay đầu nhìn xuống, hỏi: “Mọi người nói, có phải hay không?”

“Phải!” Các khán giả cười rộ lên.

“Vậy bây giờ, mọi người muốn ai đứng nhất đây?” Mạc Thành giả vờ bi thương ôm ngực, lại hỏi: “Tôi đếm một hai ba, chúng ta cùng nhau đọc tên nữ thần trong lòng mình lên! Một, hai, ba!”

“Đường Bội!”

“Thịnh Lan!”

“Dĩ Đồng!”

…..

Toàn trường trở nên ồn ào.

Mạc Thành lại cười nói: “Mọi người nhiệt tình quá, nhưng chúng ta sẽ phải cho điểm theo thứ tự biểu diễn.”

“Được!” Khán giả đồng thanh đáp.

“Như vậy người đầu tiên, cô Tuyên Mễ Kỳ!”

Mạc Thành vừa nói xong, Tuyên Mễ Kỳ và Vu Nhạc Âm tự động bước lên trước một bước, mỉm cười phất tay với khán giả.

Một giám khảo cũng đứng lên, bọn họ đều do Minh Hiên mời tới, sau lưng đều là chỗ dựa lớn, mặc dù bọn họ không biết hết những người ở đây, nhưng phần lớn các diễn viên đều biết họ.

Ví dụ như người này chính là người đã viết ra vô số vở kịch lịch sử, Ngô An Lan.

Ngô An Lan hắng giọng một cái, phê bình nói: “Cô Tuyên Mễ Kỳ lấy chủ đề là người tiên yêu nhau, đây là một chủ đề phổ biến và đầy nghệ thuật, nhưng bị hạn chế về thời gian và không gian, câu chuyện hơi ngắn và nhạt, sức cuốn hút vẫn chưa đủ, kết quả cuối cùng là cô Tuyên Mễ Kỳ được 25 điểm, Vu Nhạc Âm được 10 điểm. Tổng cộng là 35 điểm.”

Mặc dù Tuyên Mễ Kỳ không biểu hiện sự vui sướng, nhưng vẫn cúi đầu với giám khảo, sau đó cám ơn khán giả, rồi lui xuống với Vu Nhạc Âm.

Từ lúc bắt đầu, Tuyên Mễ Kỳ cũng chưa từng nghĩ mình có thể thắng, yêu cầu của công ty là chỉ cần cô ta xuất hiện nhiều một chút, thể hiện thật tốt là được. Ôm lý tưởng học hỏi để đi thi nên Tuyên Mễ Kỳ cũng ung dung không ít.

Nhưng nhìn hiện trường náo nhiệt, sân khấu xinh đẹp và xuất sắc nhất, cùng với đoàn đội hùng hậu phía sau…

Trên mặt Tuyên Mễ Kỹ vẫn có chút mất mát.

Hôm nay, chỉ sợ là ngày cuối cùng cô ta có mặt ở đây.

Tiếp theo, là màn biểu diễn bết bát của Bạch Chỉ San.

Cô ta bước lên, sắc mặt hơi tái nhợt.

Vừa rồi lúc ngồi trong phòng nghỉ ngơi, cô ta xem phần biểu diễn phía sau, hận đến mức cắn chặt răng.

Nhất là khi xem màng biểu diễn của Đường Bội và Thịnh Lan, hai bọn nó hợp tác với bạn diễn tài năng như vậy, mà mình….

Nghĩ tới đây, cô ta lại không nhịn được mà cắn môi dưới.

Trước mặt đông đảo mọi người, tất nhiên cô ta không thể vú cả lấp miệng em như lúc nãy nói chuyện với Vệ Viễn Kiệt được.

Nhưng sự ghét bỏ trong lòng vẫn không giảm.

Sợ rằng Vệ Viễn Kiệt cũng có cùng suy nghĩ, lúc này biểu cảm trên mặt hắn có hơi khó coi.

Không khí giữa hai người ngột ngạt và xa cách như vậy, hoàn toàn bất đồng với ‘tình cảm’ trong đoạn clip giới thiệu.

Ngay cả giám khảo cũng nhận thấy được không khí giữa bọn họ, chứ đừng nói chi những phóng viên nhạy bén phía dưới.

