Trùng Sinh Thành Hệ Thống

Chương 73




Thời Khanh chỉ mới nhận thức Tần Mạc được có một ngày, gần một ngày này, cậu biết nam nhân kia rất là quái dị, bất quá đập nát đầu cậu cũng không thể nào nghĩ tới, y lại có thể quái dị đến tình trạng như vầy!

Cái mạch não trâu bò biến thái gì đây, đột phá giới hạn của vũ trụ mất rồi!

Tình cảnh này là ngài hay là anh trai ngài thân cận vậy? Mấy câu hỏi thăm trước đó toàn bộ đều là hỏi thay cho anh trai Diệp Trinh? Ngài… Ngài không tìm Omega cho mình hay sao?

Thời Khanh sợ ngây người, đồng thời không biết sao trong lòng nổi nổi lên một cảm xúc ‘cao hứng’ khó hiểu, Thời Khanh đồng học trước giờ không che giấu được tâm sự với người khác, cho nên lúc này khóe miệng cậu bắt đầu không ngừng cong, hướng về phía trước cong cong, lại hướng về phía trước cong cong cong …

Đồng dạng khiếp sợ giống cậu là Lý Hạ bên kia, bất quá sau khi khiếp sợ qua đi thì trong lòng hắn không có chút cảm xúc nào gọi là vui vẻ, chỉ có cảm thấy nhục nhã!

Bị người ta đùa giỡn, bị người ta vũ nhục, bị người ta châm chọc làm cho hắn tức đến máu nóng dồn lên đỉnh đầu, lửa giận phi thăng, bật người đứng dậy.

Nhưng vừa đứng dậy thì trông thấy Thời Khanh, hắn đối với một Beta vô năng như Thời Khanh chung quy chỉ là khinh thường, tuy nhiên lúc này hắn thấy Thời Khanh ý cười đầy mặt, cho nên trong lòng mới hiểu lầm.

Tốt lắm, các người thông đồng với nhau đùa bỡn tôi! Ngay cả một tên Beta cũng dám khi dễ tôi!

Giá trị phẫn nộ của Lý Hạ nháy mắt tăng lên cao nhất.

Trong thanh âm của hắn tràn ngập phẫn nộ không hề che giấu: “Anh đây là có ý gì?”

So với hắn hoàn toàn tương phản Alpha kia rất bình thản tự nhiên, mí mắt Tần Mạc không thèm nâng lên một chút, chỉ nghiêm túc gắp miếng cá chưng dưa chua chấm nước tương, rồi bỏ vào trong bát của Thời Khanh.

Sau đó y mới lên tiếng: “Ngươi sẽ kết hôn cùng Diệp Trinh, nhanh chóng mang thai sinh con”.

Lý Hạ bị thái độ khinh thường này chọc điên người: “Ai nói sẽ kết hôn cùng cái tên biến thái kia hả?”

Rồi hắn trừng mắt hung tợn mà nhìn hai người phía dối diện, ném ra một câu sau cùng: “Diệp gia các anh, khinh người quá đáng!”

Nói xong, hắn phẫn nộ đá văng ghế dựa ra, xoay người bước đi.

Bởi vì Thâm Tử Uyên nhái theo kiểu cổ phong Trung Hoa, cho nên ghế dựa đều là những chiếc rất nặng, hơn nữa đây là một phòng riêng, chiếc ghế bị Lý Hạ đá mạnh như thế, thanh âm phát ra tuyệt đối không hề nhỏ.

Tần Mạc nhíu nhíu mày, bất mãn nói: “Tính tình quá kém.”

Thời Khanh: “…”

Nhưng ca của cậu lại chêm thêm một câu: “Bất quá cũng thông qua, có thể sinh con là được”.

Thời Khanh: “…” Cho…Cho phép tui quỳ lạy anh luôn!

Nhìn Thời Khanh ngơ ngác sững sờ, Tần Mạc hỏi: “Sao lại không ăn? Không đói bụng à?”

Thời Khanh cúi đầu xuống, nhìn thấy trước mắt là bốn thứ trong cái chén nhỏ tinh xảo. Trước tiên là một khối sườn xào chua ngọt, ba miếng cá chưng dưa chua đã được gỡ xương cẩn thận, còn có một miếng cà nướng và một khối thịt xông khói.

