Truy Đuổi

Chương 61




Lúc Tiêu Trạch quay lại Tần Vũ thu dọn đồ đạc Nhan Hoan cũng đi cùng, từ công tử quyền quý biến thành kẻ nghèo túng sa cơ, trên mặt anh không hề hiện vẻ chán nản, vẫn vừa cười cười nói nói với Nhan Hoan vừa thu thập đồ đạc trong văn phòng.

Nhan Hoan ngồi xổm xuống, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ có những sợi tua vàng trang trí, mở ra xem, hóa ra là một chiếc vòng cổ kim cương, hai mắt cô sáng rực, vội gọi Tiêu Trạch, “Ha! Xem em tìm được cái gì này.”

“Cái đó là hồi trước đấu giá mua được, không có ai để tặng nên đành cất vào tủ.” Tiêu Trạch liếc một cái, sau khi xếp các vật dụng thường ngày vào thùng, anh cầm lấy chiếc vòng nạm đầy kim cương, mở chốt, vén mái tóc dài của Nhan Hoan, cúi đầu đeo lên cho cô.

“Thay đổi cách thức để nói lên mình vẫn còn rất trong sáng à?” Nhan Hoan lầm bầm: “Nghe nói trước kia anh thường xuyên làm loại chuyện này.”

Tiêu Trạch véo nhẹ mặt cô, “Trước kia bức bối muốn công ty sụp đổ để thỏa mối hận trong lòng, bây giờ đã thật sự đổ vỡ nhưng lại chẳng hề thấy vui vẻ chút nào.” Nhìn quanh căn phòng anh đã quanh quẩn mấy năm qua, trong lòng cực kỳ không nỡ.

Nhan Hoan sờ sờ chiếc vòng cổ, nói: “Pierce đã từng nói, chỉ có người đàn ông chân chính đứng trên đỉnh thế giới mới xứng đáng có được con gái ông. Tiêu Trạch, văn phòng này quá nhỏ đối với anh.”

“Em nói đúng, đối với anh mà nói, văn phòng này quá nhỏ.” Lần cuối cùng nhìn lại nơi mình đã gắn bó vài năm, Tiêu Trạch lưu luyến ôm thùng giấy, nắm tay Nhan Hoan đi ra cửa, Amy đã thu xếp xong đồ của mình từ lâu, trề môi phàn nàn: “Ông chủ, tác phong chậm chạp quá!”

“Amy!” Nhan Hoan thấy cô ôm một chiếc hộp, hỏi: “Cô đang làm gì vậy?”

“Ông chủ đi rồi, tôi còn ở đây làm gì!” Amy nói.

“Hồ đồ!” Tiêu Trạch mắng khẽ, “Tôi là bất đắc dĩ mới phải rời khỏi đây, cô thì khác. Không có công việc này, bạn trai cô phải làm thế nào, cô lấy gì đóng tiền viện phí, đi, quay về mau.”

Amy mếu máo, “Vậy ông chủ đi rồi thì phải làm sao? Để Nhan tiểu thư nuôi anh à? Không phải anh sẽ bắt đầu cố gắng một lần nữa sao, tôi cảm thấy mình sẽ không bao giờ gặp được ông chủ tốt như anh, cho nên ông chủ, tôi muốn cùng anh gây dựng lại sự nghiệp, có được không?”

Amy ngước đôi mắt tha thiết nhìn Nhan Hoan, Nhan Hoan chọc chọc Tiêu Trạch. Tiêu Trạch không vui nói: “Tùy cô.”

Những người thường ngày chịu ân huệ của Tiêu Trạch đều tới tiễn anh, ở cửa thang máy bất ngờ gặp phải Tổng giám đốc điều hành mới nhậm chức tới thị sát công ty – Lãnh Ngự Thần.

Hai người đàn ông vô cùng không vừa mắt đối phương, đứng song song với nhau, Lãnh Ngự Thần rất ghen tị vì Tiêu Trạch có thể tùy ý ôm Nhan Hoan bất cứ lúc nào, con mắt lạnh lùng của anh ta đảo qua thùng giấy trong tay Amy, bắt đầu chế giễu Tiêu Trạch: “Sa sút thành như vậy m vẫn có người sẵn lòng đi theo, sức hấp dẫn của Tiêu Trạch cậu quả thực không nhỏ!”

“Chẳng còn cách nào, dù như vậy vẫn cứ được hoan nghênh.” Tiêu Trạch không hề nản lòng vì thất bại, trái lại rất đắc ý nói: “Lãnh Ngự Thần, anh thắng, nhưng tôi không quan tâm, bởi vì tài sản lớn nhất của tôi là đây.” Nắm bàn tay Nhan Hoan thật chặt, Tiêu Trạch cúi đầu hôn cô.

