Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 185: Khoản Chi Phí Công




Từ lần trước, sau khi Trương Sở Bân trở về từ chỗ của Lưu Văn Thanh xong, thái độ cũng dần thay đổi lại. Trong vấn đề về hướng phát triển của Khu kinh tế mới, ý tưởng của chính mình cũng đã thể hiện ra rồi, như vậy là đủ rồi. Sau khi chỉnh đốn lại tâm trạng của mình rồi, Trương Sở Bân hiện giờ cũng xem như đã hiểu rõ, phần chiến tích lớn nhất này của Lê huyện chính là của Nhiếp Chấn Bang, có chạy cũng chạy không thoát, ai có ý định tranh giành cũng vô dụng. Có Lưu Văn Thanh và Đinh Ái Quốc ngồi ở chỗ này tọa trấn, cả thành phố Bá Châu này, không có ai dám đứng ra giành cái miếng ngon này. Cho nên, Trương Sở Bân hiện giờ cũng rất thoải mái.

Ở huyện Lê, về mặt xây dựng cơ sở hạ tầng, tập đoàn Ốc gia đã kí một khoản đầu tư lớn như vậy, hơn nữa, nội dung hợp đồng, cả Nghiêm Phượng Kiều và Nhiếp Chấn Bang đều giữ bí mật. Riêng về chuyện này, Trương Sở Bân lại càng thêm khâm phục rồi. Trương Sở Bân tự nhận là không có được năng lực lớn như vậy, có thể làm cho tập đoàn Ốc gia, một doanh nghiệp tư nhân nổi danh cả nước, tự tìm tới tham gia, cũng cấp tài chính để khai thác, phát triển. Cho nên, Trương Sở Bân xem như hoàn toàn từ bỏ ý định nhúng tay vào cái khu kinh tế mới này rồi.

Giờ phút này, Phương Cố Sơn cũng cười nói:

- Đồng chí bí thư Sở Bân, Chủ tịch Chấn Bang, trước tiên xin cảm ơn lời mời của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân. Có điều hôm nay, chỉ sợ là không được rồi. Như vậy đi, những cán bộ đi hôm nay, trực tiếp ở đây là được rồi. Những người khác tôi sẽ sắp xếp tốt, chuyện ở thành phố còn nhiều. Việc tuyển cán bộ công khai này là một chuyện lớn của thành phố Bá Châu. Tôi cũng phải làm một cái báo cáo để trình lên ban tổ chức Đảng ủy khu. Cơm chắc không ăn được rồi, để sau, đợi đến ngày kiến thành thị mới của huyện Lê kiến thiết xong, tôi lại tới uống rượu mừng!

Sau khi tiễn Phương Cố Sơn đi, Chánh văn phòng Huyện ủy Khúc Phong liền tới trước mặt Trương Sở bân và Nhiếp Chấn Bang:

- Bí thư Trương, Chủ tịch Nhiếp, tiệc rượu đã sắp xếp xong xuôi. Nhà khách huyện ủy, tầng khách quý, tổng cộng mở tám bàn. Bộ máy huyện ủy, các vị phó lãnh đạo, nhân vật số một trong các cục, cùng với một số cán bộ lão thành. Anh xem, có cần đặt thêm bàn nữa không?

Khúc Phong cũng đã nhìn ra, hiện giờ, trên đất huyện Lê này, chỉ hầu hạ bí thư thôi là chưa đủ, còn phải hầu hạ cho tốt cả bí thư lẫn chủ tịch huyện mới được.

- Ừ, cứ sắp xếp như vậy đi, xem như một bữa tiệc chào mừng nhỏ. Sau khi ban Tổ chức chính thức đưa ra lệnh bổ nhiệm, đợi khi bộ máy Ban quản lý khu kinh tế mới đến đông đủ rồi, lại làm to hơn. Chủ tịch Nhiếp, cậu thấy thế nào?

Trương Sở Bân lúc này cũng biểu hiện ra khí độ của một Bí thư huyện ủy.

Đối với chuyện này, Nhiếp Chấn Bang cơ bản không có ý kiến gì. Dùng tiền công để chi trả, tiếp đãi khách khứa, đây vốn chính là một lệ thường vốn có của quan trường. Từ xưa đến nay truyền thống vẫn luôn là như vậy.

