Trước Có Bệnh Kiều Sau Có Quỷ

Chương 57: Quấn vào trên thắt lưng




Editor: Tịnh

Beta: Vũ Ngư Nhi
Đại khái là vì Thích Phi Trần chọn đúng chỗ, phá cái động này khá thuận lợi, khoảng một tiếng đã đào ra một con đường thông với phía dưới động. Cái cửa động này ở ngay trên huyệt, cho nên để có đường quay trở lại, Thiên Lang cố ý cầm một sợi dây thật chắc buộc vào cái cây bên cạnh, rồi thả đầu còn lại xuống vào trong hang. Y xoay người lại cầm một sợi dây khác ngắn hơn quấn vào trên thắt lưng Ôn Dục Nhiễm, một đầu khác thì quấn lên thắt lưng mình.

Anh lớn to đầu như thế này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh cảm giác được bị người khác buộc thắt lưng cho, phảng phất như lập tức trở lại cái thời còn đi nhà trẻ.

“Sau khi xuống đừng tách ra khỏi ta.” Thiên Lang nghiêm túc căn dặn thêm lần nữa.

“Tôi sẽ cố gắng. Nhưng anh đừng nắm tay tôi như thể đi du xuân nhé.” Cái đó mà bị người ta thấy không mất mặt mới lạ.

May là cho dù bị buộc với nhau, nhưng ít nhất Thiên Lang vẫn chừa độ dài dây thừng khoảng 5, 6m. Vì không gian hoạt động trong mộ hẳn là không quá lớn, lúc đi lại cũng không đến nỗi bị ràng buộc.

Đều gì cần dặn cũng nói rồi, mãi cho đến khi Thích Phi Trần nghe đến mất kiên nhẫn, Thiên Lang cuối cùng mới thôi, khom lưng đeo ba lô, kéo sợi dây kia, trượt rất nhanh xuống dưới.

Ôn Dục Nhiễm nhìn thấy trong hang sáng lên ánh sáng đèn pin, quơ quơ xung quanh, tựa hồ là đang xác nhận tình huống xung quanh. Mấy phút sau Thiên Lang kêu lên báo bọn họ xuống được rồi.

Sau khi Ôn Dục Nhiễm tiếp đất, Thích Phi Trần mới từ tốn bay từ trên xuống, nhàn nhã tự tại như thể đến để đi du lịch.

Rọi đèn nhìn xung quanh, Ôn Dục Nhiễm mới phát hiện chỗ bọn họ xuống cũng không phải là mộ thất, mà hẳn là đường vào mộ. Hai bên tường đều được vẽ lên, Thích Phi Trần nhìn thoáng qua, nói: “Đi tiếp về phía trước có lẽ sẽ đến mộ thất của Tứ hoàng huynh, mấy thứ bồi táng cách nơi này không xa lắm. Thế nhưng đừng đi thì hơn, chắc cũng không tìm được thứ gì hữu dụng. Chúng ta đến chỗ Đại hoàng huynh.”

Căn cứ vào những gì Thích Phi Trần nói, lăng mộ này có tổng cộng sáu vương gia, cả vị được gọi là Đại hoàng huynh cũng tức là Hoàng đế cũng được chôn ở đây. Mỗi mộ thất đều riêng biệt với nhau, nhưng lại liền kề nhau thành một chỉnh thể. Địa hình trong mộ rắc rối phức tạp, hắn cũng không rành lắm.

Nơi bọn họ muốn đến là mộ thất của vị Hoàng đế kia, như vậy thì tạm thời cứ đi về phía trước xem sao.

“Ở đây có bố trí cơ quan gì không?” Vừa đi theo sau Thiên Lang, Ôn Dục Nhiễm vừa dò hỏi Thích Phi Trần.

“Tất nhiên là có, thế nhưng đa số đều đơn giản, với bản lĩnh của hắn là ứng phó được rồi, dù sao thủ đoạn trong lăng mộ này chủ yếu để phòng bị kẻ trộm mộ, cũng không phải cơ quan.” Thích Phi Trần đi ở cuối cùng, lúc nào cũng chú ý phía sau, “Một lúc nữa nếu nghe thấy tiếng động kỳ lạ gì, ngừng thở là được rồi, chạy nhanh thì không đến mức phải bỏ mạng.”

Cách nói này không khiến người ta yên tâm tí nào, bước chân Ôn Dục Nhiễm dừng lại, giọng nói vô thức giảm xuống rất nhiều: “Nói chuyện đừng có nói một nửa chứ, anh cho là đang kể chuyện ma hù con nít chắc?”

Đang nói, bọn họ đã đi tới cửa mộ, Thiên Lang đang đi phía trước đột nhiên dừng bước, tắt đèn pin thấp giọng nói: “Yên lặng.”

