Trường Sinh Giới

Chương 333: Trường An đỉnh phong đại chiến




Trận quyết chiến tại cố đô ngàn năm Trường An là cuộc chiến của đỉnh phong trong thế hệ trẻ tuổi!

Tu Chân Giới Lục Kiệt, là những kẻ đang nhòm ngó vị trí đỉnh cao Phong vương ở nhân gian , trong cùng thế hệ vốn khó có đối thủ. Nhưng hôm nay tụ chung một chỗ để đại chiến với Tiêu Thần.

Tin tức truyền khắp thiên hạ, trên từ vương công quý tộc, dưới đến dân thường tiểu thương đều muốn xem trận chiến này. Tứ phương ùn đến làm thành Trường An đã chật kín người, tất cả mọi người đều ngửa đầu ngắm nhìn. Mà những cường giả có thực lực cường đại đã sớm bay lên ở phía chân trời, bóng người đông đảo đang từ Viễn Không nhìn chăm chú vào khoảng không trung phía trên thành Trường An .

Lục Kiệt là ai? Mấy tháng qua danh chấn Cửu Châu, đã sớm là những nhân vật làm mưa làm gió trong thiên hạ. Còn Tiêu Thần thì càng khác đời, hắn dám nhằm hướng Bán Tổ hạ đao. Một trận chiến này đều đặc biệt hấp dẫn làm cho người ta chú ý, bất kể thắng bại như thế nào thì đều chắc chắn sẽ gây ra một trận sóng to nổi lên cuồn cuộn.

Mặt trời chiều ngả về tây, màn đêm buông xuống, đại chiến hết sức căng thẳng.

Lục Kiệt ngạo mạn hơn người nên đều không có ý định vừa bắt đầu đã quần chiến Tiêu Thần. Đặc biệt mấy người chưa từng giao đấu cùng Tiêu Thần thì đều muốn độc chiến mà giành phần thắng.

Tiếng chuông du dương, Hoàng Thiên thần chung bất diệt trông thật chói mắt. Nó óng ánh gần như trong suốt, hoàng kim thần quang chiếu thẳng lên trời cao làmkhông trung trên đỉnh đầu Diệp Thiên không ngừng rung động.

"Boong..."

Tiếng chuông đột nhiên kịch chấn, như là có thiên thần đang rống lên trong trái tim chúng sanh , làm cho linh hồn người ta run sợ. Diệp Thiên một bước vượt trăm trượng, hoàng kim thần chung trên đỉnh đầu vọt tới. Từ xa nhìn lại chỉ thấy một chùm ánh sáng rực rỡ vàng chói cắt qua không trung, như ngôi sao chổi đang đâm xuống đất với khí thế không thể đương đầu.

Bầu trời cố đô Trường An lay động dữ dội!

"Đại đức đại uy, Hoàng Thiên bất diệt." Diệp Thiên cả người đều bị gắn vào bên trong Hoàng Thiên thần chung, âm thanh lạnh như băng phát ra giống như là đến từ chín tầng Địa Ngục lạnh lẽo vậy.

Người cùng chuông hợp nhất, sóng âm xé rách không gian, làm nát bấy tất cả những vật hữu hình mà bắn thẳng về phía Tiêu Thần như muốn chôn vùi hắn trong tiếng chuông dao động kinh khủng kia.

Tiêu Thần đứng trong không trung, hắn mở miệng phát ra Thiên Âm chữ "Ông" . Nó đục một lỗ trong làn sóng âm tử vong rồi một đoạn Thái Cổ thần văn cực lớn, giống như là đúc từ kim loại mà thành hiện lên trên bầu trời. Rồi sau đó hung hăng đánh lên trên thân hoàng kim chung.

"Boong..."

Tiếng chuông đinh tai nhức óc, giống như sấm sét từ chín tầng trời, nó điên cuồng giáng xuống làm khắp thành Trường An lay động , tiếng sấm mênh mông cuồn cuộn thập phương.

Chữ "Ông" trong Bản Nguyên Thiên Âm không ngờ lại hiển linh ra sau một tiếng hét lớn của Tiêu Thần đã đánh bay Hoàng Kim Thần Chung. Hoàng Kim Thần Chung xé rách không gian bay đi ra xa mấy trăm trượng. Có thể thấy rõ ràng trên thân chuông bị khắc một cái ấn ký thật sâu, đó là Thái Cổ thần văn "Ông" .

