Bách Luyện Thành Tiên

Chương 267: Vạn Lý Phù




Chỉ thấy tay trái Lâm Hiên khẽ lật. Trong lòng bàn tay xuất hiện Thú Hồn Phiên. Hắn nhanh chóng đánh ra một đạo pháp quyết lên trên.
Ma phiên nhất thời bạo trướng đảo mắt đã to cỡ vài trượng, ma khí trông như những xúc tua chen chúc nhau từ trong chui ra bao vây toàn bộ cửa điện.
Xoạt một tiếng truyền đến, khóe mắt Lâm Hiên khẽ chớp rồi đưa tay thu ma phiên về. Sương mù tản ra. Cửa điện một lần nữa hiện ra trước mắt, tầng cấm chế mờ ảo màu xám đã biến mất không còn.
Sắc mặt Viện Kha lộ vẻ kinh ngạc. Tiểu tử này quả nhiên không phải tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ tầm thường, dù sao hiện tại hai người là bạn chứ không phải là địch. Lâm Hiên thần thông càng lớn thì bọn họ càng có thêm cơ hội thoát khỏi nơi đây.
"Công chúa, chúng ta đi thôi!"
Lâm Hiên vừa nói, một tay khẽ bắn ra một đạo kiếm khí đánh lên xử lý hoàn toàn cấm chế bảo hộ.
Cửa điện nhất thời ầm ầm mở ra.
***
Lại nói bên kia lợi dụng trận pháp trong Tử Trúc Lâm, hai gã Hoá Hình kỳ yêu tộc cũng tiến vào không gian thần bí. Song hai tên này cũng không vào hắc động mà chọn phương hướng ngược vừa phi độn vừa nhìn xung quanh tựa hồ tìm kiếm cái gì.
"Hắc huynh, ở gần nơi này sao? "
"Chính xác, Ngươi không phải đã xem qua thủ thư của lão Bạch Hạc rồi sao. Nơi này có một Truyền tống trận trực tiếp vào phía trong Chân Ma Điện" Đại hán mặt đen nhíu mày mở miệng nói. "Vậy tại sao nơi đây lại không có chút dấu vết? "
"Điều này ta cũng không chắc. Có lẽ năm đó Ngũ đại yêu tu đã động tay động chân vào, tuy trong thủ thư không đầy đủ, nhiều thứ đều là do ta và ngươi phỏng đoán. Nhưng khẳng định là có Truyền Tống trận tại quanh nơi đây. " Đại hán mặt đen nói đến đây, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia sáng như ánh sao dừng độn quang hạ xuống.
Chỉ thấy một đống loạn thạch đập thẳng vào mắt, Bộ dáng quái vật đầu hổ nghi hoặc nhưng cũng không nói gì.
Đại hán mặt đen vươn tay vỗ bên hông, đem một bảo châu to như mắt rồng tế ra.
"Phá Huyễn Châu, khi nào thì Hắc huynh có được bảo vật này? " Thần tình quái vật đầu hổ có vẻ kinh ngạc.
Phá Huyễn Châu là một loại pháp khí có công dụng đặc biệt, chuyên dùng để bài trừ ảo thuật cấm chế. Pháp khí này rất khó luyện chế, trong phường thị cũng không có bán.
"Ha ha, vi huynh may mắn mới có được, ta xem nơi này có pháp lực dao động rất nhỏ Truyền Tống Trận hẳn là đã bị huyễn thuật che lại. "
Đại hán mặt đen nói xong đem Phá Huyễn Châu trong tay tế lên. Ầm ầm mấy tiếng phía dưới mặt đất hồng quang chợt lóe. Cảnh vật trước mắt trở lên mơ hồ, không còn loạn thạch mà một Truyền Tống trận cổ xưa đã xuất hiện trước mắt.
Truyền Tống trận này rất khác là rõ ràng là có niên đại từ rất lâu. Hai gã Hoá Hình kỳ mặt lộ vẻ vui mừng bắt đầu tiến vào.
