Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 6 - Chương 528: Dẫn họa tới Vạn Thú đảo




Chạy tới nửa ngày, cuối cùng phải liều mạng cùng đám Ngân Ngư Điểu sao?

Lâm Hiên không chút cam lòng!

Hắn hít vào một hơi, tốc độ độn quang lại đề thăng một chút. Bên tai truyền đến tiếng xé gió "vù vù" cực nhanh, kinh hồng biến thành một quang điểm màu xanh, vài thoáng ngắn ngủi đã biến mất nơi chân trời.

Không phải vạn bất đắc dĩ, Lâm Hiên đương nhiên không muốn cường ngạnh cùng đám Yêu cầm. Song phương một đuổi một chạy ít nhất đã ngoài trăm vạn dặm. Trong tay không có hải đồ Đông Hải, hắn cũng không biết mình hiện đang ở nơi nào.

Tâm tình đang buồn bực bỗng nhiên thần sắc hắn vừa động, độn quan bắn nhanh về một hướng nào đó.

Chỉ thoáng sau, phía trước truyền đến từng hồi thanh âm bạo liệt.

Lâm Hiên nheo mắt lại, chỉ thấy cách đó không xa đang không ngừng chớp động linh quang. Ba tu sĩ Trúc Cơ hai nam một nữ đang tế ra phù triện Linh Khí đánh tới cực kỳ náo nhiệt. Nữ tử bị hai người vây công, rõ ràng không địch lại nên chỉ miễn cưỡng chống đỡ.

Ánh mắt đảo qua trên mặt nữ tu thì thần sắc Lâm Hiên có chút ngạc nhiên.

Tay trái thiếu nữ đang cầm viên bảo châu xanh thẳm sắc, tay phải hoặc bóp hoặc điểm, pháp quyết biến hóa hàng vạn hàng nghìn, môi anh đào hé mở niệm ra cổ chú ngữ thần bí.

Địch nhân của nàng là hai gã tu sĩ Nhân tộc.

Một người thao túng một phi kiếm lục sắc, thế công muôn hình vạn trạng.

Người còn lại toàn thân đầy tà khí, tế ra một thanh Quỷ đầu cương xoa vô cùng linh động.

Cùng cảnh giới mà lấy hai đánh một đương nhiên chiếm thế thượng phong.

Độn quang của Lâm Hiên quá mức kinh người, khi ba người phát hiện không ổn thì hắn đã hiện ra trước mắt.

Ba người quá sợ hãi, không hẹn mà cùng dừng tay lui về phía sau. Linh Khí cũng bay ngược về xoay quanh bay múa trước người.

Các ánh mắt đồng thời hướng sang kẻ vừa tới.

Mắt thấy Lâm Hiên là Nhân tộc tu sĩ, một gã nam tử đại hỉ vội vàng mở miệng: "Tại hạ là Lữ Hạc ở Vạn Thú đảo. Xin tiền bối ra tay sanh cầm yêu nữ này, bản đảo nhất định sẽ trọng tạ."

"Vạn Thú đảo?"

Tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, trên mặt lộ vẻ cổ quái.

Thiếu nữ nghe xong sắc mặt lập tức tái nhợt, nhưng chỉ chớp mắt sau thấy rõ dung mạo Lâm Hiên thì trên mặt nàng lộ vẻ vừa mừng vừa sợ: "Tiền bối… là người?"

Đến lượt hai nam tử ngẩn ngơ, sau đó vẻ mặt trở nên khó coi.

Tam tộc Đông Hải hiện ở thế chân vạc. Không ngờ thanh niên Nhân tộc này quen biết nữ tử Hải tộc, hơn nữa tựa hồ giao tình không nhạt.

Hai người không khỏi bất an trong lòng, đem thần thức đảo qua trên người Lâm Hiên thì chỉ thấy sâu thẳm như biển, căn bản là nhìn không ra nông sâu.

Chẳng lẽ là Ngưng đan hậu kỳ, thậm chí là lão tổ Nguyên Anh. Hai người liếc nhau, đều thấy được vẻ hoảng sợ trong mắt đối phương

"Tiền bối xin đừng tức giận, chúng ta chỉ là vâng mệnh tróc nã thiếu nữ này. Tuyệt không có ý xem người là địch. Nếu hai người đã nhận biết thì chúng vãn bối sẽ nể mặt người mà để nàng rời đi." Tu sĩ có bộ dáng cao to cùng khuôn mặt xấu xí, một bộ cung kính thăm dò mấy câu.

"Nể thể diện của ta?"

