Bách Luyện Thành Tiên

Chương 118: Vu sư Mặc Nguyệt Tộc




Lâm Hiên nghe hai người tự thuật thì đã hiểu nhân quả:
"Từ cô nương cũng không nên buồn nữa, như vậy là do lệnh huynh nghĩ cách cứu cô ra?"
Từ Phong gật gật đầu. "Nàng là muội muội ruột thịt, đương nhiên ta không thể thấy chết mà không cứu, bất quá lần này chạy thoát khỏi miệng hổ cũng là có Âu Dương tiên tử trợ giúp"
"Âu Dương tiên tử, ngươi nói chính là Âu Dương Cầm Tâm? " Lâm Hiên có chút kinh ngạc mở miệng.
"Sao, Lâm tiền bối cũng biết Âu Dương tiền bối?" Từ Phong lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
"Ừm! " Lâm Hiên tùy tiện gật đầu,. Từ Phong cũng không hỏi thêm. Lâm Hiên chính là thiếu chủ Linh Dược Sơn, giao du rộng rãi là bình thường.
"Lần này nhờ có Âu Dương tỷ tỷ viện thủ" Từ Nhân ở một bên không nhịn được ngắt lời. Nguyên là nàng và Âu Dương Cầm Tâm đã sớm quen biết, hơn nữa giao tình không tệ.
Thấy nàng vô ý gặp nạn, Âu Dương Cầm Tâm không đành lòng làm ngơ nên liền giúp đỡ.
Sự tình cụ thể hai người không nói rõ nhưng Lâm Hiên cũng dễ dàng đoán ra. Kể cả trong tam đại phái, tu sĩ Ngưng Đan không nhiều, Âu Dương Cầm Tâm tu luyện Âm Ba Công uy lực vô cùng, rất được hai vị sư thúc bá coi trọng. Nàng giúp một đệ tử Thiên Sơn nho nhỏ thì không quá khó.
Hai huynh muội tiếp tục thuật lại.
Sau khi cứu Từ Nhân thoát khỏi lao thất thì hai người tự nhiên không dám tiếp tục ở lại Thiên Sơn phái, nhân đêm khuya mà đào tẩu.
Trời đất tuy bao la nhưng khắp U Châu đều là nanh vuốt của tam đại phái. Gia nhập vào ma đạo cũng không phải là biện pháp hay, với tu vị hai người thì khẳng định cuối cùng cũng là vật hi sinh.
Sau khi cân nhắc, bọn họ quyết định đi Quỷ La Thành để tìm chốn an thân.
Khi xưa đây là một nơi nguy hiểm đối với các tu sĩ, nhưng hiện tại lại trở thành thiên đường cho tu sĩ an phận. Có thể nói đây là sự tình vô cùng trào phúng.
Quỷ La Thành cách xa trung tâm U Châu nhưng hai huynh muội vẫn không dám lơi là. Trong này vẫn có tu sĩ của tam đại phái.
Nếu một khi thân phận bị lộ thì chỉ còn đường chết.
Vì thế hai huynh muội cẩn thận nên không gặp nguy hiểm.
Nhưng rồi phiền toái đã đến. Trước kia là đệ tử Thiên Sơn, mỗi tuần trăng đều được môn phái cấp cho một lượng tinh thạch đan dược nhất định. Thỉnh thoảng còn được phát tài liệu tu tiên.
Mà hiện giờ độc thân hành tẩu không khác gì tán tu. Tinh thạch trước kia đã gom góp được một ít, có thể thỏa mãn nhu cầu trước mắt, nhưng vấn đề khó nhất chính là đan dược.
Đừng nói là hai người bọn họ, cho dù tu sĩ Thánh Linh căn cũng không thể chỉ dựa mỗi vào đả tọa là có thể tăng thực lực. Tối thiểu cũng phải phục dụng một ít linh đan.
Rơi vào đường cùng, hai huynh muội đành mạo hiểm tiến nhập Thập Vạn Đại Sơn.