Lập tức bị Thiên Lang xoay người lại che miệng, Ôn Dục Nhiễm căn bản cũng không kịp phát ra thanh âm gì, chỉ là thấy Thiên Lang tắt đèn pin nên cũng tắt theo. Không có ánh sáng của đèn pin, trong lúc nhất thời nguồn sáng duy nhất chỉ còn lại vài tia nắng mặt trời ở cửa hang xa xa bên kia, thế nhưng khoảng cách khá xa, cho nên chỗ bọn họ vẫn là một màu đen.

Ngay cả thở cũng ngừng lại, ở trong bóng tối thính giác dường như trở nên đặc biệt nhạy cảm, chỉ nghe thấy xa xa truyền đến tiếng bước chân. Tiếng bước chân khá là nặng nề, cất bước rất chậm. Hiển nhiên trong cái huyệt này ngoài bọn họ ra còn có thứ gì đó biết di chuyển, cũng không biết đó là thứ gì.

“Có thể mở đèn, nó không nhìn thấy đâu, chỉ cần ngưng thở trong vòng mười thước xung quanh nó là được.” Thích Phi Trần nói như vậy, có vẻ như hắn có hiểu biết nhất định với thứ ở xa xa kia.

Thấy hắn nói chắc chắn như thế, Thiên Lang liền mở đèn chiếu về phía phát ra âm thanh, thế nhưng chỉ chiếu đến không gian hình vuông liên thông với cửa mộ. Cũng không lớn, phỏng chừng cỡ mười mét vuông, phía đối diện còn nối liền một con đường khác. Có lẽ hai đầu đều giống vậy.

“Đó là Hoạt Thi mà thuật sĩ phong thủy dùng phương pháp quỷ bí luyện thành, đa số lấy thị vệ tuẫn táng làm nguyên liệu. Hoạt Thi liên tục đi lại trong lăng mộ này, khi phát hiện được hơi thở người sống thì cắn xé đến chết.” Giải thích sơ sơ về Hoạt Thi, Thích Phi Trần nói xong xòe tay, “Thứ này sau khi hạ táng Hoàng đế triệt để phong ấn mới thả vào, chỉ có người trong hoàng thất mới biết được. Đây cũng là lần đầu tiên ta thấy, hiểu biết chỉ có chừng đó.”

Nghe tiếng bước chân, Hoạt Thi kia tựa hồ dần dần đi xa, cách bọn họ khoảng mười mấy mét, Ôn Dục Nhiễm khẽ thở ra một hơi: “Phong ấn? Lăng mộ này xây cho nhiều người như thế, nếu lúc Hoàng đế chết mà người khác chưa chết, ngôi mộ này phong ấn kiểu gì?”

“Ngươi có lúc khá là thông tuệ, nhưng cũng thường xuyên ngu ngốc đến thú vị.” Thích Phi Trần cười khẽ vài tiếng, lúc mở miệng lần nữa giọng điệu có chút nguội lạnh, “Đương nhiên là muốn đồng sinh cộng tử với bệ hạ, trừ khi con nối dòng của bệ hạ quá nhỏ tuổi mới có thể lưu lại một người để phụ tá. Chỉ đáng tiếc, ta lúc đó vội vã đi tìm tướng quân, không nắm bắt được vinh dự đó.”

Ôn Dục Nhiễm nhất thời cũng không biết nên trả lời ra sao.

Đứng ở không gian hình hộp này, bọn họ đối mặt với ba lối rẽ, cân nhắc đến e rằng nếu đi tiếp nữa con đường đều giống hệt vậy. Vì để tránh cho không tìm được đường về, bọn họ dùng nước sơn có ánh huỳnh quang vẽ một mũi tên lên vách tường trái, dùng để ký hiệu con đường.

Đứng ở ngã ba, Thiên Lang lấy la bàn ra, cau mày nhìn chằm chằm hướng mũi tên trầm tư nửa ngày, cuối cùng chọn con đường bên trái kia.

“Ta không hiểu phong thủy mồ mả lắm, tạm thời đi một bước tính một bước.”

Ôn Dục Nhiễm chẳng có ý kiến gì, dù sao chỉ là người đến xem chuyện vui. Nếu Thích Phi Trần đã nói có Thiên Lang thì khỏi sợ chết. Vậy cho dù có ở lại khách sạn dưới núi một, hai tuần từ từ nghiên cứu ngôi mộ này cũng không thành vấn đề.

“Trong đây có mấy con Hoạt Thi vậy?” Đi tới bên cạnh Thiên Lang, Ôn Dục Nhiễm thuận miệng hỏi, “Nếu cứ mười bước gặp một con thì tắt thở mất.”

Thích Phi Trần chưa đáp lời, Thiên Lang đã bật cười trước: “Phổi của ta rất tốt, có thể truyền sang cho ngài.”

Về phần vấn đề làm sao truyền này, lấy đầu gối nghĩ cũng biết không phải dùng ống hút rồi.

