Trùng Sinh Vân Thiển Y

Chương 18: Rơi vào khủng hoảng




Hân, tại sao ta lại không nhận ra chàng?

Vân Thiển Y từ lúc thấy hắn chạy như bay ra ngoài liền khủng hoảng chạy theo. Vừa chạy đến liền nhìn thấy hình ảnh điên cuồng của hắn quất dây roi lên người Vân Tâm Nhược, Vân Thiển Y đờ người chôn chân một chỗ, không sao có thể nhúc nhích, nhìn Vân Tâm Nhược nàng có cảm giác như đó là trái tim của mình.

Trái tim nàng, nó bị roi quất mạnh vào, chúng mạnh mẽ cuồng dã hằn lên trên những vết cắt dài, kéo toạt ra máu tươi, sâu đến ghê người, dưới ánh mặt trời nung nấu đến chín thịt, một roi,... tám roi,... mười chín roi,...

Hân, chàng còn muốn đầy đọa đến bao giờ?

Còn không mau dừng tay?

Tim bị nung thương giờ còn muốn nhúng vào tuyết đông sao?

Chàng còn có cách nào tra tấn ta tàn khốc hơn nữa không?

“Hân”

Vân Thiển Y tựa lưng vào người Lê Hân, nhìn cảnh gió hiu hắt thổi qua lùm cây vang lên thanh âm xàng xạc. Lê Hân ôm nàng, nắm tay nàng xoa xoa, vút vút yêu thích không ngừng.

“Sao hả?”

Hắn nhìn nàng cưng chiều.

“Ta từng nói với chàng chưa, ta thực rất thích bông tuyết” Vân Thiển Y lật tay, xoa xoa vết chai trong lòng bàn tay của hắn.

“Bông tuyết rất lạnh...”đặt đầu lên cằm nàng, nói nhỏ.

“Ừm, đúng là rất lanh, nhưng tuyết cho ta cảm giác cô độc, lại ngạo nghễ trông mưa đông, thực sự rất mạnh mẽ. Ta vô cùng thích chúng”

Hắn rất bất ngờ. Vì tuyết làm hắn nhớ đến Thanh Hàn, nhưng nàng cho hắn cảm giác không phải như vậy...

“Nàng thích hoa tuyết, ta lại cảm thấy nàng giống mặt trời, xung quanh nàng lúc nào cũng có ánh sáng làm người khác thoải mái. Ở gần nàng, ta cảm thẩy bản thân như thực sự đã chạm tay vào mặt trời”

“Chàng nói thật hay không? Ta mà là mặt trời chẳng phải sẽ nung chế chàng sao?”Vân Thiển Y cười rộ lên, xoay người để mặt mình đối diện với Lê Hân.

Hắn nhìn ánh mắt như trân châu, nụ cười vui vẻ tỏa tỏa ánh sáng, vòng tay qua eo nàng, khẽ hôn lên mũi nhỏ của nàng, khóe môi cong lên nói.

“A, ta đột nhiên nghĩ tới chết trong tay mặt trời hẳn là một chuyện rất vĩ đại đi”

Hân...

Trái tim nàng lạnh quá. Có phải cũng bắt đầu hóa thân thành bông tuyết hay không. Rốt cuộc, thứ gì đã khiến chàng điên cuồng như vậy, ta đã yêu chàng, cũng đã chứng minh cho chàng thấy, sao chàng còn tiếp tục đầy đọa Vân Tâm Nhược.

Thứ ta sợ nhất trên đời chính là việc chàng đầy đọa Vân Tâm Nhược đó có biết hay không, đồ ngốc này.

Vân Thiển Y rốt cuộc nhẫn nhịn không được nữa. Làm ra một thứ quyết định mà sau này nhớ lại, nàng chỉ biết mỉm cười bất đắc dĩ,...

Nàng nhào tới chắn trước người Vân Tâm Nhược, ôm trọn mọi đường roi của Lê Hân quất tới, cắn chặt răng để bản thân không phát ra âm thanh.

Lê Hân, ánh mắt tràn đầy là thị huyết, tròng mắt bị che mờ hiển nhiên không nhận ra Vân Thiển Y, roi trong tay lại quất mạnh hơn vài phần:

“Ngươi cút cho ta”

Vân Thiển Y nhìn Vân Tâm Nhược đã ngất ở bên dưới, ánh mắt của nàng đục ngầu cũng dần mờ đi, cả cơ thể nặng nề đổ xuống, không còn nhúc nhích nữa, nhưng những đường roi trên người hiển nhiên vẫn không hề tuyên giảm.

-Hạ Chi nghe người nói Tướng quân kêu đem gia pháp tới, lập tức vận khí chạy tới đây, tâm cùng tay của hắn đều đổ mồ hôi, hy vọng không phải như hắn đã nghĩ, Vân Tâm Nhược, nàng trăm ngàn lần không nên có việc gì…..

Từ rất xa đã có thể nghe được âm thanh vun vút của tiếng roi, như độc xà phun độc, vận khỉ lướt tới, hắn nhìn thấy thân roi mờ nhạt không ngừng quất lên không trung, sau đó nhìn thấy bóng dáng cao lớn của nam nhân kia, người quất roi đúng là Tướng quân của hắn, sau đó nhìn tới nữ tử cuộn mình dưới đất, trên người mang đầy vết máu ghê người

Ông trời ơi….Người kia là……

Vân Tâm Nhược…….

