Trùng Sinh Thành Thái Tử Phi

Chương 91: Vũ khí




Vào đêm, đoàn người thật cẩn thận rời tiểu viện.

Hôm nay cả ngày bọn họ thu thập hành lý, còn chuẩn bị một chiếc xe ngựa bên trong bố trí tốt để cho Hiền Thái phi và tiểu công tử nằm ở bên trong. Đợi cho sắc trời dần dần tối sầm, một nhóm nhỏ cũng chuẩn bị tốt, tên râu rậm đầu tiên phái vài tùy tùng từ phía đông rời đi.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền phát hiện quả thực có người âm thầm chăm chú theo dõi, những người đó sau khi rời đi liền có mấy cái đuôi lập tức cũng đi theo. Tên râu rậm lại đợi một chút lại phái mấy tên thủ hạ từ phía tây rời đi. Cuối cùng chỉ lưu lại năm người, lệnh bọn họ thề sống chết bảo hộ Hiền Thái phi, chính mình liền mang theo số còn lại làm bộ đi về hướng nam.

Ngay sau khi ba nhóm người âm thầm thu hút lực chú ý của quân địch, nhóm người còn lại cùng chiếc xe ngựa chở Hiền Thái phi lặng lẽ từ sân sau theo một cửa đi ra. Xe ngựa tăng tốc hướng phương Bắc mà đi.

Bên kia, Phó Quyết đã sớm dự đoán được nhóm người râu rậm đã phát hiện truy binh, nên nhanh chóng cho người của mình rời đi để tránh đêm dài lắm mộng. Hắn đoán chắc bọn họ tối nay sẽ có hành động, quả nhiên, người phụ trách theo dõi vừa vào đêm liền phát hiện tiểu viện có hành động. Phó Quyết cũng đoán tên râu rậm dùng kế điệu hổ ly sơn nên âm thầm cho mấy cái đuôi bám theo. Cũng cố ý để râu rậm cho là bọn họ thật sự mắc bẫy, mà lại không biết bọn họ đi một vòng lại trở về gần vùng phụ cận.

Đợi cho đến khi nhóm do râu rậm cũng rời khỏi, Phó Quyết lập tức lệnh một nửa thuộc hạ đuổi theo. Tuy rằng Phó Quyết có nhiệm vụ là tìm Hiền Thái phi về nhưng hắn cũng không có khả năng để râu rậm trở lại Hồ quốc, nếu không chẳng khác nào thả hổ về rừng. Râu rậm nếu dám bước vào trung nguyên một bước, Phó Quyết sẽ sắp xếp cho đối phương một lễ vật ở nơi này!

Nếu không lãnh thổ Đại Chu mênh mông bọn phiên bang man di có thể tùy tiện muốn đến thì đến muốn đi thì đi hay sao?

Bọn họ tùy ý vào lãnh thổ Đại Chu đi dạo một vòng còn bình yên rời đi, sợ là sau này sẽ có không ít phiên bang man di muốn học theo thì sao. Vì ngăn chặn những phiên bang man di có dã tâm, Phó Quyết phải giết gà dọa khỉ, mà râu rậm kia chính là con gà đó. Không quản hắn sức lực lớn bao nhiêu hoặc là dũng mãnh thiện chiến ra sao, Phó Quyết hôm nay đều phải bắt được hắn.

Lần này đi theo Phó Quyết xuất kinh đều là Cấm quân thân thủ giỏi được tuyển chọn ra từ trong hàng ngàn Cấm quân, cho nên Phó Quyết mới có thể lớn mật quyết định như thế. Lúc trước Hoàng thượng phái hắn xuất kinh chính là để hắn mang Hiền Thái phi cùng đứa bé về. Mà Phó Quyết sau khi đến nơi đây, biết được thân phận tên râu rậm mới hạ quyết định này.

Vì sao Thị vệ của Hồ quốc bảo vệ Hiền Thái phi? Hiền Thái phi cùng hoàng thất phiên bang là có liên quan gì? Chỉ cần bắt được Hiền Thái phi cùng râu rậm sẽ có thể có giải đáp...

