Bách Luyện Thành Tiên

Chương 122: Thương lượng




"Được rồi, tin tức cơ bản tình báo là như vậy. Hiện giờ chúng thời gian của chúng ta không còn nhiều, xin các vị đồng đạo cùng nghĩ mưu hợp sức đưa ra chủ kiến. Dù sao tình thế hiện tại không phải chỉ đơn đả độc đấu, không phải cứ có dũng khí là có thể thắng được. Trừ phải là tiền bối Nguyên Anh Kỳ nếu không mọi người đơn chiến khẳng định sẽ thập phần nguy hiểm." Sở Thiên Thư liếc nhìn những người phía dưới: ."Nếu vị đạo hữu nào có ý hay thì hiện tại nên nói ra"
Chúng tu sĩ nghe xong lời này tự nhiên bàn tán một phen, sau thời gian một tuần trà rốt cục cũng có người mở miệng.
"Sở gia chủ, chư vị đồng đạo, theo thiển ý của tại hạ thì chúng ta nên nghĩ cách trở lại Quỷ La Thành. Chỗ đó tụ tập hơn vạn đồng đạo, còn có vô số trận pháp cấm chế, hiện tại đó chính là nơi an toàn nhất" Không ngờ người vừa lại chính là vị Vương tu sĩ kia.
Sở Thiên Thư vuốt vuốt chòm râu, trầm mặc không nói.
"Hừ, cao kiến của vị Vương sư huynh này quả là rất hay. Quay về Quỷ La Thành? Không tệ! Chỗ đó đúng thật có hơn vạn đồng đạo nhưng âm hồn quỷ vật đang toàn lực tấn công vào đó, còn có tam đại Quỷ Đế tề tụ. Còn chưa chắc chống đỡ được bao lâu, đạo hữu nếu muốn tìm chết thì thứ cho lão phu không theo" Một thanh âm chua chát vang lên, Lâm Hiên nhìn lại thì thấy đó là lão giả có khuôn mặt gầy gò kia.
Sắc mặt tu sĩ mập mạp đỏ lên, tức giận muốn phản bác nhưng đối phương lại là tu sĩ Ngưng Đan Trung Kỳ, hắn không thể không kiêng kỵ.
Lão giả còn chưa chịu dừng lại, thao thao bất tuyệt nói thêm: "Huống chi đại quân âm hồn đã vây chặt Quỷ La Thành, ngươi làm sao nắm chắc chúng ta bình yên vượt qua sự phong tỏa. Chỉ sơ sẩy một chút thì chúng ta sẽ ngã xuống, các hạ đưa ra ý này như là muốn đưa chúng ta vào chỗ chết"
"Ngươi…" Vị tu sĩ mập mạp tức giận không thốt nên lời. Hắn chỉ là Ngưng Đan Sơ Kỳ. Lão giả kia tu vị hơn một bậc nhưng sao có thể để đối phương vũ nhục như thế, đang muốn phát hỏa thì Sở Thiên Thư mở miệng nói: "Được rồi, hiện giờ chính là lúc đồng tâm hiệp lực, hai vị đạo hữu hà tất vì một việc nhỏ mà tổn thương hòa khí. Quay về Quỷ La Thành quả thật rất nguy hiểm, nhưng hiện tại không phải là mỗi người tự đưa ra chủ kiến sao. Lệ đạo hữu cũng không cần phải nghiêm khắc như vậy"
Lời này nói ra hợp tình hợp lý làm cho tu sĩ mập mạp vốn đang bất mãn cũng phải nuốt cục tức vào bụng. Mà lão giả tính tình cổ quái kia cũng trầm mặc không nói.
Lâm Hiên thầm cười lạnh. Tu sĩ mập mạp kia quả thật ngốc như heo, lão giả kia tuy chanh chua nhưng lời nói quả thật hữu lý. Hiện giờ đi Quỷ La Thành thuần túy chỉ là chui đầu vào lưới mà thôi.
