Trùng Sinh Siêu Sao: Vợ Yêu Của Ám Dạ Đế Vương

Chương 90-2: Yếu thế trước người yêu không hề mất mặt. 2




Editor: Mặc Doanh RF

Diệp Gia Quán.

Anh tựa đầu vào vai cô, hơi thở nóng bỏng có quy luật thổi vào hõm cổ cô, làm Đường Bội không nhịn được mà cười khẽ, hơi nghiêng người, nói: “Nhột….”

“Bội Bội.” Sở Quân Việt ngẩng đầu lên, đặt cằm trên vai Đường Bội.

Tư thế của hai người bây giờ, khi anh mở miệng nói chuyện, giống như đang nói nhỏ bên tai Đường Bội vậy: “Bội Bội…”

“Ừ? Sao vậy?” Đường Bội đưa tay xoa tóc anh, Sở Quân Việt trẻ con kèm theo chút làm nũng như vậy, thật sự… Thật sự làm cô hơi bất an.

Sở Quân Việt lại cạ nhẹ lên vai cô một cái, nói: “Anh… Thật ra thì anh…”

Anh cảm thấy hơi khó nói.

Mặc niệm trong lòng mấy lần “yếu thế trước người yêu, là vũ khí mạnh nhất”, rốt cuộc anh nói: “Thật ra anh đang ghen.”

“Ghen?” Đường Bội có chút kinh ngạc.

“Ừ…”

Cô cảm thấy cánh tay đang ôm eo mình càng thêm dùng sức, nhịp thở bên cổ cũng càng thêm dồn dập, càng không cần phải nói, nhịp tim của Sở Quân Việt… Diệp Gia Quán.

“Ha ha ha ha ha…” Đường Bội đột nhiên cười ra tiếng.

Cô xoay người đè Sở Quân Việt dưới người mình, cúi đầu nhìn anh trong chốc lát.

Nhìn sự mất tự nhiên hiếm có trên mặt anh, nhìn nó từ từ đỏ lên.

Đường Bội đưa tay nắm cằm Sở Quân Việt, chủ động hôn lên môi anh, cười nói: “Sao anh lại đáng yêu thế cơ chứ?!”

Nói xong cô lại hôn Sở Quân Việt một cái, cười nói: “Nhưng mà em càng ngày càng thích, phải làm sao bây giờ?”

Dừng một chút, cô nói tiếp: “Tử Thái là em trai em, mà anh, với nó không giống nhau.”

Đường Bội vừa nói vừa hôn lên trán Sở Quân Việt, cười khẽ nói: “Thỉnh thoảng, em cũng sẽ hôn trán Tử Thái. Nhưng mà…”

Môi cô dần dần trượt xuống, đi qua chóp mũi, lúc lướt qua môi, còn nghịch ngợm lè lưỡi liếm, cuối cùng rơi xuống cổ Sở Quân Việt.

Giống như là trừng phạt, hoặc là đang trêu chọc, Đường Bội cắn lên cổ anh, cười nói: “Em không làm như vậy với Tử Thái.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn Sở Quân Việt, dục vọng chiếm hữu của người đàn ông này mạnh mẽ thế nào, không phải cô không biết.

Nhưng mà, anh chọn tôn trọng cô, không cưỡng ép kiềm chế, thậm chí chịu buông tay để cô làm rất nhiều chuyện cô muốn làm…

“Người có thể để em làm như vậy, chỉ có một mà thôi.” Cô trồi lên, dịu dàng nói bên tai Sở Quân Việt: “Quân Việt.” (ôi đậu cuối cùng bà cũng gọi tên ổng…. ha ha)

Dường như Sở Quân Việt nghe thấy một tiếng ‘phựt’ trong đầu mình, một chút lý trí cuối cũng cũng bị đứt đoạn.

Anh xoay mình đặt Đường Bội dưới người, đôi mắt sáng ngời nhìn cô.

Đường Bội cười nhìn anh.

Sau đó, từ từ chống người lên, chủ động hôn lên môi anh.

Đây là nụ hôn giữa người yêu.

Ngọt ngào, hơn bất kỳ viên kẹo ngọt nào mà Sở Quân Việt từng ăn.

Ngọt đến mức, hốc mắt anh có chút nóng lên. (trời ơi…..)

Một đêm này, so với bất kỳ đêm nào trước đây đều điên cuồng hơn.

