Bách Luyện Thành Tiên

Chương 67: Lén nghe bí sự




"Không sai, ngoài trừ hai người đó thì Lữ sư đệ cũng thất tung ở chỗ này."
"Hừ, nơi này chỉ có một đám cương thi tu vị Trúc Cơ Kỳ mà thôi, Lữ Hải kia thật là vô dụng." Nữ tử hơi nhíu đôi mi thanh tú, ngữ khí đầy vẻ khinh thường.
"Sư muội không nên khinh địch, tu vị Lữ sư đệ dù không bằng chúng ta nhưng cũng đã Kim đan đại thành. Hắn gặp nguy hiểm thì có lẽ là bên trong có quỉ vật lợi hại." Lão giả có vẻ lão luyện thành thục, ôn hòa mở miệng.
"Sư huynh không cần đa tâm. Lữ Hải do muốn dễ dàng ngưng Đan nên tu tập công pháp thiên về tốc độ còn thần thông thì vô cùng tầm thường. Chẳng lẽ huynh đã quên lần hắn đấu pháp với một tán tu cảnh giới giả đan. Vậy mà phải dốc hết toàn lực mới đánh bại được đối phương, căn bản chính là một tên phế vật."
"Sư muội!" Trên mặt lão giả có chút không hài lòng: "Bất kể như thế nào Lữ sư đệ cũng cùng là đồng môn của chúng ta, sư muội ở sau lưng bình luận như vậy không phải có chút thái quá sao?"
"Sư ca thứ lỗi, lần sau tiểu muội nhất định chú ý." Nữ tu thấy lão giả tức giận vội làm bộ nũng nịu, đôi chân mày lộ vẻ phong tình cám dỗ, hiển nhiên là tu luyện công pháp mị thuật nào đó.
"Được rồi" Lão giả lắc đầu rồi có chút suy nghĩ mở miệng: "Lại nói sự tình của Phương sư điệt cùng Liêu sư điệt có chút kì lạ, bọn chúng phụng mệnh đi theo dõi Lâm tiểu tử kia, sao lại xâm nhập vào sơn cốc này làm gì?"
"Là do Lâm tiểu tử dẫn tới chăng?" Trên mặt nữ tu lộ vẻ suy đoán.
"Cũng có khả năng, nhưng lúc ấy ngoài hai sư điệt Lôi Vân Sơn Trang chúng ta thì chính ma lưỡng đạo cũng phái mười mấy đệ tử tinh anh thực lực trên Lâm Hiên. Trong khi toàn bộ người khác ngã xuống thì sao một mình hắn trở về Linh Dược Sơn là sao?"
"Điều này......" Nữ tử khẽ nhíu đôi mi thanh tú, trầm ngâm một lúc rồi buồn bực mở miệng: "Muốn biết rõ thì chỉ cần bắt lấy Lâm Hiên..."
"Không thể." Chỉ thấy lão giả không chút nghĩ ngợi lập tức lắc đầu: "Hiện tại chúng ta chưa chắc chắn tiểu tử kia giở trò hay đây chỉ là sự trùng hợp. Không có chứng cớ thì tuyệt đối không thể hành sự lỗ mãng."
"Vì sao?"
"Sư muội ngươi chẳng lẽ quên. Tiểu tử này là thiếu chủ Linh Dược sơn. Làm thế chẳng phải là Lôi Vân Sơn Trang muốn đối địch với tất cả luyện đan sư U Châu sao? Tiểu tử này tuyệt đối không thể động vào."
"Nhưng..." Nữ tu chỉ ấp úng được một câu, vẻ mặt đã nhụt chí thấy rõ. Đối với tu sĩ thì đan dược là thứ không thể thiếu. Trừ phi phải trân quý tới cỡ Thiên Trần Đan nghịch thiên, nếu không chẳng ai mà ngây ngốc đi đắc tội luyện đan sư.
Trên mặt lão giả cũng lộ chút uể oải: "Hành sự lần này thật là được không bù mất. Chúng ta theo lời đồn đại hoang đường tới theo dõi Linh Dược Sơn, chưa thu được ích lợi gì đã tổn thất Liêu Phương hai vị sư điệt. Thậm chí sinh tử Lữ sư đệ cũng chưa rõ."