Xe ngựa chở Hiền Thái phi rời đi một đường hướng về phương bắc. Xe ngựa chỉ cần thuận lợi ra khỏi trấn nhỏ, đi liên tục một canh giờ sẽ đến biên giới Đại Chu, qua khỏi Cù Dương quan liền an toàn. Từ Cù Dương quan đi lên hướng bắc năm ngày năm đêm sẽ qua biên giới Hồ quốc, chỉ cần vào lãnh thổ Hồ quốc thì không cần lo lắng đội truy kích sau lưng rồi.Bọn hắn tính toán chu đáo như thế nhưng ngay khi xe ngựa vừa mới rời trấn nhỏ bọn họ liền phát hiện phía sau có người truy đuổi.

Phụ trách đánh xe chính là một mãnh tướng thuộc hạ của râu rậm, hắn võ nghệ cao siêu cho nên mới được phái tới bảo vệ Hiền Thái phi. Hắn thấy phía sau có truy binh, lập tức đem xe ngựa giao cho một đồng đội khác, hắn thì rút ra từ bên người một đại đao, còn nhảy xuống xe ngựa.

"Các ngươi đi trước, ta cản phía sau!"

"Phó tướng! Ta giúp ngài!"

Một người vạm vỡ khác gào lên, cũng nhảy theo xuống xe ngựa, còn lại ba người nhìn thấy Phó tướng cùng Giáo úy đều xuống xe ngựa, liền cẩn thận bắt lấy dây cương không dám tự tiện buông tay. Dù sao lúc trước Tướng quân nói bọn họ phải bảo vệ tốt cho hai người trong xe.

Phó tướng cùng Giáo úy ở lại ngăn cản, xe ngựa tốc độ không giảm thực nhanh liền biến mất ở trong bóng đêm. Lúc này truy binh cũng đã đuổi theo, hai người tưởng rằng đuổi theo bọn họ hẳn là không nhiều người, ứng phó không phải việc khó. Không ngờ lại xuất hiện một đội quân binh ước chừng là nhiều gấp sáu lần bọn họ.

"Không xong! Trúng kế!"

Phó tướng xem ra địch cũng không có trúng kế điệu hổ ly sơn, ngược lại là bên hắn trung kế. Vì để phân tán sự chú ý bọn họ chia làm bốn hướng, trước mắt chỉ còn lại có năm người bảo vệ xe ngựa. Năm người sao chống đỡ được đội binh mã hơn ba mươi người?

Phó tướng cùng Giáo úy bi phẫn nổi giận gầm lên một tiếng, liền tính ngăn không được cũng phải cản trở!

Lúc này thấy đoàn người giơ trường đao rống lên, rất nhanh tiến đến. Bất quá hơn ba mươi chỉ có mười người ở lại, số còn lại hai mươi người chạy lướt qua hai tên phiên bang đuổi theo xe ngựa.

Phó tướng cùng Giáo úy vung đại đao uy vũ cố ngăn hai mươi người rời đi, nhưng dù bọn họ dũng mãnh thiện chiến như thế nào thì một người sao đánh được mười người, nếu đối tượng là người dân không võ nghệ còn có khả năng, nhưng đối thượng là đội Cấm quân được huấn luyện thì quả thực chính là trò đùa.

Bởi vậy Phó tướng cùng Giáo úy không chống đở được bao lâu đã bị Cấm quân đánh bại, trên người bọn họ thương tích chất chồng, nhưng vẫn cố chống chọi cho dù toàn thân đầy máu. Hai người ầm ầm ngã xuống đất, bọn họ mới ngừng động tác trên tay.

Một người Cấm quân tiến lên xem xét, xác định hai người này đã không còn khí tức cùng mạch đập, lúc này mới mang thi thể đem chôn qua loa, sau đó liền lên ngựa đuổi theo nhóm người phía trước.