Ngoại trừ những linh thảo lâu năm thì nội đan yêu thú cũng có thể luyện chế linh dược. Đương nhiên nguy hiểm thì không cần phải bàn. Không phải là nghé con không sợ cọp mà muốn có thu hoạch nhất định phải mạo hiểm.
Hơn nữa hai huynh muội đã cẩn thận cân nhắc, đương nhiên không dám đi vào sâu trong Thập Vạn Đại Sơn. Cho dù lão quái Nguyên Anh Kỳ có thể toàn mạng trở ra từ đó hay không vẫn khó nói.
Chẳng qua bên ngoài khoảng hai ba trăm dặm thì tu sĩ đi liếp sát yêu thú rất nhiều, hai huynh muội một đường đi tới cũng không gặp nguy hiểm, ngược lại xảo hợp phát hiện ra một con yêu thú cấp hai cực phẩm.
Loại yêu thú này ở khá hiếm ở địa phương khác, nội đan của nó có thể dùng luyện chế linh dược Trúc Cơ Kỳ, hai người liên thủ thì có thể tiêu diệt.
Vì thế Từ Nhân và Từ Phong ra tay nhưng tiếp theo quả thật là ác mộng, không biếc từ đâu lại xuất hiện ra thêm hai yêu thú đồng bọn.
Lúc này khách đổi thành chủ, thợ săn biến thành con mồi. Nếu Lâm Hiên không tình cờ đi qua thì hai huynh muội đã nằm yên trong bụng yêu thú rồi. Lâm Hiên nghe xong thì quay đầu nhìn thoáng qua thi thể ba con yêu thú: "Hai người hãy thu lấy nội đan đi, Lâm mỗ còn có việc xin cáo từ"
Hai huynh muội mừng rỡ, không ngờ Lâm Hiên đem tặng yêu thú này cho hai người bọn họ. Lâm Hiên ra tay tiêu diệt, đương nhiên phải phải thuộc về hắn.
"Đa tạ tiền bối"
Từ Phong là người chính trực nên hơi ngại, trong lòng vô cùng cảm kích nhưng ngoài miệng không nói nên lời. Ngược lại Từ Nhân thì cơ trí, chỉnh đốn trang phục thi lễ với Lâm Hiên.
"Không cần khách khí"
Vẻ mặt Lâm Hiên có vẻ hào phóng, có thể là do giao tình với hai huynh muội này mà cũng có thể yêu đan trước mắt căn bản không để vào mắt.
Toàn thân Lâm Hiên tỏa ra thanh quang: "Được rồi, hẹn sau này gặp lại, Thập Vạn Đại Sơn này vô cùng hung hiểm, hai vị nên giữ mình một chút" Lời còn chưa dứt đã hóa thành một đạo kinh hồng bay đi, thoáng chốc không còn thấy tung tích.
Nhìn theo thân ảnh hắn, hai huynh muội ngơ ngác xuất thần. Từ Nhân thở dài một hơi: "Đại ca, đúng là Lâm Hiên chứ"
"Đúng vậy, khi trước hắn chỉ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, thần thông pháp lực thua xa vi huynh, nhưng không ngờ chỉ hai mươi năm ngắn ngủi đã ngưng tụ thành kim đan" Thanh âm của Từ Phong tràn đầy cảm xúc: "Vi huynh thật cảm thấy xấu hổ khi so với Lâm tiền bối"
"Đại ca, cũng không nên nói như vậy, dù sao muốn ngưng đan nào có thể. Nghe nói Lâm tiền bối năm đó vừa mới tới Linh Dược Sơn đã được Thông Vũ chân nhân nhìn trúng, thu làm đệ tử. nhất định là có chỗ bất phàm, nói không chừng là có Thánh linh căn , chúng ta sao có thể so sánh" Từ Nhân vội vàng an ủi.