"Sư huynh, chắc chắn Linh Dược Sơn không có Thiên Trần Đan sao? Chẳng lẽ mấy ngàn năm rồi mà môn phái này không luyện được. Có thể là bọn họ cố ý truyền ra tin tức giả!"
"Tin tức tuyệt đối là thật. Người chuyển tin ra có địa vị rất cao ở Linh Dược Sơn." Vẻ mặt lão giả có chút ngưng trọng nói: "Hiện phương dược luyện chế Thiên Trần Đan được cất ở tầng trên cùng của Tàng Thư Các Linh Dược Sơn. Chưa nói đến dược liệu luyện chế nó đều là thiên tài địa bảo, chỉ là hỏa diễm cần thiết luyện đan cũng gần như không thể có."
"Chẳng lẽ anh hỏa của Nguyên Anh kỳ lão quái cũng không được sao? Nếu Linh Dược Sơn muốn luyện chế đan này. Bọn họ bằng lòng chia ra một vài viên linh đan làm thù lao, đừng nói mấy vị Nguyên anh tiền bối chính đạo chúng ta mà cho dù là Cực Ác Ma Tôn chắc chắn cũng đồng ý động thủ." Nữ tử có phần khó hiểu mở miệng.
"Theo tin tức truyền ra, Thiên Trần chân nhân cũng là lão quái Nguyên Anh kỳ, nếu Anh hỏa mà dùng được thì năm xưa lão phải hao tâm tổn lực chiếm lấy ngọn sơn trung chi trung kia làm gì?"
"Sơn trung chi trung?" Nữ tu giật mình, lập tức nghĩ tới ở giữa Linh Dược Sơn có một ngọn hỏa diệm sơn to vĩ đại. Trong lòng của nó lại có một tiểu sơn hình dáng như một cái đỉnh lô, vô cùng thích hợp để luyện đan.
"Ừm, muốn luyện chế Thiên Trần Đan phải cần có địa mạch chi hỏa tinh thuần nhất trong ngọn sơn trung chi trung này. Đáng tiếc sau tổ sư Linh Dược Sơn thì không ai có thể sử dụng đỉnh lô tự nhiên này." Lão giả thở dài một hơi giải thích mở miệng:"Tin tức này tuyệt không sai."
"Thì ra là thế." Nữ tử cũng lắc đầu không ngừng: "Sư ca, mấy ngày nay nhân thủ môn phái khác đều lần lượt rời Linh Dược Sơn, chẳng lẽ bọn họ cũng thu được tin tức này?"
"Hừ, Lôi Vân Sơn Trang chúng ta sắp đặt được người ở Linh Dược Sơn thì các thế lực khác sao không thể? Huống chi......" Lão giả nói tới đây thì ngừng lại, trên mặt hiện lên vẻ do dự.
"Sao vậy sư ca, chẳng lẽ với tiểu muội mà huynh còn muốn giấu diếm, trăm năm nay ta toàn tâm toàn ý với huynh..."
"Vũ nhi, nàng đa tâm rồi, đã là song tu đạo lữ thì ta sao lại không tin nàng? Chỉ là tin tức này trọng đại, mà nàng thì không biết giữ miệng."
"Sư ca yên tâm, tiểu muội xin thề tuyệt đối không nói lung tung......" Nữ tử có chút tò mò, kéo cánh tay lão giả nũng nịu nói.
"Được rồi, việc này là bí mật liên quan đến Linh Dược Sơn. Mấy ngàn năm qua bọn họ tuy không thể luyện chế ra Thiên Trần Đan nhưng gây dựng được thực lực không nhỏ, tuyệt không dưới Lôi Vân Sơn Trang chúng ta." Trên mặt lão giả hiện chút lo lắng hạ giọng nói.
"Cái gì? sư ca đang nói giỡn sao, chưởng môn Linh Dược Sơn Thông Vũ chân nhân cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, sao có chuyện như vậy?" Vẻ mặt nữ tử kinh ngạc, nhịn không được hô nhỏ lên.
