Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 131: Phượng hoàng không lông không bằng gà




Dưới loại áp lực ngập đầu này, ta cảm giác thần kinh mình càng ngày càng căng thẳng, ý thức cuối cùng trống rỗng!

Mơ mơ màng màng, không biết qua bao lâu, bên tai lúc là tiếng gió, lúc là tiếng sóng biển, lúc là tiếng kêu thảm thiết…

Vô số thanh âm thay nhau oanh tạc, ta cảm thấy đầu óc mình cũng sắp bị nổ trung. Thế nhưng muốn thét to bảo những âm thanh này dừng lại, ta lại kêu không ra tiếng. Muốn giơ tay lên che lỗ tai… Ơ, tay ta đâu?

Ta mở mắt ra, cũng nâng lên… Hự, không phải tay, là chân nhện.

May là trên đùi không có lông rậm, nếu không chính ta bị dọa lại kêu một tiếng “Con nhện a” không chừng.

Biến về nguyên hình?

Ta bò dậy chưa kịp hoạt động chân tay liền nhìn xung quanh, sự tình trước khi hôn mê thoáng cái giống như mở van nước toàn bộ xông vào trong óc, làm cho ta có chút choáng váng, ý niệm duy nhất chính là — Phượng Nghi đâu?

Phượng Nghi ở nơi nào?

Ánh sáng cuối cùng khi đó quả thực giống như hạch nhân nổ tung, một trận gió mạnh cũng có thể thổi tan làn da, chứ đừng nói chi là gì khác.

Phượng Nghi bảo vệ ta, thế nhưng hắn đâu?

“Hơ…”

Ta không thấy Phượng Nghi bên cạnh mình, cũng không thấy con chim phượng hoàng hẳn là màu vàng rực rỡ…

Bất quá ta nhìn thấy một con gà tây lớn nướng đen sì sì, giống như bị lửa cháy hết lông…

Nếu trước đây quán cơm nào dám nướng gà tây cháy đen thành thế này, vậy chỉ chờ khách nhân đập quán đóng cửa là được.

Thế nhưng, khí tức trên người con gà đen này…

Hợ, ta ngây người.

Ngây người vài giây ta kịp phản ứng, lập tức trút hết tất cả pháp thuật về trị liệu mình biết lên người hắn!

Con gà tây lớn nướng cháy sém này chính là Phượng Nghi nha!

Thật sự là sách học hành đến khi dùng mới ân hận là còn ít, ta bây giờ chỉ buồn linh đan diệu dược mình mang theo trên người không đủ nhiều!

Ta lấy hết thuốc có thể trị thương trong hồ lô còn cả mang theo bên người ra, có thể trị ngoại thương dùng toàn bộ, trị nội thương không dám dùng loạn, bất quá ta còn có biện pháp khác.

Ta nhìn bốn phía. Đây là một mảnh hoang dã. Bốn phía hoang vắng trống trải ngay cả một cái cây cũng không có.

Ta chỉ có thể xác định đây không phải là ở ma vực, bởi vì thái dương trên đỉnh đầu rọi sáng chói lọi. Ta từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy thái dương ấm áp đáng yêu như thế! Mấy ngày tại ma vực, âm u vẫn quấn quanh trên đỉnh đầu, cũng đè ngực một loại cảm giác thở không thông.

Không có gì che đậy, không có nghĩa là ta không có cách.

Thiên chu võng theo tâm ý của ta mà di chuyển, bộp một tiếng căng lên, bao quanh vây ta và Phượng Nghi bên trong. Sau đó theo tám cái chân đồng thời dùng sức của ta, cả võng tơ lún xuống phía dưới, chỉ chớp mắt đã chìm thật sâu vào trong bùn. Bùn đất bị đè phía trên ào ào nện xuống lại trùm lên phía trên võng nhện hình cầu.

Ừm. Chiêu thức ấy của ta chính là phương pháp chôn sống chính mình.