Cho đến khi sắc trời dần sáng, nhịp thở của Sở Quân Việt mới bình ổn lại.

Anh ôm Đường Bội mệt đến thở không ra hơi vào lòng, cúi đầu hôn lên vai cô, thấp giọng nói: “Ngủ thôi.”

“Ừ.” Đường Bội đáp lại, hoàn toàn buông lỏng bản thân, ngủ say trong ngực Sở Quân Việt.

Vừa chợp mắt liền ngủ đến tận chiều.

Cuối cùng là tiếng chuông điện thoại đánh thức Đường Bội.

Cô nghe điện thoại, chỉ nghe Sở Dực Thành nói: “Bội Bội, buổi họp báo công bố bấm máy phim đã được định vào mười giờ sáng mai, ở sảnh tiệc của nhà hàng Tử Kinh, nhớ đừng tới trễ nhé.”

“Vâng…” Đường Bội ngồi dậy.

Chẳng biết Sở Quân Việt đã đi từ lúc nào.

Đường Bội là một người vô cùng tỉnh táo, nhưng cô cũng phát hiện, gần đây khi ở cạnh Sở Quân Việt, phản ứng của cô luôn chậm hơn mấy phần.

Cô cười ngọt ngào, lúc này mới nói với Sở Dực Thành: “Chú, chúc mừng chú.”

Sở Dực Thành dừng một chút, cười nói: “Chúc mừng cái gì?”

“Bất luận như thế này, bộ phim này, chú cũng sẽ quay thật tốt.” Giọng của anh ta mang theo chút phiền muộn, nhưng khi nói chuyện lần nữa thì nó đã biến mất: “Mười giờ sáng mai, nhớ, đừng tới trễ.”

Sáng hôm sau, Đường Bội dậy thật sớm.

Thời gian cô và Ann hẹn nhau là tám rưỡi sáng, bộ phim này được Sở Dực Thành coi trọng như vậy, tất nhiên Đường Bội không muốn vì mình mà làm cho anh ta tiếc nuối.

Nhà hàng lớn Tử Kinh thường được chọn làm nơi tổ chức hoạt động thế này, ngay cả phòng hóa trang, phòng nghỉ ngơi cũng có.

Lúc Đường Bội đến đó, Ann cũng đã đến.

Ann đứng quay mặt ra cửa, nói chuyện với một cô gái đưa lưng về phía Đường Bội.

Vóc dáng của Ann không quá cao, ít nhất nếu so với Đường Bội 1m72 thì Ann thấp hơn một chút.

Cô gái đứng trước mặt Ann, thấp hơn Ann một tí, vóc người rất đầy đặn.

Mặc dù không cao, nhưng đôi chân vừa dài vừa trắng.

Bóng lưng tuyệt đối dụ người ta phạm tội.

Thấy Đường Bội tới, Ann vội vàng phất tay với cô.

Cô gái xa lạ kia cũng quay đầu lại.

Đường Bội còn chưa kịp nói chuyện với Ann, cô gái kia đã hai mắt tỏa sáng, đột nhiên sãi bước đi về phía Đường Bội.

Nhưng mà mục tiêu của cô ta, không phải là Đường Bội.

Cô ta đi thẳng tới Đường Tử Thái đang đi bên cạnh Đường Bội.

Hôm nay Đường Tử Thái không bận việc gì, Đường Bội chủ động dẫn cậu tới chơi.

Từ trước đến giờ Đường Tử Thái là một người trầm tĩnh, đi ở bên cạnh Đường Bội, mặc dù hai chị em tuấn nam mỹ nữ đi bên nhau, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người, nhưng từ đầu tới cuối cậu chỉ cười ngượng, cũng không nhìn loạn.

“Đây là…” Cô gái xa lạ kia quan sát Đường Tử Thái từ trên xuống dưới, gương mặt xa lạ, làm cô ta không xác định hỏi: “Đây là người mới đó sao? Hình như chưa từng gặp.”

Lúc này Ann cũng đi tới, ngượng ngùng nói với Đường Bội: “Bội Bội, đây là Veronica, là nhà thiết kế của bộ phim lần này, cô ấy có đẳng cấp, luôn được mọi người trong giới hoan nghênh.”

Ann nói xong, lại chỉ vào Đường Bội, nói: “Đây là Đường Bội, là nữ chính của phim.”

“Xin chào.” Veronica đưa tay nắm tay Đường Bội, thoải mái cười nói: “Tôi là Trầm Thanh Văn, gọi tôi Thanh Văn là được rồi.”

