Trương Tam Phong Dị Giới Du

Chương 783: Lừa gạt Tà Thần





"Ha hả. Thì ra là như thế, hay cho một chiêu mượn đao giết người, kế sách lùa sói đuổi hổ này quá hay." Bần đạo cười lạnh nói: "Nàng ta muốn Cửu Ngục sống mái với chúng ta, nàng ở bên nhặt tiện nghi, hừ, suy nghĩ cũng đẹp quá đi. Chỉ tiếc đã tính lầm một bước rồi, Đại ma hoàng Xi Vưu tuyệt đối không đáp ứng nàng."

"Kỳ quái, làm sao ngươi biết Đại ma hoàng bệ hạ cự tuyệt đây?" Lộ Tây Pháp kinh ngạc nói.

"Hừ, Đạo Môn ta khinh thường nhất là loại người tâm thuật bất chính người, thiên phú có tốt hơn nữa cũng là vô ích. Đại ma hoàng Xi Vưu mặc dù tính tình không tốt, nhưng mà lại là người có huyết tính, hoặc có thể nói là lòng dạ cứng rắn, nếu như hắn chỉ là kẻ hung ác tàn bạo, sư tổ ta tuyệt đối sẽ không thu nạp hắn." Bần đạo tự tin nói: "Dựa theo tính tình Đại ma hoàng Xi Vưu, cho dù có muốn báo thù cũng sẽ đường đường chính chính, đánh không lại ân sư ta, hắn thà rằng bản thân từ từ tu luyện, tuyệt đối khinh thường mượn lực lượng ngoại nhân. Nhất là vay mượn lực lượng nữ nhân chính là vũ nhục hắn."

"Về phần nói tiêu diệt Đạo Môn lại càng buồn cười, Đại ma hoàng Xi Vưu và ân sư ta tranh chấp với nhau coi như là ân oán cá nhân, cho dù Xi Vưu đầu nhập vào Hoàng Tuyền Ngục, tu luyện đạo thuật Hắc Ám hệ, ân sư ta còn không có đuổi hắn ra khỏi sư môn. Cho nên thân phận Đại ma hoàng Xi Vưu nói một cách nghiêm chỉnh vẫn là một phần tử của Đạo Môn chúng ta." Bần đạo cười nói: "Hơn nữa, nhìn trên mặt mũi sư tổ ta, Xi Vưu hẳn là bảo hộ Đạo Môn, tuyệt đối không có ý định tiêu diệt. Dù sao, Đạo Môn chính là do sư tổ ta sáng lập mà."

"Ngươi nói không sai, Đại ma hoàng Xi Vưu đúng là cự tuyệt đề nghị của Thánh thiên sứ ngay tại chỗ." Lộ Tây Pháp cười nói.

"Vậy hắn bị đánh thảm lắm không?" Bần đạo ân cần hỏi thăm.

"Làm sao ngươi cái gì cũng biết thế?" Lộ Tây Pháp kỳ quái nói.

"Tính tình Đại ma hoàng Xi Vưu là thà gãy không chịu cong, tự nhiên là một lời bất hòa vung tay đánh nhau còn phải hỏi sao?" Bần đạo cười nói.

"Vậy tại sao không phải là Thánh thiên sứ bị đánh?" Lộ Tây Pháp tò mò hỏi: "Phải biết rằng, dưới tay Đại ma hoàng Xi Vưu cao thủ nhiều như mây đó."

"Thánh thiên sứ là đại nhân vật đồng cấp bậc với sư tổ ta, Xi Vưu khẳng định không phải là đối thủ. Hơn nữa tính hắn cứng rắn thích xỉ diện, tựa hồ khi đánh nhau chưa bao giờ mời người hỗ trợ. Tám phần lần này cũng vậy, cho nên ta đoán hắn bị đánh là chắc rồi." Bần đạo cười nói: "Hắc hắc, rất có thể là thương tổn không nhỏ nữa kìa."

