Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 121: Lời Mời Của Chủ Tịch Ngô




Sau khi Mạc Chí Hải nói xong, trong hội trường liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Phương Cố Sơn đứng lên, hai tay giơ lên vẫy vẫy, lập tức liền đưa ra một tờ văn bản, ông nói:

- Chịu sự ủy thác của thành ủy, sau đây, tôi xin tuyên bố quyết định của hội nghị thường vụ Thành ủy. Ủy viên huyện ủy huyện Lê, Phó chủ tịch ủy ban nhân dân huyện Lê, thành phố Bá Châu, đồng chí Mạch Tử Kỳ sẽ được điều nhiệm tới thị trấn Khố có phân công khác. Bổ nhiệm đồng chí Nhiếp Chấn Bang, đảm nhiệm Phó chủ tịch Ủy ban nhân dân huyện Lê.

Nói xong, Phương Cố Sơn cũng lại đột nhiên quay sang nhìn Nhiếp Chấn Bang nói:

- Đồng chí Chấn Bang, đồng chí hãy nói vài lời đi.

Nhiếp Chấn Bang gật gật đầu, hành động này của Phương Cố Sơn, không thể nghi ngờ đó là vì trợ uy cho chính mình. Hơn nữa, chính việc Phương Cố Sơn tự mình hộ tống Nhiếp Chấn Bang tới nhậm chức, cũng đã là một loại biến tướng đặc biệt. Nếu là tình huống bình thường thì, đối với việc nhậm chức của một Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch nhỏ bé như Nhiếp Chấn Bang này thì, Ban tổ chức thành ủy phái một Phó trưởng ban xuống thôi là tuyệt đối đủ rồi.

Lập tức, Nhiếp Chấn Bang liền đứng lên, nhìn bốn phía chung quanh một cái, vào lúc này, trong hội trường là một mảnh yên tĩnh, tất cả cán bộ đều nhìn Nhiếp Chấn Bang. Bởi vì, Nhiếp Chấn Bang thật sự là quá trẻ tuổi, cho dù vẻ bề ngoài của Nhiếp Chấn Bang thoạt nhìn cũng là hai mười sáu, hai mươi bảy tuổi rồi. Nhưng, ở huyện Lê này, cho dù là hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, thì vẫn là quá trẻ. Huống chi, dưới ngầm với nhau, trước khi Nhiếp Chấn Bang còn chưa tới đây, một vài cán bộ có tin tức nhanh nhạy cũng đã thu được một tin rồi. Phó chủ tịch huyện mới tới, chỉ mới hai mươi hai tuổi. Đây là một tin tức càng rung động hơn rồi.

Cho nên, giờ phút này, tất cả cán bộ đều muốn nhìn thử một chút, vị lãnh đạo chỉ lớn bằng cháu trai, thậm chí là con trai của mình, sẽ nói ra được tuyên ngôn mới theo dạng nào.

Tục ngữ nói, muốn xem năng lực của một người lãnh đạo như thế nào, cái đầu tiên có thể nhìn ra được, chính là trình độ nói năng của vị lãnh đạo này.

Nhìn ánh mắt của mọi người dưới bục đều tập trung vào trên người mình, Nhiếp Chấn Bang cũng biết, sự chú ý này, chính là bài thi đầu tiên của mình.

Trầm ngâm một chút, Nhiếp Chấn Bang lập tức liền dùng một giọng điệu vô cùng bình thản để nói:

- Các vị lãnh đạo, các đồng chí. Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn sự tín nhiệm của trên tổ chức đối với tôi. Tiếp theo, cảm ơn sự ủng hộ của các đồng chí đối với tôi

Hai câu này, chẳng qua cũng chỉ là lời nói khách sáo ngoài mặt trên chốn quan trường mà thôi, không có gì đặc biệt cả. Nhiếp Chấn Bang mới chỉ vừa tới nơi này, tự nhiên là không thể nào nói đến cái gì mà đặc biệt hay không đặc biệt.

Nhưng, khách sáo là vẫn phải có, đây là một cái quy củ. Nói xong mấy lời này, Nhiếp Chấn Bang mới chuyển hướng lời nói của mình, hắn liền nói:

- Trước khi đến đây, có trưởng bối đã nhắc nhở tôi rằng. Làm quan một lần, tạo phúc một phương. Làm quan mà không làm chủ cho dân, vậy không bằng về nhà bán khoai lang. Tôi tin rằng, huyện ủy huyện Lê có Bí thư Mạc lãnh đạo, có Chủ tịch Ngô, chúng ta nhất định có thể có được một tương lai càng thêm huy hoàng.