Bọn họ trở lại trấn nhỏ không có thấy đội truy kích râu rậm trở về, mấy người trong lòng có chút bất an. Phó Thống lĩnh tự mình dẫn người đi đuổi bắt râu rậm, cũng không biết có thể xảy ra sơ xuất hay không? Nếu Phó Thống lĩnh xảy ra sự cố gì, bọn họ không biết bẩm báo như thế nào với Hoàng thượng? Phó Thống lĩnh cũng không phải giống một Thống lĩnh Cấm quân bình thường, hắn đồng thời còn là Phò mã của Hồ Dương Công chúa. Lúc trước rời kinh lấy cớ là giải sầu, nếu không thể bình an trở lại kinh đô, vậy đến lúc đó lại sẽ dậy lên phong ba.Khi Phó Quyết cùng đội Cấm quân trở lại, trên người thật chật vật, không ít Cấm quân trên người loang lổ vết máu, làm cho nhóm Cấm quân đang chờ đợi bị hù nhảy dựng.

"Thống lĩnh!"

Mọi người vội vàng đi tới hỗ trợ nâng vài người thương thế rất nặng đi điều trị, Phó Quyết hít một hơi rồi lên tiếng:

"Là ta phán đoán sai lầm, không nghĩ tới địch quân võ nghệ rất cao, vả chúng còn có hỏa khí ( khí phun ra lửa, nếu không phải lui lại nhanh, suýt nữa toàn bộ đều chết ở nơi đó."

"Cái gì?! Hồ quốc cũng có hỏa khí?"

Mọi người nghe vậy cảm thấy kinh hãi, vũ khí này lực sát thương cực lớn. Lúc trước Bộ binh cùng Công bộ nghiên cứu ra, bọn họ vốn tưởng rằng chỉ có Đại Chu có vũ khí này, nhưng hiện tại lại nghe nói Hồ quốc cũng có hỏa khí, Vậy... chẳng lẽ có nội gian ở Bộ binh hoặc Công bộ?

"Việc này trọng đại, chúng ta nên nhanh chóng bẩm báo Hoàng thượng, tuy rằng để râu rậm chạy thoát, tốt xấu vẫn đem được Hiền Thái phi cùng đứa bé trở về, như thế chúng ta cũng coi như không có phụ thánh lệnh."

Phó Quyết nói xong khoát tay, để mọi người đi xuống nghỉ ngơi. Bản thân Phó Quyết cũng bị thương, may mà thương thế không nghiêm trọng lắm, cho nên quyết định vài ngày sau sẽ cùng thuộc hạ mang mẹ con Hiền Thái phi đi về kinh đô trước, những người còn lại dưỡng thương tốt sẽ về sau.

Sáng sớm hôm sau, bọn họ chia ra chuẩn bị mấy chiếc xe ngựa, ngụy trang để người ngoài không đoán ra mẹ con Hiền Thái phi ở trên chiếc xe ngựa nào. Cuối cùng mọi người nhất trí quyết định Phó Quyết tự mình áp giải xe ngựa chở Hiền Thái phi.

"Nếu ta lộ mặt, kẻ địch lập tức liền đoán ra xe ngựa nào là thật."

Phó Quyết nhíu mày nói.

"Không hẳn vậy, Thống lĩnh, kẻ địch có khi lại nghĩ chúng ta không để cho ngài tự mình hộ vệ xe ngựa, chẳng phải bọn chúng rõ ràng làm như vậy sao? Bọn chúng khẳng định nghĩ chúng ta sẽ cố làm ra vẻ bí ẩn, nhưng chúng ta cố tình để cho ngài hộ tống xe ngựa chở người thật sự. Nếu thực sự có người không muốn sống ra tay chặn lại, dựa vào bọn thuộc hạ còn sợ bọn chúng toàn mạng sao?"

Một tướng lãnh Cấm quân quơ nắm tay, khí phách mười phần nói.

"Đúng vậy, Lý tướng quân nói đúng, không nói trước dọc đường sẽ có mai phục hay không, nhưng tên râu rậm kia trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám trở lại tác loạn. Tuy rằng mới vừa rồi chúng ta lui lại đến chật vật, nhưng bọn hắn cũng bị thương. Nếu không phải râu rậm thấy tình thế đối với bọn hắn bất lợi nên lấy ra hỏa khí bức lui chúng ta, chúng ta sớm đã bắt được hắn."

