Trường Ninh Tướng Quân

Chương 16




ong Nhiếp Chính Vương hiểu cho.

Bàn tay tinh khiết như ngọc, khớp xương đều đặn đâu ra đấy, ngày thường hẳn tốt lành như chủ của nó, giờ phút này lòng bàn tay mở lên, ngón tay hơi dài mở ra tự nhiên, dừng trước mặt Khương Hàm Nguyên, kiên nhẫn chờ cô đáp lại.

Khương Hàm Nguyên chậm rãi đứng thẳng người, thu lại ánh mắt từ bàn tay chuyển đến người ngoài xe.

Y vẫn chăm chú nhìn nàng từ đầu, đến khi hai người bốn mắt chạm nhau lần nữa, trên mặt y lộ ra vẻ mỉm cười, gật nhẹ, là chào hỏi.

Khương Hàm Nguyên không cười đáp, song cũng không để y chờ quá lâu.

Trong nhiều ánh mắt chằm chằm ở ngoài xe phóng đến, từ từ, cô đưa tay vừa buông chủy thủ kia của mình sang phía y.

Y liền khép năm ngón tay, nhẹ nhàng cầm bàn tay cô đáp lại, dắt cô xuống địch xa.

Bàn tay của Khương Hàm Nguyên, là bàn tay thô kệch, chai sần từ ngón đến bàn. Lại bị đối phương nắm chặt, lòng bàn tay ngón tay hai người không thể tránh chạm vào nhau, cô mơ hồ cảm giác được rõ ràng làn da ấm áp từ lòng bàn tay nam tử này. Điều đó khiến cô khó chịu.

Chân đạp đất, cô liền bình tĩnh hơi tựa qua, dưới tay áo hai người chỉ ra vẻ cầm tay, tự nhiên cùng tách ra.

Tất cả đều tự nhiên, y cũng thu hồi tay mình, lập tức hơi nghiêng mặt nhìn cô, thấp giọng nhắc nhở bậc thang phía trước, cứ thế, dẫn cô, bước vào cổng chính phủ Nhiếp Chính Kỳ vương.

Việc ngoài ý muốn xảy ra một chốc trước, như một hòn đá rơi xuống mặt hồ rộng lớn, chỉ xôn xao rối loạn nho nhỏ cạnh cửa chính, rất nhanh không còn dấu vết, như chưa từng phát sinh.

Hôn lễ tiến hành theo trình tự đã định, long trọng mà trang nghiêm, cuối cùng, hai người được dẫn vào tân phòng, lễ tán dâng lên rượu lễ hợp cẩn.

Đây là bước quan trọng nhất trong hôn lễ, cũng được coi trọng nhất.

Bình đựng rượu cho lễ hợp cẩn một đôi được khắc bằng bạch ngọc, cao túc tương liên, giữa cặp chén còn có huyền điểu đậu trên lưng thụy thú, mọi vật chúc điềm lành đều có dáng vẻ trang nghiêm, hai chén ôm lấy nhau chặt chẽ không có khe hở, lẳng lặng đặt trên khay trải gấm.

Y đưa hai tay bưng chén bên trái trước, hai tay trong tay áo lễ phục giơ ngang, động tác tiêu chuẩn mà ưu nhã từ từ nâng lên, cuối cùng dừng ngang ngực, ánh mắt lập tức nhìn cô dâu đối diện, đợi cô nâng chén.

Khương Hàm Nguyên đưa mắt nhìn chén rượu còn lại.

Vốn là nam nữ khách ở trời nam đất bắc xa lạ, uống chén rượu này, từ đây liền chung một thể, cùng tôn ti, tương thân ái, bất tương ly*.

(tạm chuyển: cùng địa vị sang hèn, yêu thương nhau, không chia rời)

Cô duỗi hai tay, cũng vững vàng bưng chén ngọc chuẩn bị cho mình, giống như người nâng tay kia, ngước mắt bình tĩnh đối mặt với ánh mắt người đàn ông đối diện, trong tiếng tán dương ca tụng, cùng y hành lễ với nhau, lập tức đưa chén bên môi, một ngụm hết sạch.

Buông chén ngọc hợp cẩn, đến tận đây, hai người kết thành vợ chồng.