Cả thành Trường An sôi trào. Có thể thấy một kích như thế, thì chuyến đi này cũng không tệ. Thiên Âm rung động, chỉ một chữ mà giống như một đoàn quân ngàn vạn người, thủ đoạn của Tiêu Thần như thế, có thể nói đã làm kinh sợ thiên hạ.

Tiếng chuông du dương, Diệp Thiên xuất hiện trên không trung, Hoàng Thiên thần chung chậm rãi xoay tròn, uy áp mênh mông hào hùng cuồn cuộn ra. Kim quang rực rỡ ngút trời, ấn ký cổ đại trên thân chuông bị lực lượng cường đại xóa đi .

Cách đó không xa Tiêu Thần âm thầm gật đầu, quả chuông này quả thật bất phàm. Không ngờ lại chặn được Bản Nguyên Thiên Âm.

Thân chuông màu vàng của Hoàng Thiên thần chung bất diệt giờ đã hoàn toàn trong suốt, có thể thấy rõ ràng Diệp Thiên ở bên trong đang chậm rãi múa hai tay. Cùng với động tác của hắn, thần chung kịch chấn, tiếp theo trong đôi mắt hắn bắn ra hai đạo kim quang mãnh liệt. Tiếng chuông rung động thiên địa, Hoàng Thiên thần chung cùng Diệp Thiên hợp nhất, thân chuông không ngờ đang từ từ hòa tan rồi hợp lại cùng hắn.

Quả chuông trong suốt gần như biến mất, chỉ có kim quang mãnh liệt bao phủ chung quanh Diệp Thiên, khiến cho ngay cả mái tóc dài của hắn chuyển thành một mặt trời vàng chói rực rỡ.

"Ôm chuông mà sinh, trời sanh chiến thể, cửu tử bất diệt, thiên hạ vô địch."

Diệp Thiên lại một lần nữa xông tới. Vào giờ khắc này hắn vứt bỏ mọi tu chân pháp bảo khác, hợp nhất cùng Hoàng Thiên thần chung bất diệt rồi bày ra chiến kỹ mà chỉ có Luyện Khí Sĩ mới hiểu được .

Hào quang vàng rực chiếu trên bầu trời một mảnh rực rỡ chói mắt, thần quang sáng lạn hoàn toàn bao phủ nơi đó

.

Diệp Thiên đánh xuyên qua hư không, trực tiếp xuất hiện ở trước mặt Tiêu Thần, đùi phải lấy khí thế quét ngang vạn quân nhằm hướng lưng Tiêu Thần phóng tới. Đồng thời, hai tay huy động, chưởng đao bổ về phía cổ họng Tiêu Thần.

Tiêu Thần lúc đứng im như núi, khi động hệt gió lốc, bóng dáng tựa như ảo mộng. Chỉ thấy trên bầu trời lưu lại những đạo tàn ảnh mà tránh né vài cú liên hoàn này. Hắn vung Thượng Thương Chi Thủ lên mà hung hăng bổ ra phía ngoài.

Diệp Thiên nhếch mép cười gằn. Cho dù hai lần trước đã đại bại nhưng hắn vẫn sục sôi ý chí chiến đấu. Không né không tránh, chưởng đao của hắn vẫn hướng phía trước kiên định đối chọi với Thượng Thương Chi Thủ.

"Boong..."

Hai tướng giao đấu đã phát ra âm thanh chấn động trời mây. Thần quang hoàng kim quanh thân Diệp Thiên vô cùng mãnh liệt , cả người phảng phất như chính là Hoàng kim thần chung kia.

Ôm chuông mà sinh, quả thật lai lịch Bất Phàm! Đây là suy nghĩ của những ai biết rất rõ lai lịch của nó.

"Ta là bất tử!" Diệp Thiên hét lớn, hắn muốn đánh bay Tiêu Thần. Mái tóc hoàng kim trên đầu tung bay cuồng loạn, từ trongđôi mắt bắn ra hai đạo kim quang mãnh liệt hướng về hai mắt Tiêu Thần đâm tới.

