Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2577: Trên đường đi gặp Độ Kiếp kỳ (1)




Chớp mắt đã qua hai ngày, Lâm Hiên thần không biết quỷ không hay, hóa thành một đạo cầu vồng rời khỏi Phiêu Miểu Tiên cung.

Từng đó thời gian đối với Tu Tiên giả chỉ như một cái chớp mắt, nhưng thu hoạch của Lâm Hiên lại cực kỳ khủng bố. Hơn hai mươi trưởng lão Phân Thần kỳ thì khỏi phải nói, ngoài ra đám môn nhân Động Huyền kỳ cũng đều là những gia hỏa đã sống đến vài vạn năm, thân gia của bọn chúng gộp lại cũng không tầm thường.

Đương nhiên, tầm mắt của Lâm Hiên cũng không giống người thường, nhưng một lượng tài phú lớn như vậy cũng đủ khiến hắn động tâm. Từ khi hắn bước vào con đường tu tiên, đã gặp được vô số cơ duyên, không ít lần có thu hoạch xa xỉ.

Những lần mạo hiểm trước kia tuy thu hoạch không tồi, nhưng chưa bao giờ sánh bằng lần này.

Vốn trong lòng chỉ mong thu được Phiêu Miểu Cửu Tiên đan, nhưng ngoài dự đoán chính là có đan dược này có tới hơn mười loại, công dụng tuy hoàn toàn khác nhau, nhưng bất kể loại nào cũng khiến mọi tu sĩ đều thèm muốn.

Có thể ngăn chặn việc thân thể hoại tử, xương cốt thoái hóa...Ân, nói như vậy quả thực hơi khoa trương, nhưng cũng đủ để bảo đảm an toàn cho Viện Kha sau khi làm tan chảy Hỗn Độn Thái Âm chi khí.

Do đó, chính mình đã đạt được mục đích.

Nhưng thực tế thu hoạch không chỉ có từng đó, Lâm Hiên nhờ cơ duyên xảo hợp còn lấy được Hóa Kiếp đan. Có thể tăng đến hơn một thành tỷ lệ tiến giai từ Phân Thần lên Độ Kiếp. Điều này gọi là ngịch thiên cũng chưa đủ, nếu mình có thể dùng Lam Sắc Tinh Hải chiết xuất tạp chất bên trong Hóa Kiếp đan...

Nghĩ tới đây, nét mặt Lâm Hiên trở nên cực kỳ hưng phấn, tuy hiện tại hắn còn xa mới tiếp cận đến Độ Kiếp kỳ, nhưng có thể chuẩn bị trước một chút, đương nhiên là hắn sẽ không từ chối.

Mà Phiêu Miểu Cửu Tiên đan chính là Thiên Địa linh vật, trong đó thậm chí có một khỏa đã Thông Linh. Lâm Hiên tận mắt nhìn thấy, vừa vặn có thể sử dụng nó để luyện chế Thận Nội Hóa Thân.

Tóm lại, Phiêu Miểu Cửu Tiên đan không hổ là bảo vật trấn cung của môn phái này, tác dụng huyền diệu hơn xa tưởng tượng của hắn.

Về phần thu hoạch khi hắn lẻn vào bảo khố của Phiêu Miểu Tiên cung cùng Ngự Linh Phong, chỗ tốt cũng nhiều vô số kể.

Lâm Hiên tuy chưa kiểm kê chi tiết, nhưng giá trị to lớn khiến hắn cao hứng đến mức cười không ngậm được miệng lại.

Nhưng tục ngữ có câu, phúc luôn đi kèm với họa, lần này đạt được vô số chỗ tốt, nhưng cũng do đó mà gieo xuống đại họa, đắc tội quá lớn với Phiêu Miểu Tiên cung.

Tuy nhiên, Lâm Hiên đã tận lực che dấu thân phận, hẳn là đối phương cũng khó mà tra xét ra chủ mưu là mình. Nói thì nói vậy, nhưng tục ngữ có câu, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, trên thế gian này không có sự tình nào là tuyệt đối. Kẻ trí lo đủ ngàn cách, vẫn gặp phải sai sót, chính mình cho rằng mọi chuyện đều hoàn hảo, cũng vẫn có khả năng lưu lại sơ hở.

Lâm Hiên tuy tin tưởng, nhưng vẫn không dám chắc mười phần, tốt nhất là nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Vì vậy, sau khi ra khỏi tổng đà Phiêu Miểu Tiên cung, Lâm Hiên không hề trì hoãn chút nào, trải qua hơn một ngày phi hành, rốt cục đã ra khỏi Vô Biên hải.

Sau đó hắn tiến vào một thành trì có tu sĩ cư ngụ, tổn hao một lượng lớn linh thạch, khởi động Truyền Tống trận....

Đương nhiên, bởi đường xá xa xôi, không thể trong thoáng chốc trở lại Hàn Phách băng nguyên. Huống chi, cho dù Lâm Hiên có thể lập tức trở về, hắn cũng không làm như vậy, liên tục truyền tống sẽ giảm thiểu tối đa nguy hiểm.

Cẩn thận sẽ ít gặp phải sai lầm, Lâm Hiên cứ như vậy truyền tống khắp nơi, sau đó mới trở lại Hàn Phách băng nguyên.

....

