Trùng Sinh Thành Hệ Thống

Chương 36




Thời gian bị đảo ngược?!

Thời Khanh theo không kịp. Cậu nghiêm túc nhớ lại những chuyện xảy ra, dù mới năm sáu phút, nhưng rõ ràng lúc ấy Tô Nhuế đã mở cửa, thấy cậu và Tần Mạc đang… rồi kinh ngạc đóng cửa chạy ra, tiếp theo cậu xuống giường mặc quần áo… Chưa mặc áo xong chẳng hiểu sao đã quay lại giường?

Không lẽ những chuyện đó đều là ảo giác? Hoặc chăng cậu đang nằm mơ?

Nhưng vì sao cảm giác lại chân thật như vậy? Còn nữa, cậu mơ mấy cái tầm xàm ba láp đó làm gì?

Thời Khanh nghĩ không thông, xoay người nhìn Tần Mạc. Trong mắt y không còn vẻ đùa giỡn lúc trước nữa, hỏi: “Không phải cậu đang mặc quần áo à?” Nói xong còn lấy tay sờ eo Thời Khanh xác nhận thử.

Thời Khanh bị y sờ rất nhột, rụt người lại nói, “Đúng đúng đúng! Tôi vừa đứng dậy mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài, không hiểu sao lại quay lại!”

Tần Mạc vừa muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Hai người nhìn nhau ngạc nhiên, lúc nãy rõ ràng Tô Nhuế trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Tiếng Tô Nhuế vang lên từ bên ngoài, “Thời Khanh! Mau xuống ăn sáng, coi chừng trễ máy bay.”

Tô Nhuế sợ không kịp chuyến bay, sau khi ba người tốt nghiệp, trừ Thời Khanh ai cũng đều rất bận. Nhân dịp sinh nhật Thời Khanh, mọi người cố gắng thu xếp thời gian nghỉ vài hôm đến một quần đảo xinh đẹp du lịch. Vui chơi hai ngày, hôm qua còn say khướt một đêm, sớm hôm nay lại phải lên đường về gấp, dù Thời Khanh rất rảnh rỗi, nhưng Tô Nhuế còn có một hội nghị quan trọng, Tần Mạc cũng phải về chỉ đạo thực hiện dự án công ty.

Đó cũng là lí do mới sáng sớm Tô Nhuế đã đến đạp cửa hai người. Thời Khanh là kẻ không biết giờ giấc, đợi khi cậu ngủ tới tự tỉnh thì trời đã sập tối mất rồi.

Thời Khanh theo bản năng đáp: “Biết rồi.”

Trong lòng cậu lại đang nghĩ, hình như có chút vấn đề?

Thời Khanh bước xuống giường mặc quần áo, lần này còn cố tình nhìn đồng hồ, bảy giờ năm mươi lăm phút, không kém một giây. Cậu vừa mặc vừa nhìn Tần Mạc, “Thức đi! Thời gian có hạn đó!”

Tần Mạc không dây dưa mà ngồi thẳng người dậy. Y trực tiếp lõa thể bước xuống giường, cả khăn bông che ngang cơ thể cũng trượt dần xuống. Tư thái thong dong tự nhiên, cơ ngực cơ bụng vô cùng rắn chắc, chân vừa thẳng vừa dài, đậu xanh rau má, thiệt là chuẩn tỉ lệ vàng!

Thời Khanh tự nhủ bản thân không được nhìn bậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể kìm lòng đưa mắt ngó bộ phận nào đó.

Sau đó cậu 囧… Sao cái đó đó của anh vẫn còn đứng hả! Hờ… đầu có cần lớn vậy không! Kích thước này thiệt là không khoa học!

Tôn nghiêm đàn ông của cậu bị đả kích nghiêm trọng, người so với người tức chết người mà, dáng người không tính, chỗ đó cũng kém người ta! Khó chịu quá đi!

