Trường Sinh Bất Tử

Quyển 5 - Chương 87: Bất cứ phiền phức gì!




Hàng tỉ người nhìn Tiêu Dao hầu miệng phun máu tươi, có một phen ngoài ý muốn.

Tuy nghe nói miệng lưỡi thế gian độc địa, tích hủy tiêu cốt, cái đó gần như chỉ là một loại truyền thuyết, hiện tại bị nghiệm chứng tại chỗ, thật đúng làm cho tất cả mọi người có một loại hưng phấn nói không nên lời. Dù sao, loại chuyện này không phải bình thường, không; đại đa số mọi người ở đây là cả đời cũng không có gặp được, hôm nay xảy ra, hơn nữa chính là do miệng mình góp vào, ai không hưng phấn chứ.

Lúc này. tiếng "CÚT" vẫn không dứt bên tai.

Hàng tỉ người, đó là tràng diện không lồ cở nào, có thể nói vây quanh mấy trăm vòng đều không hết, cứ như vậy mắn chửi, Tiêu Dao Hầu còn chịu được sao?

Khẽ quơ tay một cái, một thủ hạ nhanh chóng ôm Tiêu Dao Hầu bay mất, bay khỏi đài, Tiêu Dao Hầu một bên thô huyết, một bên âm hàn nhìn về phía Chung Sơn ở xa xa. Chung Sơn lạnh lùng nhìn lại! Không rảnh mà để ý!

-Đi.

Triệu Thiên Sát hiển nhiên cùng chứng kiến tình thế khủng bố lúc này, mang theo thủ hạ nhanh chóng ly khai!

Trong nháy mắt, những con ruồi nhặng này liền đi hết! Đại thế đã định, sao có thể chuyển nghịch lại? Vẫn ly khai sớm một chút thì tốt hơn, tránh phải chịu nhục nhã như Tiêu Dao Hầu.

Lúc này. Thiên Linh Nhi mới cảm giác giống như có hàng tỉ người nhìn mình, trên mặt lập tức Đô lên. Có chút không được tự nhiên.

Chung Sơn thức thời buông tay ra, cầm lấy bàn tay Thiên Linh Nhi, chỉ chỉ bộ tác phàm thư pháp hình trái tim kia!

- Linh Nhi, những người này đều là chứng nhân cho ta và ngươi, bức kia, hàng tỉ lời chúc phúc là ta làm cho ngươi

- Vĩnh cửu kỷ niệm, Vạn Phượng tề minh, là chúc mừng chúng ta, ngày đó quá gấp gáp, hơi có vẻ đơn giản, hôm nay ta muốn nói cho toàn bộ thế nhân. Ngươi là thê tử của Chung Sơn ta.

Chung Sơn nói ra.

-Ân!

Thiên Linh Nhi cảm động gật đầu.

Nhẹ nhàng xòe bàn tay ra. Thiên Linh Nhi cũng đưa tay ra. Giống như lúc thiên địa chứng kiến. Hai người cầm tay nhau.

- Còn nhớ rõ lần trước ta nói ai không? Chung Sơn hỏi.

- Trời xanh làm chứng; từ hôm nay, Chung Sơn cùng Thiên Linh Nhi kết làm phu thê, từ nay về sau sinh tử tương y, bất ly bất khí. (sống chết cùng nhau, không bao giờ xa rời)

Thiên Linh Nhi nhớ lại nói. Hiển nhiên những lời này vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên.

- Trời xanh làm chứng. Chung Sơn cùng Thiên Linh Nhi kết làm phu thê, từ nay về sau sinh tử tương y, bất ly bất khí.

Chung Sơn lại lần nữa nói ra.

- Trời xanh làm chứng, Thiên Linh Nhi cùng Chung Sơn kết làm phu thê, từ nay về sau sinh tử tương y, bất ly bất khí!

Thiên Linh Nhi cũng lại nói ra lần nữa.

Giở khắc này, mặc dù có hàng tỉ người, toàn bộ cũng yên tĩnh trở lại, Phượng Hoàng kêu to cũng đình chi, bốn phía im ắng, chỉ có lời của Chung Sơn và Thiên Linh Nhi quanh quấn tại bốn phương tám hướng.

Hai người dường như tràn ngập thần thánh, cả thiên địa yên tĩnh.