Nửa tháng sau, Lâm Hiên hóa thành một đạo hôi sắc cầu vồng, phi hành phía trên một mảnh hoang nguyên bao la. Hoang nguyên này không có dấu vết con người, có thể nói là vô cùng hoang vắng.

Đừng nói là Tu Tiên giả, Lâm Hiên đã bay liên tục mấy canh giờ mà không thấy bất kỳ chim muông hay loài thú nào. Hiện tại sắc trời đã tối, hắn do dự một chút rồi cũng quyết định dừng độn quang, đáp xuống một ngọn núi hoang.

Thân thể Tu Tiên giả so với phàm nhân thì mạnh mẽ dẻo dai hơn rất nhiều, nhưng cũng không phải là sắt đá, hoạt động nhiều vẫn cảm thấy mệt mỏi. Phi hành liên tục mấy ngày nay, hiện tại đã ở rất xa Phiêu Miểu Tiên cung, đêm nay có thể nghỉ ngơi một phen.

Trong lòng nghĩ như vậy, tay áo Lâm Hiên phất lên, một đạo kiếm quang chói mắt thong thả bay ra, trong phút chốc đã đào xong một động phủ đơn sơ.

Nói là động phủ nhưng kỳ thực chỉ là đào một hang đá trong lòng núi để cư trú, đã là Tu Tiên giả, chẳng lẽ còn câu nệ chuyện hưởng thụ?

Sau đó Lâm Hiên vươn tay vỗ vào bên hông, linh quang lóe lên, một chiếc giường bằng Hàn Ngọc phiêu phù hiện ra trước mắt.

Vật này đối với Tu Tiên giả tu luyện Công Pháp thuộc tính Hàn hoặc rèn luyện khí lực đều có hiệu quả nhất định. Nếu phàm nhân đứng cách chiếc giường này mấy trượng thì lập tức bị băng phong, nhưng Lâm Hiên lại coi như không biết, trực tiếp nằm lên đó.

Đã nghỉ ngơi, Lâm Hiên cũng không vận công, rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.

Bất tri bất giác đã qua nửa đêm, trời dần chuyển sáng.

Đột nhiên, thần sắc Lâm Hiên khẽ động, lập tức mở mắt ra.

Tuy trong lúc ngủ, nhưng đối với Tu Tiên giả đẳng cấp như hắn, thần thức sẽ tự động phóng ra.

Lâm Hiên xoay người ngồi dậy, trên mặt tràn đầy vẻ ngưng trọng.

Hắn cảm giác có hai luồng linh khí cực lớn, lấy tốc độ cực nhanh lao về hướng này...Không, không đúng, mục tiêu của bọn hắn không phải ở đây, chỉ có điều một đuổi một chạy, vừa vặn bay về phía này mà thôi.

Theo lý, việc nhỏ như vậy Lâm Hiên chẳng hơi đâu để ý, Tu Tiên giới thiếu gì cảnh gió tanh mưa máu. Nhưng hết lần này đến lần khác, Lâm Hiên lộ vẻ khẩn trương vô cùng, thậm chí không tự chủ được mà thì thào một câu: "Làm sao có thể..."

Trên trán hắn mồ hôi tuôn như mưa, sở dĩ Lâm Hiên có thái độ khác thường như vậy, không phải tự nhiên mà có, bởi vì hai luồng linh khí kia thực sự cường đại đến kinh người.

Nếu cảm ứng của mình không nhầm thì đây đều là tồn tại Độ Kiếp kỳ.

Điều này sao có thể xảy ra, so với mặt bằng chung ở Linh giới thì trình độ tu tiên ở Băng Hải giới chỉ là trung đẳng mà thôi. Hơn nữa, nơi đây Yêu tộc đứng đầu, nghe đồn chỉ có một lão quái vật Độ Kiếp kỳ, chính là Huyền Băng lão tổ trong truyền thuyết.

Nhưng lão quái vật này đã ẩn tích bao nhiêu năm chưa lộ diện, không biết là còn sống hay đã chết, vậy mà hôm nay lại xuất hiện đến hai tên Độ Kiếp kỳ, Lâm Hiên sao có thể không kinh ngạc?

Thậm chí hắn còn hoài nghi, có phải chính mình đã cảm ứng sai lầm?

Nhưng ý nghĩ này chỉ vừa lóe lên, thần thức đã cảm nhận được hai luồng linh khí này càng ngày càng gần,

Khoảng cách tới nơi này chỉ còn chưa đến vạn dặm.

Lâm Hiên kinh hoảng thất sắc, không nói hai lời, lập tức thi triển Liễm Khí thuật, mặc kệ hai vị đại năng này có thân phận gì, hắn cũng chẳng có ý định dây vào vũng nước đục kia. Mặc dù hắn vô cùng tin tưởng vào thực lực của mình, nhưng một khi đối đầu với tồn tại Độ Kiếp kỳ, khẳng định là thập tử vô sinh.

Chỉ mong hai vị này đi qua, không thèm chú ý tới mình là tốt rồi, trong đầu Lâm Hiên thầm nghĩ vậy.

Phúc luôn đi kèm với họa, chẳng lẽ hành trình lần này đến Phiêu Miểu Tiên cung thu hoạch quá mức phong phú, đến ông trời cũng phải ghen ghét.

Lâm Hiên quá phiền muộn mà suy nghĩ miên man...

Nhưng suy tư thì suy tư, động tác của hắn cũng không vì thế mà chậm lại.