"Ha hả, không thể không nói, đầu óc ngươi quá tốt đi." Lộ Tây Pháp cười nói: "Thế nhưng tình hình cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết Đại ma hoàng bệ hạ và Thánh thiên sứ vắng mặt ba ngày, lúc đi ra bộ dạng Đại ma hoàng Xi Vưu tương đối chật vật, sắc mặt vô cùng ủ rũ. Mà Thánh thiên sứ thì tâm cao khí ngang ra lệnh cho bệ hạ, nhanh chóng chuẩn bị sớm ngày xuất chinh."

"Vậy Đại ma hoàng Xi Vưu đáp ứng rồi?" Bần đạo vội vàng hỏi.

"Ừ." Lộ Tây Pháp gật đầu nói: "Lúc ấy, Đại ma hoàng bệ hạ giận dữ hét vào mặt Thánh thiên sứ: "Nguyện đánh cuộc thì phải chịu thua, lão tử sẽ dựa theo ước định xuất binh. Thế nhưng ngươi cũng đã đáp ứng, cho dù ta ra điều kiện gì cũng có thể thỏa mãn, không biết hiện tại còn tính hay không?"

Thánh thiên sứ cười nói: "Dĩ nhiên là tính, nói đi, ngươi muốn cái gì? "

Đại ma hoàng Xi Vưu cả giận nói: "Lão tử muốn ngươi làm nữ nô cho ta mười ngày."

"Ha ha." Bần đạo nghe thế không nhịn được cười lớn lên, nói với Lộ Tây Pháp: "Đại ma hoàng Xi Vưu đúng là quá thông minh, hắn nói ra loại điều kiện hà khắc này, hiển nhiên là muốn làm cho Thánh thiên sứ tự động buông tha đính ước mà."

"Nhưng mà…" Lộ Tây Pháp cười khổ nói: "Thánh thiên sứ rất sung sướng…đáp ứng."

"Hả?" Bần đạo nhất thời sửng sốt. Cực kỳ không tin tưởng hỏi: "Ngươi nói là… Thánh thiên sứ đáp ứng làm nữ nô cho Đại ma hoàng Xi Vưu mười ngày?"

"Không sai." Lộ Tây Pháp cười khổ nói: "Hơn nữa nhìn bộ dáng của nàng tựa hồ còn rất hưng phấn, ta đoán nàng ta nhất định là cái loại ngược đãi cuồng rồi."

"Trời đất ơi!" Bần đạo nhịn không được nữa mắng to: "Người chim, thật là cái chủng loài biến thái mà."

"Ha hả, không có biện pháp. Ai bảo tính mạng của chúng ta dài như vậy chứ." Lộ Tây Pháp cười khổ nói: "Thời gian nhàm chán quá nhiều, dĩ nhiên là phải tìm một vài chuyện làm. Ta đoán gã Thần Thiên sứ kia tám phần không có năng lực. Nếu không tại sao Thánh thiên sứ bị nghẹn biến thành biến thái như thế chứ?"

"Ha hả. Có lẽ vậy." Bần đạo cười cười, tiếp tục hỏi: "Vậy sau đó thế nào?"

"Sau đó, Đại ma hoàng Xi Vưu thật sự đối đãi Thánh thiên sứ y như nữ nô, dùng các loại phương pháp dã man tận tình ngược đãi, giày xéo nàng ta. Tuy nhiên vẫn không thể nào làm cho Thánh thiên sứ biết khó mà lui. Hơn nữa, Thánh thiên sứ tựa hồ phi thường hưởng thụ, cực kỳ phối hợp Đại ma hoàng Xi Vưu. Thậm chí đã qua thời gian mười ngày, nàng còn cố trì hoãn thêm một ngày mới lưu luyến rời đi." Lộ Tây Pháp cười khổ nói: "Sau khi Thánh thiên sứ rời khỏi, Đại ma hoàng Xi Vưu oán trách nói với thuộc hạ, lần này thua thiệt lớn rồi. Rõ ràng là Thánh thiên sứ xem Xi Vưu bệ hạ như đồ chơi, mà Xi Vưu bệ hạ vốn là người chơi gái, ngược lại còn phải giao tiền tốn sức. Thật là không có thiên lý !"

"Ha ha." Bần đạo buồn cười nói: "Như vậy, Đại ma hoàng Xi Vưu bây giờ đang dựa theo Thánh thiên sứ chỉ thị tiến hành chuẩn bị chiến tranh?"