"Được rồi, chư vị còn có cao kiến gì thì cứ nói rõ" Sở Thiên Thư ho nhẹ một tiếng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nhưng lúc này thật lâu vẫn không có ai lên tiếng. Nhất thời không khí lại trầm mặc.
Đợi thêm nửa giờ nữa, rốt cục kẻ tâm cơ sâu sắc như Sở Thiên Thư cũng lộ vẻ mất kiên nhẫn.
"Như thế nào, lửa đã cháy đến chân, chư vị đạo hữu còn muốn giấu diếm cái gì. Nếu không nắm lấy thời cơ thì cuối cùng mạng sống của chúng ta đều rơi vào trong tay quỷ vật hết!" Thanh âm của Sở Thiên Thư ẩn chứa một tia lạnh lẽo.
Nghe xong lời này không ít tu sĩ biến sắc. Lâm Hiên cũng chỉ thầm cười lạnh.
"Sở gia chủ, ngươi không cần phải lãng phí thời gian nữa, chúng ta không muốn nói thêm lời thừa. Các hạ mời chúng ta đến thì chỉ sợ đã có cách giải quyết. Dù sao nơi này vốn là phạm vi thế lực của Sở gia, thiên thời địa lợi đều nằm trong tay ngươi. Nếu ngươi có diệu kế gì có thể khiến chúng ta chuyển nguy thành an thì cứ nói ra. Ta tin rằng đã liên quan tới tính mạng bản thân thì tất cả đạo hữu ở đây đều đồng tâm nghe Sở huynh phân phó " Lúc này nữ tu duy nhất ở đây mới lên tiếng, niên kỷ chừng hơn tam tuần. Ngoại trừ bộ dáng hơi hơi mập thì cũng có vài phần tư sắc.
Lời này vừa thốt khiến cho tất cả tu sĩ tỉnh ngộ. Đúng vậy, Sở gia chính là địa đầu xa ở nơi này, Sở Thiên Thư mời bọn họ đến đơn giản chỉ để thương nghị sao?
Vì thế chúng tu sĩ nhất nhất phụ họa theo.
"Sở gia chủ nếu có thượng sách thì mau nói ra"
"Đúng vậy, chỉ cần có thể thoát thân thì cho dù có mạo hiểm, ta cũng nguyện ý nghe theo lệnh Sở huynh"
….
"Được rồi. Nếu chư vị đạo hữu đồng tâm thì Sở mỗ cũng nói thẳng. Không sai, Sở mỗ quả thật có phương pháp giúp mọi người thoát thân, chỉ là kế sách này có điểm chưa không ổn thỏa cho nên mới cầm thêm ý kiến của các vị đồng đạo, xem còn có chủ ý nào tốt hơn hay không"
Lời này tuy có điểm trá ngụy nghe nói có biện pháp thoát thân, tất cả nào còn tâm tư tìm hiểu, đều mừng rỡ lắng nghe.
"Là như vậy, Sở gia ta có căn cơ tại nơi này, sự tình mạo hiểm đi Thập Vạn Đại Sơn liệp sát yêu thú đương nhiên nhiều hơn chư vị một chút. Khoảng mấy trăm năm trước, một đệ tử bổn gia bất ngờ phát hiện được một di chỉ của cổ tu sĩ. "
"Cổ di chỉ? "
Nghe đến đây trên mặt những tu sĩ ngồi ở đây đều lộ vẻ tham lam nhưng rất nhanh tan biến. Cho dù bên trong có bảo vật gì thì cũng sớm bị người Sở gia thu về. Huống chi đó chỉ là vật ngoài thân. Hiện tại tìm cách bảo vệ cái mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.
Sở Thiên Thư đem tất cả phản ứng của đám người thu vào trong mắt, vẻ mặt không chút thay đổi tiếp tục nói: "Trong di chỉ của cổ tu sĩ có một Truyền Tống Trận"
"Truyền Tống Trận, chẳng lẽ là loại cự ly xa có thể đưa chúng ta đến U Châu, thoát khỏi cảnh bị âm hồn bao vây?" Tu sĩ mập mạp họ Vương lại gấp gáp, nhịn không được mở miệng đầu tiên.
