Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 143: Anh em tung hứng




Ngày thứ hai, Lý Quân và Khương Hành đều dậy muộn một chút, Lý Quân dùng qua bữa sáng lại muốn về phòng ngủ bù, gần đây có chút sa đọa, buổi tối không ngủ được, ban ngày liền các loại buồn ngủ, buổi sáng khi đánh răng còn có chút ho khan, buồn nôn.

Khi Lý Quân miêu tả bệnh trạng của mình choKhương Hành, Khương Hành sờ sờ cằm thâm trầm nói: "Chẳng lẽ là mang thai?"

Lý Quân lập tức cho hắn một đạp: "Cút, anh mới mang thai."

Khương Hành cợt nhả sờ sờ bụng nhỏ của anh: "Mang cũng là của anh, anh chắc chắn sẽ đồng ý em đem bảo bối của chúng ta sinh ra."

Lý Quân lúc này không đá hắn, trực tiếp đẩy ngã hắn lên mặt đất, ngồi trên bụng hắn, hung hăng nói: "Em cũng cho anh sinh một đứa."

Mắt thấy nắm đấm của Lý Quân chuẩn bị đánh lên bụng hắn, Khương Hành vội vàng hô: "Đừng đừng đừng, có muốn khám bác sĩ một chút không, có thể bị cảm mạo gì đó hay không."

Lý Quân nói: "Có lẽ dạo gần đây ăn đồ ăn ở bên ngoài có hơi mặn, có lẽ em phải ăn chút đồ thanh đạm mới được."

Khương Hành: "Vậy ăn thanh đạm, anh ăn với em."

Lý Quân gật đầu: "Anh không nói em cũng sẽ bắt anh ăn cùng em."

Khương Hành: "......"

Lý Quân đứng dậy đi ngủ nướng tiếp, tính toán xuân buồn ngủ thu mệt.

Khương Hành chơi với mèo con trong chốc lát, liền đi xem phim, nhìn một người và hai con vật nhỏ ở trong phòng khách ngủ thành hình chữ X.

Lý Quân ngủ hai tiếng đồng hồ, 11 giờ trưa tỉnh lại, nhìn thấy chính là cảnh này, cười một cái, tìm được di động chụp hình lại.

Hạt Cát nghe được động tĩnh liền tỉnh lại, nhưng Khương Hành cùng với Trứng Cuộn tứ chi chổng vó lên trời nằm trên ngực hắn vẫn như cũ không có nửa điểm phản ứng, ngủ ngon lành, tư thế một mèo một người thế mà giống nhau như đúc.

Lý Quân liền ngồi ở đối diện bọn họ đăng nhập vào weibo đã từ lâu không quá quan tâm.

Không cài đặt không nhận thông báo tin tức trên weibo đúng là tốt, trên cơ bản không bị quấy rầy, vẫn rất nhẹ nhàng khoan khoái.

Lần đăng weibo gần nhất vẫn là video tuyên truyền quảng cáo chương trình tập anh hai anh tham gia.

Vì thân phận công khai, mặc dù một tuần anh không đăng bài, vẫn có võng hữu siêng năng bình luận ở bên dưới weibo, Lý Quân cảm thấy bọn họ khá là đáng yêu, những người này cũng quá chân thật.

Suy nghĩ một chút cũng biết bình luận nội dung gì, click vào nhìn mấy cái liền rời khỏi đi đăng weibo.

Đem ảnh chụp chỉnh sửa một chút, Lý Quân mới đăng nó lên.

Khi Khương Hành ngủ rất an tĩnh, không há miệng cũng không chảy nước miếng, hít thở cũng thực đều đều, tư thế ngủ khá tốt.

【 Lý Quân 123: Khương lão sư cùng Trứng Cuộn ngủ thành hình chữ X, tôi đang nghĩ có nên đánh thức bọn họ dậy hay không.】

Weibo mới vừa đăng lên liền có fan bình luận:

—— Lão đại, ngài cuối cùng cũng xuất hiện rồi!