Truyền Tống trận được bảo tồn hoàn hảo, bốn phía có sáu bảy chỗ lõm. Quái vật đầu hổ lộ vẻ vui mừng, vội lấy ra trung phẩm linh thạch cẩn thận đặt vào trong.
Hai yêu tu cùng nhau đứng ở giữa Truyền Tống trận đánh ra một đạo pháp quyết, bạch quang chợt loé cả hai đã biến mất không thấy tăm hơi.
***
"Đây là cái gì" Viện Kha che miệng kinh hô. Với sự trầm ổn của Lâm Hiên mà vẻ mặt cũng biến đổi, cảnh tượng sau cửa điện thực sự khiến người ta rúng động.
Đây là đại sảnh rộng lớn vô cùng chừng ngàn trượng. Bên trong ngổn ngang vô số thi thể, hình dạng cực kỳ cổ quái nằm la liệt. Không phải nhân tộc mà cũng không phải Yêu Tộc, mà chính là thượng cổ ma vật đã diệt sạch. Lâm Hiên đánh giá sơ qua cũng không dưới trăm thi thể.
"Nhiều như vậy…" Mặc dù chỉ là thi thể nhưng cũng khiến da đầu phát ngứa ngáy, Lâm trong lòng Hiên suy tư. Chỗ này đã xảy ra chuyện gì vậy?
Bên ngoài là tu sĩ cùng Yêu Tộc bị hóa đá còn bên trong lại có nhiều thi thể ma vật như vậy. Chẳng lẽ thời kỳ thượng cổ nơi này đã từng có đại chiến?
"Ồ! " Âm thanh kinh nghi lọt vào tai Lâm Hiên quay đầu lại, chỉ thấy Viện Kha đứng bên cạnh một thi thể yêu ma vẻ mặt cổ quái.
"Công chúa, người có phát hiện điều gì? " Lâm Hiên chậm rãi đi tới, chỉ thấy cả đám yêu ma dài chừng bảy tám trượng ba đầu sáu tay cực kỳ hung ác, tu vị cũng là Nguyên Anh kỳ. Đám yêu ma mạnh mẽ như vậy mà cũng bị phong ấn trong một tảng băng màu lam cực lớn, hơn nữa vẻ mặt chúng còn đọng lại vẻ hoảng sợ.
Lâm Hiên phỏng đoán bọn chúng đã bị tiêu diệt cực kỳ nhanh chóng.
"Có thể sát diệt ngay yêu ma lợi hại như thế, có lẽ là ngũ đại yêu tu cao thủ Ly Hợp Kỳ! "
"Không phải ngũ đại yêu tu! " Viện Kha công chúa lắc đầu phủ định:"Ồ, công chúa biết điều gì chăng? " Lâm Hiên có chút hứng thú liền mở miệng hỏi.
"Lam băng này chính là Huyền Băng yêu hỏa của Tuyết Hồ Tộc ta."
"Huyền Băng yêu hỏa? "
"Đúng vậy, đây là bí thuật bất truyền của bổn tộc. Ta cùng phụ vương đã từng tu luyện. Xem hàn khí mà lam băng này phát ra thì vị tiền bối kia phải là Ly Hợp kỳ mới có thể tu hành đến tầng cao của bí pháp này" Viên Kha công chúa nói tới đây ánh mắt đầy vẻ hâm mộ.
"Ồ, quý tộc cũng có Ly Hợp kỳ đại cao thủ ư? " Lâm Hiên thực sự có chút ngoài ý muốn.
