Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 144: Người Sắp Sinh




Bà già này trông chưa tới một trăm tuổi, nhưng cũng đã hơn tám mươi, dường như đã sống từ khi thế giới cũ bị hủy diệt đến tận bây giờ.

Sống trong thành phố đã chết từ lâu tới tận lúc này.

Hơn nữa, đôi mắt bà ta đục ngầu, ánh mắt đầy hung ác hệt như thú hoang, có đặc điểm điển hình nhất của người Vô Tâm.

Không ngờ một người Vô Tâm lại mở miệng nói chuyện, cho dù cực kỳ gian nan, chỉ nói từng từ một, nhưng cũng là nói chuyện!

Đây là biểu hiện của việc có trí tuệ nhân loại!

Trong khoảng thời gian ngắn, Tưởng Bạch Miên vừa cảm thấy kinh hãi, hoảng sợ, lại vừa nảy sinh sự hứng thú mãnh liệt.

Một trong những lý tưởng của cô là làm rõ ràng cơ chế phát bệnh và quy luật lây nhiễm của bệnh Vô Tâm.

Cùng lúc đó, bà già mặt nhăn như quả mướp, mặc váy len dài màu đen và đội mũ dây sậm màu tiến lên phía trước hai bước.

Tã lót trong ngực bà ta cũng chuyển một phần tư vòng ra bên ngoài, từ quay vào ngực, biến thành đối diện chính diện.

Đám người Tưởng Bạch Miên, Long Duyệt Hồng theo bản năng ngó tới, nương theo ánh sáng đèn pin thấy rõ rốt cuộc trong tã lót có cái gì.

Thứ đầu tiên ánh vào mắt bọn họ là một cái đầu lâu nho nhỏ, trắng hếu.

Phía dưới đầu lâu dường như còn nối liền với phần xương cốt trắng hếu khác, nhưng vì bị tã lót màu đỏ và xanh kia che khuất nên chúng chỉ như ẩn như hiện.

Đây là một bộ hài cốt trẻ con.

Bà già kia đã ôm hài cốt này không biết bao nhiêu năm.

Giờ phút này, Tưởng Bạch Miên chợt có cảm giác như trái tim bị một cái tên là "sợ hãi" siết chặt, dường như sắp ngừng đập.

Cô, Long Duyệt Hồng, Bạch Thần và Thương Kiến Diệu đều đứng im tại chỗ, sắc mặt tái xanh, cơ thể cứng ngắc, không thể di chuyển dù chỉ nửa bước.

Đột nhiên, Tưởng Bạch Miên thoáng liếc thấy vẻ mặt Thương Kiến Diệu lập tức bình thường trở lại, thậm chí còn trở nên vô cùng nghiêm túc.

Thương Kiến Diệu không để ý tới bà già kia, mà nhìn Tưởng Bạch Miên rồi hỏi rất thật tình:

"Sao không bắn súng?"

"Sao không bắn súng?" Tưởng Bạch Miên nhắc lại những lời này, dường như bắt được điểm gì đó không đúng.

Cũng chỉ một hai giây sau, cô lập tức hiểu ra:

Ở nơi nguy hiểm như vậy, trong hoàn cảnh đè nén áp lực thế này, chính cô không thể nào phân biệt xem người Vô Tâm xung quanh có ý đồ tập kích hay không. Một khi cảm ứng được tín hiệu điện hoặc bóng người, cô sẽ lập tức nổ súng, trừ khử tai họa ngầm khi nó chưa kịp bộc phát.

Mà vừa rồi, rõ ràng là cô đã cảm ứng được tín hiệu điện từ trước, nhưng khi nhìn thấy bà già này, không ngờ lại không hề phản ứng giơ tay lên nổ súng, mà lại để mặc cho bà ta tiến lên hai bước.

Điều này nói rõ cái gì?

Tưởng Bạch Miên nghĩ đến đây, lập tức kinh hãi, lập tức rút toàn bộ lực chú ý trên người bà lão kia về.

