Bách Luyện Thành Tiên

Chương 2220: Gặp lại Điền Tiểu Kiếm




Tại phía trước chừng hơn trăm trượng xuất hiện hai cỗ thi thể cổ ma. Lâm Hiên vừa thấy thì trong mắt lóe lên một tia dị sắc. Hắn không chút chần chừ mà bay thẳng qua. Thân hình hai gã cổ ma này khá cao lớn, một tên mặt xanh nanh vàng, tên còn lại hai đầu bốn tay, hình dáng cùng tướng mạo dữ tợn hơn xa mấy người bán ma. Tuy chúng đã vẫn lạc nhưng từ trên thi thể vẫn tán phát ra ma khí cực kì nồng đậm, qua đó có thể phán đoán hai tên này khi còn sống có tu vi Ly hợp kỳ. Mà dấu vết chiến đấu lưu lại cũng cho thấy tình trạng đấu pháp vô cùng kịch liệt. Phía dưới có một tòa núi nhỏ đã bị nghiền thành bột phấn. Cách đó không xa là một chiếc hố vừa to vừa sâu, ai không biết lại tưởng là kiệt tác của thiên ngoại lưu tinh nào đó đâm vào. Cả hai nơi đều lưu lại dấu vết thiên địa nguyên khí bị xáo trộn.
"Thoạt nhìn thì thấy có vẻ như hai người này đều cùng một bọn, không biết rốt cuộc là ai giết bọn chúng đây? " Ánh mắt Lâm Hiên vừa đảo qua liền biết đây không phải do những bán ma trong thôn gây ra, bởi bọn họ không có thực lực này. Bọn họ còn chả có người nào tiến giai đến Nguyên Anh kỳ thì làm sao đả bại được Ly Hợp kỳ chứ.
Lâm Hiên vừa nhắm hai mắt lại thì trong đầu hắn hiện lên một bức họa. Thôn nhỏ bình tĩnh mà tường hòa, nhưng không hiểu tai họa từ đâu bất ngờ ập tới. Trong thôn tự dưng xuất hiện hai gã cổ Ma Ly Hợp kỳ tiến hành đồ sát mọi người, nhưng bọn chúng cũng không phải là kẻ cười cuối cùng bởi nơi đây lại nghênh đón một vị cao thủ nữa. Trải qua một phen kịch chiến, hai gã cổ ma kia rốt cuộc vẫn lạc. Tuy đây chỉ là những điều Lâm Hiên phỏng đoán nhưng sự việc xảy ra ở đây có lẽ đúng đến tám, chín phần.
Chuyện này thật kỳ quái, cô gái kia nói hoang nguyên mặc thạch là nơi cực kỳ vắng vẻ, bình thường rất ít khi thấy cổ ma mà hiện tại lại hết lớp này đến lớp khác ùn ùn kéo tới. Có lẽ nơi đây sắp nổi phong vân gì đây. Lâm Hiên ẩn ẩn cảm thấy sắp có đại sự xảy ra…
Tiếng khóc của thiếu nữ nghẹn ngào mà bi thương. Lâm Hiên thở dài, cũng không biết phải khích lệ ra sao. Mạnh được yếu thua chính là chân lý ở tu chân giới, đối mặt cường giả thì tính mạng kẻ yếu chẳng khác gì con sâu cái kiến.
"Ồ, đó là cái gì?" Lâm Hiên vốn đang cảm khái bỗng lông mày khẽ nhíu lại, độn quang cũng hạ xuống. Thôn làng tuy đã biến thành một mảnh phế tích nhưng vẫn lưu lại chút dấu vết. Lúc này Lâm Hiên đứng bên thi thể của một gã trung niên dung mạo bình thường, nét mặt còn lưu lại vẻ phẫn hận. Túi trữ vật bên hông hắn đã bị mở ra, các loại đồ vật rơi lả tả đầy đất. Ở đó không thiếu ma thạch, pháp khí, phù lục cùng một ít bình lọ gì đó. Xem ra đẳng cấp của người này thấp hơn kẻ ra tay rất nhiều nên người ta khinh thường không thèm lấy chút đồ này. Chuyện này cũng là bình thường. Nếu đổi lại là Lâm Hiên đi diệt sát một tên Trúc Cơ kỳ thì cũng chẳng thèm xem xét túi trữ vật của đối phương làm gì. Mà tình huống trước mắt này đúng là như vậy, nhưng lạ ở chỗ là người hạ thủ vốn đã khinh thường chút đồ vật này thì còn đổ ra tìm kiếm làm chi. Phải chăng trên người một gã bán ma cấp thấp như vậy còn có đồ vật trọng yếu gì sao?