Lễ quan rời khỏi, người hầu buông từng tấm màn che, để lại tân nhân ở lại chỗ sâu trong phòng đêm nay, lập tức lặng yên lui ra ngoài, khép kín cửa.

Màn trướng lớp lớp rủ sâu xuống, phía mặt tường đối diện giường bày một cây giá đỡ đèn mạ vàng xoắn tròn, trên đốt đầy nến đỏ, sáng rực, cả phòng thếp vàng tranh nhau chiếu rọi, chiếu lên hai người còn lại trước giường.

Hai người vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi lễ tán vừa rời khỏi, cách nhau một cánh tay. Sau lưng, bóng hai người bị ánh nến hắt lên màn đỏ như một bức họa được vẽ sinh động trên tường, không nhúc nhích.

Mới đầu không ai nói gì, im ắng, không chút tiếng động, bỗng, một ngọn nến đỏ phát nổ hoa.

Cùng với tiếng tí tách, ánh nến loáng lung lay.

Bóng nam tử cũng nhúc nhích theo.

Y quay lại, nhìn người bên cạnh. “Hà thị lang đưa nàng khổ cực một đường, thật sự đã nhọc nàng, hôm nay lại nhiều việc, chắc hẳn nàng đã mệt mỏi, hay nghỉ ngơi sớm đi.”

Y mở miệng, phá vỡ im lặng trước, nói với cô, vẻ mặt cực kỳ tự nhiên, giọng nói vô cùng ôn hòa. Nói xong y đứng lên, đi đến trước khung treo áo mũ bên giường, đưa lưng về phía cô, hơi cúi đầu, bắt đầu cởi đai lưng bên hông mình.

Theo động tác của y, trong phòng yên tĩnh vang lên tiếng sột soạt nhẹ nhàng của y phục và mũ đội nhẹ chạm nhau.

“Điện hạ, ta có chuyện muốn nói.”

Thúc Thận Huy tháo đai lưng xong, đưa tay đang định treo lên, chợt nghe giọng nói sau lưng.

Y dừng tay, quay lại, thấy cô đã đứng lên, đôi mắt nhìn mình.

Trên mặt y cũng chẳng có vẻ gì khác thường, chỉ ra hiệu cô chờ một chốc, thắt lại đai lưng vừa cởi, tạm sửa sang lại y phục, cả người chỉnh tề rồi mới xoay người về phía cô, mặt chứa ý cười: “Chuyện gì?”

“Vì sao điện hạ chọn ta làm phi?” Khương Hàm Nguyên hỏi.

Ánh mắt y khẽ nhúc nhích, nhìn cô, không trả lời ngay.

“Nếu điện hạ không tiện, không cần trả lời. Ta có mấy lời, muốn nói rõ với điện hạ, cũng vậy thôi.”

Cô tiếp tục, “Cha, dĩ nhiên, gồm cả ta, xưa nay chưa từng có nửa phần bất trung với triều đình. Từ trước đã thế, hiện giờ, sau này, cũng sẽ như thế. Nay ta hổ thẹn ngồi vị trí Nhiếp Chính Vương phi, thiện ý và kỳ vọng của điện hạ ngài, cha ta và ta đều rõ, khắc trong tâm khảm. Đất nước còn tổn thương thiếu thốn, đến nay chưa được bồi dưỡng. Người nhà họ Khương thân là võ tướng, lại may mắn gặp minh chủ, dù lấy thân báo quốc, cũng sẽ không tiếc.”

“Vì thế, mong Nhiếp Chính Vương hiểu cho.”

Giọng điệu cô bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên.

Nghe cô nói, ý cười đang ngậm trên mặt y biến mất, thần sắc chuyển sang nghiêm túc, mắt nhìn thẳng mặt cô.

Cô cũng nhìn vào mắt y, không hề né tránh, cứ thế, hai người nhìn nhau chốc lát, bờ vai đang khựng lại của y bỗng khẽ động đậy, chậm rãi gật đầu.

“Tốt lắm. Ta sẽ trình lòng trung thành của cha con hai người lên bệ hạ.” Cách y nói chuyện mang theo mấy phần giọng điệu vẫn nói với đại thần thường ngày.

“Mạt tướng thay cha đa tạ Nhiếp Chính Vương.” Khương Hàm Nguyên thi lễ đầy đủ trịnh trọng với y.

