Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 188: Độc Thủ Của Nhiếp Chấn Bang




Ở chỗ tường bao gần cổng lớn Chi cục thuế vừa vặn có một khoảng đất trống, nguyên bản là để lại cho Chi Cục thuế. Sau đó, sau khi Hình Văn Bưu lên nhậm chức, Hình Văn Bưu không có ý định mở rộng cho nên nơi này liền để không. Lúc này, một đám người bên Phòng Vệ sinh môi trường đứng ở đây, một xe rác loại lớn của Phòng Vệ sinh môi trường huyện Lê chất đầy rác sắp đổ xuống, bốc lên đầy mùi rác thải sinh hoạt thành phố hôi thối. Vào thời gian này, thời tiết dần dần nóng lên, ở Tây Bắc, ban ngày nhiệt độ cao, nhưng buổi tối lại mát mẻ, tuy vậy, cái mùi này tuyệt đối là chịu không nổi.

Nhân viên của Phòng Vệ sinh môi trường đều đeo khẩu trang thì còn có thể miễn cưỡng chịu được, còn đám người của Chi cục thuế đều lấy tay bịt kín mũi.

Hình Văn Bưu tức giận nói:

- Các người đang làm gì vậy, rác sao lại có thể đổ ở đây, không phải có bãi chuyên chôn rác rồi sao?

Người đứng đầu là Trưởng phòng Phòng Vệ sinh môi trường Thang Kiến Hoa, lúc này bước lên với vẻ mặt xin lỗi nói:

- Trưởng phòng Hình, thực sự là ngại quá, bãi đổ rác bên kia đầy rồi, còn chưa xử lý được, bây giờ tạm thời chỉ có thể đặt ở đây, anh cũng biết là trong nông thôn không thể đặt rồi, như thế sẽ xảy ra chuyện lớn, những thôn dân đó nổi giận thì không thể nào mà giải quyết được đâu. Chúng tôi cũng là khó làm, vừa đúng mảnh đất này còn trống, chúng tôi xin chỉ thị của Ủy ban nhân dân huyện, tạm thời mượn sử dụng một thời gian ngắn, đợi sau khi xây dựng trạm thu rác ở trên mảnh đất này rồi thì sẽ không thối như vậy nữa.

Nghe được câu này, Hình Văn Bưu lại càng tức giận, còn muốn xây dựng trạm thu rác ở đây, như vậy sau này trên dưới cả Chi cục thuế không phải sống cùng với rác sao? Nghĩ đến đây Hình Văn Bưu lập tức cũng đứng lên nói:

- Mảnh đất này không phải chuẩn bị bán cho Chi cục thuế chúng tôi sao? Bây giờ các người lập tức dừng lại, đất chúng tôi mua rồi, đống rác này các người thích đổ ở đâu thì đổ. Cậu, cậu, mấy người các cậu lên ngăn bọn họ lại cho tôi, làm chuyện gì chứ, xây hố rác ở đây thì còn coi ra gì chứ?

Mấy cán bộ nhân viên nam của Chi cục thuế vừa nghe thấy lời của Hình Văn Bưu lập tức bước lên, lần này người của Phòng Vệ sinh môi trường cũng không làm nữa, hai bên lập tức cãi nhau, ngay sau đó liền động thủ, mấy cái cậu cán bộ ngồi trong phòng làm việc đâu phải là đối thủ của Phòng Vệ sinh môi trường, huống hồ những người của Phòng Vệ sinh môi trường toàn bộ có vũ trang, xẻng, chổi cũng không ít. Chẳng mất bao nhiêu thời gian, người của Chi cục thuế đều ngã chỏng chơ xuống đất. Lúc này, Thang Kiến Hoa cũng đứng ra, sắc mặt cũng trầm xuống nói:

- Trưởng phòng Hình, đây là ý gì vậy? Chúng tôi là có thủ tục chính thức đấy, các anh làm như vậy không cảm thấy quá hống hách rồi sao? Rác thải này tôi đổ xuống đây chắc rồi, các anh em, tăng tốc độ lên, vẫn còn mấy xe phải tới nữa.