"Ừm! cũng đúng. Lâm tiền bối cũng đã nói, chỉ cần chúng ta cố gắng thì cũng có thể ngưng thành kim đan, lúc ấy không cần phải lo lắng thế này"
***
Sau khi từ biệt Từ thị huynh muội, Lâm Hiên tiếp tục đi vào trong Thập Vạn Đại Sơn hơn ba trăm dặm, lúc này thân ảnh tu sĩ dần dần trở nên thưa thớt.
Nơi này đã không còn an toàn, thường xuyên xuất hiện yêu thú cấp cao.
Không biết Lý Diệu Thiên làm sao tới nơi đây nhưng Lâm Hiên không dám có chút khinh thường, phóng ra toàn bộ thần thức đề phòng nguy hiểm.
Sau khi bay được hơn nửa ngày, hắn dừng lại trên một ngọn núi nhỏ.
Nơi này quái thạch lởm chởm, lá cỏ héo úa khô tàn trên mặt đất. Phóng tầm mắt chỉ thấy một vùng tiêu điều.
Có người ngẫu nhiên qua nơi này sẽ không chú tâm, nhưng Lâm Hiên lại thầm vui vẻ đánh giá hoàn xung quanh một chút. Chính là nơi đây!
Thu liễm độn quang hạ xuống, đột nhiên trên mặt hắn hiện vẻ kinh ngạc.
Dưới chân là một đống lá vàng úa, Lâm Hiên phất tay một cái, một bạch quang lóe lên cuốn hết cỏ cây qua một bên, một khối di hài xuất hiện trước mặt.
"Đây là.... "
Từ lúc bước vào tiên đạo tới nay Lâm Hiên đã chém giết không ít tu sĩ khiến hắn giật mình chính là trang phục của hài cốt
Rõ ràng không phải tu sĩ bản địa.
Vu sư của Mặc Nguyệt Tộc!
Mặc Nguyệt Tộc, Lai lịch của bọn họ chỉ được ghi lại trên cổ tịch.
Truyền thuyết vào thời kỳ hồng hoang mấy trăm vạn năm trước kia. Nhân tộc từng có hai nhánh lớn. Một nhánh hiện tại chiếm cứ Duyện Châu chính là Tần tộc. Nhánh còn lại chính là Mặc Nguyệt tộc.
Trong đó số dân cư Tần tộc nhiều gấp mười lần Mặc Nguyệt Tộc.
Hai tộc đều có tu tiên giả, chẳng qua Tần Tộc xưng là tu sĩ còn Mặc Nguyệt Tộc xưng là Vu Sư.
Hơn trăm vạn năm đầu hai tộc hòa thuận với nhau. quan hệ tuy không khăng khít nhưng không phân tranh nhiều. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nhưng sau này hai tộc trở mặt thành thù. Nguyên nhân bí mật sâu xa trong đó thì mãi chôn vùi trong dòng lịch sử.
Chỉ biết là hai tộc huyết chiến kéo dài suốt mấy vạn năm.
Ngàn vạn lần đừng xem thường Mặc Nguyệt Tộc, tuy rằng bọn họ ít dân nhưng tỷ lệ người có linh căn lại cao hơn Tần tộc.
Cho nên số lượng vu sư không hề ít hơn tu sĩ.
Đều cùng theo đuổi tiên đạo. Công pháp tu luyện của vu sư, không hề yếu hơn tu sĩ cùng cấp, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút.
Hai tộc giao tranh, phàm nhân không có tác dụng, thắng bại vẫn là do tu tiên giả quyết định.
Chiến đấu vô cùng khốc liệt, cuối cùng Tần tộc giành thắng lợi.
Mặc Nguyệt tộc dần dần không thấy tung tích, có lời đồn rằng bọn họ đã bị diệt tộc, hoàn toàn bị hủy diệt.
Nhưng Lâm Hiên xem trong một ngọc giản rằng Mạc Nguyệt Tốc trốn vào Khuê Âm Sơn, Thập Vạn Đại Sơn hoặc những nơi nguy hiểm khác. Tuy thế những nơi kể trên vô cùng hiểm ác, đâu đâu cũng có yêu thú cuồng bạo. Đừng nói là phàm nhân mà ngay cả tu tiên giả không cẩn thận mất mạng như chơi.