Hê, trong đầu Thời Khanh chợt lóe một ý nghĩ cực kỳ đáng khinh, không biết cửa hàng của hệ thống có bán thứ gì làm tăng kích cỡ cái này không ha… Khụ… Quá vô liêm sỉ rồi!

Thời Khanh nhanh chóng mặc quần áo, cài cúc đàng hoàng, xong xuôi hết rồi mới ngẩng lên, đồng chí Tần Mạc lại vẫn trơn bóng nguyên vẹn đứng yên chỗ cũ!

Đại ca! Anh muốn gì! Khỏa thân vì môi trường sao!

Tần Mạc nhìn thấy Thời Khanh ngó y, hất cằm nói, “Không mặc được.”

Thời Khanh囧 một lúc mới nghĩ ra, thật là, Tần Mạc người ta là một cổ nhân chính gốc, không biết cách mặc quần áo hiện đại âu cũng là lẽ thường.

“Lại đây giúp ta.”

Nghe giọng sai khiến hết sức tự nhiên của y, Thời Khanh không so đo, nghe lời đến nhặt quần áo rơi dưới đất lên bắt đầu hầu hạ Tần đại tu sĩ mặc đồ. Sau khi mặc xong, Thời Khanh lui về sau ngắm nghía, đậu xanh, vest tím quần đen thật là bảnh chết người!

Nhưng sau đó Thời Khanh đột nhiên nhớ ra một chuyện. Tuy Tần Mạc là cổ nhân, nhưng y xuyên đến đây thành một Tần Mạc khác, nhận được ký ức của nguyên chủ, chẳng lẽ cái tên Tần Mạc kia tới chuyện vặt vãnh như mặc quầo áo cũng không biết?

…Bị lừa rồi!

Nhưng bây giờ truy cứu cũng vô nghĩa, mà cậu thì có thể truy được gì từ người kia chứ, Thời Khanh lắc đầu, cuối cùng cũng bước ra khỏi cửa.

Thời Khanh ra ngoài, lúc ấy Tô Nhuế không ở trong phòng. Cậu hơi nản một chút, nhưng cũng không nghĩ gì nữa, đi vào phòng tắm rửa mặt trước. Đến khi bước ra đã thấy Tô Nhuế ngồi chỗ bàn ăn, trên bàn thức ăn đã dọn sẵn. Thời Khanh đi ngang cảm thấy quả thật hơi đói. Cậu ngồi bên bàn, chúc Tô Nhuế một câu ‘Buổi sáng tốt lành’, nhưng hắn chỉ ừ hử đáp lại, đến ngước lên nhìn cậu một cái cũng không thèm.

Tần Mạc chuẩn bị xong cũng bước ra, Tô Nhuế gật đầu chào y, một lời cũng không nói. Không khí đột nhiên trở nên gượng gạo, nhưng Thời Khanh cũng không biết nên nói gì nữa chỉ đành im lặng. Dù ở đây hai người và Tô Nhuế là bạn tốt từ nhỏ đến lớn, nhưng hai người cũng không phải nguyên chủ, dù nhận được ký ức nhưng chung quy vẫn không thuộc về nơi đây, chưa thể tự nhiên ngay được, tất cả đều cần có thời gian để thích nghi.

Thời Khanh bắt đầu dùng bữa, buổi sáng là điểm tâm phương Tây tinh xảo đẹp đẽ, mùi vị cũng rất ngon, chỉ có chút khuyết điểm là hơi ít một tí. Thời Khanh cắn hai ba miếng là đã hết, bụng chỉ mới lưng lưng, cậu cảm thấy hình như còn thiếu gì đó. Cậu đảo mắt một vòng nhìn thấy bình sữa trên bàn, nghĩ nên uống một chút để lấp bụng.