"Đúng thế, chỉ là hắn tiến hành vô cùng chậm chạp." Lộ Tây Pháp cười đáp: "Hắn hiển nhiên đang đợi ta mời ngươi trở về giúp hắn nghĩ kế."

Bần đạo suy tư một hồi. Chẳng qua ở trong lòng bắt đầu tính toán thật kỹ chuyện này, hiển nhiên không có đơn giản như ngoài mặt. Xi Vưu tính tình thô lỗ nhưng tuyệt đối không ngu ngốc. Nếu không hắn đã không có được thành tích và vị trí như hiện tại. Hiển nhiên, lấy trí tuệ của hắn căn bản không cần đến ta quơ tay múa chân dạy hắn làm cái gì mà? Như vậy, hắn mời ta đến khẳng định là có nguyên nhân khác. Hắc hắc, nếu như ta không đoán sai, hắn rõ ràng bắn ra một tín hiệu, tín hiệu cầu viện Đạo Môn !

Đại ma hoàng Xi Vưu hiển nhiên không phải là hạng người dễ dàng khuất phục, hắn lần này bị buộc không có biện pháp nào nữa mới chuẩn bị khai chiến với Đạo Môn. Trong lòng hắn nhất định không muốn, nhưng mà đánh không lại Thánh thiên sứ, cho nên mới bất đắc dĩ ra ám hiệu cho Đạo Môn. Lấy tính tình Xi Vưu dù có đánh chết hắn cũng không thể nào trực tiếp tìm ân sư cầu cứu, cho nên hắn mới rẽ vào một ngã khác giả bộ mời ta.

Nếu không hắn bị chơi một vố đau như vậy, ra tay che dấu còn không còn kịp nữa, vì sao lại đặc biệt phái người tới tìm ta bàn chuyện đây? Ý tứ của hắn đơn giản là muốn nhờ ta truyền tin về cho sư môn, mượn miệng của ta nói tình huống lại cho ân sư Nguyên Thủy Thiên Tôn. Lấy tính tình sư phụ ta để phán đoán, hắn khẳng định sẽ giúp Xi Vưu. Dù sao chúng ta là người một nhà. Người phe mình đánh nhau thì thôi, nhưng không thể để cho người ngoài lợi dụng được.

Thấy ta lâm vào trầm tư, Lộ Tây Pháp vội vàng thúc giục: "Này, ngươi nghĩ gì thế? Còn không mau chuẩn bị đi?"

"Ha hả, không vội, ta hỏi ngươi, Đại ma hoàng Xi Vưu có hạn chế thời gian ngươi trở về hay không?" Bần đạo muốn chứng thực thêm một chút.

"Không có, chỉ nói càng nhanh càng tốt." Lộ Tây Pháp tò mò nói: "Ngươi hỏi việc này để làm gì?"

"Tự nhiên hữu dụng, ngươi cũng rõ ràng tình hình thực tế mà." Bần đạo cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Được rồi, vậy ngươi hỏi đi, ta biết cái gì cũng sẽ nói cho ngươi biết." Lộ Tây Pháp bất đắc dĩ nói."Ai bảo ngươi bây giờ đã thành đại gia chứ?"

"Ha ha." Bần đạo cười cười, tiếp tục hỏi: "Vậy từ nơi này đến Hoàng Tuyền Ngục, chúng ta sẽ mất bao nhiêu thời gian?"

"Ước chừng bảy ngày ." Lộ Tây Pháp không nhịn được nói: "Ta không phải đã nói rồi sao?"

"Vậy thời gian Đại ma hoàng Xi Vưu chuẩn bị chiến tranh mất bao lâu? Hắn tính toán bao lâu nữa sẽ xuất binh khai chiến với Đạo Môn?" Bần đạo lần nữa hỏi.

"Đại ma hoàng Xi Vưu cố ý nói cho ta biết, một tháng sau chúng ta khai chiến." Lộ Tây Pháp vội vàng nói: "Bây giờ đã qua bảy ngày rồi đó."

"Đây là được rồi." Bần đạo cười nói: "Ý tứ Đại ma hoàng Xi Vưu ta có lẽ đã hiểu, hiển nhiên hắn để cho ta dư ra một ít thời gian."