"Hừ, đạo hữu đã quên rằng nơi này là Yêu Linh đảo, bộ tộc Tuyết Hồ là bá chủ Băng Mạc Hoang nguyên. Tuy rằng hiện tại đệ nhất cao thủ ở tộc ta chính là phụ vương ta nhưng trong tộc ta sao lại không có Ly hợp kỳ đại cao thủ chứ? "
Lâm Hiên gật đầu, thí như Hương Nhi nha đầu kia mấy trăm năm sau bước vào Ly Hợp kỳ dường như là chuyện hiển nhiên:"Trong lịch sử tộc ta có khoảng bốn năm tiền bối Ly Hợp kỳ, trong đó nổi danh nhất là Thiên Luân lão tổ. "
"Thiên Luân lão tổ? "
"Ừm. " Viện Khả gật đầu sắc mặt khẽ động lộ ra vẻ trầm ngâm:"Thiên Luân lão tổ cũng cùng thời với ngũ đại yêu tu."
"Hả. " Lâm Hiên càng cảm thấy hứng thú đem thả ra thần thức dò xét trong đại điện. Rất nhanh hắn đã nhận ra, tuy rằng từ thi thể không thể xác định chuẩn xác tu vị yêu ma nhưng số lượng nhiều như vậy thì chắc thực lực ắt không nhỏ.
Nhưng bọn chúng không trải qua khổ chiến mà tất cả đều bị sát diệt rất nhanh. Thực lực đến cỡ đó chắc không phải chỉ có một hai vị Ly Hợp kỳ cao thủ.
Lâm Hiên bắt đầu trở lên mơ hồ. Chẳng lẽ ở thời kỳ thượng cổ, tại Yêu Linh Đảo này các tu sĩ đỉnh cao của Nhân tộc cùng với Yêu tộc đã từng liên thủ đại chiến với yêu ma ?
Rốt cuộc là yêu ma đáng sợ nào mà khiến cho các Ly Hợp kỳ lão quái phải liên thủ đối phó.
Nghĩ đến đây Lâm Hiên sắc khó coi đến cực điểm.
Bộ dáng Viện Kha cũng không tốt hơn bao nhiêu, thân là công chúa Tuyết Hồ tộc tâm tư đương nhiên cũng nhạy bén. Hai người nhìn nhau đều thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương.
Lâm Hiên tuy lo lắng nhưng đâm lao phải theo lao, hiện giờ cho dù không vì Phượng Vũ Cửu Thiên quyết mà đơn thuần chỉ muốn thoát ra ngoài cũng phải thật kiên trì.
Cũng may sự tình trôi qua đã trăm vạn năm, yêu ma đáng sợ kia hẳn là không còn nhưng trong lòng Lâm Hiên có dự cảm không tốt.
Lúc này Viện Kha liếc mắt hướng vào phía sau đại điện. Một thông đạo đập vào mắt. Thông đạo rộng lớn phi thường, trăm người cùng nhau phi hành cũng không vấn đề gì.
Lâm Hiên đem thần thức thả ra dò xét rồi hắn chậm rãi tiến về phía trước. Viện Kha hơi do dự cũng theo sát phía sau.
"Thiếu gia, không ngờ tới thời kỳ thượng cổ tại Yêu Linh Đảo này nhân tộc cùng Yêu Tộc đã từng liên thủ. " Âm thanh Nguyệt Nhi chậm rãi vang vọng trong đầu Lâm Hiên.
"Ừm, nghĩ kỹ cũng có vẻ hợp lý. "
"Ồ, thiếu gia, làm sao người nói như vậy? " Nguyệt Nhi cảm thấy có chút kỳ quái.
"Nàng còn nhớ không, khi chúng ta tới Huyền Phượng môn từng nghe Ngưng Đan kỳ tu sĩ giới thiệu về bí ẩn thời kỳ thượng cổ. "
"Thiếu gia, đó chỉ là…"
"Theo tương truyền trên Yêu Linh đảo từ trước đến nay đều có Ly Hợp kỳ yêu tộc ẩn cư. Còn bên nhân tộc ngoại trừ Ngũ đại Yêu tu năm đó thì chưa từng có người tiến giai Ly Hợp Kỳ. Từng đấy thời gian mà Yêu tộc Ly Hợp Kỳ vẫn chưa đuổi tận giết tuyệt tu sĩ trừ khi nhân tộc cùng yêu tộc còn có bí ẩn khác, thí dụ như cùng chung địch nhân. Không gian thần bí tại Huyền Phượng môn khiến người ngạc nhiên vô cùng…"
Đương nhiên đây cũng chỉ là phỏng đoán của Lâm Hiên về thời kỳ thượng cổ. Rốt cục đã xảy ra điều gì thì có có lẽ người biết đã không còn ở Nhân giới này.