… Mấy món bên trong không nhiều lắm, nhưng đều là món cậu rất là thích ăn.

Quan trọng hơn nữa là, mấy món này đều do Tần Mạc đưa cho cậu.

Thời Khanh cảm thấy hũ dấm chua tràn đầy trong lồng ngực lúc nãy, toàn bộ bỗng chốc hóa thành vũng nước ngọt.

Thật cảm động, thật cao hứng, thuận tiện… Cá chưng dưa chua ăn thật ngon, mùi hương thơm cực kỳ!

Thấy Thời Khanh động đũa, Tần Mạc lại bắt đầu gắp thịt cá, gỡ xương ra, đem từng miếng từng miếng cá trắng nộn nộn bỏ vào bát của cậu.

Thời Khanh ăn vô cùng “ưm …. a~….”, cậu thích ăn cá, lại thích ăn cay, cho nên món ăn này cậu cực kỳ thích. Huống chi tay nghề của đầu bếp ở Thâm Tử Uyển rất cao, tuy rằng thời không khác nhau, nguyên liệu nấu ăn cũng có chút khác nhau, nhưng làm ra hương vị cũng khiến người ăn phải quíu lưỡi, thơm ngon vô cùng.

[chú ý: trên kia là âm thanh do ăn cay và nóng].

Thịt cá tươi mới, dưa chua ngon miệng, quan trọng hơn nữa là vị cay rất nồng, cậu ăn ăn ăn đến nỗi trong tim cũng bốc lên lửa nóng.

Kỳ thật ban đầu chỉ hơi âm ấm, rồi sau đó thì nong nóng, ăn đến hiện tại, thì cảm thấy nừng nực rồi.

Cỗ nhiệt khí này không chỉ tán loạn bốc lên trong tim, mà còn từ từ chậm rãi thấm ra ngoài, ngũ tạng lục phủ đều bị nó lùa tới, những chỗ mà nhiệt khí đi qua, có một cái gì đó đang phóng thích ra ngoài, cảm giác kia vừa thoải mái vừa đau khổ, giống như là mặc một bộ quần áo quá chật, khi cởi ra thì vô cùng nhẹ nhõm.

Thời Khanh không khỏi sợ hãi than thầm, Thâm Tử Uyển này quá cao tay, làm đồ ăn thôi mà cũng có loại kỳ diệu này, vị ngon, mùi thơm, không chỉ có thể ăn no, còn có thể giúp thân thể càng thêm thư sướng!

Ơ… Sao không thấy gắp cá nữa?

Thời Khanh ngẩng đầu, vô ý nhìn về phía bên kia, không hiểu sao cậu cảm thấy hình như mọi thứ có gì đó không được bình thường.

Một tiếng ‘Lạch cạch’, chiếc đũa rơi xuống bàn, va chạm vào đĩa sứ, phát ra tiếng vang thanh thúy, tuy nhiên nó không hề thu hút sự chú ý của Tần Mạc.

Tần Mạc vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Thời Khanh, con ngươi đen sâu thẳm, trong đó càng ngày càng lan tràn một màu đỏ rực.

Phút chốc, Thời Khanh cảm giác thần kinh vô cùng căng thẳng, mồ hôi lạnh thấm ướt cả lưng áo.

Cái gì mà cá đặc biệt ngon, cái gì mà cá ăn vô cùng thư sướng, CMN cậu đây là đang giải phóng, giải phóng bản thân khỏi tác dụng của thuốc ức chế hương vị bản năng trên người Omega a!

Thuốc ức chế chết tiệt, tại sao lúc này lại mất đi hiệu lực hả trời?

Không đúng! Thuốc ức chế này hiệu lực là 24h, Diệp Khanh sáng sớm mới dùng, bây giờ chỉ mới giữa trưa 12h, nhiều lắm cũng chỉ trôi qua có 6h, còn hơn 18h kia đi đâu, sao lại mất hiệu lực?

Trước mắt Thời Khanh không có thời gian mà truy hỏi nguyên nhân, thuốc ức chế mất đi hiệu lực, thân phận Omega của cậu cứ như thế mà bại lộ, ngẫm lại cái số xui xẻo của Diệp Hân, da đầu của cậu vô thức run lên .