"Ta có thể giết ngươi một lần, là có thể giết ngươi mười lần trăm lần ngàn lần!" Tiêu Thần đồng dạng tóc đen bay loạn, đôi mắt phóng điện mà bắn ra hai đạo kim quang đối lại. Bốn đạo tia sáng toàn bộ biến mất.

Tiêu Thần hét lớn một tiếng, cả người tựa như quả Thái Cổ ma sơn, đôi tay với uy lực thiên địa xuất ra đánh tới. Song chưởng đè nặng lên song chưởng của Diệp Thiên, đập cho nó rơi xuống mặt đất, khí thế như cầu vồng đang mọc, hùng dũng không thể đỡ!

Diệp Thiên trong lòng run lên, khí thế cuối cùng yếu đi một bậc. Hắn liền bay xéo đi muốn tránh né mũi nhọn để rồi sau đó lại đánh tiếp.

Nhưng mà, Tiêu Thần uy áp đã bao trùm thành Trường An, khí thế tăng lên đến cảnh giới đỉnh phong nên căn bản không để cho hắn cơ hội. Bát Tướng cực nhanh, vô ảnh vô hình mà lại không gì cản nổi đã đánh Diệp Thiên phải bay đi. Thượng Thương Chi Thủ cứ thế đánh ra, liên tục mười hai chưởng điên cuồng nện xuống.

Khắp bầu trời đều rung động, mọi sinh linh trong thành Trường An đều run rẩy!

Diệp Thiên bị buộc tiếp nhận hơn mười chưởng, tiếng chuông vang trời, hoàng kim thần quang bốc lên trời cao nhưng thân thể của hắn đã liên tục chấn động. Cuối cùng một tiếng chuông vang lên, hoàng kim hào quang chiếu bầu trời đêm sáng như ban ngày, quả chuông trong suốt lại hiện ra.

Hoàng Thiên thần chung bất diệt bị Tiêu Thần liên tục đánh vào, lập tức không thể hợp nhất cùng Diệp Thiên.

Tiêu Thần chiến ý nâng cao, khí thế như cầu vồng, chiến huyết giống như giống như sôi trào. Cứ một bước trăm trượng, áp chế Diệp Thiên mà đánh tới.

Bầu trời đêm rung động, Diệp Thiên bị Tiêu Thần điên cuồng đánh bay về phía chân trời. Tiêu Thần như sấm chớp cuồng phong từng bước đuổi theo, Diệp Thiên căn bản không cách nào thoát khỏi.

"Choang "

Bị Thượng Thương Chi Thủ liên tục oanh kích hơn mười kích, Hoàng Thiên thần chung bất diệt bị đánh xuyên qua , một lỗ hổng lớn hình nắm đấm hiện lên trên thân chuông. Kết quả là đáng sợ, Hoàng Thiên thần chung không tiếp tục chịu nổi công kích điên cuồng của Tiêu Thần, trong chốc lát liền vỡ tan, từng mảnh chuông màu vàng bay ra tứ phương.

Tiêu Thần nện tiếp một quyền, thân thể Diệp Thiên chia năm xẻ bẩy.

Thành Trường An sôi trào!

Đại chiến kịch liệt làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào. Vừa mới bắt đầu, liền đã làm cho cảm xúc của người ta trào dâng mênh mông như thế. Toàn bộ người đang xem cuộc chiến bắt đầu hò hét.

Tiêu Thần cũng không ngừng lại, Bát Tướng Thế Giới hiện lên để giam cầm vùng không gian này, vây kín thân thể đang bị chia năm xẻ bẩy kia vào bên trong.

Giọng nói lạnh lẽo vang vọng bầu trời: "Ngươi không phải cửu tử tái sinh sao. Càng sống lại càng mạnh sao? Hôm nay ta sẽ thành toàn ngươi, sau nhiều lần chết đi thì ta sẽ đánh ngươi đến tan xác!"

Xa xa, có tiếng chuông du dương, Hoàng Kim thần chung đã thật sự sắp khôi phục lại . Tiêu Thần một bước hơn ngàn trượng lập tức vọt tới. Một chưởng nện xuống, Hoàng Kim thần chung lại lần nữa vỡ vụn.

"A..." Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, không ngờ lại phát ra từ thân chuông.