Trầm Thanh Văn nói xong, ánh mắt lại chuyển sang người Đường Tử Thái, tò mò hỏi: “Người này… Hình như không phải Cố Diệp?”

Mặc dù Cố Diệp cũng là người mới, nhưng danh tiếng trong giới không nhỏ.

Nhưng Trầm Thanh Văn dám xác định, gương mặt trước mắt này, chưa từng xuất hiện trên ti vi, nếu không, chắc chắn, chỉ cần nhìn một cái thì không thể quên.

“Đây là em trai tôi, Đường Tử Thái.” Đường Bội khách sáo giới thiệu: “Hôm nay nó chỉ đi theo tôi chơi thôi.”

“Thì ra là em trai Đường.” Trầm Thanh Văn nhiệt tình bắt tay cậu, Diệp Gia Quán, cười nói: “Cao như vậy, khí chất tốt lại đẹp trai như thế… Sao hả? Có hứng thú làm người mẫu không?”

“Thanh Văn!” Ann cảm thấy ngại, nhìn Đường Bội một cái, mới kéo tay Trầm Thanh Văn, nói: “Cô như vậy, hình như là đang lừa gạt bạn nhỏ mắc câu.”

“Tôi thật lòng mà.” Trầm Thanh Văn cười nhìn Đường Tử Thái, vẫn không buông tha: “Cậu đừng nghe Ann nói bậy, không yên tâm, tôi lấy giấy chứng nhận của tôi cho cậu xem.”

Đường Tử Thái khẽ mỉm cười, tỉnh bơ rút tay khỏi tay Trầm Thanh Văn, uyển chuyển từ chối: “Cám ơn cô Trầm đã yêu thương, nhưng tôi chưa từng có kinh nghiệm làm người mẫu, làm trễ nãi chuyện của cô sẽ không tốt.”

“Rất đơn giản!” Trầm Thanh Văn tiếp tục kiên nhẫn không bỏ, thuyết phục cậu: “Tôi tìm người tới dạy cậu mấy hôm, chắc chắn cậu sẽ biết. Huống chi…” Cô ta quan sát Đường Tử Thái, nói: “Lấy điều kiện của cậu, hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ cần chụp mấy cái poster là có thể lấy nhiều vai diễn và lòng của khán giả.”

“Thanh Văn…” Ann cảm thấy lúng túng.

“Tôi biết chừng mực!” Trầm Thanh Văn quay đầu trấn an Ann một câu: “Yên tâm đi!”

Nói xong, cô ta quay đầu nhìn Đường Tử Thái: “Năm nay tôi có một buổi trình diễn thời trang đã chuẩn bị rất lâu, bây giờ chỉ thiếu một model phù hợp với ý tưởng của tôi. Nếu cậu Đường không ngại thì cứ cân nhắc, chuyện thù lao chúng ta có thể thương lượng.”

Nói đến thù lao, Đường Tử Thái dao động.

Trầm Thanh Văn lấy danh thiếp ra đưa cho Đường Tử Thái, nói: “Nếu đổi ý thì cứ liên lạc với tôi.”

Đường Tử Thái vốn đã muốn từ chối, lại đột nhiên đưa tay lấy tấm danh thiếp.

Cậu cúi đầu nhìn số điện thoại trên danh thiếp, trong lòng vẫn còn chút chần chừ, nhưng Đường Bội đứng bên cạnh lại lấy cùi chỏ đụng nhẹ vào cậu, cười nói: “Có hứng thú thì cứ đi thử đi. Không phải em muốn học thiết kế thời trang sao? Cứ đi thử xem, có thể học hỏi kinh nghiệm từ chỗ cô Trầm.”

“Không tệ không tệ!” Trầm Thanh Văn cười nhìn Đường Bội, cảm thấy vô cùng thuận mắt, rồi nói với Đường Tử Thái: “Muốn biết cái gì thì cứ hỏi tôi, chắc chắn tôi biết gì sẽ nói nấy, không giấu bất cứ điều gì.”

Đường Bội vỗ vai Đường Tử Thái một cái, cười nói: “Muốn làm thì cứ làm đi.”

Cô nhìn đồng hồ rồi nói với Ann: “Chúng ta vào phòng chuẩn bị trước đi.”

Ở lại nói chuyện hơn mười phút, chờ Đường Bội trang điểm và thay quần áo xong đi ra, tất cả nhân viên đoàn phim đều đã đến đầy đủ.

