Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 110: Cuộc sống hạnh phúc




Quy tắc chụp ảnh của chương trình hoàn toàn không có hiệu quả với hai người Khương Hành và Lý Quân, bọn họ trực tiếp về khách sạn, cũng không đi xa, nhưng như vậy lại có vẻ càng tôn trọng chương trình, càng tôn trọng khách sạn mà bọn họ đã sinh sống 1 tháng.

Dựa theo tình hình trước mắt mà nói, những người khác đều chạy tới những khu vực có phong cảnh xinh đẹp xung quanh, nơi nào có cảnh đẹp liền đi tới đó chụp, cố gắng đem ảnh mình chụp để lại cho du khách, lưu lại ấn ký của mình ở khách sạn.

Nhưng mà, cũng chính vì như vậy, mới hiện ra sự khác nhau giữa ba người bọn họ với Khương Hành và Lý Quân.

Lý Quân và Khương Hành càng có vẻ Phật hệ, cũng càng gần sát với mong muốn biểu đạt trở về thiên nhiên của khách sạn, trải qua cuộc sống yên lặng vốn có, không mang theo nửa điểm công ích, lợi, toàn tâm toàn ý vì khách sạn mà suy nghĩ.

Đúng vậy, Hạt Cát là một điểm nhấn cực kỳ tốt, tất cả những nơi đã tiếp xúc qua trong thôn cũng đều đáng giá là nơi kỷ niệm, hai người đều làm xong yêu cầu của Vương đạo diễn, mà ba người còn lại khác, vẫn còn quá trẻ, không hiểu được hàm nghĩa bên trong yêu cầu làm việc của Vương đạo diễn đối với bọn họ.

Dự tính khách sạn hôm nay cũng chỉ còn lại Lý Quân và Khương Hành, cộng thêm một con mèo và một con Hạt Cát.

Ở bên ngoài đi dạo một vòng, hiện tại mặt trời cũng đã lên cao, nhiệt độ trên mặt đất có lẽ cũng sáu mươi mấy độ, đi giày vẫn có thể bỏng chân, Lý Quân và Khương Hành cũng không muốn đi ra ngoài.

Hơn 11 giờ, Lý Quân hỏi Khương Hành muốn ăn gì.

Nhưng Khương Hành nói: "Trưa nay để anh nấu mì."

Lý Quân bình tĩnh nhìn hắn một cái: "Có thể."

Trình độ xào rau của Khương Hành kém, nhưng nấu mì, lại có mình ở bên cạnh chỉ đạo sẽ không có vấn đề gì lớn, chỉ là có lẽ hương vị sợi mì không giống như trong tưởng tượng của bản thân thôi, nhưng đã sớm ăn qua, hình như cũng không có gì không thể ăn.

Nhưng trước khi tiến vào phòng bếp, Khương Hành lại đẩy Lý Quân ra ngoài cửa: "Em chờ ăn là được, làm xong anh gọi em." Hắn muốn tự mình làm một bữa cơm cho Lý Quân, muốn cho tất cả mọi người biết, hắn cũng sẽ không đơn thuần hưởng thụ Lý Quân chăm sóc, sẽ không bởi vì Lý Quân biết nấu ăn mà bản thân coi như chuyện đương nhiên mà tiếp thu, cũng cho rằng Lý Quân nên nấu cho mình ăn.

Trình độ nấu nướng của Khương Hành có kém, nhưng nỗ lực cũng có thể đạt tới trình độ bình thường.

Buổi sáng khi Lý Quân ngồi xe ra ngoài, Khương Hành trầm tư trong chốc lát nghĩ tới chủ ý này, thật hiếm khi khách sạn không có người nào khác, chỉ cần hắn chờ ở khách sạn, Lý Quân liền sẽ trở về, sau đó làm một bữa cơm trưa chỉ có hai người bọn họ hưởng thụ.

Lý Quân mang theo công chúa Bạch Tuyết đi tới sân sau tìm Hạt Cát, vật nhỏ này cũng biết nơi nào mát mẻ, vừa tới giờ này liền biết trốn ở trong phòng, tuyệt đối sẽ không chạy ra ngoài chơi.

Biết nơi chơi đùa cố định của Hạt Cát, tìm nó liền rất nhanh.

