Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 137: Nhắc Nhở 2




Ánh mắt Long Duyệt Hồng dần trở nên mờ mịt, dường như bắt được chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ được.

Lúc này, trong gió truyền đến âm thanh đứt quãng:

"Mị hoặc... Cẩn thận... Khống chế..."

Âm thanh đó the thé, nhưng vì cách một đoạn xa nên nghe không được rõ cho lắm.

Tưởng Bạch Miên lập tức chạy chậm lại, hơi nghiêng đầu nói:

"Đây là đang hô cái gì thế?"

"Tôi chỉ nghe được "cẩn thận"." Thương Kiến Diệu nghiêm túc đáp lại: "Xem ra có ai đó đang gửi tặng lời chúc phúc tốt đẹp cho chúng ta."

Một giây sau, lại có âm thanh truyền đến xen với tiếng gió:

"Mị hoặc... cẩn thận... Khống chế..."

Lần này là giọng nam cao vút.

"Khống chế..." Bạch Thần gắng sức nghe.

Kiều Sơ chạy dẫn đầu nghe vậy thì biến sắc mặt, trầm giọng nói:

"Không thể trì hoãn được nữa, đi thôi."

"Được." Tưởng Bạch Miên không thể từ chối.

Một hàng năm người lại tiếp tục hành quân.

Long Duyệt Hồng đi bên trái đội, trong đầu vẫn luôn nghe thấy âm thanh đó quanh quẩn:

"Cẩn thận... Khống chế... Cẩn thận khống chế? Cẩn thận khống chế..."

Anh ta giật mình sợ hãi, mang máng nhận ra tình huống hiện tại có gì đó là lạ.

Anh ta theo bản năng quay đầu nhìn Thương Kiến Diệu, người mà mình có mối quan hệ tốt nhất trong đội.

Trong lúc di chuyển, anh ta thấy Thương Kiến Diệu nhếch miệng đáp lại bằng một nụ cười xán lạn.

Cậu ta có ý gì... Long Duyệt Hồng thử lý giải ý của Thương Kiến Diệu, nhưng không thể thành công.

Anh ta lại hồi tưởng từng chút từ lúc đi tới giờ, hòng tìm dấu vết liên quan tới vấn đề.

Hai ba phút sau, bọn họ vòng qua một tòa kiến trúc, nhìn thấy đích đến "chìm nghỉm" trong bóng đêm.

Đó là một tòa nhà cao tầng chừng hơn trăm mét, kèm theo một khoảng sân rất rộng, bên trong cực kỳ yên tĩnh.

Bởi vì còn hai ba trăm mét nữa nên đám người Thương Kiến Diệu không thể thấy rõ tấm biển treo ngang trên cổng chính ở chỗ sân rốt cuộc viết cái gì.

Đúng lúc này, Kiều Sơ dẫn đầu đột nhiên dừng bước.

Ngay sau đó, y ngửa người ra sau, trong tiếng kim loại va chạm, ngã xuống đất.

Đám người Tưởng Bạch Miên kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, theo bản năng định chạy tới xác nhận vấn đề.

Gần như cùng lúc đó, thiết bị bộ xương ngoài kia phát ra tiếng bíp bíp bíp bíp, tất cả các khớp xương hỗ trợ đều lập tức rung rung.

Cơ thể Kiều Sơ cũng dần có động tĩnh, chậm rãi bò dậy.

Lúc này, Tưởng Bạch Miên dường như đã nhận ra cái gì đó, bèn giơ súng phóng lựu, nhắm tới phía trên một hàng cây bên đường rồi bóp cò.

Bùm!

Một quả cầu lửa nhanh chóng lan ra, soi sáng tàng cây bị đốt cháy và một bóng dáng nhảy vào tòa nhà lầu bên đường.

Đó là một sinh vật giống mèo, cao chừng một mét, ngoài cơ thể dường như không có da với lông, để lộ rõ những thớ "cơ bắp" đỏ như máu.

