Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi (Trở Về Lúc Ba Tuổi Rưỡi)

Chương 137: Thành thật với ba mẹ




Editor: Á bì

Cầm trong tay một đống kết quả kiểm tra từ bệnh viện chậm rãi đi vào nhà, mọi cảm giác không chân thật ở trong lòng đều biến hoá thành vui vẻ và hạnh phúc. Sau ba tháng lại có một thiên thần bé nhỏ xuất hiện ở trong bụng của cô, mềm mại, non nớt, đáng yêu như cô bé con nhỏ, ngẫm lại cảm thấy hạnh phúc đến chết mất thôi.

Kiếp trước khi cô có cục cưng, tâm tình của cô cũng vui sướng và kích động giống như vậy, nghĩ lại trong nhà còn có một người đàn ông đó chính là bạn đời của cô đang chờ, cô chạy về nhà thật nhanh để chia sẻ tin tức này. Cùng tâm trạng háo hức và mong ngóng đứa trẻ này đi về nhà, không ngờ chào đón cô lại là một màn biểu diễn đâm sâu vào tim cô. Cô đã từng khóc, từng hận, cuối cùng đó chính là buộc bản thân mình từ bỏ tình cảm với người kia, sau đó chính là cái ngày trùng sinh khó có được, không muốn vì một người đàn ông phụ bạc mà làm mình không được sống tốt.

Đối với Lục Hoằng Văn, điều mà cô không thể bỏ xuống được, chính là đứa con bé nhỏ của cô không có cơ hội thấy được thế giới này. Đứa bé đã trở thành chấp niệm của cô. Bao gồm những người bạn nhỏ mà cô đã chăm sóc khi còn bé như Nghê Thuỵ Tuyết và Lý Minh Trạch, đối với trẻ con cô thật sự rất yêu thích, bây giờ thỉnh thoảng cô cũng đi tới nhà trẻ làm tình nguyện viên, giúp đỡ các cô giáo chăm sóc mấy bạn nhỏ, dời tình yêu của cô dành cho con tới những đứa trẻ khác.

Bây giờ khối thịt đó đã trở về bụng cô, Mạnh Tĩnh Nghiên cuối cùng cũng cảm thấy một tia không cam lòng dành cho Lục Hoằng Văn cũng đã theo gió thổi bay mất rồi.

Lúc này trên đường trở về nhà, thật sự rất khác so với hình ảnh của kiếp trước. Mặc dù không có ba của đứa nhỏ để chia sẻ tâm tình hạnh phúc này, nhưng cô còn có ba mẹ yêu quý của mình, bọn họ sẽ không bao giờ bỏ rơi cô. Hơn nữa có thêm cục cưng ở trong bụng, bọn họ sẽ tạo thành một gia đình hạnh phúc với bốn thành viên.

Nghĩ đến Thành Trạm Vũ đã rời đi, giờ phút này cô chỉ cảm thấy may mắn--may mắn anh còn chưa biết chuyện cô có em bé.

Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không dám tưởng tượng, nếu Thành Trạm Vũ biết cô có em bé thì sẽ phản ứng như thế nào. Dù sao anh cũng chỉ là một cậu thiếu niên mới có mười tám tuổi, chắc sẽ thấp thỏm bất an, yêu cầu cô phá bỏ đứa nhỏ này đi, hay là sẽ tranh quyền nuôi dưỡng đứa nhỏ này với cô? Hoặc là sẽ kết hôn cùng với cô, để cho đứa nhỏ có một gia đình hoàn chỉnh?

Từ khi trùng sinh cho tới nay, dù đối mặt với chuyện gì, học tập, gia đình, thậm chí là chuyện ba ngoại tình, bọn họ đều có thể xử lý mọi chuyện một cách tốt nhất, nhưng về chuyện tình cảm thì thật sự hỏng bét. Không biện pháp nào, một người cho dù ưu tú tới đâu cũng có lúc mất phương hướng mà.