"Không sai, Truyền Tống Trận này mặc dù Sở mỗ chưa dùng qua nhưng căn cứ vào lời nói của đệ tử tinh thông kỳ nghệ này thì ít nhất có thể truyền tống chúng ta ra ngoài hơn mấy vạn dặm. Hơn nữa phương hướng cũng là U Châu. Tuy không biết cụ thể truyền tới đâu nhưng muốn thoát khỏi sự bao vây của quỷ vật, chuyển nguy thành an nhất định không có vấn đề" Thần tình Sở Thiên Thư thong dong, đã tính trước nói.
Chúng tu sĩ nghe xong đều mừng rỡ, không khí trong điện cũng trở nên hoạt náo.
"Các vị không cần cao hứng quá sớm, việc này nếu thuận lợi như thế thì toàn bộ Sở gia sớm đã truyền tống đi hết rồi. Còn chưa chắc tới phiên Sở gia chủ mời chúng ta đến nghị sự!" Một thanh âm âm lãnh vang lên, lại là lão giả họ Lệ kia. Người này nói chuyện ngữ khí tuy có chút khó nghe nhưng mỗi lời đều có lý.
Chúng tu sĩ nghe xong thì tỉnh ngộ, thầm mắng mình hồ đồ. Thanh danh Sở gia tuy không xấu nhưng chưa tốt đến mức như Bồ Tát sống cứu khổ cứu nạn. Nếu dễ dàng dùng được Truyền Tống Trận kia thì hắn cần gì phải làm điều thừa?
"Truyền Tống Trận kia có vấn đề hay là Sở gia chủ muốn mượn sức của chúng ta, xin nói rõ cho nhanh!" Sắc mặt trung niên mỹ phụ hơi trầm xuống mở miệng. Hiển nhiên đây chính là điều Sở Thiên Thư muốn nói, nhưng thái độ hành sự lấp liếm che đậy khiến nàng bất mãn.
Vẻ mặt những người khác cũng tương tự, bất quá không dám không kiêng nể như thế. Lan phu nhân này chính là tu sĩ Ngưng Đan Trung Kỳ, lai lịch bất phàm, chính là xuất thân từ Nhất Tuyến Hạp trong tam đại phái Chính đạo. Hơn nữa còn có quan hệ thân thích với tông chủ bổn môn, cho nên đối mặt với cao thủ cảnh giới Giả Anh như Sở Thiên Thư vẫn không mấy sợ hãi.
"Ha ha, Lan phu nhân không cần tức giận, không phải Sở mỗ khó khăn mà việc này quả thật không tiện mở miệng" Sở Thiên Thư vừa bị trách móc nhưng dường như không hề để ý chút nào.
"Ai, Sở huynh thật khiến chúng ta lo lắng, nếu khó mở miệng thì ngươi định khi nào mới nói cho chúng ta biết, hiện tại đã là lúc nào rồi" Tu sĩ mập mạp lại mở miệng nhưng lúc này không ai bảo hắn lắm lời. Tâm tư mỗi người đều không khác biệt, Lâm Hiên cũng lộ vẻ chú ý.
"Được rồi, vậy thì Sở mỗ mặt dày xin mọi người giúp đỡ" Sở Thiên Thư vỗ đùi: "Là thế này, Truyền Tống Trận được phát hiện lúc trước, bởi vì lâu năm nên đã bị hư hại. Mà vị trí lại nằm hẻo lánh bên trong Thập Vạn Đại Sơn, Sở gia ta không dùng đến nên chưa tu bổ. Hiện tại đây âm hồn đột nhiên đánh tới nên…"
"Là sao, là tài liệu tu phục Truyền Tống Trận không đủ? Ở đây nhiều chúng ta đạo hữu như vậy có thể cùng thêm vào. " Lan phu nhân ân cần nói.