Gần như cùng lúc đó, cô cảm ứng được một loại tín hiệu điện khác, một tín hiệu điện đang tiếp cận bọn họ với tốc độ rất nhanh.

Mà nơi ánh mắt cô nhìn tới thì lại hoàn toàn không có bóng người nào.

Tưởng Bạch Miên không hề bị nỗi sợ hãi làm cho bối rối, mà cô không chút do dự giơ cánh tay phải đang cầm khẩu súng Rêu Đá lên, nhắm tới chỗ mình cảm ứng được, bóp cò.

Tiếng súng pằng vang lên, bà già kỳ dị và hài cốt đứa bé đáng sợ kia biến mất trước mặt Bạch Thần, Long Duyệt Hồng, hệt như chưa từng xuất hiện bao giờ.

Cột sáng đèn pin chiếu xuống, bọn họ thấy sâu trong căn phòng kia, mấy cái bàn được ghép lại với nhau, bên trên có một người phụ nữ mặc áo rét ngắn màu đỏ.

Người phụ nữ này buông xõa mái tóc đen dài, từng lọn tóc bết dính vào nhau trông khá nhớp nháp.

Đôi mắt cô ta đục ngầu, kín đầy những tơ máu, ánh mắt cực kỳ hung ác như chỉ còn lại thú tính.

Đây là một người Vô Tâm.

Chiếc áo rét giặt tới bạc màu đi trên người cô ta không kéo khóa lên, cứ để bung ra như vậy, để lộ ra phần bụng gồ lên, mọc lông nhìn thấy rõ.

Nửa người dưới của cô ta không mặc đồ, chỉ có một chiếc chăn bông rách rưới che phủ lên.

Hai chân của cô ta co lại và tách ra hai bên, bày ra một tư thế mà người bình thường sẽ thấy kỳ quặc.

Long Duyệt Hồng không biết gì về chuyện này, mà Thương Kiến Diệu đã tham gia nhiều lần tụ họp, ăn nhiều bữa tiệc thánh chỉ liếc mắt là đoán ra ngay:

Người Vô Tâm này đang sinh con.

Người Vô Tâm cũng có được bản năng sinh sản.

Hướng mà Tưởng Bạch Miên bắn viên đạn súng lục có một người vô tâm nam.

Hắn ta mặc áo ba lỗ màu trắng, làn da màu đồng thiếc, có một số chỗ lông mọc cực dày.

Trên đầu hắn ta là những túm tóc được buộc lại, trên mặt hắn ta râu mọc rậm, mắt của hắn ta cũng đục ngầu, vô cùng hung ác.

Cảnh tượng mà tổ điều tra thế giới cũ vừa gặp được, bà già mà bọn họ gặp phải đều là ảo giác!

Phát súng này của Tưởng Bạch Miên không bắn trúng người Vô Tâm nam kia. Hắn ta dường như cảm ứng được nguy hiểm từ trước, hai chân nhún xuống dùng sức nhảy lên.

Pằng pằng pằng, Thương Kiến Diệu, Bạch Thần kịp phản ứng, cùng giơ họng súng lên, bóp cò.

Người Vô Tâm nam kia giành trước một một giây, tung chân đạp lên bức tường hành lang, cưỡng ép bản thân đổi vị trí.

Hắn ta nhảy vọt lên trên, bám lấy mép của lỗ thủng trên trần nhà, rồi hai tay dùng sức kéo mạnh, quăng cả người vào bên trong.

Pằng pằng pằng!

Thương Kiến Diệu và Tưởng Bạch Miên không hề ngừng lại, tiếp tục bắn súng lên trên.

Mà người Vô Tâm kia luôn có thể tạo ra được phản ứng chính xác trước, tựa như có được dự cảm thần kỳ nào đó.

Long Duyệt Hồng bên cạnh bọn họ tuy phản ứng đúng là hơi chậm một chút, nhưng sau đó không phải là anh ta không làm gì cả. Anh ta bưng súng trường lên, theo dõi người Vô Tâm nữ trong phòng với tinh thần căng thẳng cao độ, đề phòng đối phương đánh úp bất ngờ.