Nhan Hoan cũng rất phối hợp ngước nhìn anh nở nụ cười ngọt ngào.

Dáng vẻ tươi cười đó Lãnh Ngự Thần chưa bao giờ được thấy.

“Tôi nhớ có người từng nói, cho dù đứng trên đỉnh thế giới mà bên cạnh không có ai thì con tim vẫn trống rỗng. Lãnh Ngự Thần, thực ra anh mới chính là kẻ thua cuộc.” Tiêu Trạch đụng vai anh ta, nghênh ngang rời đi, Amy cũng hất cằm kiêu ngạo bỏ đi.

Lãnh Ngự Thần tức giận đến nỗi nắm đấm kêu răng rắc.

Anh ta là người giàu có nhất nhưng cũng là kẻ bần cùng nhất.

Lòng trống trải còn đáng sợ hơn nhiều so với túi tiền trống rỗng.

“Triển Dương.”

“Vâng thưa Lãnh tổng.”

“Tôi không muốn thấy có kẻ nào chìa tay giúp đỡ Tiêu Trạch.”

“Vâng.”



Người ta có lẽ không ngờ vụ án của Lãnh Thế Hùng và Tiêu Kiến Đông lại được điều tra rõ ràng như thế, bản án nhanh chóng được mở phiên tòa thẩm tra, thủ phạm chính Lãnh Thế Hùng bị phán năm năm tù giam, tòng phạm Tiêu Kiến Đông do chủ động đầu thú cộng với các mối quan hệ của Hạ Thiệu Nhiên nên chỉ bị xử hai năm và được hoãn thi hành.

Ngày thứ hai sau khi Tiêu Kiến Đông xuất viện, trang viên Tiêu thị xa hoa cùng với mấy ngôi biệt thự đứng tên Tiêu Trạch và mấy chiếc xe sang trọng đắt tiền đã bị bán đấu giá, Tiêu Trạch đưa cha tới Bình Hồ Động.

Lúc xe chạy tới cửa, Tiêu Kiến Đông ngồi trên hàng ghế sau bỗng cảm thấy chấn động, ông được quản gia Dương Bá đã đi theo nhiều năm dìu xuống xe, nhìn căn nhà quen thuộc mà lạ lẫm khiến Tiêu Kiến Đông tức cảnh sinh tình.

Đây là nơi một nhà ba người họ đã sống trước khi Tần Vũ được sáng lập, tuy khoảng sân nhỏ bây giờ đã được cải tạo, nhưng về tổng thế vẫn không thay đổi, vẫn vô cùng tươi mát trong lành như ngày xưa.

Hòn non bộ, ghế đá, đình nghỉ ngơi, cây anh đào, mặc dù đã bị tuyết trắng bao phủ nhưng nhìn thấy những sự vật này, Tiêu Kiến Đông vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh xuân về hoa nở, đào rơi phơ phất, cùng với dáng dấp mỹ lệ của một người phụ nữ có đôi mắt rất đẹp, đứng dưới cây anh đào cầm lược chải mái tóc dài.

Dương Bá dìu ông đi thăm từng gian phòng, lúc nhìn thấy ảnh chụp của vợ trong phòng ngủ, khóe mắt Tiêu Kiến Đông bỗng rưng rưng.

“Tiên sinh, ngài không sao chứ?” Dương Bá hỏi.

“Không sao, tôi muốn yên tĩnh một mình.”

Dương Bá lui ra ngoài, Tiêu Kiến Đông vuốt ve người trong khung ảnh, nước mắt lặng lẽ chảy dài…

Ngoài sân vang lên tiếng vui đùa huyên náo của cả nam lẫn nữ, những người trẻ tuổi vừa khuân đồ vừa tham quan sân nhỏ vừa náo loạn ầm ĩ. Nghịch nhất chính là Bạch Diệc Phong, ném cả đống tuyết vào người Giản Ninh, Giản Ninh buông chiếc thùng trong tay đuổi theo anh ta đánh nhau một trận, suýt nữa va vào Nhan Hoan.

Nhan Hoan ôm một cái thùng giấy, chu môi nói với Tiêu Trạch: “Nghe lời em gọi công ty chuyển nhà có phải tốt không, làm việc nhanh nhẹn, chứ như bọn họ cứ đùa nghịch thế kia thì đến tối cũng chưa chuyển xong.”

“Dọn nhà sẽ khiến người ta có cảm giác thê lương, gọi họ tới náo nhiệt cho không khí sôi nổi, rất thú vị.” Tiêu Trạch vừa dứt lời, một quả cầu tuyết ném vào mặt Nhan Hoan, bị tấn công bất ngờ khiến cô kêu lên, khẽ thả tay, chiếc thùng rơi xuống nện vào chân Tiêu Trạch.