"Đa tạ hảo ý của đạo hữu" Sở Thiên Thư ôm quyền, trên mặt lộ ra một tia cười khổ: "Tài liệu thì không thiếu. Sở gia ta tuy không phải danh môn đại phái nhưng điểm này thì cũng miễn cưỡng cho đủ. Khó khăn hiện tại là cần thời gian tu phục Truyền Tống Trận trong khi đại quân Lệ quỷ rất nhanh áp tới đây"
"Cần bao lâu? " Lão giả họ Lệ lạnh lùng nói.
"Không nhiều, hai ngày"
"Hai ngày? "
Những người đang ngồi liền lâm vào trầm mặc. Theo tình báo thì chưa đến một ngày nữa âm hồn Lệ quỷ sẽ đánh tới đây. Nói cách khác, bọn họ phải tìm cách kéo dài kéo dài thời gian thêm một ngày.
"Ý đạo hữu là…" Tu sĩ mập mạp kia lộ một tia do dự, muốn tỏ ý nhưng lại thôi.
"Sở mỗ hy vọng các vị có thể phục kích đại quân của âm hồn trên đường khiến chúng chậm trễ, tranh thủ một chút thời gian cho các Trận Pháp Sư tu phục Truyền Tống Trận"
Lúc này trong điện lại lặng ngắt như tờ, không có ai tiếp lời, Sở Thiên Thư đưa ra yêu cầu có vẻ hợp lý nhưng đám người đều băn khoăn, nếu hắn nói thật thì mạo hiểm cũng đáng giá. Nhưng vạn nhất hắn lừa mọi người đi chết thay thì sao?
Người không vì mình thì bị trời diệt. Tu sĩ có thể ngưng thành Kim Đan thì tám chín phần đều là hồ ly, tự nhiên sẽ không ngu ngốc giao mạng cho người.
"Đương nhiên Sở mỗ đưa ra đề nghị này, đương nhiên không phải chỉ mình các vị đi làm. Ta sẽ dẫn đệ tử tinh nhuệ bổn môn cùng chư vị đạo hữu nghênh địch" Lời này vừa ra đã làm tiêu tan hết nghi ngờ trong lòng các tu sĩ.
"Còn điều này, buổi thương nghị hôm nay xin chư vị đạo hữu giữ bí mật. Số lần sử dụng Truyền Tống Trận kia có hạn chế, do còn đệ tử Sở gia chúng ta, mỗi vị đạo hữu đang ngồi đây nhiều nhất chỉ có thể mang theo hai người. Nếu ai để lộ tin tức thì đừng trách Sở mỗ không khách khí" Mấy lời cuối này của Sở Thiên Thanh ẩn chứa sự uy hiếp.
"Gia chủ yên tâm, các vị đạo hữu đều hiểu điều này, tự nhiên không để ngươi gặp khó khăn. Huống chi chuyện này mới là phong thanh, không chừng âm hồn sẽ có biến cố khác, chúng ta chỉ cần cố thủ một ngày là được" Lan phu nhân vỗ ngực cam đoan: "Các vị đạo hữu thấy đúng chăng?"
"Đúng vậy!"
"Chúng ta sao có thể vong ân phụ nghĩa!"
Đám người đều tỏ vẻ tán thành.
"Vậy còn những đồng đạo tại phường thị sẽ thế nào? " Một thanh âm nhỏ nhẹ vang lên, chính là của tu sĩ họ Vương kia.
"Những người đó tự nhiên là để cản đường Âm hồn." Trong mắt Sở Thiên Thư hiện lên một tia âm lệ: "Dù sao thân chúng ta còn lo chưa nổi. Đến nước này còn nghĩ tới biện pháp thoát thân cho bọn họ sao? Chi bằng để bọn họ trì hoãn đám âm hồn Lệ quỷ thì tốt hơn! "
Những lời này lạnh lùng vô cảm nhưng những người đang ngồi ở đây cũng nào mềm lòng cái gì. Tu sĩ họ Vương kia cũng bất quá hỏi cho hay mà thôi. Tình thế hiện tại đương nhiên là cái mạng nhỏ của mình quan trọng nhất. Không còn ai có ý kiến khác c nên mọi việc quyết định như vậy.