Anh ta không nổ súng, bởi lúc này anh ta cũng nhận ra dường như cô ta đang sinh con.

Lúc này, Bạch Thần khẽ đảo mắt, đột nhiên xoay người, giơ họng súng nhắm thẳng vào người Vô Tâm đang sinh con trong phòng.

Cô vẫn bình tĩnh như cũ, trên mặt không hề có chút vẻ thương hại nào cả.

Một giây sau, trần nhà tương ứng trong phòng đột nhiên rơi xuống, đập thẳng lên đỉnh đầu Bạch Thần.

Ngay sau đó tên người Vô Tâm nam mặc áo ba lỗ màu trắng kia nhảy xuống, bổ nhào tới chỗ người Vô Tâm nữ trên mấy cái bàn ghép lại kia.

Cơ trên lưng hắn ta gồ lên, mở rộng lên bên trên, hệt như một con bướm giang rộng đôi cánh của mình, gần như sắp xé rách lớp áo ba lỗ kia.

Bạch Thần thì như sớm đoán được từ trước, cô đã lăn người sang bên cạnh trước khi trần nhà đập xuống.

Khi Bạch Thần chuyển hướng vào trong phòng, Tưởng Bạch Miên đã hiểu ý của cô, giờ phút này, Tưởng Bạch Miên không hề lãng phí cơ hội, lập tức bóp cò.

Trong tiếng súng nổ vang, một viên đạn vàng óng vọt qua khoảng cách ngắn, bắn vào vị trí bên dưới vai trái của người Vô Tâm nam kia.

Đối phương cúi người xuống đúng lúc, tránh viên đạn bắn vào chỗ trái tim.

Mà miệng vết thương do viên đạn xoắn rách lại không lớn như Tưởng Bạch Miên dự đoán. Cơ bắp như vượt xa con người kia dường như có tác dụng hạn chế, làm giảm tổn thương.

Tưởng Bạch Miên, người đã kinh qua rất nhiều trận chiến, không để kinh ngạc ảnh hưởng bản thân, tiếp tục nã thêm một phát súng nữa.

Lần này, viên đạn bắn trúng một bên sau đùi của người Vô Tâm nam kia, máu tươi lập tức văng ra.

Một tiếng bịch vang lên, người Vô Tâm nam này ngã khuỵu xuống.

Người Vô Tâm nữ trên "giường gỗ" đơn sơ giãy dụa nhìn sang, phát ra tiếng rên rỉ the thé.

Trong tiếng rên rỉ ấy, Tưởng Bạch Miên thấy người Vô Tâm nam kia nhanh chóng tan vỡ, biến thành một bãi thịt đang mấp máy.

Bãi thịt đó tỏa ra một hơi thở đáng sợ khó mà tưởng tượng nổi, làm cho Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần run rẩy hai chân, suy yếu vô lực, khó mà chống đỡ được bản thân nữa.

Bọn họ, người quỳ xuống trước người rạp xuống sau, cố gắng co người lại, không thể làm ra phản ứng khác.

Trong quá trình đó, Tưởng Bạch Miên, Thương Kiến Diệu, Bạch Thần cực kỳ cố gắng chống chọi lại nỗi sợ hãi có thể đánh sụp bất cứ ai này, nhưng cũng chỉ có thể làm chậm tốc độ khom người xuống.

Điều này làm bọn họ cảm thấy tuyệt vọng tới mức khó mà ngăn cản được.

Ngay chính lúc này, đầu óc Thương Kiến Diệu như chập mạch, không thể tự điều khiển mà nhảy dựng lên.

Ngay sau đó, hắn ngồi khoanh chân, vẻ mặt nghiêm túc một cách dị thường, dường như đang suy nghĩ vấn đề triết học nào đó.

Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Tưởng Bạch Miên, cô hỏi đầy khó khăn:

"Anh, đang, nghĩ, gì?"

Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu, đáp lại rất chân thật:

"Tôi đang nghĩ, vì sao trong ảo giác, tôi lại cảm thấy Kiều Sơ không có sức quyến rũ lớn đến thế."