Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm

Chương 56




Úc Lưu đã bị Thiên giới truy nã rồi sao? Hắn có biết không? Hay còn cố ý gạt mình... đúng rồi, lúc trước Thủy Thất Yên nói khi đuổi Thanh Long khỏi trấn đó, động tĩnh lớn như vậy, Thiên giới không đi tìm hắn mới là lạ!

Nhưng trên tờ truy nã này không nêu lí do muốn bắt hắn, Thiên giới không có hành động gì lớn, có lẽ là vì muốn che giấu thân phận của hắn, thật buồn cười, trong lục giới này có ai lại không biết tới truyền thuyết Long thần ấy?

Cổ Tiểu Ma nghi ngờ trong lòng, lại không tiện biểu hiện ra ngoài, đang cân nhắc, lúc này mới phát hiện mình đã tiến lên bậc thang, một hồn phách trước mặt đã đi về phía bên phải, Phán Quan trước mặt đang nhìn nàng, quát lên: "Người tiếp theo."

Lập tức có quỷ sai mang gông cùm vào cổ nàng rồi kéo về phía trước, Cổ Tiểu Ma bị đau, suýt chút nữa đã ngã xuống, cứ như vậy mà lảo đảo đi tới trước mặt Phán Quan, đầu đã cúi thấp như sắp chôn vào ngực.

"Ngẩng đầu lên." Phán Quan lười biếng nói.

Cổ Tiểu Ma hơi ngước mắt, nhưng ánh mắt vẫn nhìn xuống đất, nhìn dọc theo bậc thang, nàng thấy một đôi giày khá đắt tiền, phía trên giày là trường sam màu tím, lên nữa là thắt lưng màu vàng kim cùng một cây bút khổng lồ, lúc này đang không ngừng bay múa trên một quyển sách nhỏ.

"Họ tên là gì, thân phận địa vị, chết thế nào, lúc chết mấy tuổi, có công danh gì, thành thật khai báo."

Cổ Tiểu Ma khựng lại, tuy Úc Lưu đã dặn dù thế nào cũng không được nói chuyện, nhưng Phán Quan đã hỏi, sao nàng dám không đáp? Lại không thể nói tên thật, chỉ đành ngập ngừng: "Ta... ta tên là Tiểu Ma Cô."

Qủy sai bên cạnh vạch đen đầy đầu, Phán Quan lại khá bình tĩnh, tất cả quỷ hồn, dù cao quý đến đâu thì đều phải qua một ải của y, gặp nhiều hồn phách, tên có lạ cũng không có gì phải bất ngờ.

"Năm nay mười bảy tuổi... ta... ta..." Cổ Tiểu Ma cà lăm hai tiếng, lại cảm thấy lúc này mình đang nguyền rủa bản thân, không bằng nói ra thứ gì đó hạnh phúc một chút: "Ta ăn no quá mà chết."

...

Đám quỷ sai đứng ở cửa cũng lặng người, phán quan vẫn rất bình tĩnh: "Nhà ở đâu?"

Cổ Tiểu Ma sững người, nhà? Phải nói thế nào? Nói là phái Thiên Diễn thì chắc chắn sẽ khiến người khác phải nghi ngờ, nhưng không nói lại càng dễ dàng khiến người khác nghi ngờ hơn. Nàng đảo mắt, nói đại: "Ta... ta không có nhà, ta là ăn mày lang thang."

"Ăn mày?" Phán Quan hỏi ngược lại: "Trông cách ngươi ăn mặc cũng còn khá chỉnh tề."

Khóe miệng của Cổ Tiểu Ma co rút, thân y phục xám tro này của nàng chỉ hơn được một đứa ăn mày bên đường cái thôi.

"Chết ở đâu?" Phán Quan đã có phần mất kiên nhẫn, mỗi ngày đều tới cả nghìn hồn phách, trừ những người quan trọng, những kẻ như Cổ Tiểu Ma thì chỉ cưỡi ngựa xem hoa, lúc này đã lãng phí quá nhiều thời gian trên người nàng.

"À... trấn, trấn Thái An." Trong nháy mắt đầu của nàng xuất hiện địa phương này.

"Báo cáo Phán Quan đại nhân, ở trấn Thái An không có ăn mày nào tên là Tiểu Ma Cô." Qủy sai lật danh sách, cau mày.

Cổ Tiểu Ma thầm lo lắng, chẳng lẽ sẽ bị vạch trần sao?

"Mấy năm gần đây trấn Thái An không mấy yên ổn, lưu dân cũng nhiều, hồn phách mất nguyên quán không thể đếm hết." Phán Quan gật đầu, sai một quỷ sai khác: "Mang nàng ta đến chỗ Đài Nguyệt Kính rồi quyết định sau."