Niết Thanh Thanh ở một bên cảm động che miệng, nước mắt không ngừng chảy xuống, không chỉ Niết Thanh Thanh, nữ nhân đều là phi thường cảm tính, trong hàng tỉ người vây xem, vô số nữ tử lộ ra nước mắt cảm động. Giờ khắc này, được thế nhân làm chứng, tất cả mọi người chứng kiến một khắc thần thánh này.

- Linh Nhi, cùng ta rời khỏi đây! Chung Sơn lại nói lần nữa.

-Ân!

Thiên Linh Nhi không chút do dự.

Chung Sơn thoải mái cười cười, tiếp theo quay đầu nhìn về phía mấy trăm tầng người vây quanh.

- Cảm tạ mọi người chứng kiến, Chung mỗ cũng hướng mọi người tiết lộ ra một sự thật để báo đáp lại!

Chung Sơn nói ra.

Chung Sơn vừa nói, tất cả mọi người lại lần nữa bắt đầu yên tĩnh.

- Chắc hãn chư vị đã nghĩ, tại sao Phượng Hoàng Chí Tôn lại giúp Chung Sơn lớn như

vậy!

Chung Sơn nói xong, tất cả mọi người đều gật đầu.

- Bời vì trường sinh bất tử dược xuất hiện ngày xưa, đã quy về Phượng Hoàng Chí tôn rồi! Cũng có lè bây giờ đã không còn trên thế gian nữa!

Chung Sơn lại nói ra.

Chung Sơn nói xong, bốn phía xôn xao một mảnh.

Trường sinh bất tử dược? Đúng. chỉ có trường sinh bất tử dược. Mới có thể thuyết phục Phượng Hoàng Chí Tôn thi triển Phượng Ngâm Cửu Thiên, mới có thể mời đến vạn con Phượng Hoàng! Đã không côn trên thế gian, đó không phái là nói đà bị ăn sao? Bị Phượng Hoàng Chí Tôn ăn?

Nuối tiếc, tức giận, ào nào, hối hận. vân...vân. các loại câm xúc trong lòng mọi người dâng lên, vậy thì có thể làm sao chứ? Trường sinh bất tử dược, căn bản không phải vật ngươi có thể nắm giữ.

Có người nói Chung Sơn ngốc, có người nói Chung Sơn si tình. Vì một nữ nhân, ngay cả trường sinh bất tử cũng không muốn.

Đồng thời, hầu hết nữ tu sĩ nhìn về phía đạo lữ của mình.

Giả như ngươi có trường sinh bất tử dược, ngươi sẽ vì ta mà buông tha cho trường sinh sao?

Lập tức, chúng đạo lữ nhao nhao thề thốt. Chính mình nếu có trường sinh bất tử dược, nhất định so với Chung Sơn còn si tình hơn. Trên quảng trường; phi thường náo nhiệt. Bất quá. cho dù không thể gặp trường sinh bất tử dược nữa, mọi người cũng hiểu được chuyến đi này không tệ rồi. Từng màn hôm nay đều để lại dư vị thật lâu.

- Lâm Khiếu, mở đường!

Chung Sơn ra lệnh một tiếng.

- Vâng!

Lâm Khiếu đáp một tiếng.

Chung Sơn mang theo Thiên Linh Nhi ngồi trên Thất Thải Phượng hoàng; dẫn theo tất cả Phượng Hoàng, hướng về phía Nam bay đi. Chung gia quân theo sát phía sau. Còn có Niết Thanh Thanh ôm Chu Tước, theo sát phía sau.

Suốt đêm, Chung Sơn mang theo Thiên Linh Nhi bay đi.

Trong vô số ánh mắt u oán. Đã ra khỏi Ly Hỏa Thánh Đô, nhanh chóng rời đi.

Bời vì Chung Sơn biết rõ, đêm dài lắm mộng!

Mới đầu còn có một vài người âm thầm đi theo, nhưng chậm rãi về sau, người đi theo càng ngày càng ít.

Ra khỏi Ly Hỏa Thánh Đô, vạn con Phượng Hoàng cũng nhao nhao tán đi. Mà ngay cả Thất Thải Phượng hoàng Chung Sơn đang cưỡi, cũng tự biết sứ mạng hoàn thành, cáo biệt, bay mất.

chỉ còn lại Chung gia quân và Niết Thanh Thanh.