Đại khái tính ra độ sâu không sai, cho dù có người đi qua đầu ta, cũng phát hiện dưới nền đất có huyền cơ, ta mới ngừng lại.

Trong bao thiên chu võng lấp lánh óng ánh, ta và Phượng Nghi, đều hiện nguyên hình. Ta cũng không có cảm giác khó chịu gì, thử một chút, dường như biến thành thân người có gì đó trở ngại, bất quá đây không quan trọng. Trước mắt quan trọng nhất là mau chữa khỏi cho Phượng Nghi.

Ta cũng không ra vẻ gì, há miệng, nhổ ra một hạt châu óng ánh bạc, lăn hai vòng phía ngoài cơ thể cháy sém của phượng hoàng, không vào trong thân thể của hắn.

Tử Hằng từng nói, hạt châu thuộc tính gió này vốn chính là vật sở hữu của Phượng Nghi, không gì phù hợp hơn với lực lượng thân thể hắn.

Lại khạc hai tiếng, ta lại nhổ ra một viên lửa đỏ. Đây là hạt châu thuộc tính lửa, dùng hấp thu loại thương tổn giống như bị đốt này phía ngoài thân thể Phượng Nghi nhất định không thành vấn đề.

Hạt châu thuộc tính đất không cần nhổ ra, nó vốn có thể hoàn toàn che giấu hơi thở của chúng ta trong lòng đất. Thuộc tính nước cũng không thích hợp.

Ta có thể cảm giác được, ngoại thương của Phượng Nghi rất nặng, nhưng lực lượng của hắn tựa hồ cũng không suy kiệt, nội thương hẳn là không nghiêm trọng. Có điều hắn vì sao còn chưa có tỉnh, ừm… Việc này ta lại không rõ.

Ta bất chấp, sau này trở về không làm gì, ta cũng phải lật xem toàn bộ sách có liên quan tới chữa bệnh khắp thiên hạ một lần nhớ kỹ mới được! Ngươi nói ta nếu như biết dò kinh tìm mạch, vậy bây giờ không đến mức luống cuống tay chân như thế.

Bận rộn xong một trận, chuyện ta làm được bây giờ hết rồi, bệnh này đi như kéo tơ, ta cũng biết Phượng Nghi không thể nào lập tức khỏe lại, trước tự mình sấp xuống thở một hơi rồi hãy nói.

Được, không ngờ ta còn chưa thấy dáng dấp phong cách xanh vàng rực rỡ của Phượng Nghi, lại thấy bộ dáng chật vật nhất của hắn trước.

Tục ngữ nói, phượng hoàng nhổ lông không bằng gà… Khụ khụ, lời này hơi độc một chút. Chiếu ta xem, cho dù là phượng hoàng cháy sạch hết lông, dáng vóc ấy vẫn là đẹp hơn con gà mấy vòng đấy!

Ta bò trái bò phải xung quanh Phượng Nghi, nhìn hạt châu nhỏ đỏ rực kia chạy xuôi ngược quanh thân hắn, màu đỏ sậm từng chút từng chút từ trên người Phượng Nghi hút ra.

Phong linh châu hẳn là đang điều trị nội tức của Phượng Nghi, cái này gọi là nội ngoại kiêm tu, hai bút cùng vẽ…

Ừm, ta hiện tại cảm thấy cái loại cảm giác xa cách không thể leo tới đó của Phượng Nghi, thật sự là chẳng có chút nào.

Hắn về sau lại bày bộ dạng thối kia ta cũng sẽ không sợ hắn nữa.

Ngay cả bộ dạng trụi cánh trụi mông của hắn ta cũng nhìn rồi, hắn còn có thể ra vẻ gì nữa chứ…

Bất quá bò loạn một trận, ta từ từ an tĩnh lại.

Phượng Nghi biến thành như vậy, bởi vì sao? Vì ai?