Điểm chết người hơn nữa là, bởi vì còn tới hơn mười mấy giờ, cậu căn bản không có mang theo thuốc ức chế tùy thân!

Bình tĩnh, bình tĩnh! Thời Khanh ép buộc bản thân tỉnh táo lại.

Không phải hỏng bét hết, tuy rằng thuốc ức chế mất đi công hiệu, nhưng cậu cũng không ở trong kỳ động dục, không động dục, cho dù khí tức của Omega đối với Alpha có lực hấp dẫn cao, nhưng khẳng định sẽ không tạo thành hỗn loạn gì, hơn nữa cậu còn đi cùng Tần Mạc mà, không có việc gì, khẳng định không có việc gì.

Đáng tiếc, cái may mắn mà cậu vừa nghĩ xong, một khắc sau liền vỡ tan tành như thủy tinh.

Bởi vì nguy hiểm lớn nhất, chính là Tần Mạc.

Lúc mà chiếc đũa rơi xuống, Tần Mạc đã nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của cậu, thân người cong về phía trước, đôi mắt đen giống như chứa đựng lốc xoáy, hận không thể đem người trước mắt hút vào trong đó, y cúi đầu vùi vào cổ Thời Khanh, dùng sức mà hít sâu một hơi, trong thanh âm có một cảm giác điên cuồng: “Tiểu Khanh, ngươi thật thơm”.

Vừa dứt lời, đầu lưỡi ướt át đã chạm vào làn da của cậu, Thời Khanh cảm thấy có một nguồn điện tê dại men theo âm thanh kia mà điên cuồng chui rúc vào lòng cậu. Làm cho tình dục sâu dưới đáy lòng cậu, bỗng chốc xông lên.

Oh My God! Không! Không được! Lúc này không thể!

Cậu kiệt lực tránh thoát khỏi ôm ấp của Tần Mạc, mặt đỏ tai hồng, thanh âm cũng không tự chủ được mà cất cao hơn rất nhiều: “Thanh tỉnh một chút, ca, anh mau thanh tỉnh một chút, làm ơn, anh làm ơn, chúng ta không thể…”

Đầu lưỡi linh hoạt đã men theo cổ mà trượt xuống, dừng ở trên xương quai xanh, Thời Khanh cố nén từng đợt tê dại, kịch liệt giãy dụa .

Cậu cảm thấy trong cơ thể rất có khí lực, vả lại phản ứng linh mẫn, tuy rằng trước giờ chưa từng dám phản kháng Tần Mạc, nhưng bây giờ cậu phải cố gắng hết sức lực, thế mà cứ như lấy trứng chọi đá, yếu ớt bất kham, căn bản đẩy không mảy may chút nào.

Trời ạ! Vì sao y lại phản ứng kịch liệt như vậy?

Việc này không bình thường! Diệp Khanh quả thật là Omega, nhưng mà chỉ là một Omega phổ thông, cậu tin nội tiết tố của bản thân không thể nào hơn Diệp Hân, Ừm, càng không mãnh liệt như Lý Hạ.

Nhưng Tần Mạc đối với Lý Hạ không có chút sứt mẻ, thậm chí còn lạnh lẽo mà tính kế, tại sao lúc này, bộ dáng y lại như thế? Hoàn toàn mất đi lý trí!

Cậu không động dục, tuyệt đối không, chỉ có thuốc ức chế mất đi hiệu lực mà thôi.

Thế nào… Thế nào lại như vậy ? !

Tuy nhiên cậu không có biết, bên ngoài đã hỗn loạn thành một đoàn.

Thâm Tử Uyển không có ghế lô, những chỗ ngồi ăn cơm được chia ra làm các gian cách nhau, tuy rằng hai bên có vách cực lớn, vả lại có cảnh sắc ngăn cản, nhưng vì không có kín kẽ, cho nên không thể nào ngăn cản được nội tiết tố kia ào ạt tỏa ra.

Thâm Tử Uyển rộng 8000 mét vuông, hiện tại có 120 bàn đang ăn cơm, Alpha độc thân có gần chín mươi người, mà lúc này tất cả bọn họ đều bị xao động.

Cỗ khí vị xa lạ, không biết tên, ngọt ngào vượt quá mức tưởng tượng, làm cho bọn họ tâm thần điên đảo.