Lâm Hiên như nghe một chuyện vô cùng tức cười: "Vốn cùng là Nhân tộc, ta có thể tha cho các ngươi một con đường sống. Nhưng ai cho các ngươi đi làm thủ hạ của lão Vạn Thú trời đánh kia. Hôm này chỉ có thể tự oán vận khí không tốt, mạng của hai ngươi hãy để lại cho Lâm mỗ."

Vừa nghe sắc mặt hai người cuồng biến. không đợi Lâm Hiên nói xong thì tu tiên giả cao to đã duỗi tay vỗ vào bên hông. Một tấm phù triện màu vàng đất bay vút ra, hắn không chút do dự dán trên lồng ngực.

"Thổ độn phù? Tiểu tử ngươi là não đầu thác loạn rồi chăng, nơi đây là hải dương bao la. Còn muốn sử dụng Thổ mộc hệ pháp? Kiến thức cơ bản cũng không rõ mà không ngờ lại có thể Trúc Cơ thành công."

Thanh âm của Lâm Hiên tràn ngập châm chọc khiến sắc mặt tu tiên giả kia càng thêm trắng bệch. Phát giác mình vừa phạm một chuyện ngu xuẩn nhưng lúc này biến ảo pháp thuật đã không kịp. Hắn cắn răng vỗ vào tấm phù, thân ảnh hóa thành một đạo kim hồng nhằm nơi chân trời bay vút mà đi.

Vẻ mặt tu tiên giả còn lại cũng không sai biệt, người này tu tập pháp thuật ma đạo. Toàn thân được ma khí bao bọc bay về phương xa.

Phản ứng của bọn họ nhanh chóng nhưng đáng tiếc cảnh giới song phương chênh lệch quá xa.

Chỉ thấy Lâm Hiên điểm một ngón tay, linh quang chợt lóe. Một đại thủ xuất hiện, không nói hai lời như chiếc quạt đập muỗi, hung hăng vỗ xuống người hai tiểu tu sĩ.

Một người trực tiếp nổ tan xác mà chết, một người khác thì bất tỉnh nhân sự.

Lâm Hiên duỗi tay. Vù một tiếng, tu sĩ cao to đã bị hút vào trong bày tay.

"Vạn Thú đảo, sào huyệt lão quái vật ở gần đây sao?"

Lâm Hiên lẩm nhẩm đồng thời không chút khách khí dùng năm ngón tay đè lên trán hắn, thi triển Sưu Hồn Thuật.

Chỉ vài nhịp sau trên tay Lâm Hiên lóe lên hỏa quang, đem đối phương đốt thành tro bụi.

Cả quá trình mau lẹ nhưng hải tộc nữ tử đã chính mắt thấy, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Trước kia như chúng tu sĩ luôn vây quanh nàng như các ngôi sao quanh vầng trăng. Có khi nào gặp qua sự tàn khốc nơi Tu Tiên giới. Lâm Hiên ngoan thủ lạt khiến nàng cảm giác như đang gặp ác mộng.

Sinh mệnh yếu ớt là như thế!

"Tiền… bối!"

Thấy Lâm Hiên quay đầu, thiếu nữ lắp bắp mở miệng. Tuy Lâm Hiên vừa xuất thủ diệt sát hai gã cừu địch nhưng lúc này trong lòng nàng đang thẩm thỏm không yên.

Lời còn chưa dứt thì đột nhiên có tiếng huyên náo truyền vào tai.

Xa xa chân trời, một điểm sáng bạc lóe lên

"Đáng giận, đám gia hỏa âm hồn bất tán. Mới chậm một chút mà đã đuổi tới" Trên mặt Lâm Hiên hiện một tia âm lệ nhưng khóe miệng lại nhếch nụ cười quỉ dị.

"Ngân Ngư Điểu!"

Đảo mắt một cái, tiên phong của Yêu cầm chỉ cách hai người chừng hơn nghìn trượng. Với nhãn lực tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đã có thể rõ bộ dáng dữ tợn của chúng.

Thiếu nữ thất thanh kinh hô một tiếng, trên ngọc dung thanh tú không còn chút huyết sắc.

Đột nhiên bên hông nàng mơ hồ một cái rồi thân hình nhẹ bẫng, sau đó cảnh vật trước mắt mờ ảo một trận.

Tiếp theo nàng đã thấy mình xuất hiện ở xa mấy ngàn trượng. Sau đó lại mờ ảo biến mất.

Đây không phải là Thuấn Di thuật mà còn cao minh hơn nhiều.

Thiếu nữ sinh trưởng hoàn cảnh tôn quý, có nhãn lực vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới. Nàng muốn hé đôi môi anh đào nhưng do tu vị quá thấp, trong tình cảnh này không thể lên tiếng. Cũng may Lâm Hiên chỉ thi triển Cửu Thiên Vi Bộ thoát ra một khoảng xa, sau đó toàn thân nổi lên thanh quang, hóa thành độn quang bay vút đi.