Một người Cấm quân khác gật đầu nói.

"Một khi đã như vậy chúng ta..."

Phó Quyết chỉ vào bản đồ trên bàn, cùng vài tâm phúc lần thứ hai xác định lộ trình, sau đó để mọi người trở về nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị cho hành trình tiếp theo.Sáng sớm, đội Cấm quân chia ra đi theo ba chiếc xe ngựa cùng chiếc chở Hiền Thái phi nữa là tổng cộng có bốn chiếc xe ngựa. Trên mỗi chiếc xe Cấm quân để một Cấm quân bị thương không tiện đi lại ôm một chú mèo con trong ngực, bởi vì bên ngoài nghe thấy tiếng mèo kêu có vài phần như là tiếng khóc trẻ mới sinh.

Mọi người chuẩn bị tốt, bốn chiếc xe ngựa từ từ rời trấn nhỏ hướng về kinh đô. Ngay khi bọn họ rời đi không bao lâu, liền có người phóng hỏa đem phòng ốc đốt đến không còn một mảnh, nếu có người muốn tìm ra manh mối cũng thật khó khăn. Mà những người Cấm quân bị thương nặng tối hôm qua cũng được người lặng lẽ chuyển dời đến một nơi khác an toàn ẩn thân...

Trên xe ngựa, Hiền Thái phi ăn mặc thật giản dị ngồi phía trong, Phó Quyết ngồi ở cạnh cửa dựa vào vách xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Hiền Thái phi từ khi rơi vào trong tay Cấm quân chưa từng có mở miệng nói, cho ăn liền ăn, cho uống thì uống, bảo ngủ là ngủ, nghe lời vô cùng. Nhưng Phó Quyết biết Hiền Thái phi này không đơn giản, chỉ cần nhìn nàng có thể cắn răng nhịn đau không kêu khổ theo bọn râu rậm bôn ba đường xa liền biết lòng của nàng rất cứng cỏi, tâm trí kiên định. Hiện giờ yên tĩnh sợ là do bất đắc dĩ nên thỏa hiệp, nếu có cơ hội nàng tuyệt đối sẽ không an phận.

Phó Quyết cũng không lo lắng, Hiền Thái phi về đến nơi cũng không nhất định sẽ sống. Hắn một tay khoát lên chuôi đao bên hông hồi tưởng lại những gì đã trải qua. Hắn đã toi luyện tinh thần biến thành cứng rắn như sắt qua những cuộc chiến lớn nhỏ, Hiền Thái phi đừng tưởng rằng nàng thân là nữ tử thì có thể làm cho hắn mềm lòng không hạ thủ được. Khi cần thiết hắn tuyệt đối có thể không nháy mắt chém một đao lấy mạng đối phương.

Trong xe ngựa tràn ngập sát khí, Hiền Thái phi trong lòng thất kinh, cắn chặt răng không dám lên tiếng, nàng ôm đứa con mới sinh lui ở trong góc, trong đầu tràn đầy tuyệt vọng. Mấy hôm trước nàng còn mộng đẹp trở lại cố hương, nhưng nàng bây giờ không dám nghĩ trở lại kinh đô mình sẽ có kết cục gì.

Nàng đau thương nhìn đứa trẻ ngây thơ mới sinh không có tội tình gì trong mắt bất tri bất giác tràn đầy nước mắt. Chính nàng tự thân khó bảo toàn làm như thế nào bảo vệ đứa bé này?

Nàng vốn nghĩ tới Phó Quyết tuổi còn trẻ thấy một người mẹ yếu ớt cùng đứa trẻ mới sinh sẽ mềm lòng đi? Không ngờ Phó Quyết bộ dáng nghiêm nghị lạnh nhạt vả lại trên người đầy sát ý. Hiền Thái phi lập tức biết, Phó Quyết không có khả năng thương cảm cho mẹ con mình, hơn nữa nếu chọc tới đối phương thanh đao trên tay hắn nhất định sẽ không lưu tình...