—— Anh trai, nhìn em nhìn em!

—— Lão đại, xin hỏi em có thể làm chị dâu cả hoặc chị dâu hai của anh không?

—— Khương lão sư và mèo con quá đáng yêu, muốn hôn. —— Lý Quân 123 trả lời: Không thể hôn nha, Khương lão sư là của tôi.

—— A a a a a! Bị trả lời đích danh! Tổng tài ôn nhu online! Tôi muốn chết!

—— Lần đầu tiên nhìn thấy tư thế ngủ của Khương lão sư, cảm ơn anh Quân, phải hạnh phúc nhé. —— Lý Quân 123 trả lời: Cảm ơn.

......

Lý Quân tùy tiện trả lời hai bình luận, phía dưới liền có một đám người bắt đầu thét chói tai, anh đăng xong weibo, sau khi kiểm tra không bại lộ tin tức gì liền tắt weibo đi, cơm sáng làKhương Hành chuẩn bị, vậy cơm trưa để anh chuẩn bị là được, dạo này vẫn nên ăn thanh đạm một chút.

Tuần tiếp theo, bọn họ sẽ phải tiến vào giai đoạn chuẩn bị hôn lễ cuối cùng, sẽ cực kỳ vội, có lẽ lại không có thời gian tự mình xuống bếp.

Đúng rồi, buổi chiều bọn họ còn phải đi lấy nhẫn kết hôn đã đặt, nhà thiết kế hi vọng bọn họ có thể có mặt ở đó để trực tiếp thử xem lớn nhỏ.

Khương Hành là ngửi mùi thơm của cơm mà bò dậy, Trứng Cuộn tỉnh còn nhanh hơn hắn, trước tiên nhảy xuống sô pha duỗi người.

Lý Quân vừa lúc đem đồ ăn đặt lên bàn, nói trước thanh đạm liền thực sự thanh đạm, hai món ăn một món canh, một chay một mặn.

Khương Hành: "......" Thật sự tới rồi.

Nhưng mà, vô luận là Lý Quân nấu cái gì, Khương Hành đều sẽ ăn hết.

Hai người ăn cơm trưa xong không bao lâu liền ra ngoài.

Quá trình lấy nhẫn còn có chút tiểu nhạc đệm, trợ lý của nhà thiết kế lấy nhầm nhẫn cho bọn họ, đem đôi nhẫn của bọn họ cho một đôi khách hàng khác, trợ lý thiếu chút nữa muốn khóc chết, còn may nhà thiết kế lập tức gọi điện thoại cho khách hàng, hai vị khách hàng này tính cách cũng khá tốt, lập tức quay lại trả nhẫn.

Bất ngờ chính là, Lý Quân và Khương Hành cư nhiên còn quen biết bọn họ, chính là Thái Tuấn và Ninh Húc lúc trước tham gia chương trình cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ với Lý Quân và Khương Hành, hai người nhìn thấy Lý Quân và Khương Hành cũng rất kinh ngạc!

Thái Tuấn và Lý Quân giao lưu tương đối nhiều, liền hỏi bọn họ: "Nhẫn này là của các cậu?"

Ninh Húc cũng rất kinh ngạc: "Oa, cư nhiên là Khương lão sư và anh Quân, mỗi ngày lướt weibo đều có thể nhìn thấy hai người."

Lý Quân gật đầu: "Không nghĩ tới chúng ta còn rất có duyên phận."

Thái Tuấn: "Ha ha ha, vừa rồi còn nghĩ nhầm nhẫn với ai nữa."

Khương Hành: "Là chúng tôi, các anh sao cũng đi đặt nhẫn, không phải kết hôn 10 năm rồi sao?"

Ninh Húc nói: "Chúng tôi kỷ niệm 10 năm ngày kết hôn, muốn lại lần nữa mua một đôi."

Lý Quân hỏi bọn hắn: "Chúng tôi cuối tuần tổ chức hôn lễ, các anh tới nhé? Không biết Đường Hải và anh Trình có liên hệ với hai người không."