Hắn mạnh mẽ nhảy vọt tới trước mặt Lê Hân, vươn tay. Bắt lấy roi da trong tay Lê Hân, tức giận quát:

“Tướng quân! Người đang làm cái gì vậy? Người sắp đánh chết nàng rồi.” Roi da dính đầy máu me dừng lại, Lê Hân sửng sốt, lý trí nhất thời quay lại, hai tròng mắt đỏ rực bắt đầu chậm rãi thanh minh trở lại, roi da trong tay tựa hồ biến thành ngàn cân, hắn nhìn lại hai tay mình, bất giác lui về phía sau vài bước, hắn vừa rồi đã làm gì? Hắn thế nhưng hung hăng quất roi vào một nữ nhân tay trói gà không chặt, Lê Hân hắn giết người trên chiến trường, chưa từng sợ hãi bất cứ cái gì, lúc này cũng không dám nhìn xuống thân mình nhỏ nhắn kia – (Trích VLPN)

Nhưng khi nhìn thấy rõ gương mặt của người này. Hạ Chi không thể tin trừng lớn hai mắt.

“Thiển Y cô nương...”

Vừa muốn dứt lời, Hạ Chi đã bị Lê Hân mạnh mẽ đẩy sang một bên. Hắn nhìn Tướng quân của mình giờ phút này là kinh hoảng, sợ hãi, tay chân từ trước đến nay giết bao mạng người còn chưa từng run rẩy qua, bây giờ tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không biết phải làm gì cho phải. Cuồng nộ đến mức không nhận ra ái nhân của mình luôn sao?

“Tại sao là nàng?” Lê Hân trong mắt toàn là đau đớn đỡ lấy người của Vân Thiển Y, nhưng khi tay chạm đến sau lưng, vết máu sệt đỏ tràn lan bên dưới, hắn cắn chặt môi đến toát máu, hơi lật người nàng.

Da thịt bại lộ dưới mặt trời, trằng ngần ngày nào giờ chằng chịt là vết thương, toát máu tróc thịt, những vết lằng sâu thấy cả xương, ghê người như vậy làm cho hắn từng trận buồn nôn lại thống khổ.

Hắn không di chuyển được, từ lúc thấy vết thương của Vân Thiển Y, Lê Hân cũng không còn phản ứng gì cả, cứ như bị đánh mất linh hồn.

Rốt cuộc người nhận ra được tình hình chỉ có mình Hạ Chi.

Ngày hôm nay, thực sự nhiều lần đầu tiên của mấy người bọn họ.

Hạ Chi khó chịu đẩy ra Lê Hân, ôm Vân Thiển Y lên, trên lưng lại cõng Vân Tâm Nhược, liền sử dụng khinh công rời đi.

Lê Hân vẫn ngồi im không nhúc nhích ở đó, khuôn mặt cắt không một giọt máu, cả người tối trầm như mực, xung quanh là vũng máu của hai nữ nhân yêu đuối, mùi tanh xộc thẳng vào mũi giống như thôi miên hắn đi dạo qua một nơi, ở đó chỉ tồn tại hai màu sắc, đen huyền giăng kín lối, đỏ rực ghê người ôm trọn nhân. Hắn đã đi qua một nơi như vậy. Cho đến sau này khi bản thân đã thực sự cùng nàng ở chung một chỗ, có nhiều thứ đã quên, nhưng cơn ác mộng và địa ngục nọ luôn là thứ hắn chôn thật sâu.

Máu.

“Thiển Y, trông nàng ngày đó thật buồn cười” Lê Hân đang ăn mì, đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên tìm nàng gây phiền toái, thì bật cười trêu chọc.

“Có gì buồn cười, ta không thích chàng cười, chàng nghiêm chỉnh lại cho ta, còn cười ta lập tức sẽ bỏ đi” Vân Thiển Y đương nhiên biết Lê Hân nói cái gì, tất nhiên là thích thú khi thấy nàng gặp nạn đi

“A được, được, ta không cười, không cần tức giận” Nhìn Vân Thiển Y cứ một cái đâm một cái đâm vào miếng thịt bò trong tô, nhìn ánh mắt nàng, hắn dám chắc bản thân đã bị nang liên tưởng đến miếng thịt bò đáng thương đó rồi.

“hừ...”Vân Thiển Y trừng mắt nhìn hắn, sau đó hung hăng gắp miếng thịt bò bỏ vào miệng, nhai đến hai răng ken két

“Mà Thiển Y, nàng không thích máu đến như vậy sao?”Lê Hân buồi cười nhìn nàng, dù biết chắc chắn, nhưng vẫn thích nghe câu trả lời từ nàng. Tự như nói chuyện không đâu với nàng cũng là việc hết sức vui vẻ.

“Ừm, ta không thích mùi máu, nó rất tanh, lại sền sệt nhơm nhớp, dích vào người rất khó chịu, những thứ giống như vậy ta cũng không thích”Vân Thiển Y giả bộ ớn lạnh, rùng mình.

“Ra là vậy, Thiển Y là người cuồng sạch sẽ a” Lê Hân chợt à lên một tiếng như nhận ra chuyện này thật ly kỳ.

“Phải đó, nếu chàng cả người bẩn ta sẽ không cho phép chàng đến ôm ta” Vân Thiên Y trừng mắt, đập bàn một cái, tức giận bỏ đi.

“Không cần a, ta lúc nào cũng sạch sẽ” Lê Hân móc vội bạc đặt trên bàn, nhanh chóng đuổi theo làm lành với ái nhân của mình.

Máu, nàng ghét, hắn cũng không thích

Ái nhân được hăn ôm trong lòng cả người là máu tươi, không phải do hắn bẩn, mà là hắn đã làm bẩn nàng.