Tiêu Trạch đau quá “ái” một tiếng co chân lên.

“Tách!”

Vẻ mặt nhe răng trợn mắt đau khổ của cả hai người bị ghi lại, Lạc Tiểu Anh giơ máy ảnh chụp thêm vài phát, một kẻ nhăn mũi trừng mắt xoa mặt, một kẻ nhe răng trợn mắt ôm chân nhảy tưng tưng, trông thật buồn cười.

Tiêu Trạch tập tễnh bước tới, lau đi tuyết trên mặt Nhan Hoan, nói: “Em nói rất đúng, thực sự không nên gọi bọn họ tới.”

Một đám người vừa đánh vừa cãi nhau, lúc chuyển xong hết đồ thì đã là giữa trưa, Tiêu Trạch đề nghị đi ăn cơm, Bạch Diệc Phong lại ồn ào đòi ăn lẩu, Nhan Hoan nghiêng đầu nói với Tiêu Trạch: “Em cũng rất muốn ăn lẩu.”

“Muốn đi chỗ nào ăn?” Amy lấy điện thoại cầm tay ra chuẩn bị tìm địa điểm, Bạch Diệc Phong ngồi ngả ngớn trên ghế sô-pha, đấm đấm cái lưng nhức mỏi, nói: “Bây giờ tôi chẳng muốn đi đâu hết, ăn ở đây đi!”

Amy vẫn cầm điện thoại chờ ông chủ cho ý kiến, Tiêu Trạch đá cái chân dài của Bạch Diệc Phong: “Muốn ăn còn không mau bắt tay vào làm đi.”

Bữa trưa của Tiêu Kiến Đông rất đơn giản, chủ yếu là những món thanh đạm, ông đã ăn trưa nên giờ đang ngồi trên ghế sô-pha trong phòng xem ảnh chụp hồi xưa.

Tiêu Trạch đi tới nói: “Ba, lát nữa bọn con ăn lẩu, ba có muốn ăn một chút không?”

“Thôi.” Tiêu Kiến Đông khép tập ảnh lại, “Thanh niên các anh tụ tập, ông già này không nên tham gia thì hơn.”

Tiêu Trạch cười nói: “Ba đâu có già, còn trẻ lắm!”

Tiêu Kiến Đông cười cười, đôi mắt tinh anh nhìn Tiêu Trạch chăm chú, “So với trong tưởng tượng của ba, anh kiên cường hơn, đại trượng phu là phải như vậy, biết co biết duỗi.”

“Có phải như vậy hay không con không biết, con chỉ biết bây giờ có người cần con nuôi dưỡng, quan tâm, bảo vệ, con không có thừa thời gian để ủ rũ, đau buồn chán nản, con phải gây dựng lại Tần Vũ trong thời gian ngắn nhất.”

Tiêu Kiến Đông vỗ vỗ vai con trai.

“Ông chủ, các thứ đều đưa tới hết rồi.” Amy cắt ngang cuộc trò chuyện của hai cha con.

Tiêu Kiến Đông nói: “Đi đi, chúng nó đang chờ đấy!”

“Vâng. Mệt mỏi cả sáng rồi, ba cũng nghỉ ngơi một lát đi.”

Hạ Thiệu Nhiên gọi điện thoại, chưa đầy nửa tiếng sau, nguyên liệu nấu lẩu đã được mang tới không thiếu thứ gì. Giữa bàn tròn lớn, nồi lẩu vịt bốc hơi nghi ngút, mọi người ngồi vây quanh nhúng thịt uống rượu, không khí thuận hòa.

Bạch Diệc Phong chưa từng nghe Nhan Hoan kéo đàn, bất chợt đề nghị cô chơi một bản. Nhan Hoan bị sặc ớt ho khan từ chối, lúc này Tiêu Trạch bỗng đưa một cây đàn tới trước mặt cô.

“Anh, sao anh lại có đàn violin?” Nhan Hoan kinh ngạc.

“Hôm đó trên đỉnh núi nghe em nói sẽ kéo đàn, hôm sau anh liền mua một chiếc, chưa tìm được dịp thích hợp để tặng em nên vẫn cất đến bây giờ.” Tiêu Trạch kéo tay cô, giao cho cô cây đàn. “Lại đây, kéo một bản.”

Nhan Hoan nhìn cây đàn trong tay, lại nhìn Tiêu Trạch, không từ chối nữa, gác đàn lên vai, cô nâng cây vĩ kéo một đoạn nhạc, chính là bài “Trời cao biển rộng”. Cô nói: “Tặng người đàn ông tôi yêu và những người bạn tốt.”