Tiêu Thần rốt cục đã hiểu, Nguyên Anh của Diệp Thiên cùng thần chung đã ngưng kết chung một chỗ. Như thế nếu thần chung bất diệt thì hắn quả nhiên bất tử. Hắn bèn thu hồi Bát Tướng Thế Giới, vứt bỏ thân thể đã chia năm xẻ bẩy kia đi, Tiêu Thần chờ ở bên cạnh Hoàng kim thần chung. Hắn nói: "Khôi phục lại một lần, ta đánh nát ngươi một lần. Ta xem ngươi có bao nhiêu sinh mệnh lực như vậy."

Vừa lúc đó. Thiên địa chấn động, khí tức tử vong phô thiên cái địa mà đến, nó thổi quét khắp bầu trời. Tiêu Thần phóng lên cao. Hắn thấy một đạo huyết sắc cầu vồng trực tiếp xuyên thấu hư không bắn ra, hướng thẳng đến nơi hắn vừa đứng.

Thiếu Nghệ trong Lục Kiệt đã ra tay. Mũi tên dài như cầu vồng, trực tiếp bắn xuyên qua không gian mà xẻ ra một không gian thông đạo. Uy áp cường thế làm cho người ta sởn gai ốc phảng phất như không phải một mũi tên này, mà là một quả Thần Sơn đang đánh tới.

Lốc xoáy mênh mông cuồn cuộn, mũi tên thần xuất ra cái đuôi rực rỡ chiếu xa mấy trăm trượng. Nó xé rách bầu trời đêm làm không gian chung quanh đều bị chấn nát bấy, có thể tưởng tượng được một mũi tên này có lực lượng kinh khủng như thế nào.

Tiêu Thần lấy Bát Tướng cực nhanh nghịch không mà bay lên về phía Thiếu Nghệ, miệng nói: "Ngươi cũng muốn tranh giành được chết trước!"

Nhưng vừa lúc đó, cảm giác nguy hiểm lại lần nữa nổi lên trong lòng hắn, mũi tên vừa rồi bắn ra kia đang quay đầu lại, lại một lần nữa bay đến.

Cùng lúc đó, Thiếu Nghệ chân trái bước lên trước, đứng thẳng trong không trung như quả núi cao thông thường vẫn đứng nơi đó. Hắn bắt đầu giương cung lắp tên, trường cung kéo căng như trăng tròn, phát ra khí tức cực kỳ kinh khủng. Mũi tên thứ hai đã được đặt lên dây cung.

Vào giờ khắc này, thân thể huyết nhục của Thiếu Nghệ cùng cây cung ngăm đen kia phảng phất ngưng kết thành một thể. Cây cung cổ như là có sinh mệnh, cả hai cùng bộc phát ra hào quang vạn trượng chiếu khắp bầu trời đêm thành một mảnh ánh sáng rực rỡ.

Âm thanh long ngâm hổ khiếu truyền ra, đạo huyết sắc cầu vồng thứ hai phá không bay đến. Khắp thiên địa đều bao phủ một uy áp cực kỳ đáng sợ, làm cho người ta cảm giác như có một quả núi đang đè nặng lên trái tim, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Trước sau cùng công kích, hai đạo cầu vồng đỏ bầm như máu nối thông không gian, uy năng thực khó có thể tưởng tượng. Mới chỉ lốc xoáy mênh mông cuồn cuộn kia đã đủ để hủy diệt mọi vật chất hữu hình.

Tiêu Thần vô cùng hoài nghi. Cây trường cung này thoạt nhìn đã thấy phong cách vô cùng cổ xưa, có khả năng là chí bảo của Hậu Nghệ bắn mặt trời. Hắn không muốn dễ dàng đón nhận đạo cầu vồng kia, mà là lựa chọn dùng Bát Tướng cực nhanh để tránh né rồi nhằm hướng Thiếu Nghệ phóng đi.

Nhưng, huyết sắc cầu vồng đã bắn ra rất có linh tính , mũi tên thần không gây tổn thương thì sẽ không ngừng. Sau khi đánh trượt liền thay đổi hướng mà quay về, không chết không ngừng.

Càng thêm nghiêm trọng chính là, Thiếu Nghệ vẫn đang giương cung lắp tên. Cây trường cung cùng Tinh Khí Thần của hắn ngưng kết làm một thể, liên tục năm đạo cầu vồng đỏ bầm liên tiếp xé gió bay tới.