Nhiếp Chấn Bang vừa nói xong, cán bộ phía dưới thực ra cũng không có quá nhiều phản ứng, tuy nhiên, ở bên cạnh, ánh mắt của Mạc Chí Hải và Ngô Chí Hùng thì đã không giống với lúc trước.

Có thể đi tới vị trí hiện tại rồi, đó đều là đã trải qua vô số lần đấu tranh cùng khảo nghiệm chính trị cả. Nghe lời nói cùng với âm điệu vừa rồi, lời nói của Nhiếp Chấn Bang đã tiết lộ ra không ít tin tức rồi.

Trưởng bối trong nhà? Nếu chỉ là con cháu bình thường mà nói, trưởng bối trong nhà nhắc nhở chắc chắn là sẽ không phải như vậy. Hơn nữa, theo thái độ của Phương Cố Sơn cùng với tuổi tác của Nhiếp Chấn Bang mà nói, tất cả các dấu hiệu đều cho thấy, bối cảnh của Nhiếp Chấn bang này tuyệt đối là không tầm thường. Giờ phút này, hai người cũng đều cùng rơi vào trong suy tư của riêng mình. Sự xuất hiện của Nhiếp Chấn bang thật sự là quá mức đột nhiên. Nhìn thế nào cũng đều giống như là người đi xuống dưới để lấy tiếng vậy.

Ngô Chí Hùng lúc này giống như thoáng có chút suy nghĩ mà nhìn qua một cái.

Sau khi Mạc Chí Hải tuyên bố tan hội nghị, trong hội trường lại vang lên tiếng vỗ tay rầm rầm. Phương Cố Sơn đi tít tận đằng trước, Mạc Chí Hải và Ngô Chí Hùng đều cùng đi ở bên cạnh. Đi ra khỏi hội trường, Mạc Chí Hải liền cười nói:

- Trưởng ban Phương, anh khó được tới huyện Lê một lần, lần này, nói cái gì thì anh cũng phải ở lại chỗ chúng tôi một đêm, cũng để cho toàn thể cán bộ của huyện Lê chúng tôi có thể tận tình gia chủ mới được.

Phương Cố Sơn lúc này cũng là cười nói:

- Lão Mạc à, ăn cơm thì không cần. Công việc trên thành ủy vần còn tương đối nhiều, từ huyện Lê đến trên thành ủy cũng không phải là quá xa, tôi cũng liền đi trước rồi.

Biểu hiện này của Phương Cố Sơn, rất rõ ràng chính là vì tới trợ uy cho Nhiếp CHấn Bang. Lúc tới đón chào ban đầu, biểu hiện của Mạc Chí Hải đã khiến cho Phương Cố Sơn không có mặt mũi. Bây giờ, Phương Cố Sơn tự nhiên là sẽ không ở lại rồi.

Đợi đến khi xe của Phương Cố Sơn rời khỏi rồi, sắc mặt của Mạc Chí Hải cũng chìm xuống dưới, thản nhiên nhìn Nhiếp Chấn Bang liếc mắt một cái, lập tức cũng quay người bỏ đi.

Ngô Chí Hùng lúc này cũng là mỉm cười:

- Chấn Bang à, Bí thư Chí hải chính là tính cách như vậy đấy, về sau cậu tiếp xúc nhiều hơn thì biết, cũng đừng có để bụng. Chấn Bang, cậu mới vừa tới đây, chỗ ở tôi đã bảo Lý Lâm bên văn phòng ủy ban giúp cậu sắp xếp rồi. Tối nay cậu đến nhà của tôi ăn cơm đi.

Nhiếp Chấn Bang hơi hơi trầm ngâm, lập tức cũng cười đáp:

- Vậy quấy rầy chủ tịch rồi. Thế sẽ không phiền toái thím chứ?

Đối với thái độ sảng khoái nhưng vẫn điệu thấp của Nhiếp Chấn Bang, Ngô Chí Hùng rất là vừa lòng. Dựa theo tuổi, Nhiếp Chấn Bang gọi là thím cũng là chấp nhận được. Nhưng, dựa theo cấp bậc, chính mình chẳng qua chỉ là Cục trưởng, Nhiếp Chấn Bang là Phó cục trưởng, gọi một tiếng chị dâu cũng hoàn toàn là đủ rồi.

Nhiếp Chấn bang nói như vậy càng có vẻ rất đúng mực rồi, hơn nữa, đối vời lời mời của mình, Nhiếp Chấn Bang cũng không có bất cứ sự nhăn nhó gì, vô cùng sảng khoái, ý nghĩa của mặt này cũng rất rõ ràng. Điều này làm cho Ngô Chí Hùng rất là cao hứng, lập tức cũng cười ha hả nói:

- Không phiền toái gì, không phiền toái gì cả. Cơm canh bình thường mà thôi, thêm một đôi đũa nữa chứ mấy. Vậy thì quyết định vậy rồi. Đợi đến khi tan ca, tôi chờ cậu ở dưới lầu.