Đường Tử Thái ngồi trong phòng nghỉ ngơi chờ cô.

Lúc Đường Bội đi tìm cậu, phát hiện cậu vẫn cầm tấm danh thiếp kia, có thể nhìn ra được cậu đang do dự.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Đường Tử Thái ngẩng đầu lên, thấy Đường Bội thì đôi mắt lập tức sáng lên.

Vai Đường Bội diễn là một cô gái từ hai mươi tuổi đến năm ba mươi tuổi, mặc dù khoảng cách tuổi tác không lớn lắm, nhưng đối với một diễn viên mới, đối với Đường Bội thì nó vẫn có tính khiêu chiến.

Quần áo hôm nay cô mặc đều là quần áo tốt nhất mà Trầm Thanh Văn đưa tới.

Bên ngoài là áo khoác mỏng, bên trong là áo sơ mi trắng trung tính.

Áo sơ mi được gắn hai chiếc móc đặt biệt, là một bộ với đôi bông tai kim cương đen.

Cô đã cắt tóc ngắn, lúc này tóc được Ann dùng kẹp cao su cố định lại, để Đường Bội càng thêm đẹp trai.

Cô cười với Đường Tử Thái, vừa có sự quyến rũ của phụ nữ, vừa có vẻ đẹp trai của đàn ông, làm Đường Tử Thái không kiềm được mà thở dài, nói: “Chị, hình tượng này rất hợp với chị.”

“Chị phải ra ngoài kia rồi.” Đường Bội cười với cậu, nói: “Em ngồi đây chờ chị một chút, có chuyện gì thì có thể tìm Ann hoặc Tử Mặc.”

“Được.” Đường Tử Thái gật đầu, đưa mắt nhìn Đường Bội xoay người bước đi.

Đường Bội mới đi chưa được một phút, Trầm Thanh Văn đã xuất hiện ở cửa phòng nghỉ ngơi.

Trầm Thanh Văn vô cùng tự tại gõ cửa phòng nghỉ, sau đó bước tới ngồi xuống bên cạnh Đường Tử Thái, tựa như vô cùng thân quen, hỏi: “Dáng vẻ của chị cậu như thế nào?”

“Rất đẹp.” Đường Tử Thái hơi chần chừ rồi gật đầu.

“Quần áo vốn đã như vậy, phơi bày chỗ đẹp nhất trên người mặc, bất luận là phong cách nào.”

Trầm Thanh Văn nói.

Cô ta mỉm cười nhìn Đường Tử Thái, nói: “Sao hả? Nghĩ kỹ chưa?”

Đường Tử Thái cuối đầu nhìn danh thiếp, lại ngẩng đầu nhìn những người lui tới bên ngoài cửa.

Đây là thế giới bề ngoài xinh đẹp, mang cho người ta vô số mơ mộng và xa hoa, nhưng bên trong, khi bạn không kịp đề phòng, giấc mơ sẽ bị đánh vỡ một cách tàn nhẫn, không để lại cho bạn một chút hy vọng nào.

“Được.” Đường Tử Thái gật đầu.

“OK!” Trầm Thanh Văn vui mừng đáp, móc điện thoại ra nói: “Cho tôi số điện thoại của cậu, thời gian cụ thể, tôi sẽ liên lạc với cậu.” (tui không thích bạn TT vào sâu bít đâu)

Thái độ tự nhiên hào phóng của Trầm Thanh Văn làm Đường Tử Thái vô cùng thưởng thức.

Từ nhỏ cậu đã không có nhiều bạn đồng lứa, những người bạn nhỏ không chịu được buồn tẻ, rất khó có người chịu kết bạn với Đường Tử Thái luôn ở trong nhà.

Cho nên, cậu chỉ có một người bạn là chị mà thôi. Diệp Gia Quán.

Trao đổi cách thức liên lạc với Trầm Thanh Văn, lại nói thêm vài câu, bên ngoài dần dần yên tĩnh lại, buổi họp báo chính thức bắt đầu.

Sở Dực Thành và Cố Diệp đều đã ngồi xuống vị trí của mình.

Hôm nay hai người đều vô cùng đẹp trai.

Đặc biệt là Cố Diệp.

Bên trong âu phục màu đen là chiếc áo sơ mi cùng màu, áo âu phục chỉ được cài một nút, nhìn anh ta trừ đẹp trai còn có chút du côn, bất cần đời.

