Trường Sinh Bất Tử

Quyển 7 - Chương 61: Hồng Nho Thánh nhân!




Ads - Tam Sắc Thần Quang? Ngươi là nhất mạch của Hồng Nho Thánh nhân ở đại thế giới?

Vương Khô trầm giọng nói.

Đại trận triệt hồi, hắc động trên không trung cũng dần dần biến mất, tất cả Phượng Hoàng cũng thấy rõ cảnh tượng ngoài cung Phượng Hoàng.

Mười con Phượng Hoàng Vương xụi lơ trên mặt đất,, Liệt Thiên Thái tử chắp tay nhìn trời, hai mắt âm hàn, Tam Túc Kim Ô cùng Khổng Thượng đứng ở hai bên Liệt Thiên Thái tử!

Vạn Phượng trợn mắt nhìn phía dưới!

Liệt Thiên Thái tử nhìn Phượng Hoàng đầy trời, nhìn Chung Sơn một chút, cuối cùng nhìn về phía Vương Khô!

- Hồng Nho Thánh nhân? Ngươi không ngờ biết Hồng Nho Thánh nhân?

Liệt Thiên Thái tử nhìn về phía Vương Khô, mang theo một tia ngờ vực.

- Ngươi là đệ tử gia tộc họ Khổng, hay là bảy mươi hai đệ tử truyền thừa của Hồng Nho Thánh nhân?

Vương Khô hỏi lần nữa.

Trong mắt Liệt Thiên Thái tử trở nên lạnh lẻo, nhìn về phía Vương Khô, nói:

- Ngươi biết quá nhiều!

Nói xong, phía sau lưng Liệt Thiên Thái tử, bỗng nhiên toát ra một cái ảo ảnh Khổng Tước khổng lồ, ảo ảnh cao ngất tận trời, trong lúc thoáng qua, thiên địa phong vân biến sắc, bốn phía thiên địa đột nhiên biến thành màu lam, một cổ sát ý bén nhọn ép thẳng về Vương Khô.

Đúng lúc này, trên bầu trời, đột nhiên một con Khổng Tước khổng lồ tung móng vuốt xuống, mà móng vuốt không ngờ đi theo một cái quỹ tích quỷ dị, ép thẳng về Vương Khô. Móng vuốt không có phá không, nhưng là, Chung Sơn đứng ở cách đó không xa lại cảm giác được tóc gáy toàn thân dựng lên, một cổ sát ý cực kỳ bén nhọn lao xuống.

Ca ca ca!

Thân thể Vương Khô phát sinh mấy tiếng vang quái dị.

Ngai vàng đồng thau trước mặt đột nhiên đại phóng sát khí, không gian bốn phía đột nhiên đông lại tạo nên đại lượng tuyết bay, ngai vàng đồng thau bỗng nhiên trở nên to lớn.

Oanh!

Ngai vàng đồng thau cùng trảo của Khổng Tước khổng lồ lại một lần va chạm cường đại. Dưới va chạm, trảo của Khổng Tước ầm ầm giải tán, mà ngai vàng đồng thau không ngờ nguy nga bất động. Bốn phía xuất hiện một cái hắc động khổng lồ chừng ngàn trượng, một đám Phượng Hoàng nhanh chóng lui về phía sau.

Hắc động chậm rãi biến mất, nhưng một màn mới rồi lại làm cho mọi người hơi bị cả kinh.

Ngai vàng đồng thau chắc chắn như vậy? Nhìn thấy một màn này, không chỉ có Liệt Thiên Thái tử, ngay cả Chung Sơn con ngươi cũng là co rụt lại.

- Đây là Tiên khí gì?

Liệt Thiên Thái tử cau mày kinh ngạc nói.

Liệt Thiên Thái tử không tin, Pháp bảo cửu phẩm ở thiên hạ này không thể nào mạnh hơn trảo Khổng Tước màu lam mới vừa rồi, đây không phải là pháp thuật, mà là một loại ngọc phù, là ngọc phù mình mang theo xuống từ đại thế giới, mặc dù chỉ có hiệu quả một lần, nhưng tuyệt đối có lực đạo của Huyền Tiên đánh ra, mà với lực đạo cường thế như vậy, không ngờ không có chút hiệu quả nào đối với ngai vàng đồng thau ở trước mặt, ngay cả lung lay một cái cũng không có, điều này sao có thể?