"Bệ hạ có ý gì?" Lộ Tây Pháp tò mò nói.

"Hắn có ý tứ là…, ta không nói cho ngươi nghe được." Bần đạo nghiêm nghị nói: "Một mình tự lĩnh hội đi, nhưng mà hiểu rồi vẫn phải giả bộ ngu, nếu không khó giữ được cái mạng nhỏ lắm đó."

"Nghiêm trọng như thế?" Lộ Tây Pháp thất kinh nói.

"Không sai." Bần đạo cười nói: "Được rồi, ta còn phải an bài vài chuyện, hôm nay đã không kịp, trước tiên ngươi tạm đi nghỉ ngơi. Đồng thời cẩn thận suy nghĩ mưu kế ngày mai chúng ta hành động thế nào. Nhớ kỹ, chúng ta nhất định phải đi con đường nhanh nhất. Biết không?"

"Ta mới từ Hoàng Tuyền Ngục tới đây, chính là dùng lộ tuyến ngắn nhất. Cho nên căn bản không cần tính toán gì nhiều mà." Lộ Tây Pháp cười nói: "Thời điểm này ngươi tốt nhất an bài cho ta một hai cô bé vui đùa đi."

"Nhưng chuyến đầu tiên chúng ta không đi Hoàng Tuyền Ngục." Bần đạo cười nói: "Chúng ta đi trạm thứ nhất là Đạo Môn, ta muốn gặp mặt sư phụ trước đã, ở nơi đó trì hoãn chừng một ngày. Sau đó mới đi Hoàng Tuyền Ngục, lộ tuyến này ngươi phải tính toán cho kỹ, nhất định phải quay về trước ngày Đại ma hoàng Xi Vưu xuất binh!"

"Đi Đạo Môn trước?" Lộ Tây Pháp đầu tiên ngẩn người ra, sau đó bừng tỉnh đại ngộ nói: "Ý của Đại ma hoàng Xi Vưu ta cũng hiểu rồi."

"Hiểu rồi thì tiếp tục giả bộ ngu đi." Bần đạo cười cười nói: "Người đâu, đưa Lộ Tây Pháp các hạ tới lữ quán nghỉ ngơi."

"Ta không biết gì hết !" Lộ Tây Pháp gật gật đầu nói. Sau đó hắn khẽ lau mồ hôi lạnh, đi theo thị giả ra ngoài.

Lộ Tây Pháp là người thông minh, hắn biết chuyện này quan hệ đến vấn đề mặt mũi Đại ma hoàng Xi Vưu. Xi Vưu tuyệt đối không thích bị người khác biết. Loại chuyện hắn cầu viện Đạo Môn hiển nhiên phải lờ đi. Ai mà biết được, người đó sẽ phải xui xẻo, nhẹ thì bị đánh cho tàn phế. Nặng sẽ bị diệt khẩu luôn đó! Cho nên Lộ Tây Pháp mới sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, ngay cả chuyện tìm nữ nhân mua vui cũng quên mất.

Bần đạo nhìn bộ dáng chật vật của hắn mà âm thầm buồn cười. Ai kêu chủ tử hắn là Xi Vưu ma hoàng chứ? Cảm khái một hồi, bần đạo xoay người ra lệnh cho sĩ quan phụ tá: "Khẩn cấp triệu tập tất cả chủ quan trên Thần Giới. Ta muốn mở hội."

Mấy giờ sau trong phòng họp rộng lớn, tất cả mọi người đã đến đông đủ. Bần đạo ngồi ở chủ vị, cười nói với bọn họ: "Gần đây Tà Thần có điểm không phục, mọi người nói nên làm gì bây giờ ?"

"Đương nhiên là đánh rồi." Lệ Nhược Nhã lập tức nói: "Một chủ thần nho nhỏ cũng dám lớn lối, nếu như không cấp cho hắn một chút màu sắc, hắn nhất định sẽ được voi đòi tiên."

"Đúng, ta đồng ý." Âu Dương Nhược Lan nói: "Mấu chốt là lần này chúng ta mà dung túng cho hắn, sau này các thần minh khác sẽ cho rằng chúng ta dễ ăn hiếp. Nếu như bọn họ cùng nhau tới tìm chúng ta gây phiền toái, đến lúc đó chúng ta sẽ rất bị động."