Tuy nhiên, đều khiến Nhiếp Chấn Bang phản cảm chính là tiêu phí công khoản quá cao . Là một cơ quan nhà nước, giữa cấp trên cấp dưới, giữa các đơn vị , phải có qua có lại mới toại lòng nhau, có một số việc, không thể tránh khỏi, nhưng, nếu đem chuyện tiêu phí khoản công khoản này trở thành chuyện đương nhiên, vượt quá tiêu chuẩn thậm chí là dùng một cách xa xỉ thì không đúng. Hơn nữa, chẳng những không đúng, Nhiếp Chấn Bang còn cho rằng, đây là một loại phạm tội.

Nhiếp Chấn Bang lúc này cũng trầm ngâm một chút:

- Tôi đồng ý với ý kiến của Bí thư Trương, như vậy là được rồi. Mặt khác, tiêu chuẩn tiếp đãi cũng không nên vượt quá giới hạn, cứ dựa theo bình thường là được rồi, hiện giờ huyện Lê còn thiếu thốn kinh phí. Đợi chúng ta giàu có rồi, đến lúc đó, chúc mừng một lần khác tiêu chuẩn cao hơn cũng được.

Đoàn người cùng nhau tiến vào khách sạn huyện Lê. Nhà khách huyện ủy, là tên gọi khác của khách sạn huyện Lê. Chiếc bàn ở giữa, chủ vị đương nhiên là Nhiếp Chấn Bang và Trương Sở Bân. Bên cạnh, cũng có vài vị lãnh đao cấp phó của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện lần lượt ngồi xuống theo cấp bậc chức vụ.

Vừa đúng lúc đó, bên ngoài cũng truyền đến một thanh âm:

- Lưu Tổng, Lưu Tổng của các người đâu? Lập tức kêu hắn ra gặp tôi. Mẹ kiếp, mang lên cho ta thứ đồ ăn gì thế này? Sợ Hình Văn Bưu bố đây không trả nổi tiền hay sao? Đổi, đổi! Lập tức đổi hết cho bố. Món ngon nhất, rượu đắt nhất, toàn bộ bưng hết ra đây.

Lúc này, lại có một giọng nói của người khác vang lên:

- Ha ha! Lưu mập mạp, lời ông chủ chúng tôi, ông nghe thấy không hả, nếu có em nào thì cũng kêu hết lên đây, tiền không là vấn đề!

Nghe được mấy câu nói đó, Nhiếp Chấn Bang liền đứng lên. Con người Hình Văn Bưu, Nhiếp Chấn Bang hiểu rõ. Là cục trưởng chi cục thuế của huyện Lê, bí thư đảng tổ, nhân vật số một trong chi cục thuế. Thế nhưng lại kiêu ngạo, phô trương lãng phí như vậy, nhìn kiểu ăn nói này, đây xem ra cũng không phải là lần đầu tiên.

Càng nghiêm trọng hơn chính là, người vừa nói bên cạnh hắn, càng làm cho Nhiếp Chấn Bang căm tức. Đường đường là nhân viên chính phủ, xưng hô cái gì mà ông chủ, lại còn muốn có “tam bồi”. Cả cái phòng này, mọi người gần như đã nghe được hết rồi. Đây không phải tự bôi đen vào bộ máy Huyện ủy huyện Lê sao?

(“Tam bồi”: hầu rượu, hầu đồ ăn, hầu gái)

Bên cạnh, Trương Sở Bân liền kéo Nhiếp Chấn Bang một chút, thấp giọng nói:

- Chấn Bang, cậu ngồi xuống trước. Hình Văn Bưu, con người này tôi cũng có biết. Tuổi còn trẻ. Cũng là cán bộ điều từ trên xuống. Cái phòng ban như là Chi cục thuế đó, là thuộc loại đơn vị quản lý trực thuộc từ trên, nhân sự theo biên chế. Tiền lương nhân viên cùng với quan hệ trong tổ chức đều năm trong tay những người chủ quản ở cấp trên. Có thể nói, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng ta, cũng chỉ là treo cái danh mà thôi, còn thực tế là không quản lý được đâu. Tôi nghe nói, chồng của cô Hình Văn Bưu là Cục trưởng, bí thư đảng tổ của chi cục thuế. Tên này ở huyện Lê cũng xem như là có tiếng hoành hành rồi, cậu đừng quản hắn.