***
Ở bên ngoài tổng đàn Huyền Phượng môn, lúc này phòng tuyến của các tu sĩ đã sớm bị công phá. Dù sao thực lực Yêu Tộc quá mạnh lại thêm liều mạng, càng về sau Huyền Phượng môn hoàn toàn ở vào thế hạ phong.
Mấy vị trưởng lão Nguyên Anh kỳ đã ngã xuống. Đệ tử Ngưng Đan kỳ Trúc Cơ kỳ cũng đã chết vô số kể. Số còn lại đành lui sâu trong tổng đàn mượn dùng địa lợi phòng thủ. Nhưng cứ theo đà này Huyền Phượng môn chỉ còn nước bị diệt sạch.
Lúc này Nhạc Huyền Phong vừa sợ vừa giận, đối mặt với Tuyết Hồ Vương uy chấn Yêu Linh đảo mấy ngàn năm, lão đương nhiên không thể so bì chỉ có thể đau khổ chống đỡ mà thôi.
"A…!"
Tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai, huyết quang bên trong bắn ra một lão giả mặt ngựa bị chém thành hai nửa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Phó sư đệ? "
Thần thức Nhạc Huyền Phong đảo qua sắc mặt càng trở nên khó coi, chỉ thấy Nguyên Anh từ trong thi thể vội vàng bay ra nhưng có một tên yêu tộc đang chờ ở bên cạnh, há mồm Nguyên Anh nuốt vào trong bụng.
Hai mắt Nhạc Huyền Phong muốn nứt ra nhưng thanh âm chê cười thản nhiên truyền vào tai:
"Nhạc đạo hữu không cần lo lắng cho kẻ khác làm gì. Ngươi nhanh chóng đem nữ nhi của ta giao ra nếu không …" Động tác của Tuyết Hồ Vương vẫn không dừng, lúc này lão vẫn đang sử dụng Huyền Thiên hóa thân đại pháp. Lại thấy chín lão Tuyết Hồ Vương mở to miệng phun ra một ngụm lam sắc hỏa diễm.
Huyền Băng yêu hỏa!
Với thần thông tu vị Hóa Hình kỳ, lão đã tu luyện bí thuật này tới cấp năm. Nhạc Huyền Phong đã chịu không ít đau khổ lúc này tự nhiên không dám đón đỡ, thân hình chợt lóe thân ảnh nhẹ nhàng lui ra phía sau.
"Hừ, súc địa thuật! Ngươi cho rằng hữu dụng trước mặt bổn vương sao? "
Khóe miệng Tuyết Hồ Vương lộ ra một tia cười nhạt, hai hoá thân nhanh chóng ngăn cản đường lui của đối phương pháp bảo trong tay giáng xuống.
Linh lực bắn ra tứ phía, khí huyết trong ngực Nhạc Huyền Phong đảo lộn, cổ họng ngòn ngọt phun ra một búng máu tươi.
Thừa dịp hắn bệnh phải lấy mạng hắn. Tuyết Hồ Vương tuyệt nhiên không thủ hạ lưu tình. Chỉ thấy hai tay lão bấm niệm pháp quyết, đem yêu lực toàn thân cuồng rót vào pháp bảo trước người. Nhất thời kiếm ảnh trùng trùng ánh đao như núi, các pháp bảo khác uy năng cũng đại tăng cùng bổ về phía đối phương.
Bị chín Tuyết Hồ Vương vây công, Nhạc Huyền Phong muốn tránh cũng không được chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ mà thôi.