Đại quân tiếp tục xuất phát, mãi cho đến mười ngày sau. Xác định không có bất kỳ ai theo dõi, mới nghĩ ngơi tại một sơn cốc.

Thiên Linh Nhi tiếp nhận Chu Tước. Chung Sơn nhìn về phía Niết Thanh. Thanh

Chung Sơn lại lần nữa cúi đầu với Niết Thanh Thanh, Thiên Linh Nhi phu xướng phụ tùy, cũng đồng thời cúi đầu.

- Trong khoảng thời gian này, đa tạ Thanh công chúa! Chung Sơn nói ra.

- Không có gì, ta cũng không thể nhìn Linh Nhi một mực không vui! Tiễn quân vạn dặm, cuối cùng cũng từ biệt! Ta cũng phải cáo từ.

Niết Thanh Thanh lắc đầu cười nói.

-Tỷ tỷ...

Linh Nhi có chút lưu luyến nói.

- Đi theo Chung Sơn, không phải càng vui vẻ hơn sao? Về sau hảo hảo tu luyện, nghe lời Chung Sơn.

Niết Thanh vừa cười vừa nói.

- Thanh công chúa, từ cứu Linh Nhi đến trong khoáng thời gian này tương trợ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, về sau như có bất cứ phiền phức ơif, cứ tiến về Thiên Lang đảo, ngươi nhất định có thể tìm được ta và Linh Nhi. Bất cứ phiền phức gi, ta Chung Sơn đều sè vì ngươi làm chủ!

Chung Sơn trịnh trong hứa hẹn.

Bất cứ phiền phức ai? Khẩu khí thật lớn!

Niết Thanh Thanh nhìn xem Chung Sơn, thoáng buồn cười. Chính mình chính là công chúa Đại Ly thiên triều, làm sao có thế có phiền toái?

- Ta đã biết, về sau ngươi phải đối tốt với Linh Nhi! Niết Thanh Thanh nói.

-Ân.

Chung Sơn gật gật đầu.

Mà lúc này, Niết Thanh Thanh chợt thấy cách đó không xa Chích Hỏa lang tướng bên cạnh Thanh Hồng.

- Thanh nhi, chúc mừng ngươi tìm được bờ vai tốt! Niết Thanh Thanh nói.

- Thanh công chúa, ta sẽ nhớ tới ngươi, về sau nếu có dịp, ta sẽ trở lại gặp ngươi. Thanh Hồng nói.

- Ân! Chư vị bảo trọng!

Niết Thanh Thanh có chút không nỡ nói. Tiếp đó quay đầu bay mất.

Niết Thanh bay rất nhanh, bởi vì nàng sợ chính mình sè không nỡ đi, nhìn Chung Sơn mang theo Thiên Linh Nhi đã đi xa, tuy tràn đầy chúc phúc, chẳng biết tại sao, trong lông có loại cám giác chua chua, dường như hâm mộ, lại dường như không phải. Dù sao cũng phi thường không muốn. Dường như không muốn Thiên Linh Nhi rời đi, lại dường như còn có cái gì khác.

Bởi vậy. Niết Thanh Thanh bay cực nhanh, đảo mắt đã biến mất không thấy.

Nhìn phương hướng Niết Thanh Thanh biến mất, Chung Sơn hít một hơi thật dài, nhìn về phía Thiên Linh Nhi nói:

- Linh Nhi. Các ngươi về đại doanh trước, một hồi ta sẽ tới!

- Có chuyện gì sao?

Thiên Linh Nhi nghi hoặc nói.

-Ân!

Chung Sơn nói ra.

Thiên Linh Nhi phi thường nhu thuận gật đầu, theo Thanh Hồng, Chích Hỏa rời đi.

Chỉ một hồi công phu, từ dưới chân một ngọn núi không xa, một thân ảnh bay tới. Thi tiên sinh!

Lúc Thi tiên sinh mới đến bên cạnh Chung Sơn, trước mặt Chung Sơn cũng bồng nhiên có thêm bốn thân ảnh!

Huyền Nguyên, Vũ Cửu Thiên, Niết Phàm Trần, côn có lão thái giám kia.

- Đa tạ Phượng Hoàng Chí tôn! Chung Sơn từ đáy lòng nói.

