Bách Luyện Thành Tiên

Quyển 7 - Chương 2583: Đồng quy vu tận (2)






Một khi sử dụng nó, tu sĩ sẽ phải chịu nguy cơ vô cùng lớn, thành công thì không sao, với thực lực cường hoành sau khi tấn cấp, tự nhiên có thể bình an vượt qua nguyên khí chi kiếp. Như vậy, Nhiên Hồn Đại Pháp sẽ không hề có một chút tai họa ngầm nào.

Nhưng một khi thất bại, không thể tấn cấp thành công thì kết cục hơn phân nửa là vẫn lạc. Bởi nguyên khí chi kiếp lần sau lợi hại hơn lần trước rất nhiều, vừa độ kiếp không lâu lại phải lấp tức nghênh đón nguyên khí chi kiếp, tỷ lệ sống sót quả thực quá thấp.

Song cái này cũng không đáng kể, ở Tu Tiên giới, nguy hiểm cùng kỳ ngộ luôn song hành, làm sao có thể vừa muốn chỗ tốt lại vừa muốn không gặp phải nguy hiểm?

Không có cái bánh nào tự dưng từ trên trời rơi xuống, với tư cách là Độ Kiếp kỳ Yêu tộc, đạo lý này Huyền Băng lão tổ đương nhiên hiểu rõ.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng một phen, lão vẫn quyết định sử dụng Nhiên Hồn Đại Pháp để trùng kích bình cảnh. Dù sao nguy hiểm thế nào cũng không thể so sánh với việc tấn cấp lên Độ Kiếp trung kỳ.

Trời không phụ lòng người, toàn bộ quá trình diễn ra thuận lợi hơn lão tưởng tượng rất nhiều.

Chỉ thiếu một chút liền tấn cấp thành công.

Sở dĩ nói thiếu một chút là đáng lẽ đã thành công rồi, nhưng hết lần này đến lần khác, tại thời khắc mấu chốt lại bị Đào Ngột chặt đứt, do đó mà thất bại trong gang tấc.

Có thể thấy, Huyền Băng lão tổ đối với hung thú lừng lẫy Ma giới căm hận đến mức nào.

Hiện tại thọ nguyên của lão đã không còn bao nhiêu, cùng lắm sống thêm trăm năm mà thôi.

Nếu là phàm nhân thì từng đó không tính là ngắn, nhưng đối với Tu Tiên giả cảnh giới này chỉ như nháy mắt mà thôi. Mà lần nghênh đón nguyên khí chi kiếp tiếp theo, trong lòng lão hiểu rõ là không thể vượt qua.

Nói cách khác, cho dù hiện tại có trốn thoát thì trăm năm sau vẫn hóa thành một đống xương khô. Sống như vậy đâu còn ý nghĩa gì, không bằng liều mạng với Đào Ngột.

Trong lòng đã quyết, Huyền Băng lão tổ căn bản không thèm để ý đến lời chất vấn của Đào Ngột, trong lòng chỉ còn duy nhất một ý niệm là báo thù. Thanh âm chú ngữ phát ra từ miệng lão càng lúc càng nhanh, chẳng biết từ lúc nào, Yêu khí quanh thân thể đã trở nên cuồng bạo tới mức khó mà hình dung.

Mắt thấy khuyên bảo không có chút tác dụng nào, trong mắt Đào Ngột bắt đầu hiện lên vài phần sợ hãi.

Rống!

Một tiếng rống kinh thiên động địa vang lên, móng vuốt sắc nhọn hướng về Băng Lang bổ xuống như mưa, uy lực của mỗi một trảo đều có thể xé rách không gian. Yêu thể của Huyền Băng lão tổ tuy cường hoành vô cùng, nhưng đối mặt với công kích như vậy, máu tươi cũng tuôn ra như suối.

Thấy còn chưa đủ, chỉ thấy hắc mang lóe lên, cái cổ giống như mãng xà của Đào Ngột đột nhiên vươn dài ra, nó mở cái miệng đầy máu rồi cắn mạnh lên cổ Băng Lang, sau đó liều mạng xé rách.

"Buông tha cho ngươi? Hừ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày, cùng bản lão tổ xuống cửu tuyền đi."

Công kích đáng sợ như vậy có thể dễ dàng chấn vỡ Thiên Địa, giờ phút này, hơi thở của Huyền Băng lão tổ đã hết sức mỏng manh. Nhưng vẻ oán độc trong mắt lão lại càng thêm mãnh liệt, nương theo tiếng cười dữ tợn kia, Yêu khí cuồng bạo quanh thân thể lão rốt cuộc đã biến thành bão táp.

Đây là lão thiêu đốt sinh mệnh cùng hồn phách để khu động bí thuật, uy lực vượt xa so với tự bạo đơn thuần. Mà Đào Ngột đang bị ngàn vạn xúc tu cuốn lấy, căn bản muốn tránh cũng không được, lần này có lẽ hắn phải chôn cùng với mình.

Dường như chỉ sau khi giải khai bí thuật một khắc, Huyền Băng lão tổ đã vẫn lạc, thương thế của lão thực sự quá nặng, có thể sống tới giờ phút này đều là nhờ một ý chí phi thường chống đỡ.

Rống!

Một tiếng thét khiến trời đất rung chuyển vang lên, trong mắc Đào Ngột lộ ra vẻ điên cuồng. Một đám Ma Vân bao trùm toàn bộ thân thể hắn, hiển nhiên ma đầu này chuẩn bị sử dụng một bí thuật huyền diệu nào đó.

Nhưng chỉ sau một khắc, hắn đã bị Yêu khí hóa thành bão táp kia nuốt trọn.