Ninh Húc: "Có a, chúng tôi tham gia chương trình xong còn cùng bọn họ ra ngoài ăn cơm hai lần, có muốn tìm một chỗ ngồi không, đợi lát nữa hẹn bọn họ ra luôn." Y suy nghĩ rồi hỏi tiếp: "Các cậu buổi chiều có rảnh không?"

Khương Hành: "Tôi và Tiểu Quân buổi chiều đều không có việc gì."

Lý Quân: "Có thể a." Cùng chơi với bọn họ rất thú vị.

Khương Hành và Lý Quân thử qua nhẫn không thành vấn đề, sau đó liền cùng Thái Tuấn, Ninh Húc đi tìm một chỗ ngồi uống trà chiều.

Bọn họ còn gọi được cả Đường Hải và Trình Minh hiếm khi có được kỳ nghỉ phép tới.

Nửa tiếng sau, sáu người ở quán cà phê thêm wechat, Lý Quân và Khương Hành còn gửi thiệp mời kết hôn điện tử cho bọn họ.

Lý Quân nói: "Thời gian không kịp, chỉ có thể như vậy, hi vọng đừng để ý, lúc trước cũng không có phương thức liên hệ với hai người, sợ gửi đi lại quá đường đột."

Đường Hải mấy người đều nói không sao, ai sẽ nghĩ tới Lý Quân không có tiếng tăm gì cứ nhiên có bối cảnh thân phận như vậy, có thể cho bọn họ một tấm thiệp mời đã là mặt mũi rất lớn, tấm thiệp mời này đối với công việc của bọn họ sau này cũng có vô hạn trợ giúp.

Ninh Húc nhìn ảnh chụp kết hôn bên trong, cực kỳ hâm mộ: "Ảnh cưới của các cậu thật sáng tạo, tôi năm đó kết hôn với anh Tuấn cực kỳ đơn giản, cái gì cũng không có, chỉ có hai người ăn bữa cơm vô cùng đơn giản, cũng không dám nói cho bạn bè thân thích."

Đường Hải nói: "Xã hội khi đó còn chưa thoáng như bây giờ, so với các cậu, hoàn cảnh chúng tôi khi đó còn kém hơn, tôi và Trình Minh mỗi ngày bị trong nhà thúc giục kết hôn, nguyên bản hai bọn tôi đều làm công việc nhà nước, sau đó lại sợ người trong nhà bị họ hàng chỉ trích, liền từ chức ra làm riêng."

Lý Quân: "Mọi người đều không dễ dàng, tuy tôi và Khương lão sư hiện tại nhìn thì tốt, kỳ thực có lẽ cũng không phải mỗi người đều có thể hiểu được, nhưng chúng tôi cũng biết đủ, chỉ cần người trong nhà không phản đối, cũng không có gì, suy nghĩ của người khác cũng không cần quá quan tâm."

Trình Minh nói: "Vô luận nói như thế nào, hiện tại chúng tôi đều có thể quang minh chính đại ra cửa, không giống trước kia sợ người khác biết, đi qua một đoạn đen tối kia, đã rất tốt rồi, chúng tôi đều xem như là người may mắn."

Khương Hành đồng ý với lời y nói: "Đúng vậy, thực may mắn. Nhưng mà, rất bất ngờ, không nghĩ tới mọi người đều ở thành phố Giang Lâm."

Ninh Húc: "Vậy về sau chúng ta có phải có thể thường xuyên ra ngoài chơi hay không, đúng rồi, Vệ lão sư hiện tại thế nào?"

Lý Quân vàKhương Hành nhìn nhau cười: "Anh ấy sẽ làm phù rể cho chúng tôi."

Thái Tuấn nói: "Vậy cũng rất được, rất bận nhỉ." Cũng từng có tình hữu nghị trong phòng bếp.

Lý Quân: "Theo lời anh ấy nói thì cũng được, nhưng làm phù rể cho bọn tôi xong liền phải tiến đoàn phim đóng phim."

