Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử

Chương 72: Không thể nhẫn nhịn




Lúc Lâm Hô và Mông Hiểu Dương đến nơi thì Lâm Cẩn đã sinh xong.

Cho dù Mông Hiểu Dương đã sinh hai thai rồi vẫn cảm thán không thôi, thế giới này tuy rằng khó mang thai nhưng sinh con lại rất dễ dàng.

Cũng đúng thôi, kiếp trước phụ nữ sinh ra đều là em bé có tay có chân, nơi này là sinh trứng, trứng nhỏ hơn em bé không nói, còn mượt mà bóng loáng, cho nên so với sinh em bé hình người đương nhiên là đơn giản hơn nhiều.

Trước tiên đi xem Lâm Cẩn, tên nhóc này đang uống cháo, tinh thần rất tốt, lại đi nhìn trứng mới vừa sinh ra.

Ngoại trừ lớn hơn bọn Trứng Hai lúc mới sinh ra một chút, ngược lại cũng không có gì khác nhau, hử? Mông Hiểu Dương cẩn thận nhìn nhìn, vỏ trứng cũng không trắng nõn như của bọn Trứng Hai, nhìn sao cũng thấy bé con nhà mình là đáng yêu.

Nghĩ tới lúc trước, ba trứng tròn vo trắng nõn, còn mặc cho bạn muốn sờ thế nào thì sờ, thật sự rất đáng yêu! (này)

“Em trai, muốn xem em trai!”

Bị bên chân nhảy nhót Trứng Hai gọi hoàn hồn, Mông Hiểu Dương ghét bỏ liếc mắt một cái, nhìn hiện tại xem, một tiểu quỷ luôn gây sự, cũng không có đáng yêu nhu thuận như lúc còn là quả trứng.

Khoan đã, “Con tới đây khi nào?” Xoay người nhìn nhìn, xác định chỉ có mình Trứng Hai, mấy bé khác đều ở trong nhà, Mông Hiểu Dương trừng mắt hỏi.

Mông Hiểu Dương trừng mắt cũng không phải một lần hai lần, làm người bị trừng nhiều nhất kia, Trứng Hai tỏ vẻ sớm đã thành thói quen rồi, mẫu phụ chính là cọp giấy, nhìn có vẻ hung dữ vậy thôi hà. ╮(╯╰)╭

“Cùng phụ thân với mẫu phụ tới đó.” Bé thế nhưng len lén đi theo bọn họ tới, hắc hắc hắc! <(︶)>

Lâm Hô tay dài đưa tới chụp một phát, vòng qua bụng Trứng Hai ôm lấy bước đi, “Chúng ta trở về đi.” Trứng Hai cùng lại đây hắn đương nhiên biết, cho nên cũng không có kinh ngạc nhiều lắm, hơn nữa hắn liền chờ túm lấy nhược điểm của thằng nhóc này, sau đó về nhà phạt một trận.

Trứng Hai mặt hướng ra ngoài, hai tay hai chân không ngừng giãy dụa, “Không muốn về, muốn xem em trai cơ.”

“Bốp!” Lâm Hô trực tiếp một bàn tay chụp đến mông nhỏ của nó, quả nhiên, nhóc nào đó thấy mẫu phụ cũng không nói gì, liền không giãy giụa nữa.

Mông Hiểu Dương ở một bên nhìn, trong lòng thực buồn cười, đứa nhỏ này cũng không biết học ai, cư nhiên biết xem sắc mặt, biết hai người bọn họ đều tức giận sẽ không giãy giụa nữa.

Hai cha con Lâm Hô đi ra ngoài trước, Mông Hiểu Dương đi nói với Lâm Cẩn một tiếng, liền cùng nhau đi về, Lâm Cẩn mới sinh xong cần được nghỉ ngơi, chờ thêm vài ngày nữa cậu có thể đứng dậy hoạt động, y lại đến.