- Đây là ngai vàng của bản tôn!

Vương Khô cười lạnh nói.

Bổn tôn? Con ngươi Liệt Thiên Thái tử co rụt lại, trong mắt càng phát ra âm lãnh.

- Vương Khô, trẫm ban thưởng cho ngươi một thanh bảo kiếm cửu phẩm, trợ uy giúp ngươi!

Chung Sơn bỗng nhiên mở miệng nói.

Lật tay, Chung Sơn Chung Sơn chuôi kiếm mẻ của Lục Quy Thiên, ném cho Vương Khô.

Ca!

Vương Khô lấy tay tiếp được, chậm rãi ngồi xuống ngai vàng đồng thau, cư cao lâm hạ nhìn về phía dưới.

- Thánh kiếm của Thánh thượng?

Con ngươi Liệt Thiên Thái tử co rụt lại, trong mắt hiện lên một cổ kinh hãi.

Bỗng nhiên, Liệt Thiên Thái tử nhìn về phía Chung Sơn, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, mà Chung Sơn cũng là lộ ra một tia cười lạnh.

- Là các ngươi, các ngươi giết Ô Hoàn? Lại giết Lục Quy Thiên?

Trong lòng Liệt Thiên Thái tử cả kinh nói.

- Thái Tuế Thiên triều sẽ giống như Đại Ly, trở thành lịch sử!

Chung Sơn cười lạnh nói. Bất quá, trong lòng Chung Sơn thì cẩn thận đề phòng.

Bởi vì Hồng Loan Phấn Liên ở mi tâm Chung Sơn, giờ phút này đang phát sinh biến hóa quỷ dị, một hồi biến xanh, một hồi khôi phục màu hồng, màu lam là đại hung, đại hung? Trong lòng Chung Sơn thầm đổ mồ hôi! Nhưng vẻ mặt lại không động.

Trong mắt Liệt Thiên Thái tử âm tình bất định, nhìn Chung Sơn một chút, nhìn Vương Khô một chút, cuối cùng ánh mắt phức tạp nhìn chuôi thánh kiếm.

- Chúng ta đi!

Liệt Thiên Thái tử lạnh giọng hạ lệnh.

- Chủ thượng, đi? Chúng ta...!

Khổng Thượng cau mày kêu lên.

- Đi!

Liệt Thiên Thái tử lạnh lẻo nói.

- Để cho bọn họ đi!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Vâng!

Vương Khô gật đầu.

Cuối cùng Liệt Thiên Thái tử liếc mắt nhìn Chung Sơn một cái thật sâu, mang theo Tam Túc Kim Ô cùng Khổng Thượng thoáng một cái biến mất ở trước mặt Chung Sơn, lần đầu tiên, lần đầu tiên Liệt Thiên Thái tử không chiếm thượng phong, Chung Sơn?

Liệt Thiên Thái tử rời đi, Chung Sơn thở phào, đồng thời trong lòng tràn đầy một cổ sướng khoái.

- Ha ha ha ha!

Chung Sơn cười to một trận, cười cười, trong tươi cười nhiều ra một phần khổ sở. Không phải là cười vì Liệt Thiên Thái tử rút lui, mà là cười vì chênh lệch giữa mình cùng Liệt Thiên Thái tử càng ngày càng nhỏ, lần đầu tiên gặp mặt chỉ có thể chờ chết, lần thứ hai, hắn có thể giết mình bất cứ lúc nào, lần thứ ba này, hắn muốn giết chính mình, lại bị chính mình ép rút đi! Hừ, lần thứ tư, đợi đến lần thứ tư, Chung Sơn ta nhất định sẽ kéo ngắn chênh lệch giữa ta và ngươi nữa, một ngày nào đó, ta muốn cho ngươi chịu hàng vạn hàng nghìn cực hình, để an ủi Quỳ Nhi trên trời có linh thiêng.

Sau khi chua sót cười to, vẻ mặt Chung Sơn biến thành kiên định hơn.

- Hô!

Vương Khô cũng khe khẽ thở dài, chậm rãi thu hồi ngai vàng đồng thau.

- Bệ hạ, mới vừa rồi nguy hiểm thật!

Vương Khô thở dài nói.

- Mới vừa rồi nghe thanh âm, xương cốt trong cơ thể ngươi, có phải xương cốt bị phá nữa hay không, thụ thương nặng hơn?

Chung Sơn lo lắng nói.