Với tình cảnh thế này việc đại tu sĩ mới thăng cấp này ngã xuống chỉ là vấn đề thời gian.
Nhạc Huyền Phong thầm kêu khổ nhưng thời khắc này bổn môn đã ở thế hạ phong. Chư vị sư đệ chỉ có thể ai nấy tự bảo vệ mình chứ đừng nói đi hỗ trợ đồng đạo.
Đương nhiên lão cũng không thể ngồi chờ chết, cắn răng mà phản công nhưng đáng tiếc chỉ là phí công mà thôi. Vẻ mặt Tuyết Hồ Vương tràn đầy vẻ dữ tợn: "Ngươi còn không đem nữ nhi của ta giao ra đây."
"Nhạc mỗ đã nói nhiều lần chưa từng thấy tiểu công chúa quý tộc. "
Trên mặt Tuyết Hồ Vương hiện vẻ âm trầm: "Các hạ ngoan cố như vậy thì hãy để ta tiễn ngươi đi một đoạn. Còn Hương nhi ở đâu, hừ hừ! ngươi tưởng bổn vương không thể tìm ra sao? " Tuyết Hồ Vương nói xong yêu lực toàn thân được đẩy lên cực hạn, thế công càng phát ra hung hãn. Keng một tiếng tiên kiếm của Nhạc Huyền Phong bị chẻ thành hai mảnh, bảo vật ấy tuy không phải bổn mệnh pháp bảo nhưng lão đã dụng tâm bồi luỵên, nhất thời lại phun ra thêm một búng máu tươi.
Cảnh ngộ vị đại tu sĩ này trở nên hung hiểm vô cùng, nhưng đúng lúc này một đạo hồng quang từ xa chớp mắt đã bay đến trước mặt Tuyết Hồ Vương.
Quang hoa thu liễm xuất ra một khối ngọc bài. Ngọc bài này có quang hoa vòng quanh phi thường thần bí.
Tuyết Hồ Vương thấy vật này sắc mặt đại biến, nửa ưu nửa hỉ mà lại có điều ngoại ý.
Vạn lý phù!
Tuyết Hồ Vương chỉ là liếc mắt một cái nhận ra vật ấy. Khó trách vẻ mặt lão kích động như thế. Mỗi một tấm đều giá trị hơn vạn tinh thạch, hơn nữa luyện chế cực kỳ gian nan cho dù là bí chế Truyền Âm Phù của đại tông môn sử dụng cũng không bằng.
Thậm chí đồn rằng bảo vật này là vật của Linh giới, chỉ có Ly Hợp kỳ lão quái vật mới có thể luyện chế.
Trên mặt Tuyết Hồ Vương hiện lên một tia do dự vẫy tay một cái, ngọc phù kia liền rơi vào bàn tay đem thần thức chìm vào.
"Ồ! "
Qua khoảng nửa tuần trà Tuyết Hồ Vương ngẩng đầu, sắc mặt trở nên lúc trắng lúc xanh vô cùng cổ quái.
Rồi lão vẻ nghiến răng nghiến lợi có vẻ tự tranh đấu!
Rốt cục lão thở dài thu tay lại dừng công kích.
Nhạc Huyền Phong thở dài một hơi, vẻ mặt kinh nghi cùng có ý đề phòng. Đối phương chỉ dùng một thêm chút có thể hạ thủ hắn, đột nhiên dừng lại là có chủ ý gì?
"Nhạc đạo hữu ta hỏi lại một câu, các ngươi thật không có bắt ái nữ của bổn vương? "
"Ngươi còn muốn nghe Nhạc mỗ nói bao nhiêu lần, bổn phái cùng quý tộc không oán không thù, tất cả chỉ là hiểu lầm. "
"Được rồi, bổn vương tạm thời tin tưởng ngươi một lần. "
Nhạc Huyền Phong nhíu mày không vì thế mà thả lỏng cảnh giác, đã đánh tới bước này đối phương ngừng công kích thì thật là quỷ dị.