Đuôi của nó giống như đuôi bọ cạp, bao phủ trong lớp vỏ cứng màu nâu, mọc gai ngược. Chỗ bờ vai của nó có những cây gai xương màu trắng hệt như trang sức, còn trên đỉnh đầu nó hệt như có bốn cái tai.

Thứ này, dù có nhìn thế nào, cũng không phải sinh vật bình thường.

Con quái vật kia nhảy vào một căn phòng ở tầng hai, vừa né được vụ nổ lựu đạn, sau đó nó nhanh chóng lao đi, thoát khỏi phạm vi cảm ứng của Tưởng Bạch Miên, biến mất ở sâu trong tòa nhà bên đường.

Lúc này, Kiều Sơ đã khôi phục bình thường, lại đứng lên.

Y nhìn hướng con quái vật biến mất, trầm giọng nói:

"Ban nãy tôi ngủ mất, may là chức năng cảm ứng đánh thức của thiết bị bộ xương ngoài không tệ."

"Đó là con quái vật cưỡng ép người ta đi vào giấc ngủ?" Bạch Thần lập tức phản ứng lại.

"Xem ra là một sinh vật đột biến." Tưởng Bạch Miên đưa ra suy đoán.

Kiều Sơ không định truy đuổi con quái vật hình mèo kia, chỉ vào đích đến, nói:

"Chúng ta qua bên đó thôi."

Thương Kiến Diệu tỏ thái độ đầu tiên, nhanh chóng chạy tới tòa nhà cao tầng kèm sân rộng kia.

Đám người Tưởng Bạch Miên cũng chạy nhanh theo.

"Đặt tên cho nó chưa?" Trong lúc chạy, Thương Kiến Diệu đột nhiên hỏi.

"Ai cơ?" Tưởng Bạch Miên có chút mù mờ.

"Con quái vật vừa nãy." Thương Kiến Diệu trả lời rất nghiêm túc: "Gọi nó là Mèo Quỷ nhé?"

"Tên gì xấu thế." Tưởng Bạch Miên theo bản năng phủ định: "Gọi là mèo Yên Giấc đi!"

Trong lúc nói, bọn họ chạy tới đích, đi tới cổng trước sân rộng kia.

Nương theo ánh trăng và ánh sao có vẻ hơi yếu ớt, bọn họ thấy rõ tấm biển màu đen treo ngang trên cổng.

Tấm biển này được làm từ đá, thoạt nhìn trông không quá bẩn, tựa như thường xuyên được mưa cọ rửa hoặc ai đó "vệ sinh".

Những chữ màu vàng trên mặt nó không bị tróc cái nào, đều là ngôn ngữ Đất Xám.

Những chữ này hợp thành cụm từ mà Long Duyệt Hồng chưa từng nghe nói bao giờ:

"Trung tâm Điều khiển Mạng lưới Thành phố Thông minh"

"Đây là chỗ nào?" Long Duyệt Hồng buột miệng hỏi.

Tưởng Bạch Miên giải thích qua:

"Ở trong một số thành phố, những thứ hỗn tạp như ống nước, ống dẫn khí đốt tự nhiên, dây điện, cáp quang được thống nhất tại một chỗ, hình thành một mạng lưới quản lý thông minh khổng lồ. Mà điều khiển mạng lưới này chính là trung tâm mạng lưới thành phố thông minh."

"Vậy... Vì sao chúng ta lại đến đây?" Long Duyệt Hồng lại càng cảm thấy hoài nghi.

Lúc này, Kiều Sơ mặc thiết bị bộ xương ngoài hờ hững nói:

"Xung quanh phế tích thành phố này có một trạm thủy điện vẫn còn đang vận hành, còn được "bảo trì". Trong phế tích thành phố này, rất nhiều đường dẫn cũng được "bảo trì", tình trạng khá tốt. Điều chúng ta cần làm, chính là tiến vào trung tâm điều khiển, mở điện lại."

"Tại sao phải mở điện?" Tưởng Bạch Miên hỏi theo bản năng.

Kiều Sơ im lặng hai giây rồi đáp:

"Vì để mở ra tất cả cửa của một phòng thí nghiệm."