Bên cạnh, Phó phòng Mã Chí Hiền cũng là đã gọi điện báo án, lúc này đều bị đánh ngã, không báo cảnh sát thì làm gì chứ?

Không đến năm phút, xe cảnh sát đã đỗ ở nơi này, Trưởng phòng Ngụy Cường lúc này nét mặt nghiêm túc bước đến, nhìn thấy hai nhóm người ánh mắt căm thù nhau, lập tức bước lên nói:

- Ai báo cảnh sát?

Hình Văn Bưu lúc này cũng mỉm cười bước đến, mặc dù cấp của mình là Trưởng phòng, còn chức sở trưởng của Ngụy Cường cũng coi như là cấp Trưởng phòng, nhưng dù sao không cùng một hệ thống, khách khí vẫn là phải nói.

Sau khi nghe hai bên nói xong, Ngụy Cường lúc này cũng trầm giọng nói:

- Trưởng phòng Hình, không phải tôi nói gì đâu, chuyện này các anh làm có chút hơi quá rồi. Phòng Vệ sinh môi trường có sự phê chuẩn của Ủy ban nhân dân huyện đưa ra, bọn họ làm vậy là hợp pháp, mảnh đất này lại không phải là của Chi cục thuế các anh, trong huyện có thể tùy ý sắp xếp mà. Đều chỉ là chút vết thương ngoài da, cứ quyết định vậy đi, việc ai người nấy làm thôi. Nếu còn làm ồn nữa, ai động thủ người đó chịu trách nhiệm. Đồn cảnh sát trấn Thành Quan là đơn vị điển hình về trị an liên tục mấy năm nay rồi, tôi không muốn hủy hoại trong tay tôi đâu!

Lời nói của Ngụy Cường đã vô cùng rõ ràng rồi, các người mà tiếp tục náo loạn, đến lúc đó ai động thủ trước tôi sẽ tìm người đó. Các người mà gây trở ngại cho chiến tích của tôi thì tôi đi tìm phiền phức với người đấy. Thế này rồi thì ai cũng hiểu rõ, Phòng Vệ sinh môi trường tuyệt đối sẽ không động thủ trước, điều này rõ ràng là thiên vị, nhưng Hình Văn Bưu cũng không có biện pháp nào.

Trước tiên mất điện, sau lại mất nước, tiếp đó lại là rác rưởi, những chuyện này không phải thuộc Phòng công an quản. Như vậy đã rõ ràng rồi, những chuyện này đều có quan hệ mật thiết với nhau. Không phải ngươi không chịu Ủy ban nhân dân huyện Lê quản hạt sao? Nhưng, Ủy ban nhân dân huyện Lê cũng không chịu sự tức giận của ngươi, có khi là biện pháp để trị ngươi.

- Lão Mã, chuyện này cậu phối hợp một chút, tranh thủ mua mảnh đất này về. Ngoài ra, tổ điều tra chiều nay liền cử đi đi, tôi lại muốn xem xem, ai đấu được ai. Chánh văn phòng Vương, cô với tôi đi đến Cục thành phố một chuyến.

Hình Văn Bưu lúc này dặn dò, rất nhanh, xe chuyên dụng Mercedes-Benz của Hình Văn Bưu đã lái tới, hai người nhanh chóng lên xe cuốn bụi mà đi.

Thấy đuôi chiếc xe Mercedes- Benz lóe sáng lên ánh đèn màu đỏ, mấy vị cán bộ cấp trung tầng rất khinh thường, xì một tiếng, nguyền rủa:

- Mẹ kiếp, chỉ biết bản thân mình sống sung sướng, chúng ta ở đây không nước không điện, sống làm sao. Tối nay đành đến nhà mẹ vợ ở rồi.

Mã Chí Hiền sắc mặt âm trầm, mặc dù cũng có chút khó chịu đối với thái độ của Hình Văn Bưu, nhưng vẫn tối sầm khuôn mặt lại nói:

- Nói cái gì đó, mau về chuẩn bị, các tổ điều tra hôm nay tới các doanh nghiệp có liên quan, kiểm toán đi!