Y nhìn cô, khóe môi giật giật, hẳn như cười, định đáp lại, sau đó vẫn đứng tại chỗ, không nói gì, cũng không tiếp tục động tác tháo thắt lưng cởi đồ một chốc trước.

Cô cũng bất động, thi lễ xong, đứng thẳng trước giường, như ban nãy.

Cứ thế hai người đứng đối im đối diện nhau, bỗng hình như có một luồng gió ngầm len lỏi từ gian ngoài vào, xuyên qua màn trướng dày đặc vào trong phòng, trêu nến hỉ nhảy nhót, bóng hai người in trên màn gấm cũng khẽ động theo.

Bầu không khí trong phòng bỗng như tăng thêm mấy phần xấu hổ.

Ánh mắt y lướt qua chăn mền gấm trên giường phía sau cô, hắng giọng, lại mở miệng: “Khương thị, vậy…” Y thoáng ngừng một lát.

“Nghỉ ngơi?”

Y nhìn sâu về phía cô, giọng mang theo mấy phần hỏi ý, song lại không cần cô trả lời, hỏi xong bèn không nói gì thêm, yên lặng xoay người, lại đưa lưng về phía cô bắt đầu cởi áo tháo đai.

Chỉ là lần này, không biết sao, hay là do đai lưng bị kẹt, quá trình không thuận mấy, hồi lâu, đai lưng hoa văn ngọc mai mới cởi khỏi người y.

Y một tay cầm đai treo lên kệ, lại cúi xuống từ từ cởi lớp y phục ngoài cùng, lúc này, nghe một tiếng cẩn thận gõ cửa rất nhỏ ở gian ngoài truyền vào.

“Có chuyện gì?” Y ngừng tay, quay đầu, lên tiếng.

Đến gõ cửa là Lý Tường Xuân.

“Khởi bẩm điện hạ và Vương phi. Bệ hạ đến, người đang ở bên ngoài.” Lão thái giám nói ngoài cửa.

Đến lúc này cả người y như được thả lỏng mắt thường cũng thấy được, nhanh nhẹn sửa lại y phục, kéo đai lưng buộc lại rất nhanh, lập tức xoay sang cô giải thích với giọng mang vài phần áy náy, “Hẳn là bệ hạ nghe nói đêm nay xảy ra chuyện bất ngờ, chờ không đặng mới đích thân đến. Ta ra xem sao.” Vừa dứt lời, thần sắc đã khôi phục lại vẻ trầm tĩnh nhất quán của y, cất bước ra ngoài, đi vài bước, bỗng dừng lại, lại nhìn cô.

“Khương thị, chắc hẳn nàng đã mệt mỏi, không cần chờ ta, tự nghỉ ngơi đi.”

Bóng y biến mất sau mấy lớp vải màn huân đỏ, cùng với tiếng đóng mở cửa rất nhỏ, bước chân dần xa.

Đúng như lời Thúc Thận Huy, thiếu đế Thúc Tiển vì chuyện bất ngờ phát sinh ở cửa chính phủ Nhiếp Chính Vương đêm nay mà đến. Cậu đang ở trong cung, vừa nghe chuyện, tức giận tại chỗ, tính tình nóng vội nên chẳng kịp chờ đến sáng mai, lập tức xuất cung thẳng đến phủ Nhiếp Chính Vương.

Lý Tường Xuân đi theo Thúc Thận Huy ra ngoài, thấp giọng cáo lỗi không ngừng: “… Lão nô vô năng, thật sự khuyên bệ hạ không được. Nếu lão nô mà còn không đến mời điện hạ, bệ hạ muốn tự vào…”

Cặp mắt Thúc Thận Huy nhìn thẳng, không đáp. Rất nhanh, chuyển đến Chiêu Cách đường nơi thiếu đế đang chờ.

Đây là đường viện bình thường y dùng làm nơi tiếp khách, chưa cho phép, người ngoài không thể vào, nên giờ phút này, dù hai cánh cửa giữa hai cột thông vào bên trong đã mở, Lưu Hướng vẫn không dám đi vào, dẫn người chờ ở hành lang gần đó dưới bậc cấp.

Đêm nay ông đã tra hỏi tên thích khách xong.