Nghĩ đến mấy cái khả năng đó, đầu cô cũng muốn nổ ra. Trong lòng lại âm thầm nổi lên một tia hi vọng, tốt nhất là từ nay về sau Thành Trạm Vũ cứ lạnh tâm với cô đi, nếu không anh sẽ về tìm cô, cũng không muốn cho anh biết sự tồn tại của đứa nhỏ này, cô cũng chỉ muốn mẹ con cô có thể bình an sống qua ngày.

Xem đi, sức mạnh của đứa nhỏ này lớn bao nhiêu. Mới vừa kiểm tra phát hiện ra nó, chưa thật sự phát triển toàn bộ còn nằm trong bụng cô, Mạnh Tĩnh Nghiên đã yêu thương nó như châu báu, còn nhớ ba đứa nhỏ làm gì nữa chứ!

Trong lòng giật mình, đột nhiên phản ứng kịp, chuyện này bất kể như thế nào cũng phải giấu người nhà. Không nói đến chuyện khi Thành Trạm Vũ biết sẽ có phản ứng như thế nào, mà còn có ba Thành, lão đại ca hắc đạo của thành phố A, có một lần ông đánh nhau tới mức bị thương nặng, xém chút nữa là phải tổ chức tang lễ, nhưng ngoại trừ Thành Trạm Vũ thì chẳng có đứa con nào khác. Nhưng ông là một người chú trọng chuyện nối dõi tông đường, mặc kệ Thành Trạm Vũ giận ông như thế nào, cũng đành phải nuốt vào bụng, không có cách nào, ai bảo ông chỉ có một đứa con trai này chứ!

Nếu như ông biết con trai nỗi dõi tông đường của ông đã thành ba, thì nhất định sẽ nghĩ biệp pháp dẫn đứa bé đi!

Không được rồi!

Chuyển nhà! Cần phải chuyển nhà ngay!

Ngoài vấn đề đứa nhỏ, Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không dám ôm một tia may mắn nào. Tâm tình trong lòng cũng bay mất rồi.

Trong lòng đầy tâm sự, cầm chìa khoá mở cửa vào nhà. Trong nhà lại rất ồn ào, mẹ đang ở trong bếp làm cơm chiều, ba thì đang ngồi trên sofa xem ti vi. Nhìn thấy vậy chợt nhận ra điều kiện trong nhà tốt lên rất nhiều, nhưng năm tháng lại không buông tha cho người, mặc dù ba mẹ bảo dưỡng rất tốt, nhưng rốt cuộc vẫn là một bà lão ông lão có tóc bạc rồi. Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy ánh mắt có chút ê ẩm, thừa dịp lúc đóng cửa quay lưng lại lau khô khoé mắt.

Phụ nữ mang thai quả nhiên thường đa sầu đa cảm.

Cuối cùng mẹ Mạnh cũng đã nấu xong, tắt máy hút khói, bưng mâm ra ngoài, ngẩng đầu lên kêu chồng bà tới ăn cơm. Nhìn thấy Mạnh Tĩnh Nghiên đứng ở cửa đang đổi giày, liền buột miệng hỏi, "Nghiên Nghiên, về rồi hả con? Đi chơi ở đâu đấy? Cả ngày chẳng nhìn thấy người!"

Ba Mạnh tắt ti vi, đứng dậy rót cho mình hai ly rượu đế rồi ngồi vào bàn chờ ăn cơm. Mẹ thì lại bộn rộn chạy tới chạy lui từ phòng bếp ra phòng ăn để chuẩn bị bát đũa, bưng thức ăn, chờ thu xếp mọi thứ vẫn còn thấy con gái đang đứng ở cửa, liền thúc giục, "Nhanh đi rửa tay rồi ăn cơm."

Nhìn thấy ba mẹ hai đầu bạc, Mạnh Tĩnh Nghiên đặt tay lên bụng sờ bảo bối của cô, Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy bản thân cô quá bất hiếu. Cứ nghĩ tới đứa bé đáng yêu trong bụng sẽ được sinh ra mà quên mất chuyện ba mẹ có thể chấp nhận chuyện này hay không.