Về đến nhà, Mông Hiểu Dương liền đi xem Trứng Lười còn đang ngủ ngon lành, lại đi sân thượng nhìn Trứng Lớn và bọn tiểu á thú đang chơi đùa, lúc này mới yên tâm trở lại trong phòng của mình.

Mấy ngày nay không biết vì sao y có loại cảm giác bất an, hỏi 9717, nó cũng không phát hiện Lâm gia có cái gì không đúng, chỉ phải nhờ nó giúp đỡ nhiều cảnh giác một chút.

“Sao vậy?” Mới từ chỗ Tiểu Cẩn trở về, quản gia liền nói có người muốn gặp Lâm Hô, bây giờ trở về sắc mặt không đúng nha!

“Không có gì, A Thanh đã trở lại.” Lúc này trở về chỉ sợ không phải chuyện gì tốt, ngồi một hồi, Lâm Hô lại đứng dậy đi ra ngoài, “Anh đi ra ngoài gặp bạn, có chuyện gì đánh quang não cho anh.”

Bĩu môi, “Biết rồi.” Nhất định là đi gặp Đông Phương Thanh chứ gì. (๑•́ ₃ •̀๑)

Cùng hắn đính hôn lâu như vậy, bạn bè thân thiết của Lâm Hô y đều biết rất rõ, kỳ thực cũng không phải cố tình tìm hiểu gì, người này ngoại trừ Đông Phương Thanh cùng Hoa Nhiên, chính là cùng Phong Trạch Khiêm quen thuộc một chút, bạn bè khác thật đúng là không mấy người, thật sự là chẳng giống con em thế gia chút nào.

Nếu y là vì quá đẹp trai mà không có bạn, vậy Lâm Hô chính là ít nói nên không có bạn, Mông Hiểu Dương sờ cằm nghĩ. ( Shoorin Yumi: Tiểu Dương, anh đu dây điện cóa mỏi tay hơm?! ⊙⊙)

“Chuyện cậu vừa nói là thật.” Lâm Hô gấp khúc ngón trỏ nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn thủy tinh trong suốt.

Đôi mi thanh tú của Đông Phương Thanh nhíu nhíu, đã lâu rồi không thấy được động tác này của cậu ta, chỉ có từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chỉ có hắn cùng Hoa Nhiên là thường xuyên ở chung với cậu ta mới biết, chỉ cần Lâm Hô làm ra động tác này, liền biểu thị hắn cực kỳ tức giận, tức giận đến nỗi đã không kìm nén được nữa.

Lần trước thấy còn là chuyện của mười năm trước, có một giống cái cố ý dẫn Tiểu Cẩn đến khu hoan lạc, đồng thời thiếu chút nữa bị thú nhân mang đi, lúc đó Lâm Hô chính là làm động tác này, sau đó gia tộc của giống cái kia đã biến mất trong một đêm.

“Đương nhiên là thật, đây là tin tức lấy được từ một ký thân tộc nhân.” Đông Phương Thanh lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, nghiêm túc nói.

“Ừ.” Lâm Hô nhự đáp một tiếng, thu hồi tay đang gõ mặt bàn, sau đó giương mắt nhìn Đông Phương Thanh, “Cám ơn.” Đông Phương Thanh hiện tại là quân nhân, để lộ ra tin tức này cho hắn, trở lại trong quân hẳn là sẽ bị nghiêm phạt.

Cười mỉa một tiếng, Đông Phương Thanh bưng ly rượu lên uống cạn, “Sợ cái gì chứ, cùng lắm thì rời khỏi quân đội thôi, chẳng lẽ có thể giết tôi sao.”

Đáy mắt Lâm Hô hiện lên một tia ý cười, vị thế gia công tử này lúc trước ngay cả ăn mặc đều vô cùng chú ý, hiện giờ hào khí vạn trượng, quả thay đổi rất nhiều, bất quá hắn thích.

“Dù sao vẫn nên cám ơn cậu.” Nói xong, liền đứng dậy rời đi.