Đồng thời, Mã Chí Hiền lập tức trở về phòng làm việc, gọi điện cho Hoàng Thư Dũng, Bí thư Đảng ủy thị trấn Thành Quan, Thường vụ Huyện ủy. Điện thoại vừa thông, Mã Chí Hiền lập tức cười nói:

- Bí thư Hoàng, đang bận sao, tôi là Mã Chí Hiền của Chi cục thuế. Haha, có một chuyện muốn tìm Bí thư Hoàng trao đổi một chút. Anh xem, mảnh đất chỗ cổng Chi cục thuế bán cho chúng tôi, thế nào?

Hoàng Thư Dũng lúc này trong lòng cũng mỉm cười, những chuyện giữa Nhiếp Chấn Bang và Hình Văn Bưu, cán bộ toàn huyện đều đã biết. Hơn nữa, Hình Văn Bưu lần này coi như chuốc lấy tức giận của tất cả mọi người rồi. Hình Văn Bưu ông không thuộc sự quản lý của Chủ tịch Nhiếp nhưng chúng tôi thì thuộc đó, tát vào mặt Chủ tịch Nhiếp mặc dù không ít cán bộ đều vui mừng. Nhưng bây giờ, trong các Phòng cơ quan trực thuộc huyện, hơn nửa số người đều là thuộc hạ của Chủ tịch Nhiếp, cái gọi là “chủ ưu thần nhục”, lần này chủ nhục rồi thần còn không chết sao? Không chỉnh chết ông được chắc!

Mảnh đất này Nhiếp Chấn Bang sớm đã có chuẩn bị, có kế hoạch lâu rồi. Cái rác này vừa đổ xuống, Chi cục thuế nhất định ngồi không yên được rồi. Ngay lập tức, Hoàng Thư Dũng cũng cười nói:

- Chuyện đất đai à, cái này, Trưởng phòng Mã, anh là không hiểu rõ rồi, bây giờ phàm là đất đai trong huyện thành và khu kinh tế mới đấy, chúng tôi cấp dưới đều không có tư cách quản nữa rồi. Toàn bộ đều nằm trong tay của Phòng Xây dựng huyện và Công ty đầu tư xây dựng thành phố. Ừm, cái bộ môn này là mới được thành lập đặc biệt đấy, phụ trách toàn bộ công việc xây dựng thành thị của huyện. Có điều, giá của mảnh đất này theo tôi được biết không rẻ đâu.

Mã Chí Hiền hơi sửng sốt, chính mình bình thường cũng không quan tâm đến chuyện của huyện Lê bên này mấy, không ngờ còn làm cái gì mà Công ty đầu tư xây dựng thành phố nữa. Nhưng lời của Hoàng Thư Dũng lại khiến Mã Chí Hiền có chút vui mừng, không rẻ, điều này cho thấy Hoàng Thư Dũng nhất định là biết, nếu không cũng sẽ không nói như vậy, lập tức cười nói:

- Bí thư Hoàng, mong anh nói rõ cho tôi biết, mảnh đất này giá khoảng bao nhiêu? Tôi cũng có chút chuẩn bị.

Hoàng Thư Dũng cười một cái, cũng không giữ bí mật cái gì, trực tiếp nói:

- Mảnh đất này, bên đầu tư xây dựng thành phố đó đưa ra giá là hai triệu năm trăm, thiếu một xu không bán. Một cái mảnh đất bé bằng cái bàn tay vậy, các anh còn chưa tính ra sao?

Vừa nghe thấy lời của Hoàng Thư Dũng, Mã Chí Hiền hoàn toàn hiểu rõ. Cái này hoàn toàn là nhằm vào Chi cục thuế tới mà. Các ông bên này không phải là vừa phạt hai triệu năm trăm sao? Bên này lập tức đưa cho ông ngay hai triệu rưỡi. Nhưng khi phạt thì lại còn khấu trừ nữa đấy. Mà lần này mua đất, không có bất kỳ ưu đãi nào, đẩy qua đẩy lại, Chi cục thuế ngược lại bị thua thiệt, đến cuối cùng Chi cục thuế mới là kẻ gà mờ, kẻ thiển cận thật sự (trong tiếng trung, nhị bách ngũ = hai triệu rưỡi = đồ gà mờ).