Lý Quân ở cạnh cửa sân sau tìm được nó, tiểu gia hỏa đang ngồi xổm ở cạnh cửa ngủ gật, Lý Quân ôm nó lên, nó mở to đôi mắt một chút, sau đó lại tiếp tục ngủ, vừa rồi kêu quá mệt mỏi, hiện tại rất là buồn ngủ.

Công chúa Bạch Tuyết đi theo Lý Quân trong chốc lát, không biết chạy tới chỗ nào rồi, tổ tiết mục đưa cho Lý Quân một bao lớn thức ăn cho mèo, không biết lấy ra từ đâu.

Lý Quân nói với bọn họ: "Các vị đã sớm chuẩn bị sẵn rồi nhỉ."

Biên đạo cười cười: "Từ rất sớm đã đoán được các khách mời có lẽ sẽ thích chó chó mèo mèo, nên chuẩn bị một chút, ai biết cuối cùng các vị lại nuôi Hạt Cát."

Lý Quân cười đem Hạt Cát thả lại trong nhà của nó: "Thế sự khó lường."

Vương đạo diễn cũng không yêu cầu Lý Quân và Khương Hành phải đi đâu chụp ảnh, bọn họ cũng nghiêm túc chụp rồi, chỉ là góc độ không quá giống với tổ tiết mục dự đoán mà thôi, dù sao từ lúc chương trình bắt đầu hai người kia đã không dựa theo kịch bản của chương trình mà đi, một tháng, cũng nên thành thói quen rồi.

Lý Quân cũng không biết Khương Hành ở trong phòng bếp mân mê nấu mì gì, dù sao biết hắn cầm di động ở trong khách sạn chạy tới chạy lui, Lý Quân hỏi hắn cần cái gì, Khương Hành còn nói không cần anh hỗ trợ, mình sẽ tự tìm.

Nhìn Khương Hành nỗ lực muốn trở nên độc lập, Lý Quân đột nhiên cảm thấy có chút tịch mịch, quyết đoán mở tivi lên xem, nghiêng dựa người vào ghế xem phim, thật tịch mịch? Không thể nào.

Anh chọn một bộ phim cũ mà Khương Hành diễn, bộ phim này nói về quá trình trưởng thành cố gắng của một người trẻ tuổi.

Rất nhiều phim bên trong người trẻ tuổi đều tới quán bar, đánh nhau ẩu đả, hút thuốc chơi ma túy, tán gái, ngồi tù, giết người..., giống như trên thế giới này người trẻ tuổi đều là loại cách sống như vậy, nhưng nhân vật trong bộ phim Khương Hành đóng lại có phương thức biểu đạt khác.

Sau khi bộ phim công chiếu, nhờ bộ phim này mà đạo diễn nhận được giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất năm, biên kịch xuất sắc nhất, bộ phim xuất sắc nhất, Khương Hành cũng dựa vào bộ phim này mà được khán giả biết đến, đồng thời cũng bắt được giải thưởng ảnh đế đầu tiên.

Trong phim Khương Hành đóng vai chính là một thanh niên vừa tốt nghiệp chuẩn bị chân thực tiến vào xã hội, nhưng khi hắn sắp bước vào xã hội đột nhiên gặp phải biến cố lớn, mẹ bị ung thư, công ty nhỏ của cha bị phá sản, bạn gái biết được những việc này, hôm trước còn đồng ý về nhà gặp ba mẹ hắn, ngày hôm sau liền đưa ra yêu cầu chia tay. Càng khổ hơn chính là, rõ ràng công việc đã xin được, chỉ thiếu mỗi ký hợp đồng với công ty, lại đột nhiên bị một người bạn học khác nẫng tay trên, ngay lúc đó nhân vật chính đã đóng gói xong hành lý chuẩn bị tới ký túc xá công ty ở.

Tất cả áp lực đột nhiên đè lên vai thanh niên, đổi lại là người khác, có lẽ sẽ ngồi xổm trong một góc nào đó mà khóc thút thít, nhưng hắn lại không, hắn từ bỏ cơ hội tiếp tục tìm kiếm công việc trong thành phố và gọi điện thoại cho cha hắn.

Hắn nói: "Ba, con muốn về nhà."

Vô luận có khó khăn gì, hắn đều còn người nhà, hắn tiếp nhận biến cố của gia đình, tiếp nhận tao ngộ của bản thân, hắn nguyện ý cùng người nhà cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này, chứ không phải oán trời trách đất.