- Hãy bớt sàm ngôn đi, Minh Nguyên đan đâu? Vũ Cửu Thiên phi thường không khách khí nói.

Chung Sơn đánh mắt cho Thi tiên sinh, Thi tiên sinh lấy ra "Trường sinh bất tử dược" kia. Niết Phàm Trần một mực lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Thi tiên sinh, trong mắt có một cỗ ý tứ mạc danh. (ý tứ khó hiếu)

Chung Sơn đưa ra Minh Nguyên đan, Vũ Cửu Thiên lập tức đoạt vào tay, sau một khắc đột nhiên biến mất trước mặt mọi người. Chung Sơn biết rõ, nàng phải đi tìm Linh Nhi roi. T

- Bái kiến Đại Ly thánh thượng! Chung Sơn nói ra.

- Như thế nào? Ngươi muốn cứ như vậy mang công chúa của ta đi? Niết Phàm Trần nặng nề nói.

- Linh Nhi là thê tử của ta. Mang thê tử đi. Là trách nhiệm của ta, mong rằng Đại Ly thánh Thượng hiểu cho!

Chung Sơn cười nói.

Chung Sơn biết rõ, Niết Phàm Trần đến, khẳng định có sự tình khác.

- Lời ngươi nói, cùng không thực hiện, ngày xưa nói đem trường sinh bất tử dược giao cho ta, vì sao lại đưa cho người khác?

Niết Phàm Trần hôi.

- Phượng Hoàng Chí Tôn xem như người khác sao? Ha ha. Đại Lỵ thánh thượng, có gì yêu cầu thỉnh nói thẳng đi! Chung Sơn căn nhắc lợi hại, nhất định cho ngươi một câu trà lời thuyết phục.

Chung Sơn cười nói.

Nghe được Chung Sơn nói vậy, Niết Phàm Trần không biết nên tức giận, hay là nên vui cười. Câu trả lời thuyết phục? Cái này không phải cũng như không nói sao?

Nhìn Thi tiên sinh, Niết Phàm Trần nói:

- Ta muốn phù văn ngày ấy!

- Phù văn?

Chung Sơn nhìn về phía Thi tiên sinh.

- Bệ hạ, tại hạ vừa vặn còn có một tiên phù dư thừa. Thi tiên sinh nói ra.

Thi tiên sinh vừa nói, Chung Sơn lập tức hiểu ý rồi. Ý của Thi tiên sinh, cái đồ chơi kia chính mình còn nhiều mà. Có cũng được mà không có cũng không sao!

Niết Phàm Trần trong mắt sáng ngời, nhưng thần sắc không đổi đồng thời đường như nghĩ đến cái ai, sắc mặt dần dần trầm xuống.

- Đại Ly thánh thượng, Chung Sơn lúc tuổi còn trẻ là một thương nhân. Bình sinh đà làm vô số mua bán, ta muốn dùng cái phù văn này, hướng ngài đối lấy một đồ vật có cũng được mà không có cũng không sao

Chung Sơn nói ra.

Nói điều kiện? Niết Phàm Trần quái dị nhìn về phía Chung Sơn. Gia hỏa mà ta duỗi ngón tay có thể bóp chết, lại dám cùng ta nói điều kiện?

Huyền Nguyên lại tràn đầy cố quái trong mắt, tiểu tử này thật sự không biết sống chết!

- Nga? Nói xem!

Niết Phàm Trần cũng không phẫn nộ.

- Ngày xưa Đại Hồng thiên triều có mười một miếng Bất Hủ Phong Bi, ở trong tay Đại Lỵ thánh thượng, ta nghĩ Đại Ly thánh thượng có cũng được mà không có cũng không sao, Chung Sơn muốn cái đó!

Chung Sơn cũng rất trực tiếp nói.

Bất Hủ Phong Bi?

Niết Phàm Trần và Huyền Nguyên cơ hồ đồng thời co rụt đồng tử lại.

- Có khí phách, tốt!

Niết Phàm Trần bỗng nhiên khó hiểu nói.

Có khí phách? Chung Sơn không rõ Bất Hũ Phong Bi còn có chỗ ai quỷ dị, bất quá Niết Phàm Trần đà đáp ứng, Chung Sơn tự nhiên không muốn dây dưa nhiều. Lập tức nhìn về phía Thi tiên sinh.