Đám người sau khi tự thề với tâm ma, xem như tạm thời kết thành đồng minh.
"Tốt lắm. Kế tiếp sẽ phân công chư vị đạo hữu hành động. Ta sẽ đôn đốc Trận Pháp Sư gia tộc đẩy nhanh tiến độ, tranh thủ sửa Truyền Tống Trận. Về phần chúng ta thì trước hết tới phường thị tập trung những tu sĩ cấp thấp, chuẩn bị nghênh địch" Sở Thiên Thư nói mau mắn như đã chuẩn bị từ trước.
"Sở huynh, chúng ta thế nào để gạt được những tu sĩ thấp cấp, khiến họ cam tâm nghe chúng ta sai sử? "Lan phu nhân khẽ nhíu mày nói.
"Việc này cũng đơn giản mà thôi. Sẽ đem tình hình thực tế nói cho bọn họ biết, rằng là đại quân Lệ quỷ sắp đánh tới. Về phần Truyền Tống Trận đương nhiên không đề cập, chỉ nói là nhận được tin Quỷ La Thành đã phái viện binh tới đón chúng ta về đó. Chúng ta cầm cự hai ngày để chờ bọn họ tới" Sở Thiên Thư hiển nhiên đã sớm tính toán tất cả, đưa ra kế hoạch khá chu toàn.
"Kế hay" Mọi người vỗ tay tán thưởng, Lâm Hiên cũng khẽ gật đầu. Người này quả nhiên không hổ là gia chủ gia tộc đệ nhất kiêu hùng, cho dù sau này có tu sĩ may mắn sống sót thì cũng không thể chỉ trích được hắn.
Sau này Quỷ La Thành tự nhiên sẽ không thừa nhận thấy đồng đạo chết mà không cứu, không phái ra viện quân. Mà đối mặt chất vấn của tu sĩ cấp thấp thì họ Sở có thể nói rằng tình báo có vấn đề. Dù sao với tình thế hỗn loạn hiện tại thì đây là chuyện bình thường.
Sau khi thương lượng thì đám người cùng tới phường thị. Lúc này bên trong đã tụ tập hơn ngàn tu sĩ, sắc mặt từng người đều lộ vẻ lo lắng.
Sở Thiên Thư dẫn hơn mười vị cao thủ Ngưng Đan Kỳ tới, nhất thời đã khiến quần tu tìm lại chủ kiến. Tu tiên giả vốn nghe lời kẻ mạnh, đặc biệt khi Sở Thiên Thư tuyên bố Quỷ La Thành đã phái viện quân tới thì đám tu sĩ ở đây hoan hô không ngớt.
Chúng nhân vốn sợ nhất là không có hy vọng, không có tiền đồ. Hiện đã xuất hiện một con đường sống, tuy xa vời nhưng sĩ khí đã đại tăng.
Được lòng đám tu sĩ, lúc này Sở Thiên Thư đưa ra kế sách rằng trong khi chờ viện quân tới, quần tu nên chủ động phục kích âm hồn Lệ quỷ.
Đề nghị này cơ hồ không gặp phải bất cứ phản đối nào mà liền được thông qua. Lúc này quần tu liền đề cử Sở Thiên Thư làm minh chủ, hơn mười vị tu sĩ Ngưng Đan Kỳ đảm nhiệm vị trí trưởng lão. Khi triệu tập số tu sĩ ở phường thị thì có hơn một ngàn hai trăm người, đáng tiếc phần lớn pháp lực không cao, trong đó một nửa là đệ tử cấp thấp Linh Động Kỳ.
Yến Cừu Cốc cách đây hai trăm dặm chính là nơi mà con đường từ Quỷ La Thành tới phải đi qua.
Địa thế nơi này hiểm yếu, bình thường Sở gia có thiết lập trạm gác ở nơi này, hiện tại được dùng làm nơi phục kích âm hồn quỷ vật.