....

Cùng lúc đó, Lâm Hiên đã cách xa hơn ngàn dặm.

Hắn vừa toàn lực thi triển độn quang, vừa thả thần thức ra đến cực hạn.

Đột nhiên thần sắc khẽ động, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ vô cùng. Không nói hai lời, độn quang lập tức dừng lại, sau đó đổi phương hướng rồi lao về phía mặt đất.

Vầng hào quang chớp động, Lâm Hiên như lưu tinh trụy lạc hung hăng nệ thẳng vào mặt đất, sau đó hắn hít sâu một hơi, linh quang bên ngoài thân thể lóe lên rồi biến thành màu vàng đất.

Lâm Hiên tinh luyện ra linh căn, tuy không phải là năm thuộc tính, nhưng do đủ loại cơ duyên xảo hợp nên linh lực của hắn đồng thời có đủ tính chất Ngũ Hành, có thể tùy tâm sở dục chuyển đổi giữa Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ.

Giờ khắc này, một thân linh khí của Lâm Hiên so với tu sĩ linh căn thuộc tính thổ thì không khác một chút nào. Hai tay nắm chặt, chỉ thấy linh quang màu vàng nhạt dâng lên, sau đó hắn như con chuột chũi, thoáng một cái đã chui vào lòng đất.

Độn Thổ thuật, hơn nữa còn là một loại thuật pháp cao cấp.

Sở dĩ Lâm Hiên làm như vậy đương nhiên vì cảm nhận đươc phía xa có tuyệt đại nguy hiểm.

Cho nên, công kích trước mắt này không phải chuyện đùa, Huyền Băng lão tổ không phải tự bạo mà kích phát một bí thuật thiêu đốt sinh mệnh. Bất kể là loại nào thì uy lực cũng vô cùng khủng bố, tóm lại Lâm Hiên tuyệt đối không muốn đối mặt với nó.

Mà hắn giao thủ cùng Đào Ngột ở vạn trượng trên không trung, phát ra uy lực đáng sợ như vậy, nhất định dư ba của nó sẽ lan ra khắp bốn phương tám hướng. Ở sâu trong lòng đất tuy vẫn bị ảnh hưởng, nhưng tương đối mà nói thì nguy hiểm sẽ giảm đi rất nhiều.

Thổ Độn thuật mà Lâm Hiên thi triển vô cùng huyền diệu, bất kể là bùn đất dày đặc hay nham thạch cứng rắn cũng không hề ngăn trở được hắn một chút nào. Chỉ sau mấy tức thời gian, Lâm Hiên đã đi sâu vào lòng đất hơn vạn trượng, nhưng nét mặt hắn vẫn cực kỳ ngưng trọng.

Tục ngữ có câu, trăm nghe không bằng một thấy, chỉ có tận mắt chứng kiến mới nhận thức được tồn tại Độ Kiếp kỳ đáng sợ đến mức nào. Tiện tay đánh ra một đòn đã có thể chấn vỡ Thiên Địa, huống chi là thiêu đốt sinh mệnh để kích phát bí thuật.

Chỉ cần một chút chủ quan cũng có thể khiến chính mình vạn kiếp bất phục, cho nên ở cách trung tâm vụ nổ đến mấy ngàn dặm, lại ở sâu trong lòng đất đên vạn trượng, nhưng hắn vẫn không do dự tế ra bảo vật phòng ngự mạnh nhất.

Tay áo phất lên, chỉ thấy linh quang chớp lóe, một pháp bảo cỡ hơn một thốn từ tay áo ngư du mà ra.

Vật ấy tròn dẹt, nước sơn đen nhánh, có hình dáng như một cái nghiên mực.

Nhìn qua thì không có gì thần kỳ, nhưng nếu quan sát thật kỹ sẽ phát hiện nó được tạo hình theo phong cách cổ xưa, trên bề mặt chi chít hoa văn huyền diệu đến cực điểm.

Đồng thời mùi mực nhè nhẹ tỏa ra xung quanh.

Lâm Hiên hít sâu một hơi, liên tục vận chuyển Thông Bảo quyết trong cơ thể, tay phải nâng lên, như chậm mà nhanh, một ngón tay điểm về phía trước.

Theo động tác của hắn, mặt ngoài nghiên mực lóe lên linh quang, sau đó quay tít một vòng.

Trong nháy mắt, đường kính nghiên mực đã biến lớn đến hơn một trượng, che lấp toàn bộ thân hình Lâm Hiên. Chưa hết, sương mù đen thui từ bề mặt phun ra, dùng bảo vật này làm trung tâm mà lan tràn ra, theo đó, một mùi mực cũng tràn ngập không gian.

Sương mù kia sau khi chuyển động một hồi liền tụ lại thành một mảng, mặt ngoài hiện lên vô số phù văn bằng nắm tay. Sau đó những phù văn này đón gió lóe lên, vài lớp màng bảo hộ liên tiếp xuất hiện, cùng với bản thể che chắn xung quanh thân thể Lâm Hiên.

Thấy vẫn còn chưa đủ, Lâm Hiên một lần nữa há miệng phun ra Huyễn Linh Thiên Hỏa, âm thanh ba ba vang lên, từng bức tường băng đã hiện ra trước mắt.

Phòng ngự như vậy đã cực kỳ kiên cố, nhưng Lâm Hiên vẫn không nhàn rỗi, hai tay liên tục khu động, đánh ra từng đạo pháp quyết về bốn phía. Theo động tác của hắn, uy lực của Huyễn Linh Thiên Hỏa cùng Huyền Vũ Chân Linh Nghiên đều được thúc giục đến mức tận cùng.