Ngô Chí Hùng mới vừa đi, bên này, một người phụ nữ tuổi chừng bốn mươi liền đi tới chỗ Nhiếp Chấn Bang. Người phụ nữ này cao khoảng 1m65, với chiều cao này thì cũng không tính là thấp so với phụ nữ Tây Bắc rồi. Một bộ quần áo vest màu tối, tôn lên dáng người rất thành thục. Làn da cũng không đen giống như người Tây Bắc bình thường, ngược lại lại có vẻ trắng nõn.

Người phụ nữ này mỉm cười đi đến bên cạnh Nhiếp Chấn Bang, nói:

- Phó chủ tịch Nhiếp, tự giới thiệu một chút đi. Tôi là Lý Lâm của văn phòng ủy ban, văn phòng của anh tôi đã giúp anh sắp xếp xong xuôi, để tôi dẫn anh đi xem, như thế nào?

Một người phụ nữ, lại còn không tính là phụ nữ xấu, lăn lộn ở trong cái cơ chế này, có thể đi tới cái vị trí này, như vậy cũng là cực kỳ hiếm có. Hơn nữa, Lý Lâm này, vừa nhìn là có vẻ thuộc kiểu người rất khôn khéo. Đối với một người còn nhỏ tuổi hơn cả chính mình, thế nhưng mở miệng lại có thể gọi một tiếng anh mà lại không có nửa điểm xấu hổ hay là không được tự nhiên. Cái loại hàm dưỡng này cũng thật khó mà bồi đắp được đi ra. Thân là đại quản gia của Chính phủ, chánh văn phòng ủy ban nhân dân, ngày bình thường, Nhiếp Chấn Bang cũng có không ít công chuyện còn cần Lý Lâm này giúp đỡ. Lúc này, hắn cũng cười nói:

- Chủ nhiệm Lý, khách sáo quá rồi. Tuổi tôi tương đối ít, về sau, chị cứ gọi tôi Chấn Bang là được rồi. Phó chủ tịch Nhiếp, Phó chủ tịch Nhiếp, như vậy lại quá xa cách rồi.

Nói thì là nói như vậy, nhưng, đó cũng chỉ là ý nghĩ của Nhiếp Chấn Bang, Lý Lâm vẫn còn phân chia rất rõ ràng được rằng, nếu như chính mình thật sự là gọi như vậy mà nói, vậy thì là chính mình không biết điều rồi. Lý Lẫm cũng không có gọi thẳng Chấn Bang mà vẫn là mỉm cười nói:

- Phó chủ tịch Nhiếp, để tôi dẫn anh đi xem văn phòng của anh một chút đi.

Trụ sở làm việc của Huyện ủy huyện Lê và Ủy ban nhân dân huyện không ở cùng một chỗ mà là tách riêng hẳn ra, nằm ở hai bên đường Cừ Lê, cửa của Huyện ủy và Ủy ban đứng đối diện luôn với nhau.

Dưới sự dẫn đường của Lý Lâm, xuyên qua con đường cái ở giữa, đi thẳng vào tòa nhà văn phòng của Ủy ban nhân dân huyện, vẫn là khu nhà cũ từ thời năm 1970, gạch nung, ngói xanh. Toàn bộ trụ sở làm việc có tổng cộng năm tần. Bởi vì không có thang máy cho nên văn phòng của các lãnh đạo trong Ủy ban nhân dân huyện được bố trí ở tại tầng ba.

Văn phòng của Nhiếp Chấn Bang, hóa là là văn phòng cũ của Mạch Tử Kỳ. Toàn bộ cấu trúc của căn phòng cũng là dạng hai gian song song, trong đó một gian đã được trang trí lại một lần nữa, nơi này là văn phòng của Nhiếp Chấn bang. Còn một gian bên cạnh, giữa tường bị đục thủng, lắp một cánh cửa mở đi ra ngoài. Bên ngoài, xếp đặt một chiếc bàn làm việc và một bộ sô pha. Coi như nơi tiếp khách của Nhiếp Chấn Bang cùng với chỗ làm việc của thư ký.

Dựa theo quy định của quốc gia, bình thường, chỉ có lãnh đạo cấp sở thì mới có tư cách được trang bị thư ký riêng. Nhưng, hiện giờ, tình hình trên cả nước chính là như vậy. Lãnh đạo các huyện, thị trấn phía dưới, việc sắp xếp thư ký riêng đã là một chuyện bình thường rồi. THậm chí, ở một số xã, thị trấn cá biệt, các nhân vật đứng đầu của Đảng ủy hay chính ủy đều được biến tướng an bài thư ký riêng.