Đám tu sĩ cấp thấp độn quang chậm thì theo sau, Lâm Hiên cùng những tu sĩ Ngưng Đan Kỳ khác đi trước bọn họ cần chuẩn bị bố trí trước.
"Tham kiến gia chủ!"
Thủ vệ ở chỗ này chính là một lão giả mi trắng tu vị Trúc Cơ Sơ Kỳ. Lão nhìn thấy Sở Thiên Thư và hơn mười vị tiền bối đến thì tiến lên bái kiến.
"Miễn, Sở Thác, tình hình nơi này hiện tại như thế nào? "
"Bẩm gia chủ, tất cả đều tốt, chẳng qua theo thám tử hồi báo thì âm hồn cách đây không xa. Với tốc độ phi hành hiện tại thì khoảng chừng nửa ngày sau chúng sẽ tới"
"Nửa ngày?" Sở Thiên Thư nhíu mày: "Nhanh như vậy sao? Chẳng qua không có vấn đề, vẫn còn kịp"
Nói xong lời này, hắn nhìn thoáng qua mấy tên đệ tử Sở gia phía sau: "Còn đứng thất thần ở đây làm gì, mau đem Cổn Dương Lạc Kim Trận bày ra"
"Vâng, gia chủ. "
Mấy tu sĩ vâng dạ rồi lấy trận kỳ trong người ra, hướng bốn phía bay đi.
Lâm Hiên nheo mắt nhìn mấy người đó, khóe miệng lộ chút tiếu ý. Sở gia không hổ là đệ nhất gia tộc tu tiên, nội tình quả thật thâm hậu. Mấy đệ tử này Trúc Cơ Kỳ lại có thể theo kịp tốc độ phi hành của tu sĩ Ngưng Đan Kỳ. Hắn lại cảm ứng được trên người bọn họ có một tia khí tức nguy hiểm mỏng manh như có như không, rốt cuộc là…
Chẳng qua hiện tại hắn không có thời gian tìm hiểu, do vậy Lâm Hiên càng thêm lưu ý đối với Sở Thiên Thư.
Sự tình được chim quên ná, được cá quên nơm, vong ân phụ nghĩa c là thường tình ở Tu Tiên Giới.
Sau thời gian một tuần nhang thì mấy tên đệ tử Sở gia có điểm quỷ dị đã trở lại, Sở Thiên Thư nhẹ thở ra: "Chư vị đạo hữu, Yến Cừu Cốc đã được bố trí cấm chế, mọi người từ xa tới đã mệt mỏi, xin mời vào trong tạm nghỉ ngơi dưỡng sức để ứng phó với âm hồn quỷ vật. Đến khi đại chiến đương nhiên phải nhờ chư vị đạo hữu xuất lực"
"Không có gì" Đám người ôm quyền hoàn lễ sau đó cũng không khách khí, dưới sự dẫn đường của Sở Thác đi vào sâu trong Yến Cừu Cốc. Chỉ thấy nơi này được dựng nhiều phòng ốc đơn sơ, hiển nhiên chỉ dùng pháp thuật Nê Thành Thạch tạo thành.
Chỉ là chỗ tạm thời, đám người cũng không để ý lắm, tự chọn một gian rồi vào nghỉ ngơi.
Trong phòng có một cái giường một cái bàn và một cái ghế. Lâm Hiên suy nghĩ một chút liền đem một tấm trận phù tế ra.
Một cái hình đồ bát quái to lớn xuất hiện trên không, bao phủ cả căn phòng lại.
Hắn làm như vậy là có dụng ý, chỉ còn nửa ngày là đám âm hồn đến nhưng vẫn có thể làm một số chuyện.
Lâm Hiên tự thấy với thần thông hiện tại của mình. Chỉ cần không gặp phải Quỷ Đế, cho dù vài tên Quỷ Vương bao vây cũng có thể thoát thân.