Bất quá tốc độ vẫn khiến người nghẹn họng trân trối, như là thiên ngoại lưu tinh trong truyền thuyết.

"Tiền bối, người là lão tổ Ly Hợp Kỳ?" Thanh âm mềm mại truyền vào tai, lúc này thiếu nữ Hải tộc đã khôi phục vẻ trấn định.

"Nha đầu này nhãn quang cũng không tệ" Lâm Hiên cũng có chút ngạc nhiên.

"Tiền bối quá khen rồi. Mà… Ngân Ngư Điểu thiên phú đặc biệt, chỉ e muốn thoát khỏi bọn chúng cũng không dễ" Thiếu nữ cẩn thận mở miệng như muốn nhắc nhở.

"Không dễ dàng? Ngươi không cần nói, trong lòng Lâm mỗ hiểu rõ"

***

Bạch Hổ Thành trên Vạn Thú đảo. Diện tích đảo này còn rộng hơn cả Hồng Diệp đảo, tiên thành xây dựng cao lớn nguy nga bất quá số lượng tu sĩ thì ít hơn nhiều.

Vạn Thú tôn giả tính cách bạo ngược, đương nhiên không nhiều người nguyện tới nơi này làm sinh ý.

Bất quá nơi đây tà tu chiếm đa số, không ít tu tiên giả tội ác chồng chất tới nơi này tìm kiếm sự che chở.

Vạn Thú tôn giả cũng không cự tuyệt mà thu nạp bọn họ, từng bước gây dựng thực lực.

Đương nhiên, đám tà tu không thể tại làm ác tại chung quanh Vạn Thú đảo. Bọn chúng đương nhiên hiểu đạo lý thỏ không ăn cỏ gần hang,

Vạn Thú đảo tuy rằng long xà hỗn tạp nhưng vẫn có pháp lệnh. Hơn nữa càng thêm nghiêm khắc.

Một khi làm trái, nhẹ thì hành hung còn nặng thì trừu hồn luyện phách.

Trong thành có chấp pháp tu sĩ nên nhìn bề ngoài Vạn Thú đảo rất trật tự nghiêm minh.

Bạch Hổ thành tuy không phồn hoa bằng Lâm Hải Thành nhưng số lượng tu sĩ cũng lên tới ngàn vạn.

Bất quá không phải ai cũng tuân thủ pháp tắc. Tỷ như Vạn Mạnh Hào, dù sao phụ thân của hắn chính là Vạn Thú tôn giả.

Gia hỏa này bản tính tham hoa háo sắc thích cường cướp mỹ nữ, bất kể là phàm nhân hay là tu tiên giả cũng không quan trọng.

Cơ thiếp tỳ nữ của hắn chừng trên trăm mà còn chưa thỏa mãn, muốn thu nạp tất cả tuyệt sắc trên thế gian.

Do phong lưu thành tính nên lần trước tại Hồng Diệp đảo, hắn đã ăn đau khổ không nhỏ.

Khi trở về hắn tìm phụ thân khóc lóc kể lể. Thực ra Vạn Thú tôn giả cũng là trên bất chính nên dưới mới loạn. Lão gia hỏa này cũng một bụng tham hoa nhưng thân là đảo chủ. Bên ngoài vẫn mị chúng bằng cách trách mắng Vạn Mạnh Hào.

Đương nhiên trong lòng lão thầm buồn bực không thôi. Có kẻ dám vuốt râu hùm, đem nhi tử của lão ra làm trò cười trên toàn hải vực. Đương nhiên không thể tha thứ, ngầm phái thủ hạ đi điều tra.

Thấy phụ thân không tới Hồng Diệp đảo đòi công đạo, Vạn Mạnh Hào cũng không thể làm gì, đành phải ở trong phủ dưỡng thương.

Mấy tuần trăng gần đây cũng là tính tu thân dưỡng tính. Nhưng có câu là chó thì không chừa được thói quen ăn phân, thương thế vừa mới lành thì gia hỏa này lại bắt đầu không an phận.

Sáng sớm hôm nay phụ thân hắn đã mang theo thủ hạ tâm phúc ly khai Vạn Thú đảo. Cụ thể đi làm gì thì không rõ ràng, hình như có liên quan đến Hồng Diệp tiên tử.

Nghĩ đến Hồng Diệp tiên tử thiên kiều bá mỵ kia. Trong lòng Vạn Mạnh Hào lại ngứa ngáy một trận. Đáng tiếc ả đã bị phụ thân nhìn trúng, hắn tự nhiên không dám làm gì.

