Trùng Sinh Yêu An Tử Thiên

Chương 52




“Thật đẹp!” Bạch Thấm không nhịn được mà thì thào thành tiếng, tựa vào vai An Tử Thiên, nhìn đến ngơ ngẩn.

An Tử Thiên nắm lấy cánh tay của cô đang đặt ngang hông, tuy rằng anh cũng khen ngợi ảnh chụp rất đẹp và bắt kịp được thần thái, nhưng thấy Bạch Thấm phản ứng như vậy, anh vẫn không nhịn được mà ghen tị: “Bây giờ anh đang ở bên cạnh em đấy!” Không được nhìn ảnh chụp anh mà ngẩn người!

Bạch Thấm bị anh ép phải di chuyển tầm mắt, có chút bất đắc dĩ cười cười: “Ngài An, chẳng lẽ ngay cả dấm chua của mình anh cũng ăn sao?” Thật sự là một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi!

Giống như là nghe được tiếng lòng của Bạch Thấm, vậy mà An Tử Thiên lại thừa nhận đầy dứt khoát: “Lòng của anh rất nhỏ, nên anh ghen!”

Anh ghen, anh thấy vinh dự thì sao…

Lại một lần nữa Bạch Thấm bị ngài An biểu đạt tâm tình một cách trực tiếp, làm cho cô không thể nói được gì nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, anh đã trở nên tốt hơn so với trước đây rất nhiều, đã có thể bắt đầu nói ra được cảm nhận trong lòng mình. Anh có thể trực tiếp nói ra những suy nghĩ ở trong lòng mình thì hai người họ mới không nảy sinh hiểu lầm nữa.

“Chúng ta đi rửa ảnh chụp nhé?”

“Được.”

Bỗng nhiên, người ở trong ngực anh đứng dậy, nhìn anh với vẻ mặt đầy nghiêm túc.

“Tử Thiên, em xin lỗi!” Bạch Thấm trịnh trọng nói ra lời xin lỗi.

An Tử Thiên sững sờ.

“Chuyện lần này có thể xảy ra, em cũng có lỗi. Em không nên vì nhất thời xúc động mà làm như vậy, mặc cho cảm xúc chi phối hành động và lý trí, không nói đến hại anh phát bệnh, lại còn thiếu chút nữa khiến anh bị tai nạn.” Nếu như lần này không nhờ chiếc xe kia kịp thời phanh lại, như vậy An Tử Thiên sẽ giống như mình ở kiếp trước*. Mình gặp nạn, nhưng lại có được may mắn hơn hàng vạn người khác, được sống lại, nhưng chưa chắc anh đã có được may mắn ấy. Hơn nữa coi như anh được sống lại, nhưng lại ở một thế giới khác, gặp phải “mình” khác, vậy thì mình phải làm sao đây?

*Ai không hiểu thì xem lại chương 1.

Mỗi lần nghĩ như vậy, Bạch Thấm lại sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn. Lần này cũng không ngoại lệ, nên trong lòng cô không khỏi có chút căng thẳng: “Vì một lần sai lầm của anh, mà em cực đoan phủ nhận những điều tốt đẹp mà anh đã làm cho em, nghi ngờ tình cảm anh dành cho em, thiếu chút nữa lại quay trở về như trước đây. Em đã quên mất cho dù anh có sai, nhưng điểm xuất phát cũng là vì anh yêu em, mà nếu như đã là bởi vì yêu, thì sao em có thể trách anh được cơ chứ!”

An Tử Thiên tiếp tục sững sờ, không phản ứng lại.

Nhìn thấy An Tử Thiên sững sờ, Bạch Thấm mỉm cười mang theo chút khẩn trương không dễ phát hiện: “Cho nên, lần này để em chủ động đi!”

“An Tử Thiên, em yêu anh…”

Đột nhiên Bạch Thấm bị anh ôm vào trong lòng, ôm thật chặt.