Trương Sở Bân cũng là có ý tốt, một phòng ban như chi cục thuế này, chỉ chịu sự quản lý trực tiếp từ phía trên, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Lê căn bản là không có quyền can thiệp vào. Nói cho rõ hơn một chút thì, cậu là Bí thư huyện ủy, là Chủ tịch huyện, nếu không nể mặt cậu thì ở trước mặt Hình Văn Bưu, cậu cũng chẳng là cái gì cả. Chỉ cần hắn không phạm vào sai phạm nào mang tính nguyên tắc thì cậu còn có thể làm gì được hắn chứ. Chức vụ không bãi được, tiền lương cũng không quản được, hai thứ mấu chốt này đều không thuộc sự quản lý của cậu. Vậy thì người ta có để ý tới cậu hay không, còn phải xem tâm trạng của người ta đấy.

Lúc này, tính ương bướng của Nhiếp Chấn Bang lại trỗi dậy, hắn gằn giọng nói:

- Tôi ngược lại là muốn đi gặp Hình Văn Bưu một cái, xem một cán bộ cấp phòng như hắn, dựa vào cái gì mà có thể sống xa hoa, dâm loạn như vậy.

Nhìn Nhiếp Chấn Bang đi ra ngoài, Trương Sở bân giờ phút này cũng liền đứng lên, lập tức nói:

- Thôi, thôi. Tất cả mọi người ngồi xuống ăn cơm đi. Chủ nhiệm Khúc, cậu và cục trưởng Trần hai người đi theo xem sao. Với tính tình của Hình Văn Bưu kia, tôi sợ hắn và Chủ tịch Nhiếp sẽ động tay động chân mất.

Đại sảnh của tầng yến tiệc dành cho khách quý và phòng riêng chỉ cách nhau một vách tường gỗ lớn, qua hành lang, Nhiếp Chấn Bang rất nhanh đã tìm được tới phòng riêng của Độc Thư các trong tầng dành cho khách quý này. Đẩy cửa ra, giờ phút này, trên một cái bàn tròn, bảy tám người đàn ông uống đến mặt đỏ rực cả lên. Ở trên bàn, bầy mấy bình rượu Mao Đài, còn mấy bình rượu tây vừa mới mở ra, vô cùng bắt mắt.

Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, Hình Văn Bưu cũng hơi sửng sốt, lập tức, khuôn mặt tươi cười đứng lên, đi có chút lắc lư, cả người toàn mùi rượu, tiến tới bên người Nhiếp Chấn Bang nói:

- Chủ tịch Nhiếp, khách quý, khách quý nha. Trùng hợp như vậy, Chủ tịch Nhiếp hôm nay cũng đến đây ăn cơm? Không phiền thì cùng nhau uống chén rượu thế nào?

Nhiếp Chấn Bang, con người này Hình Văn Bưu cũng biết. Không nói chuyện gì khác, chuyện Mạc Chí Hải bị rớt bệ, Nhiếp Chấn Bang chính là nhân vật mấu chốt. Sau khi Ngô Chí Hùng dời huyện Lê, Lực lượng của Nhiếp Chấn Bang mới xuất hiện, kế tiếp lại là khu kinh tế mới, lại còn tài chính kếch xù, Hình Văn Bưu nếu đã ở trong cái ngành này, muốn không biết cũng khó. Mặc dù mình cũng không thuộc về ngành do Nhiếp Chấn Bang quản. Nhưng, mở rộng quan hệ thì vẫn là có tất yếu.

Nhìn bộ dạng của Hình Văn Bưu, Nhiếp Chấn Bang nhướn mày, lui ra một bước, trầm giọng nói:

- Cục trưởng Hình, xin anh chú ý một chút lại ảnh hưởng của mình. Giữa trưa thế này, uống nhiều rượu như vậy, buổi chiều không phải làm việc nữa sao? Tôi thấy thức ăn trên bàn đều là những món nổi danh của khách sạn huyện Lê, giá cả xa xỉ đấy. Những thứ này không thể lọt được vào mắt của cục trưởng Hình sao?