- Ừm, thần phải điều tức một hồi!

Vương Khô nói.

- Ừm!

Chung Sơn gật đầu.

Tiếp theo, chỉ thấy Vương Khô lật tay lấy ra một cái cung điện cao chót vót, để xuống phụ cận Phượng Hoàng cung, sau đó một mình đi vào bên trong.

Mà giờ khắc này, bầy phượng tự nhiên đã sớm bay xuống, bay đến chỗ của Thập Đại Phượng Hoàng Vương.

- Các ngươi không có sao chứ?

Vũ Lạc đi tới hỏi.

- Trúng thuốc mê của tên khốn Khổng Thượng kia, không giải được!

Hỏa Phượng thở dài nói.

- Đây là thuốc mê gì?

Vũ Lạc hỏi.

- Không biết! Cho tới bây giờ chưa từng gặp qua! Dược hiệu quá mãnh liệt.

Băng Phượng thở dài nói.

Vũ Lạc gấp gáp một trận.

- Thuốc mê? Để cho ta tới thử một chút!

Chung Sơn nói.

Chung Sơn nói xong, Vũ Lạc lập tức tránh ra.

Thuốc mê? Chung Sơn chính là tổ tông của thuốc mê.

Cũng không quản là thuốc mê gì, sương mù Hồng Loan rót vào trong cơ thể Hỏa Phượng, kéo thuốc mê trong cơ thể Hỏa Phượng ra, vừa rút ra, lấy tinh hoa ra, bị sương mù Hồng Loan hấp thu, bã tự nhiên tản đi.

Bã phát ra một cổ mùi hôi thối, chúng Phượng Hoàng cau mày một trận.

- Tốt lắm, ai? Ta tốt lắm!

Hỏa Phượng lập tức có thể động, nhanh chóng hóa thành nhân hình đứng dậy hưng phấn nói.

Nhìn thấy hiệu quả, trong mắt chúng phượng vui mừng một trận. Chung Sơn lấy cho mỗi Phượng Hoàng một viên giải thuốc mê từ hồ lô.

Rất nhanh, chúng Phượng Hoàng đã khôi phục.

Ba ngày sau! Vương Khô mới chậm rãi khôi phục, đi ra khỏi đại điện cao chót vót kia.

Ba ngày nay, lấy năng lực của Chung Sơn, cộng thêm Phượng Hoàng Tộc lệnh, lại cứu chúng Phượng Hoàng Vương, đã hoàn toàn lấy được tín nhiệm của chúng phượng, dĩ nhiên còn có số ít Phượng Hoàng bài xích, nhưng số ít này cũng không tổn thất là bao.

Vương Khô đi ra khỏi đại điện, vừa lúc thấy vô số Phượng Hoàng chuyển rất nhiều thứ ở Phượng Hoàng Đảo.

- Bệ hạ, đây là?

Vương Khô nghi ngờ nói.

- Chư phượng đồng ý, đem Phượng Hoàng Đảo dời đến Đại Tranh Đế triều!

Chung Sơn cười nói.

- Ách!

Vương Khô hơi hơi ngạc nhiên, tiếp theo thành khẩn nói:

- Vương Khô bội phục!

Vương Khô có thể không bội phục sao? Ba ngày, chỉ có ba ngày, chỉ bằng ba tấc lưỡi thuyết phục Phượng Hoàng nhất tộc, đây là chuyện bất khả tư nghị cỡ nào a, Vương Khô biết, chúng tộc trong thiên hạ này, kiêu ngạo nhất không phải là Long Tộc cũng không phải là Lang tộc, lại càng không là Hổ tộc, mà là Phượng Hoàng, Phượng Hoàng bất luận ở nơi đâu, cũng là chủng tộc kiêu ngạo nhất, một cái chủng tộc kiêu ngạo như vậy, cư nhiên bị bệ hạ dùng ba ngày để thuyết phục, đây là chuyện bất khả tư nghị cỡ nào a.

- Bọn họ chẳng qua là dời đến chỗ ở tốt mà thôi!

Chung Sơn cười nói.

Dời đến chỗ ở tốt? Đến miệng ngươi, ngươi còn có thể nói ra? Vương Khô ngượng ngùng không hề nhiều lời về chuyện này nữa.

- Bệ hạ, Liệt Thiên Thái tử này rất mạnh, tương đối mạnh, ta có cảm giác hắn căn bản không có hết sức!