Mặc Nguyệt Tộc có thể sao ở nơi đó sao?
Phàm nhân không thể nào sinh tồn tại đây.
Theo lý nếu thiếu phàm nhân làm nền tảng, tu tiên giả như cây không có rễ, sớm muộn cũng sẽ xuống dốc.
Những chuyện về Mặc Nguyệt Tộc trước kia cũng Lâm Hiên cũng không chú ý nhiều. dù sao họ cũng như yêu ma, đã tuyệt tích gần trăm vạn năm tại U Châu.
Nhìn di hài dưới chân, chân mày Lâm Hiên nhíu lại, chẳng lẽ như trong ngọc giản, Mặc Nguyệt Tộc không tuyệt chủng mà là ẩn nấp sinh tồn trong Thập Vạn Đại Sơn.
Trầm ngâm một chút, Lâm Hiên vươn tay ra đánh vào hư không một trảo, túi trữ vật từ hài cốt liền bay tới.
Lâm Hiên dùng linh lực bao phủ kín tay, sau đó cẩn thận cầm lấy dùng thần thức thâm nhập.
Bên trong chỉ có vài khối tinh thạch cùng vài chiếc bình lớn nhỏ. Ngoài ra còn có các loại da lông xương cốt yêu thú và vài cây linh thảo.
Lâm Hiên kinh ngạc nhưng lập tức trở lại như thường. Thập Vạn Đại Sơn có thể xem như là bảo khố của Tu tiên giới, bên trong yêu thú rất nhiều, tài nguyên tu tiên vô cùng phong phú.
Hơn nữa ngoại trừ yêu thú thì diện tích nơi đây rộng lớn, thảm thực vật vô cùng tươi tốt, so với địa phương khác thì linh dược kỳ thảo phong phú hơn.
Thậm chí có lời đồn sâu trong Thập Vạn Đại Sơn có còn những thượng cổ kỳ thảo đã tuyệt tích tại Nhân giới. Tu sĩ bên ngoài cũng chỉ có chảy nước miếng mà thèm, địa phương bên trong có vô số yêu thú Hóa Hình Kỳ khủng khiếp, cho dù là vài Nguyên Anh kỳ lão quái liên thủ cũng không dám đi sâu vào.
Ngoài yêu thú cùng linh thảo, căn cứ địa hình bên ngoài mà phỏng đoán thì trong Thập Vạn Đại Sơn chỉ có một số ít quặng mỏ.
Cái này có thể giải thích vì sao trong túi trữ vật của Vu sư này rất ít tinh thạch, ngược lại có nhiều linh thảo cùng với tài liệu yêu thú.
Trong tay Lâm Hiên có bảy cái bình, trong đó có một cái lớn hơn hẳn, sáu cái kia thì khá tinh xảo.
"Những bình này chẳng lẽ là.... "
Lâm Hiên cầm lấy cái bình ngọc lớn rồi mở nắp bình, từ bên trong đổ ra viên đan dược nhỏ cỡ hạt đậu.
Viên đan dược có màu hồng, hương vị cay độc, đã đếm qua bên trong cũng có hơn một trăm viên. Lâm Hiên đưa lên mũi ngửi thì trên mặt liền lộ vẻ vui mừng.
Là thiếu chủ Linh Dược Sơn, kiến thức về các loại linh đan không kém các Luyện Đan Sư, thậm chí còn hơn một chút.
Đan dược do Mặc Nguyệt Tộc luyện chế khác với đan dược của Tần Tộc, nhưng y lý vốn tương thông, Lâm Hiên xem xét thì phỏng đoán nó có tác dụng gia tăng pháp lực cho tu sĩ Ngưng Đan kỳ.
Sau đó hắn đem các bình còn lại mở ra, bên trong đủ các loại Yêu Đan khác nhau, có loại to cỡ mắt rồng, có loại hình dạng cổ quái, có loại có dạng như quả trứng, nhưng đều tỏa ra linh khí bức người, không phải tầm thường.