Người đại diện của Bạch Chỉ San đứng sau cánh gà, giận đến mức suýt chút bóp nát cái ly trong tay.

Cô ta còn ngại gần đây tai tiếng không đủ nhiều sao?

Gần như là phẩn hận, người đại diện bắt đầu suy nghĩ, phải xin công ty hai người mới, phải nuôi dưỡng thật tốt.

Quả nhiên, giám khảo chuyên gia cho điểm rất thấp.

Bạch Chỉ San và Vệ Viễn Kiệt cộng lại, miễn cưỡng gần bằng số điểm của một mình Tuyên Mễ Kỳ.

Hai mươi bốn điểm!

Giống như một cái tát vang dội đánh thẳng vào mặt Bạch Chỉ San, mặt cô ta đỏ lên, suýt chút đứng không vững.

Nhưng cô ta cũng biết giờ không phải là lúc để tức giận, chỉ có thể cắn răng lui xuống.

Đúng lúc Đường Bội và Cố Diệp đi lên.

Cô ta không cam lòng hung ác trợn mắt nhìn Đường Bội, cả người Bạch Chỉ San đột nhiên lệch một cái, cố ý đưa chân gạt chân Đường Bội.

Lúc này bọn họ đang đứng sau lưng Mạc Thành và Nhan Ninh, người xem không thấy được.

Bạch Chỉ San biết nghĩ rằng nếu mình gạt chân Đường Bội lúc này thì không ai thấy được cho nên mới gan đầy mình mà làm thế.

Nhưng cô ta mới vừa nhích chân, Đường Bội đã di chuyển.

Động tác của Đường Bội quá nhanh, nhanh đến mức Bạch Chỉ San không phản ứng kịp.

Vốn cho rằng nhất định sẽ ‘vô tình’ đạp trúng Đường Bội, lúc này lại rơi vào khoảng không, cô ta mất thăng bằng, lập tức ngã về phía trước.

Gần như theo bản năng, Bạch Chỉ San đưa tay kéo người bên cạnh.

Nhưng Vệ Viễn Kiệt vốn đứng bên cạnh cô ta, lúc này lại cau mày tỉnh bơ bước một bước nhỏ, đúng lúc tránh được tay của Bạch Chỉ San.

Ngay khi Bạch Chỉ San sắp ngã nhàu, một cánh tay ấm áp đỡ lấy cô ta.

Bạch Chỉ San đứng vững lại, cảm kích nói: “Cám ơn.”

Ngẩng đầu lên, đối mặt với gương mặt vui vẻ tươi tắn của Đường Bội.

“Cẩn thận chứ!” Đường Bội cười nhắc nhở: “Cô Bạch phải đi vững, té ngã, sẽ không tốt.”

Bạch Chỉ San có chuyện trong lòng, luôn cảm thấy trong lời nói của Đường Bội có ẩn ý.

Đường Bội nói cô ta đừng để té ngã.

Nhưng giống như đang nói địa vị của mình ở đây.

Bạch Chỉ San biết, sau cuộc thi này, cộng thêm những tai tiếng trước kia, chỉ sợ mình sẽ xuống dốc không phanh.

Mà những ánh sáng vốn thuộc về mình, những người hâm mộ, những vai diễn…. Cũng sẽ bị người mới thay thế.

Có lẽ, chính là người phụ nụ đang cười tươi như hoa trước mặt.

Móng tay của cô ta bấm sâu vào thịt, những hình như cô ta không cảm thấy đau.

Đường Bội buông Bạch Chỉ San ra.

Cô cười nhjat, đi về phía trước trong tiếng vỗ tay và hoan hô của khán giả, Cố Diệp vẫn luôn đứng cạnh cô, thấp giọng nói: “Cô đỡ cô ta, nhưng hình như cô ta rất hận cô.”

Đường Bội khẽ mỉm cười, nhưng không trả lời.

Bạch Chỉ San đã đủ thảm, nếu như lúc này vẫn ngu ngốc không yên phận, vậy nhất định sẽ ngã thảm hơn.