Sống hai đời, Mạnh Tĩnh Nghiên đã sống hơn bốn mươi năm, cảm thấy kết hôn sinh con là chuyện hết sức bình thường. Hơn nữa đứa bé là chấp niệm của cô, cô vẫn luôn muốn một đứa bé, đối với bắt đầu ngoài ý muốn, trong lòng chỉ có vui mừng chứ không có gì khác.

Nhưng ba mẹ thì sao?

Bọn họ cũng không biết chính bản thân cô, chỉ biết con gái chưa tới mười tám tuổi, từ trước tới giờ vẫn ưu tú về mọi mặt, về sau nhất định có thể thi vào một trường đại học tốt, chờ sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một công việc tốt, làm cỡ hai ba năm liền tìm một người đàn ông ưu tú để kết hôn, sinh ra một đứa cháu dễ thương cho ông bà.

Mà lúc này, toàn bộ quá trình đã được tỉnh lược, chỉ có trong bụng cô xuất hiện thêm một cục thịt. Ba mẹ là người có thân phận và địa vị, tự nhiên sẽ coi trọng danh dự, có lẽ bọn họ sẽ chấp nhận đứa bé vì cô, nhưng tất cả các kỳ vọng về cô sẽ tan biến, sẽ rất thất vọng?

Mạnh Tĩnh Nghiên lẳng lặng đi rửa tay, đến chỗ ngồi của mình. Cô còn đặc biệt rửa tay bằng nước ấm nữa. Hình như có đứa bé ở trong bụng, cô cũng đã trở nên sống có nếp hơn, bỗng chốc lại quá cẩn thận.

Tối hôm nay đồ ăn cũng rất phong phú, có tôm hấp, có cánh gà chiên, có canh thịt bò hồng, còn có một đĩa râu chân vịt, phối hợp hồng hồng xanh xanh, nhìn thấy làm cho người ta muốn động đũa. Ba Mạnh không đợi con gái, liền múc một bát canh thịt bò húp lấy húp để.

"Ăn cơm đi, Nghiên Nghiên? Đến ăn tôm hấp nè con, hôm nay mẹ hấp nó có chút ngọt, đến đây nếm thử dùm mẹ." Nói xong mẹ Mạnh liền gấp con tôm lớn nhất cho Mạnh Tĩnh Nghiên. "Sao, ăn ngon không? Có phải quá ngọt không?"

Không biết làm sao nước mắt của Mạnh Tĩnh Nghiên lại chảy xuống. Vội vàng buông đũa, lau đi nước mắt, "Rất hợp miệng, mẹ nấu thì tất nhiên là ngon nhất rồi."

"Con nhóc lừa đảo, chỉ biết khen mẹ mày là nhất thôi." Tuy nói thì nói như vậy, nhưng mẹ Mạnh không thể che dấu được sự vui sướng khi nghe con gái nịnh. "Hôm nay con làm cái gì đó? Sao về trễ vậy con?"

Hiểu con gái không ai bằng mẹ, sự lo lắng trên mặt con gái làm sao có thể giấu được mẹ người chăm sóc cho cô bấy nhiêu năm chứ? Lại nhìn ba Mạnh, người vẫn còn đang ngồi uống canh thịt bò, nhưng đã sớm vểnh tai lên nghe. Đời này chỉ có đứa con gái, không có bảo bối gì sánh bằng, con gái ông chính là tròng mắt của ông, tròng mắt có chuyện thì làm sao không vội cho được?

Trong lòng của Mạnh Tĩnh Nghiên rất vui nhưng không biết làm sao nói chuyện này với ba mẹ, trong lúc đó thậm chí cảm thấy có chút không yên. Hai tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, đúng lúc đó cục cưng cũng đá cô một cái, chính là một cái đá làm cho cô không khỏi vui vẻ, giống như cục cưng đang nói với cô cố lên vậy.

"Ba mẹ, con có thai rồi..."