Trong lòng Lâm Hiên tràn đầy nghi hoặc. Nếu như nói chuyện này chỉ là trùng hợp thì cũng không phải, bởi tất cả túi trữ vật bên hông các thi thể đều bị mở ra. Có vấn đề, nhất định là có vấn đề! Sơn thôn nhỏ này chỉ sợ cũng không phải là do vận khí không tốt mà là tiền tài gây tai hoạ.
"Trong thôn các ngươi có bảo vật gì sao?" Lâm Hiên quay đầu, ngưng trọng mở miệng.
"Bảo vật?" Thiếu nữ bán ma đã thôi không còn thút thít, tuy trong lòng nàng vẫn rất thương tâm nhưng nàng biết có khóc cũng không giải quyết được việc gì. Bất cứ ai đã bước trên con đường tu tiên đều phải minh bạch đạo lý này.
Thiếu nữ nhíu mày suy tư một lúc, sau đó mới mở miệng: "Chúng ta cũng chỉ là một ít bán ma cấp thấp mà thôi, trên người làm gì có bảo vật… bất quá..."
"Bất quá cái gì?"
"Trên người tiểu nữ ngược lại có một kiện đồ vật nghe nói là do tiên tổ truyền thừa, không biết có được coi là bảo vật không." Thiếu nữ có chút không xác định nói.
"Có thể cho ta xem một chút không?"
"Tiền bối khách khí rồi" Thiếu nữ vươn tay lấy từ trong túi trữ vật bên hông một cái hộp gỗ dài không quá nửa xích, cũ kỹ rách nát dường như đã có từ rất lâu rồi.
Lâm Hiên tiếp nhận rồi đem mở ra. Hiện ra trước mắt hắn là một tấm địa đồ làm bằng da thú, bất quá cũng không hoàn chỉnh. Lâm Hiên thấy vậy thì hơi nhíu mày, vật như vậy rất có khả năng chính là bảo vật nhưng có cũng không dùng được. Bất qua hắn cũng không quá để ý, bởi chuyện này đối với hắn không liên quan, chẳng qua là hiếu kỳ một chút mà thôi. Hơn nữa nếu thôn này quả thật có bảo bối khiến đám cổ ma Ly Hợp kỳ xem trọng nhưng có lẽ thứ đó cũng chẳng có gì hữu dụng đối với hắn, cần gì phải chấp nhất chứ.
Một giờ sau không tìm thấy ai còn sống, Lâm Hiên liền mang theo thiếu nữ bán ma rời đi. Mặc thạch hoang nguyên thật sự là rộng lớn vô cùng. Mấy ngày sau, rốt cuộc Lâm Hiên mới tìm được một chỗ ẩn cư hoàn cảnh không tệ. Trước mắt là một mảnh rừng núi kéo dài. Hắn bay vòng quanh phụ cận mấy vòng sau đó mới đem theo nàng này hạ xuống. Tay áo vừa phất một cái thì mấy đạo kiếm khí liền bay vút va, thời gian qua chừng một tuần trà thì trước mắt hai người đã xuất hiện một tòa động phủ. Sau đó Lâm Hiên lấy ra một bộ trận kỳ bày bố xung quanh khiến nơi đây tràn ngập ma vụ che lấp mọi thứ bên trong. Làm xong hết thảy, trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ hài lòng. Sau đó hắn đưa trận bàn cho thiếu nữ bán ma khiến nàng hết sức sững sờ.
"Ngươi về sau sẽ ngụ ở nơi này, Lâm mỗ có thể giúp ngươi cũng chỉ đến mức này thôi."
"Đa tạ đại ân đại đức của tiền bối." Cô gái kia cảm kích vô cùng, vội quỳ xuống tạ ơn. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Ngươi tự giải quyết cho tốt đi, thời gian sắp tới tận lực bớt ra ngoài thôi."
"Vãn bối hiểu được, đa tạ tiền bối khuyên bảo."