"Huynh lừa muội làm gì? Tin tức này cũng là người kia truyền ra. Bên trong Linh Dược Sơn không thiếu các trưởng lão Ngưng Đan Kỳ đang bế quan bí mật tu luyện. Nghe nói còn có cả lão quái Nguyên Anh kỳ." Vẻ mặt lão giả tỏ ra ngưng trọng mở miệng: "Không chừng thực lực của bọn họ còn trên cả Lôi Vân Sơn Trang chúng ta."
Nữ tử vẫn cắn môi có vẻ chưa tin, lão giả lại nở nụ cười lạnh: "Sư muội, vi huynh tuyệt không có thổi da bò. nếu không những thế lực kia sao lại rút nhanh như vậy, tuy bên ngoài ra là nể thể diện của Linh Dược Sơn mà rút đi, nhưng lý do chính là do đã biết môn phái này có nhiều Ngưng Đan Kỳ cùng Nguyên Anh kỳ lão quái. Tại tu tiên giới thực lực vĩnh viễn đứng hàng đầu."
"Vậy chúng ta cứ không công mà trở về sao?" Nữ tử có phần không cam lòng mở miệng.
"Đành vậy, Linh Dược Sơn ẩn dấu thực lực lớn như vậy, chúng ta ngầm theo dõi chắc chắn bọn họ đã sớm biết. Như vậy rất có thể sự tình Lâm Hiên dụ đệ tử các phái tới Âm Thi Cốc cũng do các lão quái kia trong bóng tối bày mưu đặt kế, nhằm đánh động khiến chúng ta kinh sợ."
Nữ tử nghe xong thì cúi đầu, một lát mới thở dài
"Như vậy Phương sư huynh thực xui xẻo, có một ả nhi nữ độc nhất nên bình thường nuông chiều vô cùng. Lần này Phương sư điệt vì môn phái mà chủ động, không ngờ lại ra chuyện thế này."
Lão giả cũng im lặng, qua một lát mới nói: "Phương sư điệt là nhi nữ của bổn môn chủ, chuyện này tuyệt không thể cho qua như vậy được, cụ thể thế nào còn xin sư thúc lão nhân gia định đoạt sau. Hiện tại chúng ta mau tiêu diệt sạch đám cương thi trong sơn cốc, coi như lấy lại chút công đạo cho trang chủ."
"Không sai, chúng ta mau động thủ." Lời còn chưa dứt thân hình nữ tử cùng lão giả nhoáng lên đã tung bay về phía trước.
Nhìn thân ảnh bọn họ dần biến mất trong sương mù, Lâm Hiên vuốt cằm rời khỏi nơi ẩn nấp, trên mặt lộ vẻ trầm ngâm.
Thật không ngờ tới nơi này tìm cương thi lại vô tình nghe được nhiều bí sự như vậy. Điều khiến hắn mừng rỡ chính là nguy hiểm tại Linh Dược sơn đã được giải trừ, như vậy hắn có thể yên tâm ở trong môn phái tiếp tục tu luyện.
Còn vấn đề nội gián thì đã có Thông Vũ chân nhân và những lão quái trong bóng tối bận tâm đối phó, không có quan hệ đến hắn.
Chỉ là…Không ngờ đám đệ tử ngã xuống tại đây lại có ả nữ nhi của trang chủ Lôi Vân Sơn Trang gì đó. Việc này xem ra không ổn. Rõ ràng là bọn họ đang còn ngại thân phận của hắn nên mới chưa động thủ. Nhưng vị trang chủ kia chắc chắn hận hắn thấu xương.
Nghĩ đến tu vị cùng quyền lực của đối phương, trong lòng Lâm Hiên thầm lạnh. Quyết định sau khi về Linh Dược Sơn, không phải vạn bất đắc dĩ thì không đi ra ngoài. Với thân phận thiếu chủ của hắn, ở trong môn phái thì tương đối an toàn.