Lời nói của cô ngắn gọn nhưng kiên định, trên mặt cũng hiện lên vẻ dứt khoát, chỉ có chút không dám ngẩng đầu nhìn ba mẹ. Mạnh Tĩnh Nghiên nói xong, hai người ngây ra nửa ngày cũng không có phản ứng, mẹ Mạnh đứng bật dậy nhìn lên quyển lịch, "Nghiên Nghiên, giờ cách ngày cá tháng tư còn hơn một tháng đó."

"Ba mẹ, con không có nói giỡn đâu, con có thai rồi, đã hơn sáu tháng." Lấy kết quả kiểm tra hôm nay từ bệnh viện ra đưa cho mẹ, mẹ Mạnh nhận lấy, không dám tin lật xem bản kiểm tra.

Mẹ Mạnh là người từng trải, lúc mang thai Mạnh Tĩnh Nghiên cũng có tờ giấy này, vừa nhìn báo cáo tự nhiên hiểu được. Xem xong tờ thứ nhất, tay bà bỗng run lên, nhanh chóng lật mấy trang sau, tên bệnh viện có chút khác nhau, nhưng kết quả đều giống nhau.

Ba Mạnh và mẹ Mạnh đều kinh ngạc nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên mà không nói chuyện, tay của Mạnh Tĩnh Nghiên trước sau vẫn đặt lên bụng, cảm nhận tiểu sinh mệnh ở trong đó.

Bỗng nhiên ba Mạnh cầm ly rượu ở trên bàn uống một hơi cạn sạch. Quăng cái ly lên bàn, "Có phải là Thành Trạm Vũ không? Mẹ nói, tôi đã sớm thấy thằng nhóc này không có ý tốt rồi mà? Bây giờ nó đang ở đâu? Tôi nhất định phải cắt cái chân chó của nó!"

"Ba! Ba đừng giận, ba đừng đi, đừng đi mà!"

Sắc mặt của mẹ Mạnh cũng trở nên khó coi, " Nói như vậy, đứa nhỏ này thật là của..."

Mạnh Tĩnh Nghiên cắn răng gật đầu, nhưng nó lại làm cho mẹ Mạnh bị đả kích thêm lần nữa. Trước đó bà vẫn có chút ý tứ muốn để hai đứa nhỏ ở chung một chỗ để bồi dưỡng tình cảm, cũng có ý muốn hợp tác hai đứa nó. Là bà nhìn thấy Thành Trạm Vũ là một đứa tốt, sau này chắc chắn sẽ đối xử với Mạnh Tĩnh Nghiên rất tốt. Cũng không nghĩ đến, bọn nó mới bao nhiêu tuổi đầu chứ, lại dám làm ra loại chuyện này. Đều là do bản thân bà tự cho là đúng, dẫn sói vào nhà!

Nghe vợ và con gái nói chuyện, ba Mạnh càng giận tới mức kềm chế không được. Đứng dậy muốn đi tìm Thành Trạm Vũ để tính sổ. Mạnh Tĩnh Nghiên giữ chặt tay ba mình, không nói đến chuyện đi đâu tìm Thành Trạm Vũ, nếu thật sự tìm được anh về, đứa nhỏ phải làm sao đây?

"A!" Dưới cơn thịnh nộ ba Mạnh dùng sức quá lớn, tránh tay của Mạnh Tĩnh Nghiên. Mạnh Tĩnh Nghiên đứng không vững, ngã về sau, kêu lên một tiếng sợ hãi. Phản ứng đầu tiên chính là vươn hai tay ra chống đỡ mặt đất, cuộn thân thể lại che bụng mình để nó không bị thương.

"Nghiên Nghiên, có sao không con? Có chỗ nào bị thương không?" Sắc mặt mẹ Mạnh tái mét, vội vàng đỡ con gái nằm lên sofa.

Lúc Mạnh Tĩnh Nghiên nằm xuống, bụng cũng đã lồi ra, so với năm trước còn đẫy đà hơn. Thay đổi lớn như vậy, sao bà có thể không phát hiện ra được chứ?