Phụ thân đi rồi, trong thành chỉ còn vài tên đại tướng tâm phúc. Nào ai dám quản vị thiếu chủ ngang ngược như hắn.

Vì thế Vạn Mạnh Hào lại kêu người chuẩn bị Thú Xa, muốn dạo chơi trong thành, thuận tiện nhìn xem có gặp được mỹ nữ nào hay không.

Hôm này sắc trời sáng rõ, bầu trời xanh lam trải dài vô tận như một khối mỹ ngọc khổng lồ.

Có điều Vạn Mạnh Hào không phải ngắm phong cảnh mà là đảo mắt khắp chung quanh, tìm kiếm mỹ nữ động lòng người.

Đột nhiên nhãn tình hắn sáng lên. Một nữ tử yêu dị lọt vào tầm mắt, dung mạo chỉ có thể nói là được nhưng dáng người bốc lửa khiến người thèm thuồng.

Hơn nữa ăn vận vô cùng hở hang, loại tà nữ này vốn rất dễ thu phục.

Vạn Mạnh Hào đại hỉ, lập tức chỉ huy Thú xa bay qua. Nữ tử kia chỉ là Ngưng Đan Kỳ mà đây là Bạch Hổ thành. Tuyệt không thể phát sinh sự tình như lần trước.

Có điều đột nhiên một đạo kinh hồng lăng lệ ào ào xuất hiện ở phương xa. Trong giây lát đã bay tới đây, tốc độ khiến người nghẹn họng trân trối.

Trong kinh hồng, Lâm Hiên đã thấy rõ kẻ trước mắt. Trên mặt lộ vẻ vui mừng quá đỗi, xem ra lão thiên đối đãi hắn thật không tệ.

Hiện đám Ngân Ngư Điểu đang còn cách một khoảng. Lâm Hiên ngừng độn quang lại.

"Hả…Là ngươi?"

Đáng thương cho vị thiếu chủ sắc tâm bừng bừng, đang tính tìm mỹ nữ hưởng lạc một phen, chợt thấy cừu nhân xuất hiện tại trước mắt thì không khỏi ngẩn người.

Lâm Hiên lại nở nụ cười vô cùng sáng lạn với hắn.

"Đầu Trư, đã lâu không gặp."

Vừa nói hắn vừa khẽ động tay phải. Vù một tiếng, một cái bạt tai cách không giáng tới, tuy không có pháp lực nhưng ẩn chứa sức mạnh vô cùng lớn. Vạn Mạnh Hào không thể tránh né, tức khắc nửa bên mặt sưng vù đỏ bầm lên.

Ánh mắt Vạn Mạnh Hào trở nên kinh sợ cùng lo lắng. Lần trước tại phường thị Lâm Hải Thành hắn đã bị ám ảnh bởi thanh niên này.

Biết rõ địch không lại. Tay áo công tử họ Vạn phất một cái, một cái tấm thuẫn bài bay vút ra bảo vệ trước người, sau đó giương tay phát ra Truyền Âm Phù.

Trên bầu trời chiếu ra quang hoa màu đỏ hồng. Trong phạm vi trăm dặm có thể thấy được rõ ràng.

"Tiểu tử, ngươi tự tới đây chính là tìm chết, ta phải đem ngươi đi trừu hồn luyện phách, hối hận vì xuất hiện trên đời này."

Thanh âm trầm thấp tràn ngập oán độc của Vạn Mạnh Hào truyền ra. Trước giờ có phụ thân chống lưng nên hắn chưa từng nếm qua đau khổ như lần trước, đương nhiên vô cùng thống hận Lâm Hiên.

Việc này phụ thân không muốn ra mặt, hắn chỉ có thể nuốt vào trong bụng. Không ngờ tiểu tử này lại dám đưa dê vào miệng cọp.

Đây không phải là Lâm Hải Thành mà là Vạn Thú đảo!

Đối phương chỉ là một tu tiên giả Nguyên anh sơ kỳ. Sống hay chết không phải do bản thiếu chủ quyết định sao?

Nghĩ đến có thể báo thù, Thiếu chủ họ Vạn kích động đến toàn thân phát run đắc ý cười lạnh.

Hôm nay Vạn Thú tôn giả đã rời trong thành, phòng ngự tự nhiên được tăng cường rất nhiều so với bình thường.

Cảnh báo phù trên thân Vạn Mạnh Hào chính là bảo bối mà lão quái vật đặc chế dành cho nhi tử. Không cần phải nói, hắn vừa tế ra thì đám tu sĩ Bạch Hổ thành đã thấy rành mạch, biết rằng thiếu chủ đang gặp nguy hiểm.