Cảm giác hạnh phúc ập đến mãnh liệt như con sóng bao phủ lấy cơ thể anh, khiến cho anh kích động đến mức quên mất cách mở miệng nói chuyện, anh không ngừng lặp đi lặp lại tên cô trong lòng mình: Thấm Thấm, Thấm Thấm, Thấm Thấm…

An Tử Thiên kích động đến mức không biết phải làm sao mới được, anh ôm cô mà ngay cả ánh mắt cũng không biết nên nhìn chỗ nào mới được, phản ứng vô cùng chậm chạp.

“Ngài An, anh không muốn nói với em điều gì sao?” Giọng nói của Bạch Thấm có chút run rẩy – hiển nhiên là bởi vì cô cũng đang vô cùng kích động.

Thì ra không chỉ được người mình yêu thổ lộ tình cảm là hạnh phúc, mà ngay cả nói lời yêu với người trong lòng của mình cũng là một điều vô cùng hạnh phúc, con tim sẽ không thể khống chế được mà đập rộn lên, đầu óc trống rỗng.

Nói cái gì? Đầu óc của An Tử Thiên bắt đầu bị động suy nghĩ lung tung theo lời nói của Bạch Thấm, nhưng anh lại không nghĩ ra được chút nào. 

“Thấm Thấm…” Sau một hồi đóng đóng mở mở miệng mất rất nhiều sức lực, anh mới phun ra được hai chữ này.

“Em ở đây.” Bạch Thấm trả lời lại rất nhanh, cô áp trán mình vào trán của anh theo thói quen, nhìn thấy dáng vẻ của anh, cô tự hỏi anh đây là bị hưng phấn đến mức choáng váng hay sao? Ha ha, dáng vẻ này của anh rất khó nhìn thấy được, thật giống như một đứa trẻ đáng yêu!

Bạch Thấm lại hoàn toàn không hề phát hiện ra, hiện giờ dáng vẻ của cô và An Tử Thiên cũng không khác nhau bao nhiêu, hai người cứ như vậy, áp trán mình vào trán đối phương, nhìn nhau cười không nói gì…

Chờ khi cảm xúc hai người ổn định lại, đôi uyên ương đã trong trạng thái người này ôm lấy cổ người kia, rốt cuộc An Tử Thiên cũng đã âm thầm sắp xếp được câu từ trong lòng, mở miệng nói:

“Trong lúc anh hôn mê nằm mơ, tất cả hình ảnh trong mơ đều là những chuyện đã xảy ra trước đây.” Giọng điệu của anh rất bình thản, tốc độ nói chuyện không nhanh không chậm.

Bạch Thấm vẫn im lặng không nói gì, chờ anh nói tiếp.

“Trong giấc mơ, anh thấy em vẫn còn nhỏ tuổi, chỉ có 9 tuổi*, có một lần anh trở về nhà, em nhào về phía anh, nhưng anh lại né tránh. Em nói em muốn về nhà, khóc vừa lớn tiếng vừa đáng thương, em nói em nhớ cha và mẹ của em. Nước mắt của em cũng gợi lên nỗi nhớ và sự đau xót trong lòng anh.”

Bạch Thấm nắm chặt lấy tay áo của anh, cho là anh đang nhớ đến cha mẹ đã mất của mình, vừa lo lắng lại đau lòng nhìn anh.

Vẻ mặt của anh không hề thay đổi, tiếp tục nói: 

“Vì vậy anh không cẩn thận làm em bị thương, lại còn phát bệnh. Anh được đưa đến bệnh viện, khi anh vừa tỉnh thì lại thấy mẹ em buông tay em ra, giao em cho ông nội, để em có thể ở lại làm bạn bên cạnh anh. Lúc đó sắc mặt em tái nhợt, cả người run rẩy nhìn mẹ em với ánh mắt không thể tin được, vẻ mặt đau xót của em không hề che dấu chút nào, nhưng mẹ em lại làm như không thấy. Khi đó em lại cứng đầu lạ thường, cho dù chuyện đã đến mức đó nhưng lại cũng không khóc lóc làm loạn, nhất quyết mím chặt môi không nói lời nào, nhìn chằm chằm mẹ em cho đến khi bà ấy đi khỏi.” 