Nhưng tin tức khiến Lâm Hiên lưu tâm nhất là trong bổn môn thực sự có phương dược luyện chế Thiên Trần Đan lưu truyền tới nay.
Theo đồn đại chỉ cần một viên Thiên Trần Đan se giúp tu sĩ ngưng thành Kim đan nhưng điều này chỉ là đúng với tu sĩ có linh căn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tư chất Lâm Hiên vốn kém tới cực điểm. Khi trùng kích lên Trúc Cơ, đệ tử tư chất khá một chút chỉ cần một viên trung phẩm đan là đủ. Hắn thì phải dùng tới một lô cực phẩm đan nghịch thiên mới thành công.
Phế đan Thiên Trần Đan hiện có ba viên nhưng điều này chẳng có gì đảm bảo cho hắn Ngưng thành Kim đan.
Như vậy còn cần tính kế đoạt được phương dược điều chế Thiên Trần Đan. Song chỉ e việc này còn khó hơn lên trời.
Lâm Hiên đang thầm suy nghĩ thì một tiếng nổ lớn truyền đến tai. Hắn ngẩng đầu nhìn liền thấy phía trước có hai đạo hồng quang cùng lam quang lấp lánh, xem ra đôi song tu đạo lữ kia đã bắt đầu động thủ.
Trên mặt Lâm Hiên có chút do dự nhưng rất nhanh toàn thân tỏa ra hắc khí, thân ảnh dần mơ hồ hòa vào trong sương mù.
Mặc dù tu vị không cao nhưng Lâm Hiên rất tin tưởng vào Liễm Khí Thuật, hơn nữa trong cốc có sương mù quị dị hạn chế thần thức của tu sĩ. Chỉ cần cẩn thận thì không sợ bị đối phương phát hiện ra.
Lúc này nơi mà một nam một nữ kia đang công kích chính là sào huyệt lớn nhất của đám cương thi trong cốc, nương theo tiếng hí rống phẫn nộ, một đám quái vật thân đầy lông xanh hung hãn lao ra khỏi hang động.
So với những tiểu cương thi khi trước thì đám quái vật này càng thêm hung lệ, cảm ứng được khí tức của sinh mạng, lập tức hai mắt đỏ ngầu xông lên.
"Hừ, một hai ba...mười tám quái vật có tu vị Trúc Cơ Kỳ, không trách hai vị sư điệt ngã xuống nơi này."
Nữ tu hừ một tiếng, đem một bảo vật như một dải mây màu đỏ tế lên đỉnh đầu. Đây chính là bổn mạng pháp bảo Hỏa Linh Ty của nàng.
Bảo vật này là dùng các sợi tơ do Liệt Hỏa Chi Tàm nhả ra, lại dùng địa hỏa cực nhiệt luyện chế mà thành, không chỉ dẻo dai vô cùng mà với pháp thuật hỏa thuộc tính còn tăng thêm một thành uy lực, lại được bồi dưỡng gần trăm năm trong đan điền của nàng.
Do vậy có thể thấy dải hỏa vân kia uy lực vô cùng cường đại nhưng đám cương thi không biết sợ hãi, vẫn hung hãn đánh tới.
"Quái vật, tìm chết!"
Nữ quát khẽ một tiếng, hai tay kết pháp quyết biến ảo như hồ điệp xuyên hoa, hướng về dải mây đỏ điểm một cái.
Vù một tiếng, dải lụa bay múa với tốc độ nhanh cực hạn hình thành một đóa Hồng Lăng Vân cực lớn đem nàng và lão giả bao ở trong. Sau đó bùng một tiếng, bên ngoài hỏa vân dấy lên liệt hỏa hừng hực bắn ra bốn phía.
" Hảo, thần thông Liệt Viêm Thao Thiên của sư muội quả nhiên ngày càng lợi hại!"
Được tình lang khen ngợi, nữ tử sung sướng cười tươi như hoa rồi tay ngọc phất ra. Nhất thời Hồng Lăng Vân lại phát sinh biến hóa. Chỉ thấy nó vặn vẹo một hồi rồi huyễn hóa ra thành một tấm thuẫn hình tròn.