Nhưng Tuyết Hồ Vương không nói thêm mà tay áo phất một cái, cả ngàn đạo hỏa quang từ trong tay áo bay vút ra. Nhạc Huyền Phong ngẩn ra, đối phương vừa sử dụng thần thức hóa thiên truyền âm chi pháp lệnh cho đám Yêu Tộc ngừng công kích.
Xem ra lão quái vật này thật không dùng quỷ kế. Tuy trong lòng nghi hoặc nhưng cơ hội tốt như vậy Nhạc Huyền Phong tự nhiên sẽ không bỏ qua. hơi do dự lão cũng dùng bí thuật lệnh cho các đệ tử môn nhân dừng tay.
Trong không khí vẫn tràn ngập mùi máu tươi nhưng tiếng chếm giết cùng tiếng nổ dần dần chìm xuống.
"Nhạc đạo hữu, quý môn được truyền lại từ Huyền Phượng tiên tử. Các hạ thân là đại trưởng lão, có lẽ cũng biết ít nhiều về trường hạo kiếp trăm vạn năm trước?" Chân mày Tuyết Hồ Vương cau lại, đột nhiên thản nhiên mở miệng nói.
"Trường hạo kiếp trăm vạn năm trước? " Nhạc Huyền Phong nghe vậy ngẩn ra, cúi đầu suy tư một lúc lâu mới thảng thốt mở miệng: "Đạo hữu đang nói đến yêu ma?"
"Chính xác, xem ra các hạ quả nhiên đã nghe đến" Trên mặt Tuyết Hồ Vương lộ ra vẻ hài lòng.
"Không phải là bọn chúng bị các vị tiền bối thuộc hai tộc chúng ta liên thủ diệt sát sao?"
"Cái gì, điển tịch quý phái ghi lại như thế?" Tuyết Hồ Vương khẽ nhíu mày khẽ giật mình mở miệng.
"Cũng không phải như vậy. Không dối gạt đạo hữu, hơn mười vạn năm trước Tàng Kinh Các bổn phái đã bị hủy, nhiều điển tịch trọng yếu đã mất. Cho nên Nhạc mỗ tuy là đại trưởng lão nhưng cũng không rõ trận chiến cùng yêu ma. Tình huống đều là do ta tự phỏng đoán. " Nhạc Huyền Phong thở dài nói.
"Thì ra là thế, đạo hữu xem khối ngọc phù này sẽ rõ " Tuyết Hồ Vương nói đến đây giương một tay lên, một đạo bạch quang bay vút ra, chính là khối Vạn Lý Phù lúc nãy.
Nhạc Huyền Phong hơi do dự dùng thần thông biến hóa ra mội đại thủ hút lấy ngọc phù kia, chỉ liếc mắt một cái sắc mặt liền đại biến:"Đây là vật của Thiên Mộc lão tổ, không phải lão nhân gia đã sớm không màng thế sự sao?"
Thiên Mộc lão tổ là Ly Hợp kỳ Yêu Tộc còn lại trên Yêu Linh đảo. Nhạc Huyền Phong tuy là tu tiên giả nhân tộc nhưng cũng không dám thất lễ.
Lão quái vật này đã sớm ẩn cư ở thâm sơn đại trạch bế quan khổ tu tìm cách độ qua tam cửu tiểu thiên kiếp. Mặc kệ là Nhân tộc hay Yêu tộc, chính hay tà cũng không mảy may hỏi qua.
Nhưng lúc này lão lại phát ra Vạn Lý Phù, không trách được Tuyết Hồ Vương phải dừng tay.
Nhạc Huyền Phong trong lòng kinh nghi cẩn thận đem thần thức chìm vào.