Cả bẩy đạo cầu vồng giống như sao băng đâm xuấng mặt đất, uy năng cường đại không thể tưởng tượng nổi. Nó giống như nối thông thiên địa, làm cho người ta không chút nghi ngờ rằng nếu bị đánh trúng chắc chắn sẽ là thần hình câu diệt.

Bẩy mũi tên uy áp nhật nguyệt, không thể ngăn cản!

Tiêu Thần liên tục đánh ra Thượng Thương Chi Thủ, mặc dù mấy lần đập vỡ nát cầu vồng máu kia, nhưng trong chốc lát chúng lại nhanh chóng khôi phục rồi một lần nữa bay vụt mà đến, phảng phất giống như bất diệt.

Xé rách không trung, ngăn cách không gian!

Tiêu Thần quyết đoán hành động, hắn thu cầu vồng đỏ màu máu kia vào trong Thứ Nguyên không gian. Nhưng mới chỉ vẻn vẹn bị vây khốn trong chốc lát, bẩy cầu vồng liền lại một lần nữa lao ra, không giết hắn thề không bỏ qua.

Kinh khủng nhất chính là Thiếu Nghệ lấy ra hai mũi tên cuối cùng trong túi để bắn ra. Chín đạo cầu vồng kinh người tung hoành trong thiên địa, hóa thành những đạo hào quang bao phủ Tiêu Thần.

Thấy Thứ Nguyên không gian không đủ vững chắc, Tiêu Thần bỗng nhiên đánh thủng không trung, hắn muốn dẫn chín đạo cầu vồng về hướng Trường Sinh Giới. Nhưng giống như là có cảm ứng , chín đạo cầu vồng đỏ máu kia lại quay về, căn bản không đi theo hướng cũ nữa.

Tất cả mọi người đều cho là Tiêu Thần đang sắp sửa bại thì bỗng nhiên trong không gian ở quanh thân hiện ra chín chín tám mốt cái hắc động. Chín đạo cầu vồng trong nháy mắt nhập vào.

Tất cả mọi người giật mình la lên khi tận mắt nhìn thấy chín đạo ánh sáng đỏ đòng đọc lọt vào trong thân thể Tiêu Thần. Nhưng điều khiến mọi người giật mình chính là Tiêu Thần vẫn bình yên vô sự, như là chiến ma phụ thể đứng trong hư không.

"Tiếp tục bắn nữa đi."

Một lời nói như thế làm cho người ta trố mắt đứng nhìn, Thiếu Nghệ càng có tâm thần kịch chấn, khó có thể tin nổi nhìn Tiêu Thần.

Tiêu Thần mạo hiểm lấy huyệt đạo không gian đã được thần hóa để thu hồi chín đạo cầu vồng

Xoát

Như là lưu tinh phá không mà đến, Tiêu Thần trong nháy mắt đã vọt tới.

Thiếu Nghệ cảm nhận được tử vong đang tới gần liền lấy thân ngưng làm mũi tên. Hắn lấy thân mình làm tên, lắp lên dây cung mà bắn đi ra ngoài. Cầu vồng chiếu sáng đủ màu soi rọi thiên địa, hào quang chói lọi chiếu sáng bầu trời đêm.

"Ta không tin sau khi đánh nát ngươi thì ngươi cũng có thể tự phục hồi như cầu vồng kia !" Tiêu Thần nói lạnh như băng, tóc dài rối bời, Thượng Thương Chi Thủ trong tay lại giơ lên rồi hung hăng chụp xuống.

"Keng keng keng "

Liên tiếp hơn mười chưởng, như là đánh vào trụ chống trời làm đất trời rung chuyển, uy áp kinh khủng thổi quét tứ phương. Cầu vồng đủ màu sắc lập tức bị đánh thành nguyên hình, Thiếu Nghệ miệng phun tiên huyết bay ngược đi ra ngoài.

Tiêu Thần một bước trăm trượng đuổi theo, chưởng đao chém vát xuống.

Xa xa, đám người Phương Thiên khải, Diệp Thiên cùng hành động, chúng muốn ngăn cản Tiêu Thần. Bọn họ mặc dù thái độ ngạo mạn, muốn một mình đấu với Tiêu Thần , nhưng nếu có người thật sự phát sinh nguy hiểm thì những kẻ khác khẳng định là muốn ra tay cứu giúp.