Người xem yên lặng lại, giám khảo chuyên gia nhanh chóng công bố số điểm của Đường Bội: “Cô Đường Bội, mặc dù không thể hiện hết cầm kỳ thư họa, nhưng vỡ diễn của cô sinh động tự nhiên rõ nét, dùng thư pháp với cách như thế, một câu chuyện hoàn chỉnh được diễn dịch rõ ràng. Số điểm của cô là, 34 điểm.”

Khán giả vỗ tay.

Dừng một chút, giám khảo kia lại nói: “Cố Diệp là một người mới, diễn vai một người đàn ông lãnh túc vô tình rất tốt, đúng là đáng để khen ngợi. Số điểm của Cố Diệp là, 14 điểm.”

“Wow!” Khán giả lại vỗ tay nhiệt liệt.

Tổng số điểm của Đường Bội và Cố Diệp là 48 điểm, thật sự làm mọi người rung động.

Còn Thịnh Lan vẫn chưa biết số điểm của mình, đôi mắt cô ta lúc này đã trở nên ác liệt và lạnh lẽo.

Các khán giả lại liều mạng vỗ tay.

Đường Bội và Cố Diệp sóng vai cười tươi, cuối chào mọi người, lại làm cho tất cả mọi người vỗ tay điên cuồng.

Còn có người gan dạ la to: “Yêu nhau đi! Yêu nhau đi! Yêu nhau đi!”

Vốn chỉ là mấy câu nói đùa.

Nhưng các khản giá ở đây thích náo nhiệt không chê lớn chuyện, nhanh chóng đồng thanh la to những lời này, cả hội trường điều là câu ‘yêu nhau đi’, thật ra thì bàn về khí chất hay vẻ ngoài, Cố Diệp và Đường Bội đều rất xứng đôi.

Các khản giả đang ngồi trước màn ảnh nhỏ hình như cũng bị không khí ở đây lây nhiễm, trên internet lại nhanh chóng xuất hiện những dòng bình luận tương tự.

Duy nhất mất hứng, sợ rằng chỉ có một người.

Đúng lúc bây giờ Sở đại thiếu đang bận họp video, vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở trường quay.

Nghe khán giả la hét nhiệt tình như vậy, Cố Diệp đột nhiên cười tà một cái.

Vỗn dĩ là khuôn mặt đã đẹp đến yêu nghiệt lúc này lại có thêm mấy phần gian trá, hơn nữa hắn lại còn mặc đồ đen, thật sự có chút giống với giáo chủ ma giáo yêu nghiệt.

Hắn đưa tay ôm lấy bả vai Đường Bội, ngang ngược mười phần nói: “Chờ ‘ta’ tìm được thần y để chữa khỏi bệnh, ‘ta’ nhất định sẽ dùng sính lễ dài đến mười dặm, đến hỏi cưới ‘nàng’!”

Biểu cảm vô cùng tà khí.

Nét mặt của Đường Bội lại rất thoải mái, nụ cười không quá tự nhiên, thật sự là làm người ta khó phân biệt được thật giả.

Các khán giả sửng sốt một chút, rồi lập tức ồn ào lần nữa.

Cố Diệp cười khẽ, rụt tay khỏi vai Đường Bội.

Thật ra thì bọn họ cư xử với nhau như vậy, kém xa với thái độ trong đoạn clip giới thiệu, tuy là thỉnh thoảng cãi vã, không ai nhường ai, tạo ra cảm giác rất mập mờ.

Nhưng thuận theo khán giả diễn một màng đơn giản, đa số các diễn viên đều tình nguyện.

Ngay cả Mạc Thành cũng không nhịn được mà hô theo: “Nhìn kìa, tôi nói hai người mới của chúng ta rất xứng đôi, nhất định sẽ viết ra một câu chuyện vui tai vui mắt cho mà xem.”

Giống như phối hợp với không khí ở hiện trường, trên màn hình hiện lên đoạn clip thảo luận kịch bản của Đường Bội và Cố Diệp, vừa vặn chính là khúc Cố Diệp đưa tay xoa đầu Đường Bội.

Phía trên, môi của hắn đang cong lên, mặc dù vẫn có chút tà khí, nhưng ánh mắt khi nhìn Đường Bội lại cực kỳ chắm chú và——- Rất dịu dàng, cưng chìu.

——–