Chỉ chốc lát sau lão ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin: "Không có khả năng, trăm vạn năm trước chúng ta loại có ngũ đại tu yêu giả, Yêu Tộc các ngươi cũng đang đang lúc cường thịnh, Ly Hợp kỳ tiền bối cũng có bốn người, chín đại cao thủ liên thủ vậy mà không thể hoàn toàn diệt sát yêu ma, chỉ đem phong ấn lại. "
"Hừ, có điều gì là không thể. Thiên Mộc lão tổ không phải đã nói rất rõ trong ngọc phù sao. Già La Cổ Ma thần thông kỳ lạ, Lúc ấy tình huống đặc biệt nên chín vị tiền bối cao nhân mới liên thủ phong ấn quái vật kia. Chuyện này nhiều năm trôi qua, ở trong Thực Tâm Hủ Hồn Trận chắc hẳn nguyên thần yêu ma đã sớm hóa thành mây khói. Nhưng không biết tại sao lại có người xâm nhập phong ấn này, chẳng lẽ là người của quý phái? " Lời của Tuyết Hồ Vương đầy vẻ bất thiện.
"Lời đạo hữu không ổn, bổn nhân đã nói cũng không biết thượng cổ bí ẩn, Hàn đàm cùng Tử Trúc Lâm tuy là bổn môn cấm địa nhưng ta còn không biết nơi đó là cửa vào không gian phong ấn yêu ma chứ đừng nói chi là tu sĩ khác trong môn" Chân mày Nhạc Huyền Phong cau lại nói.
"Vậy là kẻ nào, Thiên Mộc lão tổ do có Cảm ứng châu đã phát hiện có kẻ xâm nhập vào trong đó. Theo như lời lão nhân gia mỗi một thời đều cần Ly Hợp kỳ cao thủ có trọng trách trông coi nơi đây. Tu sĩ nhân tộc các ngươi cũng có tránh nhiệm này, đáng tiếc ngoài ngũ đại yêu tu năm đó, nhân tộc đã không còn có cao thủ Ly Hợp kỳ" Lời Tuyết Hồ Vương ẩn chứa vẻ châm chọc, thản nhiên mở miệng.
Trên mặt Nhạc Huyền Phong lộ ra vẻ xấu hổ nhưng rất nhanh bình ổn lại: "Nói đến việc này làm gì. Thiên Mộc lão tổ đã truyền đến pháp dụ. Sự tình trọng đại, ta và ngươi cùng đi xem sao" Nhạc Huyền Phong nói như vậy nhưng trong lòng cũng cảm giác thấy mơ hồ, vừa mới vừa rồi song phương còn định phân sinh tử vậy trong chớp mắt đã liên thủ.
"Nhưng việc này qua đi, đạo hữu cũng không thể tiếp tục tìm đến Huyền Phượng môn chúng ta gây phiền toái nữa."
"Ngươi yên tâm bổn vương tuyệt đối không phải kẻ lật lọng" Tuyết Hồ Vương vỗ ngực, cam đoan nhưng mà trong mắt lại hiện lên một tia sáng kỳ lạ.
Việc của yêu ma đương nhiên không nhỏ nhưng an nguy của Hương nhi cũng không thể xem thường. Viện Kha đã phát hiện manh mối muội muội nhưng sao đến giờ vẫn chưa có chút tin tức nào.
Nếu như việc nữ nhi thất tung không liên quan đến Huyền Phượng môn thì thôi, giả như có thì về sau trở mặt thì đã sao, Tu Tiên giới là mặc kệ mấy thứ danh hão.
Trong lòng nghĩ vậy Tuyết Hồ Vương vẫn lệnh cho đám Yêu Tộc tạm thời triệt thoái ra phía sau. Nhạc Huyền Phong nhẹ nhàng thở ra, đương nhiên sẽ không bởi vì thiện ý của đối phương mà buông lỏng cảnh giác, lão lặng lẽ dùng thiên lý truyền âm thuật phân phó vài câu với các sư huynh đệ rồi cùng Tuyết Hồ Vương độn quang bay tới hàn đàm phía hậu sơn.