Dường như là nhớ ra vẫn đang nghe điện, Mã Chí Hiền lập tức cười nói:

- Bí thư Hoàng, cảm ơn anh, sau này có thời gian tôi mời anh ăn cơm, tôi còn có việc xin gác máy trước.

Cúp điện thoại, Mã Chí Hiền cũng rơi vào trầm tư. Lần này Ủy ban nhân dân huyện Lê nộp tiền phạt thoải mái như vậy, số tiền này nhất định là phải nôn ra rồi. Lúc này đây, sợ là chỉ thỏa hiệp thôi cũng chưa đủ đâu. Trên thực tế, đối với hành vi của Hình Văn Bưu, Mã Chí Hiền cũng có khuyên bảo, nhưng Hình Văn Bưu kiên định cho rằng với tình hình nghèo đói túng quẫn như vậy của bên tài chính huyện Lê, hai triệu năm trăm đủ để bọn họ thỏa hiệp. Bây giờ chỉ có thể xem tổ điều tra rồi, nhưng lúc này Mã Chí Hiền lại thấy không tốt. Huyện Lê thoải mái nộp phạt, đến lúc đó Chi cục thuế vẫn là phải nôn ra cả vốn lẫn lời, Nhiếp Chấn Bang xuống tay thật tàn nhẫn mà!

Nhưng đứng đầu Chi cục thuế không phải là mình mà là Hình Văn Bưu, nếu thực sự thỏa hiệp thì phải do Hình Văn Bưu ra mặt, với tính cách của Hình Văn Bưu chuyện này e là rất khó đây.

Bên ngoài, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, phó phòng khác của Chi cục thuế Hà Đại Sơn thở phì phì đi vào, để cái cặp công văn lên ghế sô pha, rót một chén trà sau khi ừng ực uống một hơi cạn sạch, lúc này mới nói:

- Lão Mã, thực sự là quá khinh người, ức hiếp người quá đáng.

Mã Chí Hiền hơi sửng sốt, Hà Đại Sơn tính tình luôn rất tốt, hôm nay sao lại phát hỏa như vậy, lập tức cũng cười nói:

- Lão Hà, anh không phải đi khu kinh tế xem đất sao? Sao lại nổi giận lớn như vậy?

Hà Đại Sơn lúc này cũng đã đỡ hơn, nhìn Mã Chí Hiền nói:

- Lão Mã à, chính vì chuyện xem đất mới phải tức giận đấy, tôi thấy làm như vậy Chi cục thuế chúng ta cũng không cần nghĩ chuyện chuyển đi rồi. Chúng ta lần này dứt khoát không chuyển nữa.

Nghe thấy câu này, Mã Chí Hiền trong lòng lập tức có cảm giác không hay, vội nói:

- Đất đai có vấn đề sao?

Hà Đại Sơn gật đầu nói:

- Quỷ mới biết nữ chủ nhiệm khu kinh tế Nghiêm Phượng Kiều nghĩ thế nào, ban đầu nói ngon lành Chi cục thuế lần này lấy năm mươi mẫu đất, ngoài tòa nhà làm việc ra thì đất còn lại xây dựng khu nhà ở cho cán bộ và người nhà, giá cả đều thỏa thuận xong rồi, chỉ đợi ký hợp đồng thôi. Nhưng người phụ nữ này, hôm nay đã hẹn đi xác định mảnh đất lại đột nhiên liền thay đổi, mảnh đất vốn ở gần huyện thành đổi thành mãi tít bên ngoài thì không nói, giá cả cũng không giống, vốn dĩ là dựa theo giá cả quy hoạch hành chính nội bộ thì mỗi mẫu mười nghìn, bây giờ tăng lên mỗi mẫu một trăm nghìn, còn thích mua hay không chứ. Năm mươi mẫu đất thì là năm triệu, đừng nói là chúng ta, cho dù là trên cục cũng sợ là chịu không nổi.

Nghe đến đây, Mã Chí Hiền cũng đơ luôn, nghĩ trái nghĩ phải, bây giờ Mã Chí Hiền mới biết sự tàn nhẫn của Nhiếp Chấn Bang, thủ đoạn độc ác chân chính là nằm ở đây.