Một đám giáp sĩ trên tường thành không nói hai lời, ào ào hóa thành từng đạo kinh hồng bay về nơi ngoại thành này.

Xa hơn một chút là các độn quang càng khiến người chú ý. Đây đều là các trưởng lão Nguyên Anh kỳ lưu lại thủ thành.

Bọn họ vốn hiểu sự tàn bạo của Vạn Thú tôn giả. Nếu thiếu chủ ở gặp chuyện bất trắc thì mỗi người đều không có kết quả tốt.

Vạn Mạnh Hào thấy rõ cảnh này vẻ mặt càng trở nên đắc ý, thanh âm phát ra càng trở nên âm lãnh.

"Tiểu tử, hiện tại ngươi dập đầu cầu xin tha thứ, cùng thiếu gia ta ký hạ huyết khế chủ tớ, sau mỗi ngày vì thiếu gia rửa chân đổ ống tiểu, ta có thể thể tha cho ngươi..."

"Ha ha, các hạ thật đúng là một người thú vị. Hiện tại Lâm mỗ thật có chút luyến tiếc khi giết ngươi" Lâm Hiên giận quá hóa cười mở miệng.

Đám Ngân Ngư Điểu rất nhanh sẽ đuổi tới. Thời gian không còn nhiều. Trong mắt Lâm Hiên lóe lên tinh quang. Tay phải đột nhiên nắm thành quyền, hung hăng đánh tới đối phương.

Vạn Mạnh Hào tuy ngốc nghếch nhưng sớm nếm qua đau khổ từ đối thủ, ít nhiều đã có một chút phòng bị. Thấy thế hắn vội giương một ngón tay điểm ra một chỉ, tức khắc tấm thuẫn bài trước người ông ông kêu vang, hào quang lóe lên. Ầm một tiếng, một quầng sáng đã ngăn cản quyền thủ của Lâm Hiên.

Trên mặt Lâm Hiên lộ một chút ngoài ý muốn, bảo vật này phẩm chất không tồi. Xem ra thân gia của thiếu chủ ngu ngốc này cũng không tệ.

Đáng tiếc muốn ngăn cản hắn chỉ là người si nói mộng mà thôi.

Lâm Hiên thi triển Phượng Vũ Cửu Thiên, linh quang trên quyền đầu lóe ra. Bành một tiếng, thuẫn bài đã bị nhất quyền đánh cho linh quang ảm đạm, như miếng sắt thường rơi xuống đất.

"Không có khả năng "

Vạn Mạnh Hào quá sợ hãi, vẻ đắc ý trên mặt hoàn toàn biến mất. Ánh mắt nhìn về phía Lâm Hiên bắt đầu trở nên hoảng sợ: "Van cầu ngươi, đừng đánh ta."

Lần trước bị biến thành đầu heo khiến hắn khắc sâu ấn tượng.

Lâm trận cầu xin như vậy khiến Lâm Hiên dở khóc dở cười, trải qua bốn trăm năm tu đạo còn chưa bao giờ gặp qua.

"Yên tâm, ta không đánh ngươi."

Lâm Hiên mỉm cười nói. Vạn Thú tôn giả nhất đại kiêu hùng sao lại sinh ra tên khuyển tử thế này.

Hắn khẽ búng tay bắn ra một đạo pháp quyết nhập vào thân thể Vạn Mạnh Hào tạm thời giam cầm pháp lực đối phương, sau đó đem lục dịch của Thúy Lục Tương Quả đổ lên mặt và cổ hắn.

Lâm Hiên chỉ sử dụng hơn một nửa. Sau đó tay trái khẽ vẫy, đem nắp bình đóng lại rồi dán lên một tấm cấm chế phù màu xám nhạt.

Như vậy dịch lục Thúy Lục Tương Quả còn lại trong bình vẫn có thể thu hút đám Ngân Ngư Điểu. Có điều chắc chắc không thể hấp dẫn mạnh mẽ bằng lượng đã bôi trên người vị thiếu chủ này. Lâm Hiên đem chiếc bình thu về đai lưng trữ vật.

Tuy lần đầu nghe nói không biết ngoại trừ hấp dẫn Ngân Ngư Điểu thì Thúy Lục Tương Quả còn hiệu quả gì đặc biệt? Lâm Hiên kiến thức uyên bác, bằng trực giác nhận ra hơn phân nửa đây là bảo vật có cầu.

"A….A….A….Ngươi tính làm gì?"

Cơ thể bị phong ấn, mắt thấy đối phương đổ một loại dịch lỏng trên đầu. Vạn Mạnh Hào theo bản năng, tưởng tượng đây là độc dược phi thường đáng sợ. Tức thời tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết, thanh âm cực lớn vang tận mây xanh.