Phó Quyết trước khi lên đường đã cho người hỏa tốc đem tin tức về kinh đô trước, bởi vậy Đậu Thuần rất nhanh đã biết người trợ giúp Hiền Thái phi thoát khỏi kinh đô là đến từ Hồ quốc.

Đậu Thuần sắc mặt ngưng trọng đem mật báo đưa cho Trác Hoàng hậu. Hoàng hậu nhớ đến đời trước Hồ quốc cũng là một khối xương khó gặm, cho đến khi Nhị đệ Huệ vương, người tự xưng là thiếu niên thiên tài quân sự, tự mình lãnh binh xuất chinh, trải qua một phen khổ chiến, mới đem triệt để tiêu diệt Hồ quốc.

Không ngờ đời này Hồ quốc sớm manh động như vậy, vả lại còn có quan hệ sâu xa cùng Hiền Thái phi.

Khi Đậu Thuần cùng Hoàng hậu biết người mang Hiền Thái phi đi là người Hồ quốc trong lòng xác thực khiếp sợ. Dựa theo tin tức Phó Quyết truyền về tên râu rậm cùng đoàn người chăm sóc Hiền Thái phi rất chu đáo. Mà một Trưởng thị vệ bên người Hoàng tử Hồ quốc vì sao phải lễ độ với một Thái phi Đại Chu như vậy? Xem ra trong đó có nguyên do sâu xa làm người ta không thể không suy nghĩ nhiều.Hoàng hậu nhìn mật báo, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an, từ khi mình tỉnh lại lịch sử liền dần dần thay đổi. Tuy nói là cản trở thành công lão tổ tông đoạt ngôi vị Hoàng đế của Đậu Thuần, nhưng có rất nhiều sự việc phát sinh mà đời trước không có đời này đều đã xảy ra.

Ngoài việc có Lương Trọng Hiên còn có thêm một Mục Hiên, mà thân phận Hiền Thái phi đời trước cho đến khi nàng chết cũng không có bị ai phát hiện là người Hồ quốc! Chẳng lẽ đời này Hiền Thái phi cùng đời trước không là một người? Có phải bản thân mình đến đây trong lúc vô ý đã cải biến vận mệnh rất nhiều người hay không? Uyển Quý phi vốn là mẫu nghi thiên hạ kết quả rơi xuống thảm cảnh bị biếm vào lãnh cung cho đến chết. Còn nữa Trác Kinh Phàm vốn là đã chết ở bốn năm trước.

Không chỉ là hắn, Thái tử Đậu Thuần cũng sẽ không tỉnh mà chết sau Trác Kinh Phàm không lâu, sau đó là Phó Hoàng hậu, tiếp đến là Tiên hoàng. Kết quả mình tỉnh lại thành Trác Kinh Phàm vận mệnh mỗi người ở đây đều không còn giống như trước nữa. Trong đó chỉ có Tiên hoàng vẫn là chết, nhưng không phải chết vì cung biến mà là chết do Hoàng hậu của mình hạ độc.

Kỳ thật nếu dựa theo lịch sử đã định, Phó Hoàng hậu sớm chết cũng sẽ không có hạ độc Tiên hoàng. Dù sao trừ bỏ thiên tai, những sự kiện lịch sử còn lại sẽ phát sinh hay không cũng còn chưa biết.

Đậu Thuần thấy Trác Kinh Phàm sắc mặt khó coi, cho rằng Hoàng hậu của hắn đang lo lắng vì Hồ quốc. Bởi vì Phó Quyết trong mật báo còn nói người Hồ có hỏa khí, điểm này làm hắn bất ngờ, dù sao Đại Chu mới chế tạo thành công hỏa khí không có bao lâu, không ngờ Hồ quốc đã có được vũ khí này. Còn có một cái khả năng hắn cũng không dám nghĩ tới là chính bọn họ cũng nghiên cứu ra được.