Thời Khanh đứng dậy rót sữa, không may kéo nhầm khăn trải bàn, kéo theo chai sốt cà chua ngã sang một bên, vừa ngay chỗ Tô Nhuế đang ngồi, làm sốt cà chua dính đầy người hắn. Tô Nhuế đen mặt, Thời Khanh ngẩn người, nhớ ra… tính tình Tô Nhuế vô cùng kỳ quặc, có mấy sở thích không giống ai, mà sạch sẽ quá đáng là một trong số đó.

Áo sơmi trắng của hắn bị nhuộm thành màu hồng, quần áo không nói, vấn đề là sốt cà chua thấm đầy người hắn, đủ cho Tô Nhuế hận không thể tắm mười lần, lượng sốt cà lần này đủ để hắn ở lỳ trong phòng tắm trọn một ngày.

Thời Khanh ngập ngừng: “Ây… Tô Nhuế, ngại quá, tớ sơ ý.”

Chuyện này không làm Tô Nhuế trở mặt với Thời Khanh, nhưng gương mặt ngước lên nhìn cậu phải nói là đen như nhọ nồi cả rồi. Lúc Thời Khanh còn đang nghĩ xem làm thế nào để làm vị đại gia này bớt giận…

Cậu lại cảm thấy cảm giác choáng váng quen thuộc.

Không ổn!

Giây tiếp theo đột nhiên cậu cảm giác ngực mình nóng lên, bàn tay to khoác lên lưng cậu bắt đầu không thành thật!

Thôi tàn đời!

Thời Khanh lại quay lại khởi điểm trần truồng trong lòng Tần Mạc…

Bây giờ ai dám nói cậu ảo giác cậu giết đứa đó liền! Cậu rõ ràng còn nhớ mình đã ăn cái sandwich ngon lành đó đó! Thời Khanh ngẩng lên nhìn đồng hồ báo thức, quả nhiên là tám giờ kém năm.

Không phải cậu và Tần Mạc thuấn di, mà là thời gian bị đảo ngược, hai người quay về lúc ban đầu.

Nhưng mà vì sao chứ? Vì sao thời gian lại quay lại?

Trong lúc Thời Khanh vắt não ra suy nghĩ, Tần Mạc lại có vẻ thảnh thơi hơn nhiều, tay y đặt trên cái eo nho nhỏ vuốt ve da thịt bóng loáng của cậu. Đường cong mảnh mai sờ một chút sẽ bị nhột mà rụt lại, thật thú vị. Thời Khanh không chú ý đến động tác mờ ám của y, quay về phía Tần Mạc đang khỏa thân để thăm hỏi, “Anh nói coi chuyện này có quan hệ gì với nhiệm vụ của chúng ta không?”

Nhân sinh tồn bàn, có thể lưu giữ, cho nên cũng có khả năng quay lại?

Tần Mạc lúc trước vẫn đang băn khoăn, nhưng kết hợp với ký ức của Tần Mạc ở thời đại này, y cậu cảm thấy dường như mình đã hiểu ra gì đó.

Bây giờ hai người đang là đối tượng được ‘tồn bàn’, mà người đang giữ ‘nhân sinh tồn bàn’ có khả năng xoay thời gian theo ý thích?

Thời Khanh vừa nghĩ đến đây, sắp đột phá được chân tướng đột nhiên âm thanh gõ cửa vang lên.

Giống như lần thứ hai đến đây, Tô Nhuế không đẩy cửa ra mà chỉ đứng ngoài gọi hai người thức dậy. Thời Khanh cảm thấy nghi hoặc dường như có chỗ nào không đúng, đang suy nghĩ thì Tần Mạc liền chỉ ra cho cậu, “Lần này lời hắn không giống với lần trước.”

“Hửm?” Thời Khanh nhìn y, “Khác chỗ nào?”

“Thiếu một chữ ‘mau’.”