Cùng lúc đó năm tên cương thi Trúc Cơ kỳ đi đầu tuy toàn thân bị liệt hỏa thiêu đốt tới khét lẹt nhưng vẫn hung hãn không sợ chết xông qua, đồng thời cơ thể trướng lên như quả cầu.
Oanh một tiếng nổ vang, chỉ thấy trong thi huyết đầy trời, những quái vật này lại lựa chọn đòn công kích tự bạo. Vô số thi nhục hóa thành một màn huyết nhục tanh tưởi tởm lợm bắn qua đối phương. Luận độ hiếu chiến của nó, dù là yêu thú cũng còn kém xa.
Đáng tiếc đối mặt là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ, chỉ thấy tấm thuẫn hình tròn tỏa ra hồng quang chói lọi dễ dàng đem uy lực vụ nổ cản lại, hai tu sĩ không tổn hao lấy một sợi tóc, tay ngọc của nữ tử lại vươn tay ra, nhẹ nhàng điểm một chỉ.
"Đi!"
Ngay lập tức trong không trung xuất hiện hơn chục lưỡi hỏa đao hình trăng khuyết, xé gió bắn sang đám cương thi.
Xoẹt xoẹt mấy tiếng vang nhẹ, ba tên cương thi xông tới đã bị chém thành hai đoạn. Các quái vật lông xanh còn lại vội phát ra tiếng gầm rú thê lương, đồng thời duỗi đôi lợi trảo hướng thẳng lên trời.
Tức thời từ thân thể bọn chúng tỏa ra linh lực hình thành một tầng huyết quang quỉ dị chắn trước mặt. Đón đỡ công kích của Hỏa Nguyệt Nha Đao, trên vòng bảo hộ tỏa ra huyết quang chói lòa nhất thời ngăn cản được.
"Hừ!" Trên mặt nữ tử có chút kinh ngạc. Không ngờ đám cương thi Trúc Cơ Kỳ có thể liên hợp hình thành thế thủ. Như vậy bọn chúng đã mở ra được một chút linh trí.
Tay ngọc của nàng lại lật một cái, trong lòng bàn tay đã hiện ra một viên châu to cỡ mắt rồng, không hiểu nó là do chất liệu gì tạo thành nhưng tản ra linh lực kinh người. Hiển nhiên là một bảo vật bất phàm.
Nữ tử đang muốn đem bảo châu ném ra thì một thanh âm mang theo vẻ cười dài từ phía sau truyền tới:
"Sư muội nhường đường. Xem vi huynh đối phó những quái vật này!"
Lúc này trên đỉnh đầu lão giả có một thanh bảo kiếm màu lam nhạt đang lơ lửng. Kiếm này dài khoảng ba tấc, thân mỏng như cánh ve nhưng cực kỳ sắc bén.
Nhìn đám cương thi trước mắt trên mặt lão giả hiện vẻ chê cười, hé miệng phun ra lên bảo kiếm một ngụm tinh khí đồng thời hai tay kết thành pháp ấn lạ lùng, trong miệng lẩm nhẩm pháp chú. Ngay lập tức bảo kiếm bay múa trên bầu trời để lại vô số các vết kiếm ảnh.
"Đi!"
Trên mặt lão giả phát ra sát khí điểm ra một chỉ, bảo kiếm hóa thành một vệt lam quang bay tới đám cương thi. Chỉ thấy đầy trời đều là lam quang lạnh lẽo. Lâm Hiên quan sát cũng không rõ công kích, trong lòng thầm kinh hãi.
Không hổ là cao thủ Ngưng Đan trung kỳ. Chỉ sau một thoáng bảo kiếm bay trở về, các cương thi đứng yên không nhúc nhích, dường như bị thứ gì làm cho thân thể tê liệt.
Một trận gió nhẹ thổi qua.
Lạch cạch! Vô số khúc thi thể rớt xuống đất, chỉ thấy các cương thi đều bị chém thành mười bảy mười tám đoạn. Lâm Hiên đứng quan sát mà cũng vô cùng hoảng hồn, đổi lại là kẻ khác có lẽ nhịn không được mà la lên.