Sở Dực Thành lại ăn mặc rất nghiêm chỉnh.

Tây trang màu đen, áo sơ mi kín đáo, cà vạt chỉnh tề, trông anh ta rất nghiêm túc.

“Cảm ơn mọi người đã tới tham dự buổi hợp báo hôm nay.” Sở Dực Thành vừa nói chuyện thì sảnh tiệc lập tức yên tĩnh lại.

Đường Bội ngồi bên cạnh, từ góc độ của cô, dù không ngẩng đầu, cũng có thể thấy được băng rôn.

Tên bộ phim, là Phong Hoa.

Rõ ràng là phim hiện đại, lại có một cái tên đậm chất cổ điển.

Lúc này, Sở Dực Thành đang giải thích với khán giả: “Bộ phim này, chủ yếu muốn miêu tả về một cô gái dám yêu dám hận. Diệp Gia Quán. Ở trong mắt tôi, mỗi người đều có một câu chuyện riêng của mình, những ký ức được lên men thành rượu qua năm tháng, đủ để khiến người ta si mê. Đó chính là chỗ đẹp nhất của người phụ nữ, là sự tao nhã của riêng họ.”

Khi Sở Dực Thành bước chân vào giới, đã là một soạn giả tài hoa, có lẽ các phóng viên cũng đã quen với điệu bộ của anh ta.

Dù sao bất luận anh ta làm phim như thế nào thì cuối cùng nó cũng là bộ phim có doanh thu phòng vé cao nhất, nhiều người trở thành siêu sao, bọn họ chỉ biết điểm này là đủ rồi.

Chờ Sở Dực Thành giới thiệu xong, ánh mắt của các phóng viên đã chuyển sang người Đường Bội và Cố Diệp.

Đây là hai người mới hot nhất thời gian này, lần này cùng nhau đóng vai chính trong phim của nhà biên kịch kim bài, chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ để phóng viên viết ra một đề mục dài.

Huống chi, hai người này đã từng hợp tác với nhau, còn xuất hiện scandal tình tứ này nọ trên mặt báo.

Đến lúc đặt câu hỏi tự do, sau khi hỏi Sở Dực Thành mấy câu hỏi liên quan đến phim, ánh mắt của mọi người đều chuyển đến Đường Bội và Cố Diệp.

Một phóng viên nam đứng lên, đặt câu hỏi với Đường Bội: “Xin hỏi cô Đường, lần trước khi tham gia tiết mục của đài truyền hình Minh thị cô và anh Cố đã hợp tác với nhau. Lần trước hai người hợp tác có vẻ rất sảng khoái, những tấm hình trên internet cũng vô cùng tương xứng. Xin hỏi có phải lần đó hai vị đã biết mình sẽ diễn chung với nhau trong bộ phim này, cho nên mới cố ý thu hút cái nhìn của khán giả hay không?”

Thật ra thì vấn đề này của anh ta không tính là sắc bén, những bài báo viết cho đại chúng nhìn, luôn rất nghiêm túc và cũng không có ai thích.

Đường Bội khẽ mỉm cười, thoải mái nói: “Tôi cảm thấy, nếu muốn thu hút sự chú ý, chỉ cần lấy bảng hiệu của KelvinChu ra quảng cáo là đủ rồi. Các khán giả sẽ hướng về hình ảnh của anh ấy, không ai chú ý tới scandal của hai người mới là tôi và Cố Diệp đâu. Anh cảm thấy, chúng tôi có cần thu hút sự chú ý của đại chúng không?”

Câu nói mang theo chút tự giễu của cô làm mọi người cười rộ lên, không khí ở hiện trường cũng không còn khẩn trương như lúc nãy.

“Vậy anh Cố cảm thấy thế nào? Anh có mong đợi lần hợp tác này với cô Đường không?” Rất nhanh sau đó lại có một phóng viên khác hỏi.

“Tất nhiên là có.” Cố Diệp cười gật đầu, lúc mắt mọi người sáng lên, mới tiếp tục nói: “Kỹ thuật diễn xuất của cô Đường, ngay cả ảnh đế Hạ cũng khen không dứt miệng, tất nhiên tôi sẽ mười phần mong đợi vào lần hợp tác này, nhất là lần này còn là đóng phim của KelvinChu.”