Xích sắt trên cổ bị kéo căng, Cổ Tiểu Ma đi theo quỷ sai, chỉ cảm thấy chân mình đang run rẩy. Nếu lên đài này mà bị soi ra Điệp An, nhất định nàng phải chết không thể ngờ.

Trước đài cao một trượng, một chiếc gương đồng cao một trượng phải mười người mới có thể ôm hết, thân mình vàng óng, lại bị một luồng tử khí thần bí bao quanh hết đợt này tới đợt khác, mù mù mịt mịt.

Cổ Tiểu Ma bị đẩy lên, lòng vô cùng sợ hãi, chỉ đành phải suy nghĩ vài hình ảnh tốt đẹp, không ngừng cố gắng suy nghĩ, lòng lại đảo qua khuôn mặt của Điệp An và Úc Lưu, dù làm cách nào cũng không thể vứt bỏ được.

Nàng đang bối rối thì nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng của mình trong gương, không lâu sau lại cười cười, trừng mắt với nàng. Cổ Tiểu Ma ngu người, bản thân trong kính như đang diễn một vở kịch, mà nội dung kịch là một tiểu hài tử vừa sinh ra đã trở thành ăn mày, giống như lời miêu tả vừa rồi như đúc. Qủy sai bên cạnh mang gương mặt mập mạp, thoạt nhìn rất hiền lành, huống chi lại không nhìn ra được manh mối gì, liền gật đầu nói: "Ngươi, tên của ngươi, không có trong danh sách, dù, dù không có ưu khuyết điểm, nhưng, cũng không thể sang, sang bên trái. Vậy, vậy không bằng tới chỗ Diêm La Vương đại nhân... ghi chép lại một chút, rồi... lại đến điện thứ mười.

Cổ Tiểu Ma mừng rõ, vội vàng nhảy xuống khỏi Đài Nghiệt Kính, khách sáo nói: "Vậy làm phiền quỷ sai đại nhân."

Qủy sai kia gật đầu: "Vậy, vậy đi theo bên này."

Nàng theo sát, bỏ lại điện đầu tiên sau lưng, nhưng hiển nhiên Đài Nghiệt Kính này đã bị người khác động tay động chân, còn có cả Úc Lưu đã từng dặn nàng không được nói chuyện, hẳn lần này không có vấn đề gì, có lẽ có cao nhân tương trợ. Phần lớn khả năng vị cao nhân này chính là Úc Lưu, nghĩ đến việc hắn vừa ở cạnh nàng, Cổ Tiểu Ma không khỏi mừng rỡ, lòng lại có chút nhẹ nhõm, không hề sợ hãi như lúc bắt đầu nữa.

Tâm tình khoái trá này duy trì đến trước khi đẩy cánh cửa ở điện thứ hai.

Điện thứ hai, theo truyền thuyết là do Sở Giang Vương trông coi cả một vùng biển rộng lớn, dưới tầng đá ngầm phía chính Nam, gọi là địa ngục Hoạt Đại. Tung hoành tám nghìn gặm, bên trong có mười sáu địa ngục nhỏ như Hắc Vân *(mây đè), Phẩn Niệu (phân thối), Ngũ Xoa (chĩa năm răng, trong địa ngục này quỷ thường bị đâm), Cơ Ngạ (đói), Tiêu Khát (khát), Nùng Huyết (chảy máu tươi), Đồng Phủ (nấu một chảo đồng), Đa Đồng Phủ (nấu nhiều chảo đồng), Thiết Khải (bỏ vào cối xay sắt), Bân Lượng (đong lường), Kê Tiểu (gà mổ), Hôi Hà (ao tro), Chước Tiệt (chặt khúc), Kiếm Diệp (gươm lá đâm), Hồ Lang (sói ăn thịt), Hàn Băng(hồ bănglạnh giá). Chuyên trừng phạt hạng người tiểu nhân, hơn phân nửa là bọn cường đạo tặc tử.

(* trong () là hình phạt ở từng địa ngục)

Cổ Tiểu Ma cứ đi như vậy, một đường chỉ nhìn dưới chân, không ngừng niệm a di đà Phật. Phạm chỉ một lỗi nhỏ đã bị hành hạ như thế, suy nghĩ lại, nàng còn từng giết người đấy! Thật đáng buồn... Cổ Tiểu Ma rất buồn bực, trên đời này, kẻ không sát sinh được mấy người? Trừng phạt như thế, Diêm Vương không ngại phiền sao...

Khi thần hồn nàng còn đang dạo chơi, cửa lớn của điện thứ ba đã mở ra.