"Ân." Lâm Hiên khoát tay áo rồi hóa thành một đạo kinh hồng bay về phương xa.
Theo những gì thiếu nữ bán ma nói thì gần đây có một tòa thành thị, Lâm Hiên toàn lực phi hành mất chừng hai ba là có thể tới nới. Hắn hạ khí tức xuống Nguyên Anh kỳ rồi mới tiếp tục bay đi.
Một đường vô sự. Ba ngày sau…
Lâm Hiên một bên phi hành, một bên nghiên cứu địa đồ lấy được từ thiếu nữ bán ma, bất quá bản địa độ này vốn cũng không nguyên vẹn nên hắn nhất thời không nhìn ra điều gì hữu ích.
"Thật sự là hơi đa sự rồi, lần này tới Ma giới là để tìm tài liệu luyện chế phân thần đan, cần gì phải quản nhiều chuyện như vậy chứ?" Lâm Hiên mở miệng lẩm nhẩm, nhưng lời còn chưa dứt thì hắn khẽ giật mình ngừng lại.
Trên mặt Lâm Hiên hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó vẻ mặt âm tình bất định nhìn đến nơi cách chừng hơn ngàn dặm phía bên trái. Thiên địa nguyên khí nơi đó đang chấn động liên tục, hẳn là có cổ ma đang đấu pháp. " Nên qua đó xem một chút chăng?" Cho dù hắn vừa mới quyết định không xen vào việc người khác nhưng Lâm Hiên lại nghĩ đến bí ẩn ở thôn bán ma nọ nên trong lòng hắn lại nổi lên chút hiếu kì, biết đầu trận đấu pháp phía trước có quan hệ gì đó thì sao.
"Được rồi, đã gặp thì cứ qua xem một chút cũng không sao" Do dự một lát, Lâm Hiên rốt cục vẫn là lặng lẽ phi độn tới đồng thời không quên thi triển Ẩn Nặc thuật.
Tiếng bạo liệt không ngừng truyền vào tai, các loại ma quang hắc vụ tràn lan cùng với sát khí trùng thiên khiến người ta kinh tâm táng đởm. Phía dưới xuất hiện vài thân ảnh đang đấu pháp vô cùng kịch liệt. Một bên là năm tên cổ ma hình dáng tướng mạo khác nhau nhưng không tên nào giống nhân loại tu tiên giả cả, bọn chúng hình thù kỳ quái, hai đầu bốn tay, mặt xanh nanh vàng, mình người đuôi rắn… Năm tên cổ ma này tu vi không yếu, đều là ly hợp trung kỳ. Lúc này bọn chúng đang liên tục gào thét thao túng bảo vật hoặc thi triển thần thông, mới nhìn thì có vẻ vô cùng hung mãnh nhưng thực ra lại đang rơi vào thế hạ phong.
Mà người bị bọn hắn bao vây lại có tướng mạo đối với Lâm Hiên mà nói lại vô cùng quen thuộc. Lâm Hiên vừa nhìn mà tưởng mình hoa mắt. Hắn nhìn đi nhìn lại một lát mới có thể chắc chắn kẻ đó là "hắn". Lâm Hiên hơi thở dài, nét mặt lại càng lộ vẻ cực kì phức tạp, thật là có duyên a, từ lúc tạm biệt ở Bồng Lai sơn vốn Lâm Hiên cho rằng không còn cơ hội gặp lại "hắn" nữa, không nghĩ tới mới đến Ma giới mà hai người đã gặp lại.
Chẳng lẽ đây là trò đùa của vận mệnh ?
Lâm Hiên cảm khái ngàn vạn nhìn về phía đám người đang đấu pháp, chỉ thấy người nọ cùng những gì trong trí nhớ hắn vẫn như cũ không thay đổi chút nào, cẩm bào đai ngọc, anh tuấn tiêu sái, trên môi luôn ẩn hiện nụ cười nhàn nhạt thong dong.
Lâm Hiên đã gặp qua vô số người trẻ tuổi ưu tú, như Tiêm Mạc Y Lam cũng là một người vô cùng nổi bật, rất tuấn tú, nhưng bất luận khí độ hay tư thái đều không thể so sánh được với người trước mắt này. Người trước mắt là kẻ duy nhất khiến Lâm Hiên vô cùng kiêng kị…
Điền Tiểu Kiếm!