“Nghe nói kết cục của bộ phim này, hình như không phải là kết thúc đẹp, công chúa và hoàng tử hạnh phúc bên nhau, hơn nữa hình như KelvinChu có ý định công chiếu bộ phim này vào ngày lễ tình nhân năm sau, xin hỏi cô Đường nghĩ như thế nào về chuyện này?” Lại có người hỏi.

Đường Bội có chút kinh ngạc, tất nhiên cô biết kết cục của bộ phim này, nhưng mà…

Công chiếu vào ngày lễ tình nhân… Không phải chú… Khụ khụ…

Mặc dù trong lòng có hơi ngạc nhiên, nhưng bề ngoài Đường Bội vẫn tỉnh bơ, cười nói: “Tôi nhớ ngày lễ tình nhân, là để ca tụng mối tình vĩ đại, Ngõa Luân Đinh cũng là trước khi chết đã viết thư bày tỏ với một cô gái, sau đó chết một cách vinh quang. Bọn họ cũng đâu được ở bên nhau như hoàng tử và công chúa. Ngày lễ tình nhân, vốn chính là ngày kỷ niệm tình yêu trong sáng.”

“Còn anh Cố thì sao?” Có người lại hỏi: “Anh cũng có suy nghĩ như vậy sao?”

“Tình yêu trọn vẹn, ai cũng muốn có. Diệp Gia Quán. Nhưng mà nếu như chỉ vì một kết thúc đẹp mà bỏ lỡ nhưng phong cảnh trên đường, có lẽ sẽ càng tiếc nuối hơn.” Cố Diệp cười nói: “Kết thúc buồn hay toàn vẹn. Tôi cảm thấy đây là một vấn đề sâu xa. Không tới phút cuối, không ai có thể nói trước được, kết quả là tốt hay xấu. Hy vọng đến lúc đó, mọi người có thể đích thân tới rạp phim, tìm ra câu trả lời cho mình.”

Các phóng viên mỉm cười, bàn về bản lĩnh đánh Thái cực, Cố Diệp xuất thân chính quy, rõ ràng lại càng mạnh mẽ hơn, ngay cả giọt nước cũng không lọt!

Nửa tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua.

Đến lúc sắp kết thúc buổi họp báo, trợ lý của Sở Dực Thành đứng lên tuyên bố: “Hai vấn đề cuối cùng xin mọi người tranh thủ thời gian.”

Có một phóng viên lập tức vội vàng hỏi: “Xin hỏi KelvinChu, nghe nói bộ phim này được làm ra là để kỷ niệm cho tình yêu của anh, chuyện này là có thật có đúng không?”

Sở Dực Thành im lặng một chút, trước đôi mắt bận tâm của Đường Bội, cười nói: “Tôi tin rằng, tất cả nghệ thuật đều tới từ cuộc sống.”

Câu trả lời không rõ ràng, nhưng phóng viên cũng không hỏi tới.

Dẫu sao người trong giới này ai cũng biết, Sở Dực Thành không chỉ tài hoa hơn người mà còn có tài sản và gia cảnh không tầm thường.

Anh ta không muốn nói chuyện, cũng không ai dám ép anh ta ra mặt.

Một phóng viên khác cũng vội vàng đứng lên, hỏi vấn đề cuối cùng: “Thời gian trước cô Đường có đăng một tấm hình lúc nửa đêm, lúc ấy, đã gây ra một sự dao động rất lớn. Nhưng sau đó, cô Đường lại một mực từ chối phỏng vấn của phóng viên. Xin hỏi, cô thật sự đính hôn sao? Hay đó chỉ là mẹo nhỏ để thu hút sự chú ý của khán giả? Nếu như thật sự đính hôn, xin hỏi vị hôn phu của cô là ai? Thật sự giống như người ngoài đồn, là đạo diễn Tần hoặc ảnh đế Hạ sao?”

Vấn đề này đã nằm trong lòng các phóng viên rất lâu.

Nhưng mọi người nghe được tiếng gió, rằng, người đàn ông sau lưng Đường Bội có lai lịch không nhỏ.

Cho nên lúc ấy Lục Tử Mặc từ chối tất cả các buổi phỏng vấn cho Đường Bội, cũng không có ai dám viết bậy viết bạ.

Lúc này, có cơ hội hỏi ngay mặt, lỗ tai của tất cả các phóng viên đều dựng lên, đôi mắt lấp lánh nhìn Đường Bội.

Vô cùng chờ mong đáp án của vấn đề này!