Thực lực lão giả này đúng là sâu không thấy đáy, cả một đám cương thi trong đó có mười tên tu vị Trúc Cơ Kỳ chỉ trong một thoáng đã bị lão diệt sạch.
"Hảo cho chiêu Lôi Quang Ảnh!"
Nữ tử vỗ tay khen ngợi mà trên mặt tràn đầy mê say, đến lúc này thì Lâm Hiên không còn kinh ngạc về đôi đạo lữ có vẻ ngoài chênh lệch này. Mỹ nữ phối anh hùng, với thực lực lão giả này sẽ có không ít mỹ nữ tranh nhau làm đạo lữ của lão.
"Sư muội quá khen. Ta ra đời sớm hơn muội một trăm năm, cho nên pháp lực thâm hậu hơn một chút."
Nữ tử mỉm cười, nàng sao không biết rõ về người cùng mình đầu ấp tay gối, sư huynh đệ cùng cảnh giới Ngưng Đan trung kỳ trong Lôi Vân Sơn Trang có tới mười mấy người nhưng thực lực trượng phu của nàng vượt xa bọn họ.
Có thể song tu cùng lão là do sở tu của nàng là công pháp Thiếu Dương Quyết, vừa lúc hợp với Cực Hàn Kiếm của Trương Dực thành song kiếm hợp bích, phát huy ra uy lực cường đại.
Vì vậy bên trong sư môn còn nhiều nữ tu xinh đẹp hơn Trần Vũ, thậm chí yêu phụ Đào Hoa nương nương của Nhất Tuyến Hạp cũng có ý với Trương Dực nhưng kẻ chiến thắng cuối cùng chính là nàng. Khi trước thân là nữ nhi lại tu luyện thần thông chí cương chí dương là Thiếu dương Quyết khiến không ít đồng môn giễu cợt, xem ra bây giờ lại là vô cùng sáng suốt.
Nữ tử cười tươi như hoa bá lấy cánh tay lão giả. Trên mặt Trương Dực cũng lộ vẻ đắc ý, thiên phú của lão kì lạ, tu luyện công pháp thủy thuộc tính thì uy lực tăng hơn kẻ khác tới hai thành, thêm Hàn Lân Kiếm trong tay là bảo vật thượng cổ. Hơn nữa trăm năm trước cơ duyên xảo hợp lão ăn được một dị quả khiến linh lực vô cùng tinh thuần.
"Được rồi sư muội, hiện cương thi đã trừ, vậy chúng ta mau tìm hài cốt hai vị sư điệt mang về sơn trang. Mà thần thông Lữ sư đệ tuy hơi yếu nhưng chưa chắc bị độc thủ của cương thi, khả năng là bị nhốt ở nơi nào đó, chúng ta cũng tìm xem thử."
"Được" Nữ tử nhẹ nhàng đáp ứng, vẻ mặt cực kỳ ngoan ngoãn. Lão giả vòng tay ôm eo lưng nhỏ nhắn của nàng, thân hình thoáng lên đã bay về phía trước hơn mười trượng.
Đáng cười cho đôi song tu đạo lữ này tự phụ thần thông bất phàm nhưng không phát hiện có kẻ ẩn nấp bên cạnh. Sau khi hai người rời đi thì không khí dao động như sóng nước rồi một thiếu niên dung mạo bình thường hiện ra.
Nhìn bóng dáng hai người tan biến, Lâm Hiên nhếch môi cười khểnh. Xem ra những cao nhân chính đạo này đối với quỷ vật u minh lại hiểu quá ít. Lâm Hiên đưa tay ra hư không một trảo, linh lực đã đem một đám thi sương nắm trong tay, không ngờ sương mù kia như có thông linh vùng vẫy lắc lư quỉ dị vô cùng.
Trên mặt Lâm Hiên hiện vẻ ngưng trọng. Hiện mấy chục cương thi bị diệt nhưng sương mù ngày càng đậm đặc. Chẳng lẽ…
Xem ra hí kịch còn ở phía sau a!