Gã lùn đúng thật là tử sĩ, sau khi bị bắt định cắn vỡ thuốc độc giấu trong miệng tự sát, nào trốn qua mắt Lưu Hướng được, bóp cằm lấy thuốc độc, sau đó tự mình ta hỏi, áp dụng cực hình, không ngờ gã lùn đúng là thiên lung địa ách*, không thu hoạch được gì. Cùng lúc đó, người Thiên Môn ti ngầm đi tra hỏi kỹ phường đông đúc của Trường An cũng không hiệu quả. Chưa có ai từng gặp gã lùn này trước đó.

Kết quả cũng không có giá trị nhiều, cộng thêm đêm nay lại là đêm động phòng của Nhiếp Chính Vương và Vương phi, bọn Lưu Hướng Trần Luân không dám đến quấy nhiễu, định mai gặp mặt sẽ bẩm báo. Không ngờ Thiếu đế nhận được tin, triệu ông vào cung, vặn hỏi một phen, lửa giận ngút trời, trực tiếp xuất cung suốt đêm đến đây.

Lưu Hướng nào dám ngăn cản Hoàng đế, đành theo sau, lúc này đang đứng bên ngoài đường, xa xa nhìn thấy Nhiếp Chính Vương một thân lễ phục đi tới, vội nhanh bước đón tiếp.

“Điện hạ! Bệ hạ…”

Thúc Thận Huy không chờ ông nói xong, khoát tay áo, lên bậc thềm, vào Chiêu Cách đường.

Thiếu đế Thúc Tiển đang đi tới đi lui trong sảnh, nôn nóng không thôi, bỗng giậm chân, co cẳng toan bước ra.

Tiểu hầu Trương Bảo trong Vương phủ, đang xoay người rụt cổ nấp một xó cạnh cửa, ngó thấy Thiếu đế trong sảnh toan bước ra cửa như định trực tiếp xông vào tân phòng bên kia, vội vàng nhảy ra, quỳ thụp gối trước ngạch cửa: “Bệ hạ! Bệ hạ! Nhiếp Chính Vương và Vương phi đang động phòng!”

Thiếu đế không hề đề phòng tự dưng thấy cái bóng như con khỉ đột xồ ra ngoài cửa, giật mình kêu lên, nhìn kỹ, phát hỏa, nhấc chân toan đạp tới, sắp đạp tới ngực Trương Bảo thì cuối cùng gượng dừng lại, ngừng đoạn, buông xuống.

Xưa giờ thiếu đế thường ra vào Vương phủ, Trương Bảo cũng thường theo sau hầu, dĩ nhiên biết tính ngài, đêm nay vì nương nhờ ánh sáng của Nhiếp Chính Vương, nếu không, một đá này của Thiếu đế, e đã đạp mình lăn tròn xuống bậc như cái bánh trôi, vội vàng dập đầu, “Gia gia nô tỳ đã đi rồi, bệ hạ chờ chút ạ? Cứ vậy mà qua đó, lỡ… lỡ… e là có chỗ không tiện…”

Sang năm thiếu đế mười bốn tuổi, lớn lên trong cung, dĩ nhiên với mấy chuyện nam nữ cũng không phải ngây thơ không biết, nghe tên Trương Bảo ấp a ấp úng như có ý riêng, nhíu mày, giương mắt nhìn về hướng cửa đường, vừa gặp một bóng người đi vào, sáng mắt lên, lập tức vòng qua Trương Bảo, xông ra, gần như nhào tới, một tay bắt lấy ống tay áo người kia.

“Tam hoàng thúc, ngài tới rồi! Ta lo lắng chết được! Chú không sao chứ?”

Thúc Thận Huy bảo mình không sao, bước vào. Đèn trong đường đốt sáng rực, Thúc Tiển thấy y y phục chỉnh tề, ý cười trên mặt, xem ra đúng là bình thường, mới hoàn toàn thở phào.

“Thật là nguy hiểm quá! Tam hoàng thúc không sao thì tốt rồi!”

Yên tâm lại rồi, cậu lại nghĩ đến lời kể lại tình cảnh lúc đó, dù không tận mặt ở đấy song vẫn còn sợ trong lòng, răng muốn đánh lập cập, oán hận nói: “Không cần hỏi! Ngoài dư đảng của Cao vương Thành vương, còn ai muốn đưa Tam hoàng thúc vào chỗ chết chứ? Xem ra giết người lần trước, còn chưa đủ nhiều!”