Vương Khô trầm giọng nói.

- Ừm, ta biết!

Chung Sơn gật đầu.

- Vậy mới vừa rồi hắn vì sao phải rút đi gấp như vậy? Ta nghĩ coi như ta hù dọa hắn, hắn cũng nên dò xét một phen a! Nếu là dò xét, ta liền không kiên trì được bao lâu!

Vương Khô thở dài nói.

- Ngươi hù dọa hắn? Thực lực của ngươi cũng không yếu a!

Chung Sơn cười nói. Ngai vàng đồng thau, Chung Sơn chính là nhìn thấu chỗ lợi hại kia, Liệt Thiên Thái tử một lần dò xét, ngai vàng đồng thau không ngờ vẫn không nhúc nhích, xem ra trước kia Vương Khô cũng là nhân vật lợi hại.

- Bệ hạ tha lỗi, thần...!

Vương Khô trầm mặc một hồi, nói.

- Không cần giải thích, ta chỉ cần biết rằng Vương Khô ngươi là quân đoàn trưởng thứ chín của Đại Tranh Đế triều ta, như vậy đủ rồi!

Chung Sơn lắc lắc đầu nói.

- Tạ ơn bệ hạ!

Vương Khô thầm hô khẩu khí nói.

Căn cứ theo tuyên thệ trước kia, Vương Khô là không thể nói láo Chung Sơn, bất quá dù sao bí mật của mình quá nhiều, Vương Khô bất đắc dĩ, cũng may Chung Sơn sáng suốt, trong lòng Vương Khô khe khẽ cảm động.

- Ngươi mới vừa nói Liệt Thiên Thái tử tại sao lại rút đi? Đó là bởi vì ngươi!

Chung Sơn cười nói.

- Nga?

- Hắn thử dò xét, nếu là ngươi không có gì cũng là thôi, nếu là ngươi thật có thể đủ uy hiếp được hắn, như vậy một lần dò xét khẳng định đổi lấy thời gian dài dây dưa cùng ngươi, hắn không dám ở chỗ này thời gian quá dài, hắn phải đi về, Lục Quy Thiên đã chết, hắn phải chỉnh đốn Thái Tuế Thiên triều!

Chung Sơn trầm giọng nói.

- Khó trách...!

Vương Khô gật đầu.

- Ngươi mới vừa nói Hồng Nho Thánh nhân là chuyện gì xảy ra?

Chung Sơn cau mày nói.

- Cái này phải nói từ nhất tộc của đại thế giới!

Vương Khô nói.

- Nga?

- Khổng Tước nhất tộc, đây là nhất tộc có thực lực cực kỳ cường hãn ở trong chủng tộc yêu thú, nội tình cũng là vô cùng hùng hậu, thực lực cũng không chia trên dưới cùng rất nhiều đại tộc như Phượng Hoàng Tộc, Long Tộc, Vu tộc,... ở đại thế giới, nổi danh nhất chính là Thất Sắc Thần Quang, mỗi khi tăng một màu, uy lực tăng lên gấp bội, mới vừa rồi Liệt Thiên Thái tử chỉ có thể thi triển Tam Sắc Thần Quang mà thôi!

Vương Khô giải thích.

- Tam Sắc Thần Quang? Thất Sắc Thần Quang? Ngũ Sắc Thần Quang?

Chung Sơn cau mày suy tư.

- Ngũ Sắc Thần Quang là cực hạn của Khổng Tước nhất tộc, là do Ngũ Sắc Thần Vũ từ trong chính vũ mao của bọn hắn luyện ra, được xưng là có thể quét vạn vật, mà Thất Sắc Thần Quang cực kỳ hiếm thấy, chỉ có mấy người trong Khổng Tước nhất tộc mới có thể thi triển, hơn nữa dị thường quỷ dị, căn bản không biết có bao nhiêu năng lực, nghe đồn trừ Thánh nhân, những người thấy Thất Sắc Thần Quang đều chết hết!

Vương Khô thở dài nói.

- Nga?

- Một Khổng Tước đại tộc như thế, đã đủ cường hãn, nhưng là, trên cơ sở cường hãn này, Khổng Tước nhất tộc lại xuất hiện một Thánh nhân, hiệu là Hồng Nho Thánh nhân, thế gian xưng là Khổng Tử! Đại tộc cường thế càng cường thịnh hơn!

Vương Khô thở dài nói.