"Thiếu chủ…"

Sự tình diễn ra chỉ chớp nhoáng. Đám tu tiên giả đang bay đến quá sợ hãi, không khỏi gia tăng tốc độ.

"A, không ngờ thứ này lại dễ ngửi, chua chua ngọt ngọt. Hương vị thật kỳ lạ."

Kêu vài tiếng, Vạn Mạnh Hào đột nhiên phát hiện cơ thể không có cảm giác trúng độc.

Hơn nữa mùi hương của lục dịch này khiến hắn cảm giác tinh thần lanh lẹ, có vài giọt nhỏ vào trong miệng thì mỹ vị vô cùng.

Giống như linh tửu làm bằng chu quả tốt nhất được ủ hàng mấy trăm năm.

Trong mắt hắn không khỏi toát ra tia mờ mịt: "Ngươi... rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Ha ha, tiểu tử, ngươi tự cầu phúc cho mình đi."

Trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ tàn bạo, kẻ này quen thói làm ác thì cũng chẳng liên quan tới hắn. Nếu muốn trách thì chỉ trách phụ thân hắn đã có mưu đồ với Hồng Diệp Đảo. Lâm Hiên vỗ vào bả vai giải trừ cấm chế trên thân họ Vạn, sau đó hóa thành một đạo kinh hồng bay vút về phương xa.

Lúc này chỉ còn Vạn Mạnh Hào ngơ ngác đứng tại chỗ.

Đối phương rõ ràng đã chế trụ hắn, vì sao rời đi đơn giản như thế.

Hơn nữa dịch lỏng nọ không hề có độc, ngược lại như là của loại chu quả trân quý nào đó.

Đối phương làm vậy rốt cuộc có mục đích gì? Đang còn nghi hoặc trăm mối thì các loại thanh âm truyền vào tai hắn: "Thiếu chủ, người không việc gì chứ?"

Thiếu chủ họ Vạn ngẩng đầu, đã thấy trước người vây quanh vài tu tiên giả Nguyên Anh kỳ tâm phúc.

Trong đó còn có hai tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ. Đám giáp sĩ sau một lát cũng kéo tới chừng hai ba trăm người.

Bên người nhiều thủ hạ như vậy, dũng khí của Vạn Mạnh Hào tức khắc tăng lên.

Không cần nghi hoặc nhiều làm gì, trước tiên phải truy theo bắt giữ tiểu tử ghê tởm kia!

"Các ngươi không cần thất thần. Tu sĩ kia đắc tội bản thiếu chủ. Mau bắt hắn, ta phải hảo hảo chiêu đãi hắn một phen."

Thanh âm Vạn Mạnh Hào tràn ngập oán độc, Lâm Hiên một lần nữa lại khiến hắn hận tới cực điểm.

Vạn Mạnh Hào nghiến răng nghiến lợi nhưng rất nhanh phát hiện, không ngờ tu sĩ chung quanh nghe lệnh mà vẫn không nhúc nhích.

"Các ngươi tính làm gì, không nghe thấy lời của bản thiếu chủ sao, hay là muốn ta bẩm báo lại lão tổ?" Vạn Mạnh Hào không khỏi giận tím mặt, vừa bị vũ nhục mà đám thủ hạ lại cả gan không nghe lệnh.

"Thiếu chủ, không phải lão hủ trái lệnh mà là người nọ….." Một tu sĩ vận bào xám trắng mở miệng, người này có tu vị Nguyên Anh hậu kỳ. Đương nhiên không ngu ngốc như gã thiếu chủ.

Vạn Mạnh Hào nghe thế thì chần chừ, thanh âm cũng thư hoãn đi chút. Hắn cũng không dám quá mức vô lễ đối với đại ma đầu có ác danh không nhỏ này: " Lời này của đạo huynh là ý gì. Chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn tróc nã không được mình hắn sao… Không đúng, trong tay tiểu tử kia còn ôm một nữ tử Trúc Cơ. Chậc chậc, xem ra hoa dung không tồi. Lát nữa các ngươi đem thiếu nữ sanh cầm cho ta, vừa lúc ta cần một tiểu mỹ nhân an ủi một phen."

Quần tu nghe thế hai mặt nhìn nhau. Trong này số tà tu đếm không hết, nhưng so với thiếu chủ trước mắt thì không khỏi mặc cảm, chắp tay nói một tiếng khâm phục.

"Thiếu chủ, thiếu nữ kia thì không nhắc, chỉ là tu tiên giả dung mạo bình thường kia tựa hồ là Ly Hợp..." Tu sĩ vận đạo bào xám trắng cười khổ, nhưng lời còn chưa dứt thì đột nhiên ngẩng đầu như là cảm ứng được cái gì.

