Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2506: Thỉnh tướng không bằng khích tướng




Bị kiếm khí tập kích nhưng trên mặt Băng lão Yêu không hề có chút hoang mang, sợ hãi nào.

Lam quang lóe lên, một dải sáng màu xanh đậm từ cánh tay hắn tràn ra, lập tức phiêu phù ở không gian phía trước cách hắn mấy trượng. Ngay sau đó, kiếm khí màu bạc kia đã chém đến trước người, tiếng nổ mạnh vang vọng khắp đại điện.

Màn sáng lay động dữ dội, nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc, rút cuộc kiếm khí kia cũng không làm khó dễ được hắn.

"Tiểu tử, ngươi chán sống rồi!"

Băng lão Yêu hết sức giận dữ, một tay giơ lên, một tia chớp màu xanh thẳm lao vút ra, thanh âm xé gió ‘ầm ầm’ vang lên, chỉ sau một khắc đã bổ vào kiếm khí màu xám.

Uy lực của nó quả nhiên không tầm thường, kiếm khí ngưng tụ như thực chất kia nhanh chóng bị đánh tan thành mây khói, biến mất trong hư không.

Thực lực lão quái vật này xác thực không đơn giản, tuy nhiên lần giao thủ này lại ngang sức ngang tài, không mảy may chiếm được chút tiện nghi nào của Lâm Hiên.

Nghĩ lại xung quanh có nhiều tu sĩ Yêu tộc như vậy, trên mặt lão Yêu bắt đầu lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Tốt, tốt! Không ngờ tên tiểu tử ngươi lại không phải Tu Tiên giả Phân Thần kỳ bình thường, nhưng chỉ với chút thực lực ấy mà dám nghênh ngang khiêu chiến với lão phu, thật đúng là không biết tự lượng sức mình." Nụ cười trên mặt Băng lão Yêu đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ âm tàn, cay độc.

"Ta không biết tự lượng sức mình? Cái này còn chưa chắc, lão gia hỏa, ngươi có dám cùng ta đánh cược một lần hay không?" Thanh âm của Lâm Hiên vang lên, ngữ khí tràn ngập vẻ thách thức.

Sự tình đã đến nước này, không phải ngươi chết thì ta sống, Tu Tiên giới vốn không phân biệt thiện ác, cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực của chính mình mà tồn tại.

"Có gì không dám?"

Đối mặt với sự khiêu khích của một tiểu bối, về tình về lý, Băng lão Yêu đều không thể tỏ ra yếu thế. Huống chi lão cũng không đặt một tu sỹ Phân Thần sơ kỳ vào mắt.

"Tốt."

Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng, sau đó bờ mỗi khẽ nhúc nhích truyền âm cho tiểu hồ ly : "Hương Nhi, nếu ta cùng Băng lão yêu luận bàn tại đây sẽ khiến Tuyết Hồ tộc tổn thất nặng nề, cho nên ta sẽ dẫn hắn đi đến nơi khác, Băng Hùng, Hàn Thử bụng dạ khó lường, trước khi ta trở lại thì ngươi phải cố gắng bảo vệ chính mình."

"To con ..."

Hương Nhi hết sức bối rối, với thực lực của Lâm Hiên làm sao có thể đơn đả độc đấu với Băng lão Yêu. Nhưng không đợi cho nàng kịp mở miệng khuyên nhủ, toàn thân Lâm Hiên đã nổi lên thanh mang, hóa thành một đạo cầu vồng hướng cửa đại điện bay vút ra, đồng thời thanh âm lạnh lẽo mang theo ý giễu cợt vang lên : "Băng lão Yêu, có bản lĩnh thì theo ta, ngươi không đi cũng không sao, từ nay có thể tự xưng là rùa đen rụt cổ.”

"Ngươi ..."

Băng lão Yêu vô cùng giận dữ, bình tâm mà nói thì phép khích tướng này của Lâm Hiên vụng về vô cùng, nhưng vấn đề là lão quái vật đang đứng trước mặt nhiều vãn bối như vậy, hắn làm sao nhịn được cơn tức này. Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục.

"Động thủ, bắt toàn bộ lũ phản đồ Tuyết Hồ tộc lại cho ta, nhớ kỹ, nha đầu Hương Nhi kia không thể chết, các ngươi phải bắt sống bằng được nàng cho ta."

Giọng nói lạnh lùng của Băng lão Yêu vang lên, sự tình đã đến nước này, có nói gì cũng dư thừa, bọn chúng đã hoàn toàn trở mặt, muốn xóa sổ hoàn toàn Tuyết Hồ tộc trên Hàn Phách băng nguyên xinh đẹp này.

Lời còn chưa dứt, hai tay hắn nắm chặt lại, Yêu khí tràn ra như một cơn lốc bao phủ toàn thân rồi nhanh chóng hóa thành một đám sương mù, lao đi theo hướng Lâm Hiên vừa rời khỏi.

"Thuộc hạ tuân lệnh."