Giả sử là điều sau, chứng tỏ Hồ quốc cũng có người am hiểu hỏa dược, điều này đối với Đại Chu mà nói thật sự không là một tin tức tốt. Trong các triều đại trước kia phiên bang có bốn đại quốc gia là Đông Di, Tây Nhung, Nam Man, Bắc Địch. Trải qua vài chục năm chinh chiến đến thời kỳ Đại Võ bốn quốc gia đã phân chia ra hơn mười tiểu quốc gia. Trong đó có một quốc gia thôn tính những tiểu bộ lạc cuối cùng thành lập Hồ quốc.

Hồ quốc tại thời kì Đại Võ cũng nhiều lần xâm chiếm biên giới, bởi vì Đại Võ có một vị tướng quân bách chiến bách thắng, cho nên dã tâm Hồ quốc vẫn luôn bị áp chế. Đến những năm cuối của Đại Võ, trong triều gian thần nịnh thần nắm giữ triều chính, nhân gian có nghĩa quân khởi binh, Hồ quốc thừa dịp Đại Võ có nội loạn muốn ngư ông đắc lợi tấn công vài trấn gần biên giới. May mắn lúc ấy quân của Đậu gia đang ở vùng phụ cận đánh đội quân Hồ quốc trở về. Cũng vì quân Đậu gia cứu dân chúng trong cảnh dầu sôi lửa bỏng cho nên được lão bách tính kính yêu. Lão tổ tông Đậu gia đã quyết định cùng quân khởi nghĩa một đường đi thẳng đến kinh đô, cuối cùng lên ngôi vị Hoàng đế...

Trước kia Hồ quốc có lẽ thực lực còn chưa đủ, không có dã tâm cùng dục vọng. Nhưng hôm nay Hồ quốc đã khác hôm qua trên tay họ có hỏa khí đủ để cho Đậu Thuần kiêng kị. Người phiên bang man di vốn cao lớn thể trạng cùng thể lực đã trội hơn người Trung Nguyên, nếu bọn họ còn có được vũ khí lực sát thương cường đại, như vậy người Trung Nguyên làm sao chống chọi cùng bọn họ?

Người man di bởi vì nhiều năm sinh trưởng trên thảo nguyên, cưỡi ngựa bắn cung đối với bọn họ mà nói là thường như cơm bữa. Nghe nói cho dù là đứa bé năm sáu tuổi cũng có thể bắn cung trên lưng ngựa thì binh sĩ tác chiến càng hung mãnh hơn người Trung Nguyên nhiều lần.

Cũng là bởi vì vậy cho nên Đậu Thuần mới giao phó Bộ binh cùng Công bộ nghiên cứu đại hỏa có lực sát thương mạnh mà có thể dễ dàng vận dụng trên chiến trường. Trong đó Hoàng hậu tất nhiên là cung cấp một ít ý tưởng.

Đậu Thuần triệu Binh bộ Thượng thư cùng Công bộ Thượng thư đến, đem ý tưởng đó nói ra, nói là chính mình nghĩ ra để cho bọn trở về phát triển thêm. Binh bộ Thượng thư cùng Công bộ Thượng thư tất nhiên là hưng phấn không thôi, sau khi trở về liền cùng thuộc hạ không ngừng nghiên cứu, sau nhiều lần thử nghiệm rốt cục thành công làm ra hỏa khí đầu tiên.

Tuy nói hỏa khí này cùng ý tưởng của Trác Hoàng hậu còn có chút chênh lệch, nhưng đã rất tốt. Nhưng Hoàng hậu ở trong lòng vẫn cứ cân nhắc nghĩ biện pháp, đem ý nghĩ cùng ý tưởng về súng etpigôn nói cho Đậu Thuần mới được.

Bởi vậy vào một buổi chiều, khi cả hai cùng ở thư phòng điện Lưỡng Nghi phê duyệt tấu chương, Hoàng hậu đã lấy một tờ giấy Tuyên Thành viết viết họa họa, đồng thời bịa ra một lý do để cho Đậu Thuần tin tưởng cái súng etpigôn là trong lúc vô tình mình đã nhìn thấy trong sách cổ.