Nhưng khi trước trong di chỉ cổ tu ở Thập Vạn Đại Sơn, Ngoài cổ bảo hắn còn thu được mấy chục Thiết giáp luyện thi. Những Luyện thi này dù công kích hay phòng ngự đều vượt xa tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ. Chỉ kém tu sĩ giả đan một đường tơ mà thôi.
Những luyện thi kia sau khi chế tác xong chưa từng nhận chủ, bây giờ chỉ cần thu phục là được.
Lâm Hiên đã luyện thành Thiên Ma Quỷ Thi Thuật tầng thứ hai. Lúc này thời gian không có nhiều nhưng tế luyện được bảy tám con thì trong giao chiến cũng có thể tăng cường thêm thực lực.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên vỗ vào túi trữ vật một cái. Quang hoa các màu lóe lên, trước mặt liền xuất hiện mấy hộp ngọc.
Những thứ này là tài liệu Lâm Hiên đã sớm cẩn thận chuẩn bị. So với tế luyện nhận chủ tiểu cương thi tầng thứ nhất Linh Động Kỳ thì Luyện thi Trúc Cơ Kỳ còn phải cần một tài liệu trân hiếm phụ trợ.
Nhìn thoáng qua những hộp ngọc trên mặt đất, Lâm Hiên nhắm mắt dưỡng thần một lát. Sau đó mới nhẹ nhàng vỗ vào Linh Quỷ túi bên hông.
Một luồng hắc khí từ bên trong tỏa ra tụ mà không tán. Một lát sau một còn Thiết Giáp luyện thi tay cầm một cây Trường Mâu từ trong hắc khí bay ra.
Nếu không phải cảm ứng được thi khí nồng đậm trên người nó thì khó có thể tưởng tượng đây là quái vật.
Luyện thi nhìn thấy Lâm Hiên khoanh chân ngồi trước mặt thì ánh mắt lộ một tia sợ hãi, thân hình nhoáng lên muốn bỏ chạy.
Nhưng Lâm Hiên sớm có chuẩn bị. Tay áo vung lên, một đạo hào quang màu lửa hồng nhất thời bay ra quấn lấy quái vật kia.
"Trói!"
Theo tiếng quát nhẹ của Lâm Hiên, hỏa hồng kia chợt bùng hóa thành những sợi xích bằng lửa to như ngón tay cái trói chặt luyện thi lại.
Quái vật tự nhiên không cam lòng chịu khống chế. Nhưng chỉ cần vừa động thân thì trên sợi xích liền bốc lên linh hỏa vô cùng lợi hại khiến cả người cháy bừng bừng. Liên tiếp vài lần rốt cục Luyện thi không còn giãy dụa nữa.
Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng, vươn tay điểm lên hộp ngọc một cái. Nắp hộp mở ra, bên trong toàn là dịch lỏng đen như mực, lại còn tỏa ra hương khí nhàn nhạt.
Đừng nhìn thế mà xem thường, đó chính là tinh huyết của yêu thú cấp ba âm thuộc tính. Có tác dụng rất lớn trong việc tế luyện Thiết giáp luyện thi trước mắt. Chỉ riêng cái hộp nhỏ này đã tốn của Lâm Hiên hơn một ngàn hạ phẩm tinh thạch.
Lâm Hiên điểm ra một chỉ, hắc dịch nhất thời bay lên biến thành một viên cầu lớn cỡ nắm tay, trôi nổi trên không. Lâm Hiên vươn tay phải nhẹ nhàng vẫy một cái, trích ra một chút từ trong đó.
"Đi! "
Hắn đem chút dịch lỏng đó nhập vào trán luyện thi khiến bộ dáng nó trở nên thống khổ. Sau đó lại tiếp tục điểm vào các hộp ngọc khác.....
Sau một lúc lâu.
Lâm Hiên phất tay áo thu hồi sợi xích đang quấn chặt luyện thi. Lúc này quái vật không còn giãy dụa, nhìn chủ nhân thì trong mắt toát ra vẻ nhu thuận.