"Đúng, phải giáo huấn bọn họ một lần thật cẩn thận."

"Hung hăng đập bọn họ nhừ tử đi!"

"Đại nhân, chúng ta nguyện ý làm quân tiên phong." Những tướng quân khác nhìn thấy Âu Dương Nhược Lan và Lệ Nhược Nhã phát huy khí thế, cho rằng đó là ý của ta nên vội vàng phụ họa. Cả đám bọn họ không hề e sợ lực lượng địch ta chênh lệch, tất cả đều không xem Tà Thần ra gì. Hiển nhiên là bọn họ có lòng tin vững chắc với khả năng của ta rồi.

"Ha hả." Bần đạo cười nói: "Tà Thần dù sao cũng là chủ thần đỉnh cấp mà, ta bây giờ đánh không lại hắn."

"Chúng ta có đồng minh kia mà." Lệ Nhược Nhã kỳ quái nói: "Chỉ cần ngươi nói một tiếng. Vợ chồng Thái Thản thần hoàng, Đại Địa mẫu thần, Hỏa tổ, nữ thần Nguyên Tố, một đám thần minh sẽ tới giúp ngươi, một gã Tà thần nho nhỏ còn không đáng kể."

"Đúng đấy. Mời người tới đánh hắn."

"Thế lực sau lưng đại nhân lớn như vậy, đối phó một gã Tà Thần còn không phải là đi dạo chơi thôi sao ?"

"Mời đại nhân nhanh chóng ra quyết định." Mọi người lại đề nghị.

"Không tốt, không tốt." Bần đạo lắc đầu nói: "Ta bây giờ có địa bàn lớn như vậy, gia nghiệp rộng như vậy, làm sao chỉ dựa vào người khác mãi được? Người ta không phải là nước phụ thuộc của ta? Rồi hãy nói, dựa vào thế lực người khác cuối cùng không phải là kế hoạch lâu dài, lần một lần hai còn có thể, nhiều hơn nữa sẽ phải khiến cho người khác xem thường. Ta bây giờ đã khôi phục thân phận đệ tử Đạo môn, không thể làm ảnh hưởng uy tín sư môn được."

Nhất thời những người phía dưới im lặng một trận, không có ngoại viện bọn họ cũng không nghĩ thực lực của ta có thể đối phó được Tà Thần. Lệ Nhược Nhã nhíu mày nói: "Phu quân, đến lúc nào rồi mà còn tính tới thể diện ? Ngươi trước kia không phải thường nói hư danh chỉ là mây trôi hay sao?"

"Hư danh của ta có thể như mây trôi, nhưng mà danh dự sư môn làm sao lờ đi được?" Bần đạo mỉm cười nói: "Trước khác nay khác, lúc ấy ta chỉ có một mình tự nhiên có thể không cần lý đến, bây giờ sự tình dính vào danh dự sư môn, vậy thì phải suy tính cẩn thận."

"Vậy chúng ta không công kích bọn hắn bây giờ sao?" Lệ Nhược Nhã không phục nói: "Cũng không thể để mất Thần Giới chứ?"

"Thần Giới có thể bỏ, danh dự sư môn không thể mất." Bần đạo cười híp mắt nói.

"Ha hả." Âu Dương Nhược Lan đột nhiên cười nói: "Lệ Nhược Nhã tỷ tỷ, làm sao ngươi không rõ ý tứ trong đó nhỉ? Phu quân vì danh dự sư môn mà phấn đấu, chẳng lẽ Đạo môn có thể ngồi nhìn phu quân thua thiệt sao?"

"A? Thì ra phu quân có ý mời sư môn trợ thủ?" Lệ Nhược Nhã không phục nói."Cũng là một chuyện thôi mà?"

"Không phải thế." Bần đạo rung đùi đắc ý nói.

"Hả?" Lệ Nhược Nhã không hiểu, nghi ngờ nhìn về phía Âu Dương Nhược Lan.