Hắn thu dọn tất cả hành lý, trực tiếp về nhà, sau khi nhìn thấy cha mẹ, phát hiện bọn họ tiều tụy không ít.

Quan hệ giữa thanh niên và cha mình kỳ thực rất bình thường, nhưng hắn muốn giúp cha vượt qua cửa ải khó khăn, vì thế vào công ty nhỏ của cha nỗ lực học tập nghiệp vụ, lợi dụng kiến thức mình học được trong trường đại học nỗ lực trợ giúp công ty tiến hành thay đổi, ngay từ đầu người cha cũng không đồng ý với suy nghĩ của hắn, hai người thường xuyên cãi vã đến mặt đỏ tai hồng. Thanh niên cảm thấy người cha qúa bảo thủ, người cha cảm thấy con trai còn quá trẻ tuổi.

Chất lượng sản phẩm của công ty qua cửa, nhưng con đường tiêu thụ có hạn, không có tiến hành mở rộng trên quy mô lớn, lúc này gặp phải vấn đề không thu được phần lớn tiền hàng về, mới dẫn tới việc công ty không trả nổi tiền lương, công nhân ồn ào muốn phát tiền.

Thanh niên học ngành marketing, học được cách nghiên cứu làm thế nào để mở rộng sản phẩm nhà mình, gặp được suy sụp không sợ, đón khó mà lên.

Trải qua mấy lần khúc chiết, sự nỗ lực của thanh niên cuối cùng có hồi báo, sản phẩm nhà hắn trong lúc vô ý được một minh tinh quảng cáo trong một chương trình, cũng chính vì quảng cáo miễn phía này, khiến cho sản phẩm nhà bọn họ trở nên nổi tiếng.

Thanh niên đã thành công, cha hắn nhìn thấy sự nỗ lực của hắn, cũng biết lúc trước sự cố chấp của mình là sai, vì thế liền đem công ty giao cho con trai, còn mình thì bồi vợ điều trị hóa chất, cuộc sống một nhà ba người dần dần tốt lên.

Ba năm sau, thanh niên bằng vào sự nỗ lực của mình đem công ty nhỏ mở rộng thành công ty lớn nghìn công nhân viên, người bạn học đã từng cướp mất công việc của hắn như cũ chỉ là viên chức nhỏ bình thường, người bạn gái ghét bỏ nhà hắn trong lúc biến cố đã kết hôn cùng một người đàn ông hoàn cảnh bình thường, mỗi ngày vì con cái, vì củi gạo mắm muối mà cãi nhau, có một ngày cô ở trên mạng nhìn thấy tin tức về bạn trai cũ, cô chảy xuống nước mắt hối hận, thầm mắng bản thân có mắt không nhìn thấy Thái Sơn.

Chủ tuyến câu chuyện này rất đơn giản, chính là chuyện kể về nam chính trải qua biến cố không buông tay không nhụt chí mà trưởng thành, đạo diễn thông qua phương thức hài hước dí dỏm nói cho giới trẻ hiện đại, gặp chuyện không nên lùi bước, phải dũng cảm đối mặt, chỉ cần nỗ lực sẽ có hồi báo.

Lý Quân rất thích bộ phim này, vô luận lời thoại của nam chính hay biểu tình của nam chính, anh đều nhớ rất rõ ràng.

Theo anh biết, lúc ấy nhiều người sau khi xem xong bộ phim này, bị ánh mắt kiên định cùng với một màn tươi cười thoải mái cuối cùng trong phim của nam chính mà cảm động, rất nhiều người gửi tin nhắn trên mạng cho đạo diễn, nói bản thân bởi vì xem bộ phim này mà một lần nữa đứng lên, còn có người nói với đạo diễn: Cảm ơn đạo diễn, tôi thiếu ngài một cái vé xem phim.

Đương nhiên càng nhiều người cảm kích vẫn là đối với Khương Hành, cảm ơn hắn đã diễn, đổi lại là một người khác có lẽ cũng không diễn ra được loại tinh túy này.

Bộ phim chiếu được một nửa, Khương Hành đem hai bát mì đặt lên bàn cơm, Khương Hành gọi Lý Quân: "Anh làm xong rồi, Lý lão sư, tới kiểm nghiệm một chút."