Trên mặt Hàn Thử Vương và Băng Hùng Vương tràn đầy vẻ mừng rỡ, quay đầu lại hướng tới Hương Nhi lộ ra nụ cười thâm hiểm : "Tiểu công chúa, ta khuyên ngươi hãy nhanh chóng bó tay chịu trói. Đừng nói với ta là ngươi tin tưởng một tên tu sĩ nhân tộc Phân Thần sơ kỳ có thể đánh bại Huyền Băng lão tổ. Nếu hiện tại ngươi đầu hàng thì ta có thể cam đoan Tuyết Hồ tộc sẽ không quá bi thảm, nhưng nếu ngươi còn chấp mê bất ngộ thì kết quả chỉ còn con đường diệt tộc mà thôi."

Lời nói của đối phương không hề giấu diếm sự uy hiếp, thượng binh phạt mưu, đối với người dụng binh nếu có thể không đánh mà hàng phục được đối phương là tốt nhất. Dù sao lực lượng của tộc Tuyết Hồ cũng không thể xem thường, giết địch một ngàn tổn thất tám trăm, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì bọn hắn cũng không muốn động thủ.

Không thể phủ nhận, Hàn Thử Vương vốn đa mưu túc trí vô cùng, nhưng lần này hắn nhận lại lấy thất vọng.

Sắc mặt Hương Nhi công chúa cực kỳ lạnh lùng, căn bản không muốn cùng hắn nói nhảm, đơn giản thốt lên một từ : "Đánh".

Sau đó bàn tay trắng như tuyết của tiểu công chúa khẽ nâng lên, nhẹ nhàng vung ra phía trước, một sợi dây lụa trắng noãn xuất hiện trước mặt, nó lộn nhào một vòng trên không trung rồi biến thành hơn mười thanh kiếm sắc bén mỏng như cánh ve, hung hăng chém về phía trước.

Mà phía sau nàng, những trưởng lão Tuyết Hồ tộc sau một thoáng chần chừ cũng nhao nhao tế lên pháp bảo của mình. Dù sao bọn chúng cũng hiểu rõ hôm nay bổn tộc đã gặp phải đại họa, nhưng chẳng ai muốn bó tay chịu trói cả. Thân là Tu tiên giả, bất luận là Nhân tộc hay Yêu tộc đều có rất ít người nguyện ý cam chịu điều này, giao mạng mình cho kẻ khác không bằng liều mạng chiến đấu. Dù sao cũng không nhất định phải đồng sinh cộng tử cùng tộc Tuyết Hồ, chỉ cần có thể mở ra một con đường máu thì ít nhất cũng có cơ hội sống sót.

Đương nhiên, phần lớn những kẻ có suy nghĩ này đều là khách khanh Trưởng lão. Còn lại hầu hết những Yêu tu Tuyết Hồ tộc đều nguyện ý cùng tiến thoái với tiểu công chúa, mọi người đồng tâm hiệp lực, đoàn kết cùng nhau chống lại kẻ thù bên ngoài.

Mặc kệ là có suy nghĩ gì thì hiện tại đối mặt với Băng Hùng, Hàn Thử, bọn chúng đều đã không còn đường lui, việc duy nhất có thể làm lúc này là mở ra một con đường máu.

Lập tức, toàn bộ đại điện linh quang nổi lên, âm thanh rít gào vang vọng bốn phía. Đáng thương cho những kiến trúc dùng Hàn Ngọc cùng Huyền Băng vạn năm dựng lên, vốn là một kiện bảo vật thì giờ phút bày bỗng chốc bị san bằng thành bình địa.

Tuy nhiên vừa mới khai chiến, tình thế của Tuyết Hồ tộc đã trở nên cực kỳ bất lợi, dù sao nhân số của đối phương cũng hơn bọn họ rất nhiều, chênh lệch như vậy tự nhiên khó tránh khỏi rơi vào thế hạ phong.

Tạm thời không đề cập đến cuộc chiến bên này, trong lúc đó, độn quang của Lâm Hiên cùng Băng lão yêu đã vượt qua vạn dặm, dừng lại trên không trung một vùng hoang vu trên băng nguyên.

Trên mặt Lâm Hiên không có chút biểu cảm, hắn làm như vậy cũng vì bất đắc dĩ, dù sao mình đã bị cuốn vào vòng xoáy này, hơn nữa nguy cơ mà tộc Tuyết Hồ gặp phải cũng có chút quan hệ với mình, cho dù khó khăn cũng phải nhận lấy.

Như vậy, Hương Nhi sẽ không thể oán trách mình, hơn nữa Lâm Hiên còn muốn thu Hỗn Độn Thái Âm chi khí ở chỗ nàng.

Cân nhắc lợi hại, chỉ còn cách cùng Băng lão Yêu này phân cao thấp một trận.

Trong nội tâm Lâm Hiên có chút bất an, song cũng không phải là hắn sợ hãi, dù sao đây cũng chỉ là một cỗ hóa thân mà thôi, với sự từng trải của hắn cũng không phải chưa từng gặp qua cấp bậc này.

Huống chi Cửu Cung Tu Du kiếm giờ đây đã có ba thuộc tính Ngũ hành, lần giao phong trước còn chưa kịp thi triển toàn bộ thần thông. Đối thủ trước mắt này, suy nghĩ thoáng một chút thì cứ coi như một đối tượng tuyệt hảo để thử kiếm.

Ngay cả phân hồn của Băng Phách Thánh Tổ bổn thiếu gia cũng đã diệt sát qua, tên trước mắt này đã là gì chứ?

Một loạt ý nghĩ xuất hiện trong đầu, dũng khí của Lâm Hiên cũng nhanh chóng tăng lên.