"Đừng nhìn ta, ta cũng không biết phu quân đang có chú ý gì đâu!" Âu Dương Nhược Lan cười khổ nói: "Thế nhưng ta có thể khẳng định, phu quân chúng ta đánh đông dẹp tây nhiều năm như vậy, từ một vị lãnh chủ nho nhỏ, cho tới bây giờ trở thành đứng đầu Thần Giới. Thời gian hắn sử dụng còn không tới hai mươi năm. Ngươi có khi nào nhìn thấy hắn thua thiệt không?"

"Ừ." Mọi người không hẹn mà cùng nhau gật đầu.

"Hắc hắc." Bần đạo đắc ý nói: "Nói không sai, bản thân ta cái gì cũng ăn, chỉ có điều cương quyết không ăn thiệt thòi. Lần này Tà Thần gây rối đối với chúng ta là một cơ hội tốt, một cơ hội lập uy."

Vừa nói xong ta lạnh lùng quét qua mọi người, thấy bọn họ đều tập trung tinh thần nghe ta mới hài lòng gật đầu, tiếp tục nói: "Ta lần đầu cầm quyền, tuổi còn trẻ đã chiếm được địa bàn lớn như vậy. Khó tránh khỏi có người dòm ngó, có người không phục, có người muốn dứt khoát cắn ta một ngụm, thậm chí tính toán xử gọn ta. Đây chỉ là chuyện bình thường. Đối với đồ bỏ đi như Tà Thần, ta không có gì để nói, đối phó loại người như hắn chỉ có một chữ, đó chính là "giết" !"

"Đúng, hắn đáng chết."

"Không giết không thể làm kinh sợ người khác."

"Thề chết đi theo đại nhân." Mọi người lập tức lên tiếng ủng hộ

"Thế nhưng..." Bần đạo đột nhiên chuyển hướng: "Giết người cũng phải có kỹ xảo, có lúc giết một mặc dù có thể đe dọa trăm. Nhưng mà đồng thời chẳng khác gì đề tỉnh người khác, bọn họ có lẽ tạm thời thu hồi nanh vuốt sau đó chờ đợi thời cơ. Một khi chúng ta có chỗ sơ hở, bọn họ sẽ không ngần ngại cắn một phát đưa chúng ta vào chỗ chết. Ví dụ như bây giờ, chúng ta chung quanh toàn là quân đoàn Thiên Sứ, bọn chúng đãi ngộ chủng tộc khác như thế nào? Có ước chừng tám phần chủng tộc khác gia nhập liên minh phản Thiên sứ rồi. Bọn người kia đang thừa dịp quân đoàn Thiên Sứ suy yếu dứt khoát cắn ngược chủ nhân, bọn họ hành động bỏ đá xuống giếng mới là nguyên nhân chủ yếu nhất khiến cho quân đoàn Thiên Sứ nhanh chóng tan tác."

"Cho nên ta không chủ trương giết một người răn trăm người, ta nghĩ phải nhổ cỏ tận gốc. Vậy thì nguy cơ có thể hoàn toàn hóa giải." Bần đạo cười híp mắt nói: "Các vị nghĩ thế nào?"

Mọi người nhất thời bắt đầu rơi vào trầm tư, qua một trận Lệ Nhược Nhã nói: "Phu quân có ý tứ là giết sạch những chủng tộc đang dòm ngó chúng ta sao?"

"Ôi chao!" Bần đạo cười nói: ""Dòm ngó không phải là cái tội, ta không thể chủ động công kích bọn họ mà? Ngươi phải nhớ kỹ, Đạo Môn chúng ta luôn nói đạo lý, không thể vô cớ đả thương người, làm như vậy có khác gì lũ ác ma và người chim đâu?"

"Vậy phu quân tính toán làm gì đây?" Lệ Nhược Nhã kỳ quái nói.

"Ta ra mệnh lệnh." Bần đạo ngay sau đó nghiêm nghị nói: "Sau này một khi Tà Thần tiến công, các ngươi giả bộ dễ dàng sụp đổ cho ta, mau chóng chạy trở về tổng bộ. Những thế lực khác nếu dám công kích chúng ta, vậy thì mọi việc dễ xử lý rồi."

"A..." Mọi người lấy làm kinh hãi.

Lệ Nhược Nhã vội vàng nói: "Vậy nếu như bọn họ công kích Thiên Giới, thậm chí là nơi này, chúng ta cũng phải buông tha sao?"