Lý Quân ấn nút tạm dừng, buông điều khiển từ xa đi về phía phòng ăn.

Trên bàn cơm bày hai bát mì sợi, có chút giống với loại mì mà ở tuần đầu tiên anh làm cho vợ chồng đạo diễn Lý Thù Minh.

"Khá ổn đấy, Khương lão sư, học trộm được lúc nào thế?"

Khương Hành sẽ không nói cho Lý Quân bản thân đã nhìn video hướng dẫn vô số lần đâu, nhớ lại trình tự bỏ vào của tất cả các loại gia vị, từng câu từng chữ, tính toán thời gian chuẩn xác, đây là thành phẩm tạo ra trong gần 1 tiếng hắn trong phòng bếp.

"Em nếm thử xem." Bản thân đã bỏ ra công sức như thế nào, đương nhiên Khương Hành sẽ không nói.

Lý Quân tiếp nhận đôi đũa Khương Hành đưa cho anh, dưới ánh mắt mong đợi của hắn gắp lên đũa mì đầu tiên.

Hương vị cư nhiên thật sự không tồi, Lý Quân giơ ngón tay cái về phía Khương Hành: "Ăn rất ngon nha, về sau anh cũng có thể làm đầu bếp."

Mì sợi sắc hương vị đều đầy đủ, đây đã là cấp bậc đỉnh nhất của Khương Hành, Lý Quân cảm thấy bản thân phải cẩn thận hưởng thụ một phần mỹ thực khó có được này.

Biểu tình lãnh khốc sẵn sàng trận địa đón quân địch của Khương Hành ở trong phòng bếp đã không còn nữa, được Lý Quân khích lệ còn khiến hắn vui vẻ hơn nhặt được tiền, trời biết hắn đã vì giây phút này tốn bao nhiêu buổi tối.

Khương Hành ra vẻ khiêm tốn nói: "Anh không có nguyện vọng làm đầu bếp."

Lý Quân cũng không đành lòng đả kích tính tích cực của hắn: "Cùng nhau ăn, nếu không đợi lúc anh ăn sẽ bị khét mất."

Khương Hành đương nhiên biết là hương vị gì, hắn đã cố ý hưởng qua rồi mới dám mang ra, ngượng ngùng nói ra ngay từ đầu mình đã làm cháy một phần, nhưng camera hẳn là đã thu lại toàn bộ quá trình, dựa theo tính cách đáng khinh của Vương đạo diễn, chắc chắn sẽ công bố ra, cuối cùng Lý Quân vẫn sẽ biết. Nhưng không sao, bạn trai hắn không gì không biết, biết cũng là bình thường.

Trong sự khen ngợi của Lý Quân, Khương Hành và anh cùng nhau giải quyết cơm trưa.

Nghỉ trưa thì vẫn phải nghỉ, nhưng Lý Quân và Khương Hành đều không trở về phòng, mà ngồi ở sô pha xem tiếp bộ phim mà Lý Quân đang xem dở lúc trước, tên là <Cuộc sống hạnh phúc của Trần Tinh>.

Khương Hành gối lên đùi Lý Quân, nghĩ thầm: Hiện tại là cuộc sống hạnh phúc của Lý Quân và Khương Hành.

Hai người làm ổ ở khách sạn một buổi chiều, sau khi mặt trời xuống núi, mang theo Hạt Cát và công chúa Bạch Tuyết đi bờ sông chụp mặt trời lặn.

Lý Quân chụp được hình ảnh Khương Hành và Hạt Cát đứng đối diện nhau, mà Khương Hành lại chụp được hình ảnh Lý Quân đang chụp ảnh hắn.

Trong ống kính của người quay phim lại thu được hai người một vịt một mèo tương tác, ấm áp mà hạnh phúc.

Buổi tối, tất cả mọi người trở lại khách sạn, ba người Hà Uyển Tinh còn không biết Khương Hành và Lý Quân như cũ không đi ra ngoài.

Sau khi dùng qua bữa tối, mọi người đều chờ tập 1 được phát sóng.

Khoảng cách chương trình phát sóng, còn 5 phút nữa.

- -----------

Khương Hành: Anh sắp được trải qua cuộc sống hạnh phúc!

Lý Quân:......

Khương Hành: Khà khà khà. [ xoa bàn tay ]

Lý Quân:......[ muốn đổi một người bạn trai rồi ]

- -------