Địa hình của lăng mộ này còn phức tạp hơn trong tưởng tượng, hơn nữa còn có thể cảm nhận được độ dốc nhất định. Nói cách khác có thể cổ mộ này có kết cấu lặp lại. Không gian càng ngày càng lớn, lúc gõ tường phát ra tiếng vọng lại cũng chứng minh sau mặt tường này còn có những không gian khác. Hơn nữa mỗi đoạn đường đi qua sẽ là không gian lập phương khác có kết cấu giống hệt khiến cho người ta không khỏi tự hỏi có phải mình vẫn vòng vòng tại chỗ hay không.

Nói là lăng mộ, trên thực tế ở trong này càng giống mê cung hơn.

Đường vào mộ tương đối hẹp, chỉ có thể đủ cho hai người sóng vai đi qua, cho nên nếu như gặp phải Hoạt Thi thì khá là phiền phức. Nếu không muốn cứng đối cứng cũng chỉ có thể lui ra rồi đợi, hoặc là lựa chọn con đường khác.

Đi lại trong hoàn cảnh khô khan này khoảng chừng vài chục phút, bọn họ đụng phải cơ quan đầu tiên.

Gần như là cùng lúc Thiên Lang vừa bước lên viên gạch phía trước, tiếng viên gạch rơi xuống truyền ra, may mà Thiên Lang ngay lập tức kéo Ôn Dục Nhiễm lùi về sau mới không rớt xuống giống viên gạch đó. Sau khi đứng vững, Ôn Dục Nhiễm lấy đèn pin quét một vòng xuống dưới. Dưới đó được đặt rất nhiều chông, tuy rằng theo năm tháng ít nhiều có rỉ sét, thế nhưng nếu bị rơi xuống hẳn cũng không dễ chịu gì. Giống như Thích Phi Trần nói, cạm bẫy cũng không phức tạp gì mấy, ứng phó dường như cũng không khó, chẳng qua nếu như bị dính chiêu hậu quả cũng sẽ không tốt đẹp.

“Phải đổi đường hả?”

Đoạn khe hở này cũng khoảng năm, sáu mét nếu muốn nhảy qua cũng không phải không thể. Chỉ không biết người thiết kế cái bẫy này có gian lận mặt đất bên kia không thôi.

Thiên Lang bẻ một miếng gạch chỗ sát đường ranh bị sập ném tới đối diện.

Tiếng va đập chân thật lại khá lớn, miếng gạch lăn hai, ba vòng rồi dừng lại bất động, cũng không thấy có hiện tượng khá lạ gì xảy ra. Thiên Lang lặp lại động tác ba lần, con đường bên kia vẫn bình yên vô sự, ngoại trừ tiếng gạch rơi xuống ra thì không còn âm thanh gì khác.

“Ta đi xem tình hình trước, nếu như không có vấn đề gì sẽ để Thích Phi Trần mang ngài qua.”

“Rồi rồi, muốn qua thì anh cũng phải cởi sợi dây này trước đi.” Ôn Dục Nhiễm một phát túm được Thiên Lang, sau đó bắt đầu tháo dây buộc quanh hông mình ra. Bởi vì lúc thắt không hề nghĩ đến cởi ra, cho nên Thiên Lang buộc tương đối chắc, “Tôi không sợ bị quái vật cắn chết, kết quả lại bị chính sợi dây trói chết.”

Độ dài sợi dây này không khác khoảng cách chỗ sụp đổ lắm, sau khi đi qua có thể kéo căng được. Nếu cái hố này dài thêm tí nữa, một trong hai người đã bị kéo rớt xuống hố rồi.

Muốn cởi dây, Thiên Lang rõ ràng có điều do dự, thế nhưng trước khi hắn nói chuyện đã bị  Ôn Dục Nhiễm chụp mũ: “Anh có chắc nhảy qua được không? Không nắm chắc thì chớ làm màu, để Thích Phi Trần mang anh qua, bên này không sao đâu. Cho dù Hoạt Thi có tới đây thì cũng không nhanh như vậy.”

Lần thứ hai xác nhận lại khoảng cách, Thiên Lang lắc đầu, lông mày vẫn nhăn: “Không sao đâu, nếu như xảy ra chuyện gì lập tức gọi ta.”

Ôn Dục Nhiễm nghiêng người tựa vào vách tường đứng ở một bên nhường ra không gian. Thiên Lang quấn lại dây trên thắt lưng mình, lùi về sau vài bước, tăng tốc chặt tới đường biên chợt nhảy lên, vô cùng nhẹ nhàng rơi xuống phía bên kia.

Sau khi rơi xuống đứng tại chỗ hơi hơi dừng lại một hồi, Thiên Lang nhấc chân đạp mạnh mấy miếng gạch xung quanh, tiện tay gõ gõ tường, sau khi không phát hiện biến cố gì phát sinh, mới quay người mỉm cười nhìn về phía Ôn Dục Nhiễm: “Không có vấn đề gì, qua đi.”