"Ừ, các ngươi chỉ cần bảo vệ địa bàn của ta, đại lục Thánh Quang, Thiên Giới thị trường và Thần Giới, ba Vị Diện này là được rồi." Bần đạo cười nói: "Về phần những Vị Diện khác, cứ thả cho bọn chúng chiếm."

"Như vậy có mạo hiểm lắm không?" Âu Dương Nhược Lan đứng ngồi không yên, nhẹ nhàng nói: "Lỡ may đến lúc đó chúng ta không thu trở lại được thì làm sao bây giờ ?"

"Không biết." Bần đạo cười hì hì nói: "Ta và mọi người cùng nhau hợp tác nhiều năm rồi, tên Tà Thần ngu ngốc như vậy, nếu có xuất hiện bốn năm tên ta làm một hơi giết sạch cũng không nói chơi. Không cần lo lắng địa bàn mất đi không giành lại được, hừ, bọn họ ăn vào bao nhiêu, ta sẽ đánh cho bọn chúng phun ra gấp hai."

"Vậy cũng tốt." Âu Dương Nhược Lan cau mày: "Dù sao có ngươi trấn giữ, bọn chúng cũng không làm nên sóng gió gì to lớn!"

"À." Bần đạo ngại ngùng nói: "Ta gần đây tương đối bận rộn, cho nên hơi thiếu thời gian."

"Lưu phân thân lại cũng không được?" Bần đạo cười khổ nói.

"Hắc hắc, phân thân cũng không thể lưu." Bần đạo cười khổ nói.

Ta lần này trở về Đạo Môn, một phân thânsẽ phải đi theo Lộ Tây Pháp tới Hoàng Tuyền Ngục gặp Đại ma hoàng Xi Vưu. Mà phân thân khác cần phải hướng dẫn Thiên Không Thành quay trở lại, tòa Thiên Không Thành này mới có thể bảo đảm an toàn cho chúng ta. Nghe Lộ Tây Pháp nói, phía trên đó ân sư đã bố trí Tru Tiên kiếm trận, có thứ đồ chơi này phối hợp với Hạo Thiên thần kiếm, khà khà, làm thịt bốn năm gã chủ thần đỉnh cấp còn không phải y như giết gà sao? Đến lúc đó, ta bộc lộ tòa thành ra ngoài không phải muốn giết ai thì giết hả? Lui một bước mà nói, cho dù ta đánh không lại, phía trên còn có tiểu Lục kia mà? Có hắn trấn giữ, bao nhiêu Tà Thần tới cũng phải biến thành tro bụi.

Lần này bần đạo cố ý ra vẻ yếu thế chính là muốn phân rõ những đối tượng trung gian, ai tốt với ta tự nhiên sẽ không thừa cơ hội bỏ đá xuống giếng. Ai có địch ý đối với ta khẳng định sẽ dứt khoát cắn ta một ngụm. Hắc hắc, làm như thế ta mới có thể một lưới bắt hết những thế lực có thể uy hiếp ta chứ!

"Ngươi thì tốt rồi." Lệ Nhược Nhã ngay sau đó cười khổ nói: "Lưu hai nữ tử chúng ta lại đối phó một đám ác lang, ngươi tự mình chạy đi chơi sung sướng, thật là …!"

"Ha hả." Bần đạo lúng túng nói: "Nàng cũng quá khiêm nhường đi? Dù sao nàng cũng là Thiên sứ tám cánh nha! Nhìn thế nào cũng không phải là nữ tử yếu đuối mà?"

"Nhưng đối địch với chúng ta là thứ gì đây? Chủ thần đỉnh cấp đó? Ta đánh không lại hắn đâu, dù sao ngươi phải an bài cho chúng ta chứ?" Lệ Nhược Nhã nói: "Nói không chừng đến lúc ngươi trở lại, toàn bộ chúng ta đã bị Tà Thần bắt làm tù binh rồi."

"Ừ, cũng đúng." Bần đạo gật đầu, trong lòng tự nhủ, đúng là phải an bài cho tốt chuyện này, lỡ may bị gã Tà Thần cho mọc sừng thì ta đau lòng đến chết mất.