Hình Văn Bưu giờ phút này đã hoàn toàn say. Còn tưởng rằng Nhiếp Chấn Bang đang khen ngợi mình đâu, bởi vậy liền cười ha ha nói:

- Cái gì mà xa xỉ không xa xỉ chứ, chỉ với mấy cái thứ dở dở ương ương này sao có thể gọi là tốt được. Sơn hào hải vị, đó mới gọi là tốt. Rượu, phải là rượu đỏ, rượu vang Lafite lâu năm, Chủ tịch Nhiếp đã từng uống qua chưa? Đó mới đúng là chính tông. Đây có là cái gì. Này cũng chỉ là ở huyện Lê. Còn ở Ô thị, nó chỉ đáng cho ăn xin mà thôi.

Một nhân viên bên cạnh còn tỉnh táo, lập tức kéo Hình Văn Bưu lại, hơi ngượng ngùng nói:

- Chủ tịch Nhiếp, xin ngài đừng để ý, đừng để ý. Cục trưởng Hình có thói quen không tốt, uống rượu say nên nói mạnh miệng vậy.

- Nói mạnh miệng? Chỉ sợ là không phải như vậy, cục trưởng Hình đã thuần thục như vậy, tôi thấy không giống như là đang nói mạnh miệng. Các cậu, thật đúng là không còn tý kỷ luật nào. Công khoản là để cho các cậu tiêu phí như vậy sao? Tôi thấy, tôi nên có chút ý kiến với chủ quản phía trên của phòng này rồi.

Nhiếp Chấn Bang lại trầm giọng nói ra.

Giờ phút này, Hình Văn Bưu coi như là có chút hiểu được. Lảo đảo cố ngồi thẳng dậy, lúc này đây, Hình Văn Bưu cũng không thèm đứng lên, ánh mắt mang theo một loại miệt thị, nhìn chăm chú vào Nhiếp Chấn Bang:

- Chủ tịch Nhiếp, anh có ý gì? Định tố cáo tôi?

Khuôn mặt Hình Văn Bưu biến sắc, cầm một chai rượu lên, ung dung, tự nhiên, rót một ly cho mình, uống một hớp rồi nói:

- Chủ tịch Nhiếp, không phải tôi nói chứ. Một địa phương nghèo như huyện Lê, tôi còn không muốn ở lại nữa đâu, tôi không ngăn anh đi tố cáo tôi, tốt nhất, là có thể tố cáo sao cho tôi bị điều đi thì thôi. Như vậy, tôi còn thoải mái hơn nữa đấy. Đi đi. Ồ, đúng rồi, điện thoại của cục trưởng Chi cục Thuế thành phố Bá Châu, cục trưởng Hoàng, anh có muốn lấy không? Chỗ tôi có đấy, cũng đỡ tốn công anh tự đi tìm.

Đây là một loại coi thường trắng trợn, khóe miệng Hình Văn Bưu mang theo một tia cười lạnh, trầm giọng nói:

- Thật buồn cười, tự coi mình là một nhân vật lớn ư Nhiếp Chấn Bang. Người khác sợ anh, Hình Văn Bưu tôi lại không sợ, cứ việc đi tố cáo tôi. Tôi muốn xem, anh sẽ làm gì được tôi, có vẻ tôi là kẻ làm trái pháp luật hay là vi phạm kỉ luật Đảng rồi?

- Hình Văn Bưu, anh im miệng đi! Anh xem bản thân mình còn có chút bộ dạng nào của một cán bộ quốc gia không? Tiêu xài công khoản, canh còn thấy có lý rồi? Nhiếp Chấn Bang tôi hận nhất chính là ngươi ngồi không ăn bám như vậy. Không làm việc đàng hoàng, lấy mồ hôi và máu của dân chúng tiêu xài mà không chút suy nghĩ, đúng là sâu mọt của xã hội. Hôm nay, lời tôi đã nói ra. Tôi không quan tâm chỗ dựa của anh cứng tới đâu, ở trên đất huyện Lê này, cái chức cục trưởng này của anh, tôi cam đoan là anh không thể làm được nữa đâu.

Nhiếp Chấn Bang giờ phút này cũng đã nổi giận rồi. Trước mặt mọi người, đây là lần đầu tiên Nhiếp Chấn Bang nói chuyện kiêu ngạo như vậy, có thể thấy được, Nhiếp Chấn Bang giờ phút này đã thật sự tức giận.