Lâm Hiên tiếp tục dụng thần thức kiểm tra túi trữ vật. Một thanh Loan đao, có kiểu dáng khác với binh khí U Châu, tuy mới nhìn nhưng đã biết không phải pháp bảo phẩm chất thấp.
Người ra cái ngọc giản được bọc trong một miếng vải bố đã rách.
Lâm Hiên cầm ngọc giản trong tay, vốn tưởng công pháp Mặc Nguyệt Tộc nên khi xem xét lại khiến cho Lâm Hiên thất vọng.
Linh thú đồ giám!
Thứ này ở U Châu cũng có ,thật sự không có gì đặc biệt, Lâm Hiên tiện tay bỏ vào túi trữ vật.
Sau đó hắn cầm miếng vải rách trong tay, nó được gấp lại nhiều lần, sau khi mở ra thì tự nhiên trở nên khá rộng, một góc bị tàn phá là dường như bị người dùng lực xé rách, thậm chí còn có vết lửa thiêu.
Trong lòng Lâm Hiên khẽ động, nhìn thoáng qua hài cốt trên mặt đất, chẳng lẽ người này trước khi chết muốn phá hủy tấm vải, nhưng do bị thương quá nặng nên không làm được.
Nếu là như thế thì chỉ sợ lai lịch của miếng vải rách này không nhỏ.
Lâm Hiên vội ngưng thần nhìn kỹ.
Mặt trên có họa một bức tranh lớn, bên cạnh có nhiều văn tự, đáng tiếc Lâm Hiên không xem mà không hiểu, xem ra là văn tự của Mặc Nguyệt Tộc.
Mặc dù không nhận ra nhưng dựa vào bức tranh Lâm hiên cũng nhìn ra bảy tám phần. Đây là một địa đồ!
Phía trên có thể thấy những lối đi được vẽ đơn sơ, từ đó dẫn tới vài cái vòng tròn kỳ quái. Chẳng lẽ là nơi cư ngụ của Mặc Nguyệt Tộc, xem ra hắn vô tình phát hiện được một bí mật lớn.
Không ngờ sự tình trên cổ ngọc giản ghi lại là sự thật. Mặc Nguyệt Tộc chưa bị diệt tộc mà đang ở trong Thập Vạn Đại Sơn sinh tồn và phát triển.
Như vậy chỉ sợ nơi Khuê Âm Sơn rộng lớn cũng có bộ lạc của bọn họ sinh sống.
Lâm Hiên lắc đầu, chuyện này không liên quan đến hắn. Bất quá vẫn đem địa đồ bỏ vào trong túi trữ vật.
Sau đó hắn dụng thần thức cẩn thận tìm tòi ở gần. Vừa nhìn kỹ thi hài thì hắn biến sắc, ánh mắt lộ vẻ lo lắng.
Các xương sườn bên trái của di hài lại bị gãy sạch. Không giống như bị tu sĩ gây thương tích mà là bị lợi trảo của yêu thú đả thương.
Lâm Hiên lập tức trở nên cảnh giác, Vu sư này có được pháp bảo thì ít nhất cũng có được tu vị Ngưng Đan Kỳ.
Có thể diệt sát một vu sư Ngưng Đan kỳ, yêu thú này chắc chắn không tầm thường..
Ngẫm lại tuy rằng thi thể người này đã hóa thành xương trắng, ngã xuống cũng vài năm nhưng nếu yêu thú kia vẫn còn ở đây thì không ổn!
Lâm Hiên vội đem thần thức cực đại thả ra tìm tòi.
Một lát sau Lâm Hiên mở mắt, khóe miệng lộ nụ cười tự diễu. Thật sự là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đã xuất hiện.
Cách nơi đây khoảng bảy tám dặm có một sào huyệt bí mật. Bên trong có một yêu thú đang ngủ say.