Điện thứ ba, tương truyền là do Tống Đế Vương trông coi địa ngục Hắc Thằng nằm dưới tầng đá ngầm hướng Đông Nam của đáy biển. Rộng tám nghìn dặm, trong có bố trí Hàm Lỗ (muối mặn), Ma Hoán Già Nữu (gông xiềng), Xuyên Lặc (đục sườn), Đồng Thiết Quát Kiểm (nạo mặt), Quát Chi (nạo chảy mỡ),  Kiềm Tễ Tâm Can (móc tim gan), Oát Nhăn (móc mắt), Sản Bì (lột da),  Nguyệt Túc (cắt chân), Bạt Thủ Cước Giáp (rút móng tay chân), Hấp Huyết (hút máu), Đảo Điếu (treo ngược), Phân Tuỷ (xẻ xương tủy), Thư Chú (ăn giòi bọ), Kích Tất (đập vào đầu gối), Bà Tâm (bóp tim). Mỗi một địa ngục tương ứng cho một tội đã phạm phải, nhưng hình phạt lại nghiêm khắc hơn gấp mấy lần.

Qua một điện này khiến cho Cổ Tiểu Ma cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhưng khi nàng nhớ lại quá trình nấu nướng của mình thì lại sợ đến xanh mặt. Không biết tại sao, khi nàng lần lượt đi ngang qua từng pháp trường, chỉ nghe thấy tiếng leng keng của hình cụ và những gương mặt người vặn vẹo, lại chẳng hề nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết nào. Cổ Tiểu Ma không dám tưởng tượng đến kết quả bị bắt, chỉ đành miễn cưỡng theo sát quỷ sai, cố không nhìn hai bên, bụng đã chẳng còn đói, chỉ cảm thấy có chút buồn nôn.

Cứ như thế mà đi qua điện thứ tư, từ nãy tới giờ chỉ mới mất vài canh giờ, nàng cũng không thấy mệt. Tham quan âm phủ một lần, Cổ Tiểu Ma đã có suy nghĩ ăn chay nửa đời sau, phải thường xuyên làm bạn đèn trước Phật Tổ, hi vọng ngày sau tới âm phủ còn có thể dễ chịu hơn. Dù... chuyện này rất khó xảy ra.

Điện thứ năm, Diêm La Thiên Tử.

Địa ngục Khiếu Hoán nằm hướng Đông Bắc của tầng đá ngầm dưới đáy biển, cũng được xem như là trung tâm của âm phủ. Mọi chuyện quản lí đều nằm ở vùng trung tâm này, giống như trên Thiên Diễn, Mạc Vi và Thu Tĩnh ngụ trên ngọn núi lớn nhất.

Cổ Tiểu Ma lại thả hồn rong chơi, may mà cuối cùng chỗ này đã không còn ác liệt như ba tầng trên. Tuy là lòng đất nhưng vẫn rộng rãi sáng ngời, nhỏ hơn mấy điện trước khá nhiều, chỉ có một tòa trạch viện nhỏ. Thỉnh thoảng lại có vài người bị xích, khắp thân là vết máu loang lổ đi qua, truyền thuyết nói đây là nơi linh hồn bị tù đày sau khi rời khỏi ba điện trên, chuyển tới điện thứ năm chờ Diêm La phán xét, hoặc là đầu thai hoặc là tiếp tục đến điện thứ sau để bị tra tấn, tất cả đều phải dựa vào tâm trạng của lão nhân gia Diêm La Thiên Tử.

Một đường này quỷ sai kia không hề nói lời nào, lúc này mới mở miệng lên tiếng: "Ngươi, ngươi cứ ở đây đợi một chút."

Cổ Tiểu Ma gật đầu, không biết Úc Lưu có ở đây không, nên bớt nói thì tốt hơn.

Ai ngờ quỷ sai kia vừa đi thì chính là một canh giờ, Cổ Tiểu Ma đứng lâu, cuối cùng không nhịn được nên phải ngồi xổm trước cửa điện thứ năm, nhìn từng vẻ mặt chết lặng, người thiếu tay chân đi qua trước mặt nàng. Lúc hồn rời khỏi xác đều rất mờ ảo, nhưng đến âm phủ lại có thân thể, không khác người bình thường là bao. Cũng may là như thế, nếu không chỉ cần Cổ Tiểu Ma vừa bước vào âm phủ thì sẽ bị người khác vạch trần ngay. Thứ tương đối biến thái chính là những địa ngục nhỏ dùng để tra tấn kia, dù là rút gân lột da xương, cắt cổ tay hay bóp tim, chỉ ngày tiếp theo thôi sẽ khôi phục trạng thái cũ, lại tiếp tục hành hạ, ngày ngày phải chịu nỗi đau khổ cùng cực.