Đông Phương gia chủ có thể ngồi vững vàng chức vị tướng quân ở quân đội đế đô, có thể thấy được là dũng mãnh thiện chiến, mà Đông Phương Thanh, chỉ cần cố gắng, không có gì bất ngờ xảy ra ngày sau địa vị cũng sẽ không quá thấp, nhưng hắn lại nói cho hắn biết tin tức vốn là tuyệt mật trong quân, vạn nhất bị điều tra ra, cũng không phải đơn giản như vậy.

Cho dù như Đông Phương Thanh nói, cùng lắm thì rời quân đội, thế nhưng phần ân tình này chung quy không giống, Lâm Hô cũng không phải là người già mồm cãi láo, không biết nói gì khác, chỉ có thể đem phần cảm kích này giấu trong lòng.

“Kí chủ, rốt cuộc tôi biết ký thân tộc nhân vì cái gì muốn đại quy mô tiến quân rồi.” 9717 vui vẻ nói.

Này đó ký thân tộc nhân rất cứng cỏi, chỉ cần bị bắt liền lập tức tự sát, cho dù có bị đông lạnh, thì lúc tuyết tan cũng sẽ tự sát, căn bản là thúc thủ vô sách.

“Thật không? Lý do gì?” Mông Hiểu Dương nhanh chóng truy vấn, lần trước tuy rằng 9717 xâm nhập vào đại não của ký thân tộc nhân, lại bởi vì tên ký thân tộc nhân kia chỉ là một tiểu lâu la cho nên cũng không có phát hiện nhiều lắm.

“Khụ! Bọn họ làm như vậy, đều là bởi vì một người.” 9717 dừng một chút, mới nói tiếp: “Người kia chính là anh.”

Tôi? Mông Hiểu Dương không dám tin trợn to mắt, “Vì sao?” Đậu xanh rau má! Ông đây mỗi ngày đều trạch ở nhà làm ‘bà nội trợ’, vì sao y thành mục tiêu.

9717 lại ho khan vài tiếng, hồi lâu mới trả lời, “Bởi vì anh có thể sinh.” ╭(╯^╰)╮

Mông Hiểu Dương: Má nó! Lý do con mẹ gì thế này, cái gì gọi là bởi vì ông đây có thể sinh.

Mông Hiểu Dương thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cũng may còn có chút lý trí, lúc này mới kiềm chế, sau đó chạy vào WC tiến vào không gian hệ thống, đi vào liền tiến lên túm lấy áo 9717, “Đừng gián đoạn, nói rõ ràng đàng hoàng cho ông ngay.” Hành vi này, thấy thế nào đều giống như cường đạo tội ác tày trời.

Đem áo từ trong tay Mông Hiểu Dương đoạt lại, 9717 chợt lách người, cách y rất xa, “Anh kích động như vậy làm gì? Không phải tôi đang nói với anh sao.” 9717 ủy khuất lầm bầm.

Lại cách Mông Hiểu Dương xa một chút, 9717 ngồi xổm góc tường, “Vương của ký thân tộc nhân kia không phải có thể biến thân thành thú nhân sao? Hắn muốn làm gì hả? hắn phái thủ hạ ký thân trên người anh, sau đó chậm rãi cắn nuốt lại khống chế anh đi đến bên cạnh hắn, sinh con cho hắn.” Hơn nữa còn sinh hết đứa này tới đứa khác.

Mông Hiểu Dương: Má nó! Không phải là sinh trứng sao? Muốn dùng thân thể của ông đây, sau đó sinh hết ổ này tới ổ khác, thật con mẹ nó đáng giận, thật sự là bà thím có thể nhẫn ông chú cũng không thể nhịn mà!

“9717, cậu có thể tra ra ký thân thú nhân kia là người nào sao? Ông đây không cho người làm hắn ngoắc ngoải, ông sẽ không họ Mông.” Muốn biến tôi thành gà mái hả, ông đây liền biến chú mày thành vịt.