Yêu thú thuộc loại nhện nhưng to lớn kinh người, thân thể chừng mấy trượng, toàn thân phủ đầy lông dài xanh biếc. Nhìn qua khiến người lông tóc dựng đứng.
Tròng mắt Lâm Hiên khẽ co lại, Nguyệt Ma Tri Chu!
Loại yêu thú này khi đó còn là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ hắn đã từng gặp qua tại Khuê Âm Sơn.
Khi có cùng mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ hợp tác, chuẩn bị diệt trừ Nguyệt Ma Tri Chu thì thì Thiên Sát Ma Quân xuất hiện.
Nguyệt Ma Tri Chu vốn là yêu thú cực phẩm cấp hai, nhưng con trước mắt này cường tráng hơn rất nhiều. Lâm Hiên dùng thần thức đảo qua thì thần tình khẩn trương, không ngờ là thượng phẩm cấp ba, tương đương với tu sĩ Ngưng Đan hậu kỳ.
Nguyệt Ma Tri Chu bình thường không thể tiến giai đến cấp ba, có lẽ con này có kỳ ngộ, xảo hợp ăn được thiên tài địa bảo gì đó.
Hơn nữa yêu thú thăng cấp biến dị thường có thêm thần công đặc biệt, rất khó chơi.
Lâm Hiên nhíu mày đứng ở tại chỗ suy tư.
Nếu là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ khác gặp Nguyệt Ma Tri Chu biến dị này thì không biết còn khả năng chiến thắng của hắn vẫn khá lớn. Đương nhiên nếu không đánh lại thì có thể dễ dàng đào tẩu.
Sau một hồi cân nhắc, Lâm Hiên quyết định sát diệt yêu thú này. Đương nhiên không phải thay Vu sư kia báo thù mà là vì chính hắn.
Đầu tiên hắn tới di chỉ cổ tu sĩ để tìm kiếm bí mật, địa điểm này lại quá gần với sào huyệt của yêu thú, chỉ cách có bảy tám dặm. Nếu không hết sức cẩn thận thì không tránh được huyết chiến, nếu là như thế, chi bằng nghĩ biện pháp tiêu diệt nó trước.
Thượng phẩm yêu thú cấp ba này rất đáng sợ nhưng phải có cơ duyên mới gặp được. Nếu diệt sát được nó thì thu hoạch không nhỏ, toàn thân nó đều là vật phẩm có giá trị.
Có thể đánh lén được là tốt nhất, như vậy không mất nhiều khí lực. Nghĩ vậy hắn phục dụng một viên Ẩn Linh Đan, sau đó thi triển bí pháp trong Cửu Thiên Huyền Công, ẩn đi toàn bộ khí tức.
Vì không để yêu thú phát hiện, Lâm Hiên không độn quang mà trực tiếp thi triển khinh thân thuật, thân hình nhoáng lên đã bay về phía trước hơn mười trượng, chốc lát sau liền biến mất sau những bụi cây.
Nửa tuần nhang sau trước mắt hắn đã xuất hiện một huyệt động lớn sau bụi cỏ um tùm, chỉ là tơ nhện đã to như ngón tay.
Lâm Hiên lại đem thần thức thả ra, Nguyệt Ma Tri Chu đang ở sâu trong huyệt động. Không muốn kinh động nó nên Lâm Hiên không dò xét nhiều.
Hắn lật tay lấy ra một tấm phù màu bạc.
Sở dĩ Lâm Hiên không dụng pháp bảo công kích là vì khởi động nó sẽ đánh động tới yêu thú, linh phù thì chỉ cần một chút linh lực là có thể sử dụng, là lựa chọn tốt nhất để đánh lén.
Nhẹ tay vung lên, phù kia không gió tự cháy biến thành một đạo hỏa diễm lớn tới cả trượng, thanh thế thật không nhỏ.
"Đi!"
Lâm Hiên điểm ra một chỉ, khối hỏa diễm kia giống như lưu tinh vẫn thạch, gào thét bay vào sâu trong huyệt động.