Nhân quả báo ứng, nhân quả, báo ứng.

Nếu thế gian thật sự công bằng đến thế, vậy Úc Lưu, và cả những chuyện đau thương mà hắn từng gặp, cuối cùng thì ai sẽ là người đền đáp?

Ai cũng phải trả giá cho sự tham lam và ích kỉ của mình.

Hoặc là... tất cả những chuyện này đều không đáng để tồn tại. Những vị thần, người, yêu, ma khiến hắn bị tổn thương đều phải chết, đều phải đến nơi âm ty này mà chịu hành hạ gấp trăm lần.

Nàng siết chặt năm ngón tay, vẻ mặt dần trở nên vô cùng dữ tợn. Thanh sam nam tử dần phai mờ trong suy nghĩ của nàng, càng lúc chỉ còn có cừu hận, cừu hận đến ngất trời, thấp thoáng như có tiếng nữ tử ngông cuồng cười lớn, lòng nàng, một mảnh hoang vu.

"Diêm La đại nhân đang đợi, ta, ta sẽ đưa ngươi vào."

Chẳng biết từ lúc nào mà quỷ sai kia đã đứng trước người nàng, Cổ Tiểu Ma như vừa tỉnh mộng, phát hiện tay chân mình lạnh như băng, không biết từ lúc nào đã đưa tay đặt lên thanh kiếm gỉ kia.

Tại sao nàng có thể có suy nghĩ đó, giống như muốn đồng vu quy tận cùng lục giới. Chẳng lẽ... là Điệp An đang dần khống chế ý thức của nàng?

Nàng cả kinh, Điệp An ngủ yên mười bảy năm, hôm nay Thiên giới phát hiện ra nàng, đương nhiên nàng sẽ không chịu ngồi chờ chết. Đợi đến khi cướp được thân thể, không biết sẽ lại có thêm bao nhiêu sinh linh vô tội phải mất mạng oan uổng đây?

Lưng Cổ Tiểu Ma nhiễm một tầng mồ hôi lạnh, vô thức đi theo quỷ sai kia, đợi nàng bắt đầu xem xét bốn phía, lại phát hiện mình vừa tới một chỗ tối, không còn mấy dã quỷ khi nãy nữa. Lòng nàng lấy làm kì lạ, chẳng lẽ Diêm La Thiên Tử thích đợi ở chỗ này ư?

Nàng rất buồn bực, quỷ sai kia lại không nói gì thêm, chỉ dẫn đầu, dáng vẻ vô cùng cung kính. Cổ Tiểu Ma cũng học theo, có điều chỉ duy trì chưa được nửa nén hương thì cả người đã đau nhức, nàng không muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cuối cùng cũng không thể kìm chế được nữa: "Qủy sai đại nhân?"

Qủy sai kia không nhúc nhích.

"Qủy sai... này, này quỷ sai đại nhân?"

... Qủy sai kia vẫn không thèm nhúc nhích.

Lúc này Cổ Tiểu Ma mới phát hiện có chỗ không đúng, vỗ nhẹ lên bả vai hắn, nghi ngờ gọi: "Qủy..."

Trong nháy mắt, quỷ sai kia ngã về phía trước, té úp mặt xuống đất. Cổ Tiểu Ma hoảng sợ lui về sau từng bước, sau lại vội vàng muốn tiến tới đỡ hắn dậy, có điều vừa mới bắt lấy tay của hắn, chỉ thấy tay áo mềm nhũn, trên đất chỉ còn mỗi một bộ y phục của quỷ sai, quỷ sai bên trong đã biến mất.

Cổ Tiểu Ma thầm lo lắng, lập tức ngẩng đầu, bốn phía vẫn tối đen như mực.

Nhưng nàng cảm thấy, có một ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào nàng ở nơi nào đó.

Nếu như quỷ sai này có vấn đề, vậy chắc chắn lúc ở Đài Nghiệt Kính sẽ không thể thuận lợi như thế. Như vậy, rất có thể kẻ này tới để giúp nàng.

Cổ Tiểu Ma thử hỏi: "... Có phải... Úc Lưu không?"

Có tiếng y phục ma sát với nhau trong bóng tối, dần để lộ một bóng người cao gầy. Môi Cổ Tiểu Ma cong lên, đang muốn đi về phía trước, lại thấy bóng dáng kia càng tiến càng gần, sau đó dừng lại trước người nàng, mũ trùm đen trượt xuống, để lộ một đầu tóc dài màu bạch kim.

Nụ cười của nàng cứng lại nơi khóe môi.

"Tử Vi?"