Chỉ thấy xa xa chân trời lóe lên ánh sáng bạc, không ngờ trong sau một thoáng đã như hải triều sóng dữ ập tới.

Phóng tầm mắt là hằng hà sa số những con yêu cầm hung ác, trải rộng khắp một vùng đang giận dữ kêu vang náo động một góc trời.

"Đây là... Thú triều, Ngân Ngư Điểu?"

Chúng tu sĩ trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt thoáng cái trở nên khó coi.

"Nhanh bảo hộ thiếu chủ trở về, đem cấm chế mở ra, lệnh cho tất cả tu sĩ kết trận nghênh địch, tuyệt đối không để Yêu cầm vào thành."

Thanh âm khàn khàn quỉ dị truyền vào tai, Đạo bào tu sĩ không hổ là tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ, nhíu mày phân phó đám thuộc cấp.

Cũng may thực lực Vạn Thú đảo hùng hậu vô cùng. Tuy đảo chủ đã ra ngoài nhưng cấm chế bẫy rập vô số kể. Chỉ cần quần tu đồng tâm hiệp lực thì Bạch Hổ thành như tường đồng vách sắt. Chưa hẳn không qua được thú triều đáng sợ này.

Chạy trốn là không thể, chắc chắn còn ngã xuống nhanh hơn.

Lời còn chưa dứt, lão đạo phất tay áo bào một cái. Toàn thân tỏa ra ma khí màu xám trắng bao phủ lấy gã thiếu chủ đang sợ tới mức ngẩn người. Vù một cái hướng về trong thành bay vút đi.

Đám tu tiên giả còn lại cũng vội vàng thi triển thần thông, cả đám mông như bị lửa đốt vội vàng chạy vào.

Bọn họ cách cửa thành không xa, một hồi cổ chuông trầm nặng vang vọng khắp thành. Tu tiên giả lưu thủ trên tường thành đã phát hiện điểm không ổn, không cần nghe phân phó đã đem cấm chế mở ra.

Một tầng sáng phòng hộ sắc xanh thẳm dựng lên, tuy chưa ngưng tụ hoàn toàn nhưng đã lộ vẻ huyền ảo thần bí.

Tức thời từng đội từng đội giáp sĩ, số lượng chừng trên vạn xuất hiện ở trong tầm mắt. Lực phòng ngự của Vạn Thú đảo thật không nhỏ.

Còn có Tinh Uy Pháo có đường kính cùng chiều dài hơn trên các chiến thuyền rất nhiều, hiển nhiên uy lực càng mạnh mẽ hơn.

Đại chiến còn chưa tới mà bầu không khí trên đảo đã trở nên ngưng trệ.

Đối mặt trận địa tu tiên giả sẵn sàng, đám Ngân Ngư Điểu không bất luận sợ hãi chút nào. Trong mắt của chúng chỉ có Thúy Lục Tương Quả, có điều lúc này mục tiêu đã đổi từ Lâm Hiên sang vị thiếu chủ xui xẻo kia.

"A! A!" A!"….."

Liên tiếp tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, đám giáp sĩ Trúc Cơ cùng Ngưng Đan Kỳ bay sau không kịp trốn chạy. Cả đám liều mạng chống trả nhưng rất nhanh đã bị sóng triều màu bạc nuốt hết. Rất nhanh xương cốt cũng không còn.

Hai trăm giáp sĩ bị diệt, sau đó đến phiên những Nguyên Anh kỳ tu tiên giả độn tốc hơi chậm.

Bị đám yêu cầm đuổi theo khiến bọn họ hoảng sợ. Có thể ngưng thành Nguyên Anh tự nhiên có vài phần bổn sự, có điều kết cục bọn họ cũng không khác là mấy. Một số đành tự bạo Nguyên Anh còn dễ chịu hơn táng thân trong bụng Yêu cầm.

Bất quá ngốc nhân có ngốc phúc, thiếu chủ đã biến thành mồi ngon trong mắt đám Ngân Ngư Điểu lại được tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ kia bình yên mang theo vào thành.

Đám tu tiên giả ban nãy trước sau chỉ còn lại có bảy tám gã Nguyên Anh kỳ, giáp sĩ cấp thấp đã toàn quân bị diệt.

Mấy tu tiên giả may mắn này vừa mới nhẹ nhàng thở ra thì tiếng rít gào cùng cuồng phong bạo động khắp cả ngoài Bạch Hổ thành. Sóng triều Ngân Ngư Điểu đã ào ào như thác lũ cuốn tới. Đám Yêu Cầm bắt đầu trảo vồ mỏ mổ, điên cuồng phun ra các cột sáng đánh vào quầng sáng xanh thẳm.