Sáu người trò chuyện tới chạng vạng, bọn họ trực tiếp cùng nhau ăn cơm bên ngoài, sau đó mới ai về nhà nấy.

Sau khi Lý Quân và  Khương Hành về nhà lại nhắc tới bọn họ.

Khương Hành: "Em nói bọn họ có gọi là bạn bè của chúng ta không?"

Lý Quân: "Có chứ, Đường Hải và Trình Minh đều khá tốt, có thể ở bên nhau nhiều năm như vậy mà vẫn còn ân ái không ít, cảm giác bọn họ rất hiểu biết đối phương."

Khương Hành: "Thái Tuấn và Ninh Húc không giống như Đường Hải bọn họ."

Lý Quân: "Ninh Húc giống như được Thái Tuấn cưng chiều, Ninh Húc tương đối đơn thuần, nhưng có bổ sung cho nhau mới có thể chung sống lâu dài."

Khương Hành: "Vậy chúng ta thì sao?"

Lý Quân: "Em thông minh anh ngốc, cũng là bổ sung cho nhau."

Khương Hành: "Lý Tiểu Quân, em nói ra lời này còn muốn làm người nữa không?"

Lý Quân đẩy  Khương Hành lên sô pha: " Lời này của Khương lão sư có chút đàn ông."

Khương Hành: "Đây có ý là chờ anh....."

Lý Quân che miệng hắn lại: "Anh phải khắc chế, một tuần này sẽ cực kỳ mệt, phải bảo tồn thể lực."

Hai người ở bên này liếc mắt đưa tình, di động của Lý Quân đột nhiên vang lên.

Lý Tấn gọi điện thoại cho Lý Quân: "Tiểu Quân, em và  Khương Hành mau lên weibo."

Lý Quân: "Làm sao vậy?"

Lý Tấn: "Em đã quên tập này anh tham gia chương trình à, mấy đứa không mang chút lưu lượng cho anh sao? Lý Ngạn nhiều người chú ý như vậy, anh không thể thụt lùi ra sau được."

Lý Quân: "Không quên, em lập tức đi share weibo cho anh."

Lý Tấn: "Nhanh lên, nhanh lên."

Lý Quân: "Vâng."

Sau khi cúp máy, Lý Quân và  Khương Hành ngồi trên sô pha chia sẻ weibo cho Lý Tấn.

Khương Hành: "Nội dung weibo của anh cả có phải có chút..." Quá đáng ghét!

Lý Quân: "Đừng để ý, tính anh ấy như vậy."

Khương Hành: "Sao anh ấy có thể so sánh anh với anh ấy chứ? Anh rõ ràng ưu tú như vậy."

Lý Quân thầm nói hai người đều tám lạng nửa cân, nhưng vẫn an ủi nói: "Anh phải nghĩ lại anh cả còn tự mình tìm anh Tu Vũ điều tra việc Chung Chính Kỳ, anh ấy chỉ ham chơi thôi."

Khương Hành: "Biết rồi biết rồi, anh rộng lượng." Nhưng thật sự không muốn share weibo của anh cả!

Tôi có mấy đứa em trai tốt:Khương Hành vừa thấy tôi liền ngất, aiz, hiện tại người trẻ tuổi thật không chịu được kích thích. [ảnh mọi người đỡ  Khương Hành]

Tôi chính là Khương Hành: [khóc thút thít] vết nhơ này cả đời đều không xóa được. @LýQuân 123 [chia sẻ weibo]

Lý Quân 123: Anh hai. @Lý Ngạn[ chia sẻ weibo]

Lý Ngạn: Ừ, anh đã biết. [ chia sẻ weibo]

Tôi có mấy đứa em trai tốt:.....

--------

Tiểu kịch trường

Khương Hành: Tiểu Quân mang thai!

Anh hai: Cái gì? Giả đi.

Anh cả: Cái gì, cái gì? Cho tôi nhìn xem! Cho tôi nhìn xem!

Lý Quân:...... cút.[ mặt lạnh lùng ]

------