Lâm Hiên thở phào một cái, quá trình thu phục không có sai sót. Lâm Hiên đem nó thu vào Linh quỷ túi.
Thời gian cũng không còn nhiều, không thể chậm trễ, Lâm Hiên không nghỉ ngơi mà dùng một lượng đan dược bổ sung pháp lực.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã là mờ tối, vầng thái dương đã dần khuất sau dãy núi.
Lâm Hiên duỗi tay hoạt động một chút. Những lần sau do có kinh nghiệm nên tốc độ nhanh hơn. Thời gian trôi qua gần nửa ngày hắn đã thu phục được tổng cộng bảy luyện thi.
Lâm Hiên phất tay áo đem các tài liệu cất đi, lại phục dùng đan dược, hai tay cầm hai khối tinh thạch bắt đầu bổ sung pháp lực. Đại quân âm hồn có lẽ cách không xa, phải nhanh chóng khôi phục đến thể trạng tốt nhất.
Do hắn trung phẩm tinh thạch nên pháp lực khôi phục rất nhanh.
Khi pháp lực khôi phục được chín thành thì Lâm Hiên đột nhiên nhíu mày, chậm rãi mở hai mắt.
Hắn vươn tay đánh ra một đạo pháp quyết đem trận pháp mở ra, một đạo hỏa quang bay vào.
Truyền Âm Phù bay đến chớp động không ngừng trong tay Lâm Hiên. Kỳ thật không cần xem cũng đoán được nội dung bên trong, hẳn là âm hồn quỷ vật đã tới.
Sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống rời khỏi phòng, chỉ thấy bên ngoài là khá hỗn loạn.
"Không hay rồi, quỷ vật đã đến, mọi người mau chuẩn bị nghênh địch"
"Sao lại thế này, không phải bảo là một ngày sao, như thế nào lại nhanh như vậy? "
"Đúng vậy, Lệ quỷ đang ào ào kéo tới, nhất định phải cẩn thận đối phó"
Đủ loại thanh âm truyền đến tai, dòng người bên ngoài hỗn loạn. Đã bắt đầu có tu sĩ độn quang bay lên trời. Lâm Hiên nhướng mày, rốt cuộc những tu sĩ cấp thấp đã tới đúng lúc, nhưng kêu loạn như vậy thì chỉ là một đám ô hợp, sao có thể nghênh địch đây?
Chẳng qua cũng không còn biện pháp. Những tu sĩ này vốn ở bên ngoài Quỷ La Thành, bất đắc dĩ mới tụ tập cùng một chỗ. Ngoài đệ tử các môn phái gia tộc thì còn có không ít tán tu. Thuyết phục được bọn họ đồng tâm hiệp lực tới nơi này đón đánh Lệ quỷ thì tài ăn nói của Sở Thiên Thư quá giỏi, sao còn có thể hy vọng huấn luyện bọn họ phối hợp với nhau.
Nghĩ đến đó khóe miệng Lâm Hiên lộ chút cười khổ. Những tu sĩ cấp thấp này thật khó bảo vệ tính mạng trong đại chiến. Đến như hắn lo bảo vệ tính mạng của mình còn khó.
Tuy thế nhiều tu sĩ như vậy, còn có địa lợi cùng trận pháp hỗ trợ, hy vọng có thể ngăn cản đại địch được hai ngày.
Lâm Hiên đem thần thức thả ra. hiện giờ thần thức của hắn có thể thấy rất rõ trong phạm vi ba mươi dặm. Rất nhanh đã tìm được mục tiêu, thân hình chợt lóe hóa thành một đạo thanh hồng bay đi.
Khoảng cách năm sáu dặm chỉ chốc lát là tới. Nơi này vẫn thuộc Yến Cừu Cốc, trước mắt là một gian phòng bằng đá đơn sơ. Sở Thiên Thư đang ở đây, ngoài ra còn có những khí tức cường đại khác, xem ra những tu sĩ Ngưng Đan Kỳ cũng sớm tới nơi này.