Ông trời ạ… Quá ngọt quá thơm quá mê người! Chưa bao giờ ngửi được nội tiết tố nào mỹ vị đến như vậy, không thể dùng bất luận ngôn ngữ nào miêu tả được, ngay cả đại não cũng không thể tự hỏi, cho dù chỉ là một khí tức mỏng manh, đều khiến cho bọn họ trầm mê.

Đây tuyệt đối là một Omega vô cùng xinh đẹp, một Omega cực phẩm đến kinh diễm cả thế nhân.

Nếu có thể có được người đó … Nếu có thể nhấm nháp hương vị tuyệt mỹ này …

Những thứ này đối với Alpha, là hưởng thụ tối cao nhất!

Không chỉ có Alpha độc thân, mà ngay cả nhóm Omega ở đây, tâm trí cũng có chút nhộn nhạo.

Cái Omega Lý Hạ lúc nãy giơ chân đem chiếc ghế đá văng cũng là một trong số đó.

Lý Hạ bị Diệp Mạc chọc tức gần chết, lại bị trọng thương, miễn cưỡng rời khỏi chỗ hai anh em, tựa vào một tàng cây ngoài sân, hắn thật sự đi không nổi, đang muốn gọi điện thoại bảo người tới rước, thì đã ngửi thấy một nội tiết tố cường đại lan tràn.

Lý Hạ ngẩn người, chợt nghĩ tới điều gì đó, cố nén đau đớn đi trở về, cho nên nhìn thấy Diệp Mạc đã hoàn toàn bị hấp dẫn cùng Diệp Khanh bị lộ bản chất Omega đang chật vật bất kham!

Huynh đệ loạn luân!

Lý Hạ hốt hoảng ngây ngẩn cả người, nhưng sau đó hắn lại yên lặng không một tiếng động ly khai xa ra một chút.

Trên người hắn có mang theo thuốc ức chế, nhưng hắn sẽ không lấy ra, để cho hai anh em ruột này loạn cùng một chỗ, lúc nãy bọn họ nhục nhã hắn, bọn họ đùa bỡn hắn, cho nên bọn họ xứng đáng gánh lấy tội nghiệt này!

Chờ đến bọn họ tỉnh táo lại, nhìn thấy chuyện mà mình đã làm ra, thì lúc đó cả cuộc đời của họ đều bị hủy.

Đừng nói chỉ có hai anh em bọn họ, mà ngay cả thanh danh của toàn bộ Diệp gia cũng bị hủy sạch, cuối cùng không thể nào ngẩng được đầu!

Khuất nhục trước đó của Lý Hạ nay đã tìm được chỗ để phát tiết ra, tuy rằng hắn chưa bao giờ gặp phải Alpha nào không nảy sinh hứng thú với hắn, bất quá không sao cả, cái Alpha này, rất nhanh sẽ bị hủy diệt !

Ngươi đã chướng mắt ta, vậy thì ngươi cút xuống địa ngục đi!

Lý Hạ nắm chặt thuốc ức chế trong tay, lặng lẽ tránh ở một bên, mắt lạnh nhìn vào một màn nghịch thiên kia.

***

Thời Vân thật sự phiền não, đi ra ăn bữa cơm mà cũng gặp phải Diệp Trinh, cảm thấy trong lòng buồn bực muốn chết, ban đầu vốn chỉ là một anh em tốt, không biết làm sao lại phát bệnh thần kinh, cứ nhè hắn mà theo đuổi, làm hắn đau đầu hết sức !

Hai tên Alpha ở cùng nhau thì cũng không nói gì, nhưng lại còn giống trống khua chiên inh ỏi lên, huống chi, hắn làm sao có thời gian mà đi bàn chuyện yêu đương?

Hơn nữa, đánh chết hắn cũng không thèm ở cùng một tên quái dị như vậy!

Lúc đang phiền não, hắn đột nhiên ngửi thấy một mùi nội tiết tố lan tràn trong không khí, khiến hắn ngây ngẩn cả người, mùi vị này hắn tìm lâu lắm rồi, cơ hồ sắp phải tuyệt vọng, không nghĩ tới… thế nhưng lúc này, trùng hợp đụng phải.