Thời Khanh sửng sốt, nhớ lại hình như là vậy, lần trước Tô Nhuế bảo ‘mau xuống ăn sáng’, bây giờ chỉ còn’xuống ăn sáng’? Cậu tự thấy trí nhớ mình cũng rất tốt, nhưng mấy thứ lặt vặt này ai mà nhớ nổi chứ. Thời Khanh dùng ánh mắt nhìn quái vật mà nhìn Tần Mạc, cái thể loại gì mà có thể nhớ kỹ từng câu từng chữ thế này? Chức năng copy paste của máy tính sao?

Thời Khanh hoàn toàn tin tưởng Tần Mạc không mảy may nghi ngờ, ai đó có rất nhiều khả năng vượt ngoài tưởng tượng của cậu, thêm một cái nữa cũng không nhiều.

Từ chỗ khác nhau đó, Thời Khanh không khỏi hướng suy nghĩ về phía Tô Nhuế, có khi nào vấn đề xuất phát từ cậu ta? Thử tưởng tượng, mặc dù Tô Nhuế là bạn tốt của hai người, nhưng hoàn toàn không biết mối quan hệ của Thời Khanh và Tần Mạc, nên lần đầu tiên hắn đẩy cửa vào nhìn thấy hai người quấn quýt nhau, nhất định nhìn tới đui mắt, lại bối rối không biết làm sao. Nhưng hai người là bạn tốt của hắn, hắn không thể cứ mãi im lặng, cho nên quyết định xoay thời gian lại, vờ như không biết gì hết.

Cho nên lần thứ hai hắn mới gõ cửa mà không đẩy cửa bước vào.

Đã qua được một cửa, nhưng Tô Nhuế là ai? Hắn là một kẻ cuồng sạch sẽ theo chủ nghĩa hoàn hảo lại còn mắc thêm chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mới sáng sớm đã bị Thời Khanh kích thích cho nguyên một chai sốt cà vào người, làm sao mà chịu được?

Từ đó, đã…

Từ đó, hắn xoay thời gian lần thứ ba!

Nghĩ xong, Thời Khanh đã biết đối tượng của nhiệm vụ lần này chắc mẩm là bạn Tô Nhuế đây rồi, còn mục tiêu nhiệm vụ lần này? Thời Khanh phỏng đoán rằng chính là thu hồi ‘nhân sinh tồn bàn’ của hắn. Tất nhiên đây cũng chỉ là suy đoán, cần phải xác thực lại.

Thời Khanh và Tần Mạc lại lần lượt thực hiện lại những việc lúc nãy, đứng dậy mặc quần áo, đánh răng, rửa mặt, ngồi vào bàn. Việc làm Thời Khanh cảm thấy thích nhất là vừa nãy ăn xong một cái sandwich, bây giờ lại có thêm một cái, cậu có thể ăn lại lần nữa, hê hê hê! Ăn xong, Thời Khanh để ý vẻ mặt Tô Nhuế có vẻ căng thẳng? Cậu nghĩ nghĩ, đột nhiên hiểu ra, quyết định thử thăm dò

chọc tức hắn.

Khi cậu đứng dậy quả nhiên Tô Nhuế cứng đờ người, hắn kéo khăn trải bàn xuống, như vậy nhất định sốt cà chua sẽ không đổ, nhưng Tô Nhuế vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn đứng dậy, chỉ hận không thể tránh ra ba bước. Nhưng xui xẻo ở chỗ… Hắn đứng dậy quá vội, tự mình giật khăn trải bàn làm đổ sốt cà. Lần này còn thảm hơn… Tất cả chỗ sốt ấy đổ ập hết lên người hắn, không chỉ quần áo mà cả tay, mặt cũng dính chấm đỏ.

Tô Nhuế tái mặt.

Thời Khanh giật thót, chưa kịp nghĩ gì cảm giác choáng váng quen thuộc đã ập tới.

Giây tiếp theo, cậu lại nằm trong ổ chăn cùng Tần Mạc chơi trò ôm ôm ôm…