Tất cả mọi người ngừng đũa, hoặc chống cằ hoặc nghiêng đầu nghe cô kéo đàn. Âm sắc êm ái làm nổi bật cảm xúc thê lương, khiến người nghe sầu lo, khiến người nghe hồi tưởng.

Khúc nhạc kết thúc, Bạch Diệc Phong đứng lên nói: “Bản nhạc này êm ái dễ nghe đấy nhưng mà quá thê lương, hôm nay lại là ngày chuyển nhà phấn khởi của hai người, phải vui lên chứ, chơi bản nào như kiểu vũ khúc nước Đức [1] đi.”

[1] German Dance – Mozart: https://www.youtube.com/watch?v=qmRO0756-7k

“Sao, anh còn muốn nhảy nữa cơ à?” Giản Ninh cười anh ta.

Nhan Hoan cũng mím môi cười, cây vĩ lại lướt trên cung đàn, vũ khúc nước Đức vui vẻ tuôn ra, không khí thoáng chốc trở nên sôi nổi hào hứng. Bạch Diệc Phong cầm chén rượu thật sự nhảy điệu nhảy dân tộc của Đức, tay chống hông chân uốn éo, miệng còn hô “Dô dô!” rất to, anh ta kéo Amy dậy, sau đó là Giản Ninh, Tiêu Trạch và Lạc Tiểu Anh, cuối cùng ngay cả Hạ Thiệu Nhiên cứng đơ như khúc gỗ cũng tham gia, tay nắm tay vây quanh Nhan Hoan nhảy múa. Những gương mặt đỏ hồng hơi rượu, những nụ cười vui vẻ chân thật từ tận đáy lòng, âm nhạc đan xen lẫn tiếng cười, vang đi thật xa, thật xa.

Bên kia bờ tường, trong GTR màu xanh da trời, Lý An Thần ngửa đầu rót xuống giọt bia cuối cùng, chiếc lon trong tay anh ta đã biến dạng. Mất bạn bè, mất người yêu, vì chính mình mà giờ đây phải mang cảm giác cô độc đến hổ thẹn…

Hết ngày, Nhan Hoan mệt mỏi rã rời, ngã xuống giường không muốn nhúc nhích, chưa đến hai phút lăn ra ngủ. Tiêu Trạch tắm rửa xong, lau tóc rồi ra khỏi phòng tắm, anh cầm một lọn tóc dài của cô khẽ chọc chọc vào lỗ tai xinh xắn, Nhan Hoan ngứa ngáy lầm bầm vung tay đánh anh.

“Con heo lười, không được ngủ trước, cho em xem thứ này.”

“Cái gì chứ! Để mai xem, em mệt lắm!”

“Xem ngay bây giờ.” Anh kéo cô dậy, cô uể oải mềm nhũn nằm bò trên người anh, hai chân vòng quanh eo anh trêu đùa, “Anh bế em đi.”

Tiêu Trạch không phản đối, nâng cặp mông nhỏ của cô đứng dậy đi tới gian phòng đang khóa cửa, anh lấy một chiếc chìa khóa từ trên đỉnh khung cửa, tra vào ổ mở ra. Nhan Hoan mơ màng đưa mắt nhìn vào trong, vừa nhìn đã hoàn toàn tỉnh táo, cơn buồn ngủ tan biến, cô mở to hai mắt, lần lượt lướt qua bức tường dán đầy tranh vẽ chính mình, không thể tin được, bàn tay nhỏ bé đưa lên che miệng vì ngạc nhiên: “Những cái này đều là anh vẽ sao?”

“Giống không?”

“Anh vẽ còn đẹp hơn em ở ngoài nữa.”

“Đó chính là em trong mắt anh.”

“Tiêu Trạch…”

Nhan Hoan ôm cổ anh, hôn lên mặt anh, hỏi: “Em đẹp đến thế ư?”

“Đẹp như tiên nữ.”

“Sao mà nghe buồn nôn quá.”

“Khen em đẹp mà lại buồn nôn, vậy em thích nghe bị nói là xấu như ma lem à?”

“Ha ha, đại họa sĩ, có thể… Ha ha, có thể vẽ cho em một bức tranh khỏa thân không?”

“Em đừng quyến rũ anh.”

Nhan Hoan kéo vạt áo, ánh mắt mê hồn khiêu khích: “Đúng, chính là quyến rũ anh, làm gì được em?”

“Làm gì được?” Tiêu Trạch trừng mắt, “Ăn luôn chứ còn gì!”

Hai đôi môi dính chặt vào nhau, Tiêu Trạch ôm cô xoay người ấn cô lên ván cửa…