- Phó chủ tịch Nhiếp, căn phòng này đã được sữa chữa lại qua. Anh xem, có chỗ nào cần phải điều chỉnh hay không. Bên phía tôi, có thể lập tức sắp xếp người tới đây, một buổi tối là có thể làm xong được.

Lý Lẫm đứng ở bên cạnh giới thiệu dần.

Bố cục của cả gian phòng rất đơn giản, cũng không có vật trang trí gì đặc biệt. Trong vấn đề này, Lý Lâm vẫn rất là có kinh nghiệm, dù sao, thói quen hay sở thích của từng lãnh đạo đều không giống nhau, phong cách trang hoàng tốt nhất chính là theo phong cách phổ thông, bình thường nhất.

Nhìn chung quanh một lượt, Nhiếp Chấn bang cũng gật đầu nói:

- Chủ nhiệm Lý, phòng rất ổn. Tôi rất hài lòng. Tuy nhiên, hướng bàn làm việc còn phải làm phiền chị giúp tôi điều chỉnh lại một chút. Giá sách thì đặt sang bên kia, chỗ dựa sát vào tường là được.

Trong quan trường chính là như vậy, mới đến, nếu như Nhiếp Chấn Bang thật sự là cái gì cũng không nói ra thì, khó tránh khỏi sẽ khiến cho cán bộ của huyện Lê này rất dễ có ấn tượng là một người rất dễ nói chuyện và không có chủ kiến. Cứ như vậy, trong quá trình công tác về sau, uy tín cùng với công tác của Nhiếp Chấn bang đều sẽ bị ảnh hưởng.

Nhưng, nếu thật sự mà gây ra tranh đấu thì, cũng sẽ khiến cho người phía dưới cảm thấy, lãnh đạo này không dễ nói chuyện, quá ương bướng cũng quá kiêu ngạo.

Cái thái độ trung gian, nên nắm chắc một cách vừa phải, vừa không thể quá tùy ý, mà đồng thời cũng không thể quá hà khắc được. Giống như hiện tại cũng rất tốt, di động phương vị của bàn làm việc cùng với giá sách là được, chỉ cần vài người là có thể làm xong được.

Lúc này, Lý Lâm cũng có chút kinh ngạc, tuy nhiên, cái ánh mắt đó chỉ chợt lóe liền biến mất, lập tức cô cũng cười nói:

- Phó chủ tịch Nhiếp, tôi đã hiểu. Hôm nay tôi nhất định sẽ điều chỉnh giúp anh tốt.

Tiếp theo, Lý Lâm lại dẫn Nhiếp Chấn Bang đi nhìn một lượt ký túc xá mà bên phía Ủy ban huyện Lê đã an bài cho Nhiếp Chấn Bang, nó nằm ở ngay bên trong khu nhà ở dành cho gia đình các cán bộ của Ủy ban huyện Lê, một căn nhà gồm ba phòng. Những căn nhà này đều được mới xây không đến hai năm.

Trong nhà, các dụng cụ gia đình cùng với đồ điện gia dụng đều có đầy đủ, cầm lấy chìa khóa mà Lý Lâm đưa tới, Nhiếp Chấn Bang cất kỹ vào trong hành lý của mình xong, cũng cười nói:

- Chủ nhiệm Lý, để chị đi theo giúp tôi vòng quanh lâu như vậy, thật sự là ngại quá. Lần sau có cơ hội, tôi sẽ mời chủ nhiệm Lý ăn bữa cơm, tỏ lòng cảm ơn của tôi với chị. Tôi mới đến đây, về sau trong công việc còn cần chủ nhiệm Lý giúp đỡ nhiều hơn.

Lý Lâm cũng biết rõ là tối nay Nhiếp Chấn bang muốn tới chỗ của Ngô Chí Hùng bên kia, bởi vậy cô cũng rất biết điều nói:

- Phó chủ tịch Nhiếp, vậy anh cứ đi vội trước đi, đây là số điện thoại phòng làm việc cùng với nhà riêng của tôi, nếu có chuyện gì cần tôi xử lý, cứ việc gọi điện thoại cho tôi. Vậy tôi xin phép đi trước rồi.

Đợi cho sau khi Lý Lâm rời khỏi, Nhiếp Chấn bang cũng lấy một bao Hùng Yên được cung cấp đặc biệt từ trong thùng hành lý của mình ra, nhét vào trong người, rồi lúc này mới đi ra khỏi phòng, đi về phía nhà của Ngô Chí Hùng.