Có điều lần này tiểu thú Kha Kha sớm có chuẩn bị, nó đang thở phì phì trên bầu trời. KHông gian của Thất Nhạc Viên chia tách không trung đã chặn đường đi của mọi người.

Bên kia, Tiêu Thần hạ chưởng đao. Có tiếng kêu thảm thiết vang lên, một cánh tay của Thiếu Nghệ bị cắt đứt, huyết vũ bay lả tả. Ngay sau đó, Tiêu Thần cùng vươn hai tay ra bắt lấy thân thể Thiếu Nghệ, rồi quát to một tiếng mà xé rách hắn trên bầu trời.

Theo sau, hắn đánh ra một chưởng làm Nguyên Anh bay ra bị chấn nát. Thiếu Nghệ hình thần câu diệt.

Dưới bầu trời đêm mọi người đều sôi trào, thành Trường An hoàn toàn ồn ào náo động.

"Thiếu Nghệ..." Ngũ Kiệt phẫn nộ gọi lớn.

Cho đến lúc này, Kha Kha mới tránh sang một bên, năm người đồng thời vọt tới.

"Giết người đền mạng!" Hạ Đỉnh tức giận vô cùng, chín chiếc Thanh Đồng đại đỉnh bay ngang trời, khí tức hỗn độn tuôn trào từ chiếc đại đỉnh phong cách cổ xưa.

"Rốt cục cũng đã vứt đi thể diện, muốn cùng tiến lên sao?" Tiêu Thần ngắm nhìn năm người mà nói: "Đồng loạt trên đi, hôm nay các ngươi không có ai có thể còn sống rời đi. Nhất Chân đại chiến với các ngươi đến kiệt lực mà chết, nhưng hôm nay ta muốn đánh chết tất cả các ngươi."

Hạ Đỉnh ở trên hư không trung bước dài tiến lên, miệng nói: "Mặc dù ta định lập tức giết chết ngươi, nhưng nếu như không thể một mình cùng quyết đấu thì ta sẽ tiếc nuối cả đời."

"Có cái gì mà tiếc nuối, chúng ta cùng tiến lên giết chết hắn." Diệp Thiên sau khi thân thể khôi phục lại thì sắc mặt lộ tái nhợt vô cùng. Hắn điều khiển cho Hoàng Thiên thần chung bay lại.

Lăng Hư Diễn đứng trong không trung, Tu La bảo tán phát ra hàng tỉ đạo hào quang, khí tức hỗn độn phô thiên cái địa, hắn cũng bước dài hướng về phía trước. Phương Thiên Khải cùng Vô Danh Thị cũng đồng thời đi tới để bao vây Tiêu Thần ở giữa.

"Trong mắt ta các ngươi đều đã chết." Tiêu Thần chỉ Diệp Thiên mà nói: "Được xưng là cửu tử tái sanh, trọng sanh sau mỗi lần chết sẽ càng trở nên mạnh hơn. Nhưng trong mắt ta thì thật là đáng cười. Ngươi vĩnh viễn không có khả năng chiến thắng ta, trong lòng ngươi đã sớm run rẩy. Đối với ta, ngươi đã là cái xác không hồn, giết ngươi như lấy đồ trong túi." Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Ta đã nói rồi, ta muốn cùng hắn độc chiến, các ngươi đều lui ra phía sau." Hạ Đỉnh có chín chiếc Thanh Đồng đại đỉnh vây quanh, khí thế giống như núi Thái Sơn, đặc biệt oai nghiêm hào hùng. Toàn bộ không trung tòa thành Trường An đều bị uy áp cửu đỉnh bao phủ .

"Ta không cần biết các ngươi có mấy người muốn lên, hiện tại ta chỉ muốn trước hết giết hắn đã." Tiêu Thần có thể nói cường thế vô cùng, coi bên cạnh như chốn không người, ở trên không trung cất bước hướng về Diệp Thiên. Hắn nói lạnh lùng vô tình: "Được xưng bất tử thì cũng phải tử. Hôm nay ta để ngươi hoàn toàn tuyệt diệt."

"Ngươi..." Diệp Thiên giận dữ nói: "Kiêu ngạo cuồng vọng!"

"Rất khiêm tốn mà nói, giết ngươi như giết chó TQ."