Nhưng cấm chế nơi Bạch Hổ Thành vượt xa vòng bảo hộ trên chiến thuyền. Đợt tấn công này chỉ khiến nó thoáng lay động mà thôi.

Những tu sĩ phụ trách vội đánh ra các đạo pháp quyết, mặt ngoài quầng sáng tức khắc hiện ra vô số đạo điện hồ to cỡ cánh tay. Đoành đoành những tiếng nổ lớn, tới cả gần vạn con Ngân Ngư Điểu đã bị cháy sém rớt xuống.

Nhưng số lượng này chỉ là muối bỏ biển đối với thú triều khổng lồ. Ngân Ngư Điểu không hề sợ chết điên cuồng xông tới. Hàng vạn tu tiên giả trong thành cũng tế ra bảo vật pháp khí, liều mạng oanh kích sóng triều màu bạc trên bầu trời kia.

Các loại cấm chế cũng bắt đầu phát huy hiệu quả, trên bầu trời nổ bắn các cột sáng đủ mọi màu sắc cùng thanh âm ầm ầm náo động cả toàn Vạn Thú đảo.

Yêu cầm không ngừng bị sát diệt nhưng số lượng quá mức đáng sợ, kéo dài tới cả ngàn dặm vô biên vô hạn không dứt.

Xa xa nhìn lại, Bạch Hổ thành giống như một khối đá cứng rắn trên biển bị sóng triều màu bạc ập tới, lúc sau khi thủy triều rút đi thì đá ngầm vẫn đồ sộ đứng vững.

Nhưng hải triều lại như liên miên không dứt, lần tiếp theo càng thêm mãnh liệt cuồn cuộn tuôn tới.

Thời khắc này, chỉ có vạn người một lòng mới có thể vượt qua nguy cơ.

Đừng nói tu sĩ cấp cao mà Trúc Cơ thậm chí là thái điểu Linh Động kỳ cũng thét vang, kịch liệt đại chiến cùng đám yêu cầm không thôi.

Ngoại trừ phòng ngự giáp sĩ của Vạn Thú đảo, các tu tiên giả ngoại lai như chưởng quầy tiểu nhị nơi phường thị, thậm chí là tán tu cũng đều tự phát tới phòng thủ.

Bọn họ không hẳn thuộc về Vạn Thú đảo nhưng hiện tại, một khi phòng ngự Bạch Hổ thành bị công phá thì chẳng ai có kết quả tốt.

Chỉ tháy Linh Khí tung hoành, pháp bảo bay múa chi chít mờ mịt trên bầu trời. Ngay thời khắc đám tu sĩ nhiệt huyết chiến đấu thì Thiếu chủ Vạn Thú đảo lại lặng lẽ lui đi.

Bình thường hắn tác oai tác phúc nhưng lúc này đã lộ nguyên hình, bất quá chỉ là một con chuột nhắt sợ chết mà thôi.

"Thiếu chủ.. ngươi... "

"Bản thiếu chủ tự dưng thấy đau bụng, thân thể không thoải mái …nơi này có chư vị trưởng lão phụ trách chỉ huy thì tốt rồi." Bị người gọi lại, Vạn Mạnh Hào nhanh chóng tìm lý do thoái thác. Sau đó toàn thân lóe lên hồng quang chạy trốn mau lẹ vô cùng.

Hắn thân là thiếu chủ tôn quý vô cùng, sao có thể liều mạng cùng một đám Yêu cầm ti tiện này?

Có câu con nhà thiên kim không ngồi ngoài vệ đường, đương nhiên phải trở về thành chủ phủ, đến chỗ an toàn nhất chờ đợi.

Vạn Mạnh Hào không chút áy náy thầm nghĩ.

"Trương đạo hữu, ngươi xem... "

"Hừ, chỉ là một tượng đất bằng bùn nhão, không cần trông cậy vào kẻ này" Lão giả vận bào xám thở dài, sau đó trên mặt hiện lên một tia dữ tợn: "Mọi người không được nhụt chí. Đừng quên, hiện tại chúng ta liều chết chính là vì sự sinh tồn của bản thân."

Chúng tu sĩ nhao nhao hưởng ứng nhưng lúc này thế công của đám Yêu cầm càng trở nên sắc bén. Ngân Ngư Điểu thấy thực vật mỹ vị đi xa, hai mắt màu đỏ ngầu liều mạng liều mạng trùng kích vòng bảo hộ.

Tầng tầng lớp lớp Yêu cầm ào đến khiến áp lực trên vòng bảo hộ gia tăng gấp đôi.

Chỉ thấy quầng sáng rung động không thôi, như có thể bị phá vỡ lúc nào.