Thật ra khi đó là do cô quá mức đau đớn mà nghẹn ngào không ra lời.

An Tử Thiên điều chỉnh một tư thế thoải mái tiếp tục ôm lấy Bạch Thấm, trấn an cơ thể đột nhiên trở nên cứng ngắc của cô, hơi dừng lại một chút, sau đó anh mở miệng: “Khi đó anh rất vui vẻ, anh đã mất cha lại bị mẹ bỏ rơi, em cũng bị cha mẹ vứt bỏ, hai chúng ta “vét bồ thương kẻ ăn dong”*, nên ở cùng nhau, chúng ta đều là người bị cha mẹ bỏ rơi, đều chỉ có thể dựa dẫm vào đối phương mà thôi!”

*Vét bồ thương kẻ ăn đong: cùng cảnh ngộ nên có thể thông cảm cho nhau.

Bị mẹ vứt bỏ? Những lời này vang lên như sấm đánh bên tai cô, khiến cho Bạch Thấm trở nên hoảng hốt, kinh ngạc nhìn An Tử Thiên, lời này của anh có ý gì? Không phải mẹ anh đã chết trong một trận cháy lớn ngoài ý muốn hay sao? Bạch Thấm chưa kịp suy nghĩ nhiều, nhưng rốt cuộc cô cũng hiểu được vì sao năm đó sau khi tỉnh lại, An Tử Thiên lại vừa cố chấp kéo cô lên giường bệnh, vừa dùng sức lực lớn như vậy để nắm lấy tay cô, hiểu được vì sao ánh mắt nhìn cô năm đó của anh lại nóng bỏng như vậy. Thì ra khi đó anh cho rằng mình là người giống anh!

“Từ đó em càng trở nên sợ anh, chán ghét anh. Em không ngừng gây sự bỏ trốn, nhưng đều bị anh lần lượt bắt về. Em càng ngày càng hận anh, mà anh lại càng ngày càng đối xử tốt với em. Lúc đầu chẳng qua chỉ là anh cảm thấy nếu như chúng ta ở cạnh nhau, thì sẽ trở nên không còn đáng thương như vậy nữa. Anh muốn nói với em, anh sẽ không bỏ rơi em, nên xin em cũng đừng bỏ rơi anh! Thế nhưng em lại không nghe thấy, cho đến tận bây giờ em vẫn không muốn ở bên cạnh anh, cho dù người khác không cần em, chỉ có duy nhất một mình anh thương em, nhưng em vẫn muốn tránh xa anh.”

An Tử Thiên cảm thấy trước ngực mình có chút ẩm ướt, cúi đầu xuống lại chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của Bạch Thấm – – cô đang khóc. Anh khẽ thở dài, có phải anh lại gợi lên kí ức đau khổ của cô hay không? Anh xoa xoa đầu cô, mặc cho đôi tay của cô ôm lấy mình càng lúc càng chặt.

“Ban đầu anh chỉ muốn tìm một người giống như anh ở lại bên cạnh anh, cho dù bị người khác chế giễu thì cũng là cùng nhau bị chế giễu, cũng không phải chỉ có một mình anh là kẻ đáng thương, bị người ruột thịt thân yêu nhất bỏ rơi. Thế nhưng sau này, quanh đi quẩn lại, chuyện gì xảy ra anh cũng không biết, nhưng anh không nỡ đối xử với em không tốt dù chỉ là một chút, anh muốn em sống tốt, cũng muốn giữ em lại bên cạnh mãi mãi. Thấy em đau khổ anh còn đau lòng hơn, rõ ràng biết em muốn gì, nhưng anh lại có chết cũng không muốn buông tay! Có lẽ người khác nói anh biến thái là đúng phải không…?”