Song kiếm Tử Thanh cho dù kết hợp, sinh ra ánh sáng diệt ma giống như trong truyền thuyết, vậy đối với Phượng Nghi cũng không ảnh hưởng chút nào, hắn không phải yêu ma, hắn là thần điểu bẩm sinh, cũng không phải ma, bị chiếu một cái, toàn bộ coi như tắm trong ánh sáng.

Nhưng ta thì bất đồng… Ta là yêu, một con nhện chính tông. Nếu như Phượng Nghi không bảo vệ ta, ta chỉ sợ cũng giống như những bia đỡ đạn xúi quẩy trong truyền thuyết, bị kiếm quang diệt ma kết hợp của Tử Thanh song kiếm làm cho hôi phi yên diệt thôi.

Ta hơi ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới… Chu Anh Hùng…

Chu Anh Hùng bọn hắn, bọn hắn cũng…

Tám chân ta đồng loạt như nhũn ra, bộp một tiếng thân thể nên dưới đáy võng tơ nhện.

Mặc dù… Mặc dù thời gian quen biết không lâu, nhưng mấy người bọn hắn không có tâm kế gì, tính tình thẳng thắn, tính cách có đôi khi còn rất hài hước… Ta cũng không biết từ lúc nào, đã cảm thấy…

Bọn họ và những đồng tộc của ta, những đồng tộc của Hôi Đại Mao trong Bàn Ti động kia…

Ta từ từ sáp đầu qua, tựa vào trên người Phượng Nghi.

Không dám dựa vào quá nặng, ta sợ đè nặng hắn.

Mặc dù… Mặc dù thế sự vô thường, nhưng không ngờ, lại sẽ thế này…

Như vậy…

Nếu như chúng ta không gặp được Chu Anh Hùng bọn hắn, không mang bọn hắn đến Lạc Hoa thành, bọn hắn không vào ma cung xem buổi lễ mừng này, cũng sẽ không bỏ mạng.

Nhớ tới khuôn mặt heo béo mập kia của hắn, còn có bộ dáng con nhím, con tê tê bình thường vừa nhát gan, vừa tham của…

Ta vừa lau nước mắt, vừa hỉ nước mũi. Không kiêng dè khóc một hồi.

Vốn ta không thể ngừng nước mắt nhanh như vậy, thế nhưng chờ ta phát hiện nước mắt rơi lên người Phượng Nghi, thân thể chưa có ý thức chi phối của hắn lại hơi co lại, ta đột nhiên nhớ ra! Nước mắt là có muối! Bây giờ không biết đau biết bao! Ta lại còn thêm sương trong tuyết cho hắn, không phải, là thêm muối!

Ta vội vàng bò qua một bên lau khô nước mắt.

Ta bắt đầu cân nhắc chuyện khác.

Đây là nơi nào vậy nhỉ? Dù sao cũng không phải là ma vực, có thể tạm buông phân nửa lo lắng.

Còn nữa, thời gian qua đã bao lâu rồi? Lúc chúng ta rời đi, Mai sơn kia còn đang mở tiên hội đấy, thế nhưng… Mặc dù chúng ta ở ma vực chưa được bao nhiêu ngày, ít nhất một tháng hẳn là chưa tới, thế nhưng, chúng ta hôn mê bao lâu? Lại vì sao đến được chỗ này, vậy khó mà nói rõ.

Không biết Già Hội sơn thế nào… Bàn Ti động thế nào đây? Đúng rồi, ổ chim của Phượng Nghi hẳn là vẫn ổn chứ?

Nghĩ tới những điều này ta khó tránh có chút sốt ruột, bất quá lại nhìn thấy viên linh châu thuộc tính lửa kia còn đang bay bay trên người Phượng Nghi hấp thu thương tổn, ngọn lửa nhỏ trong lòng ta kia xì một tiếng liền bị thổi tắt.

Việc này không gấp được.

Sự dũng mãnh của phượng hoàng thiên hạ đều biết, thế nhưng phượng hoàng bị thương nặng như vậy…

Ta uống chút nước, sau đó tự mình nhập định.

Đây thực sự là một cánh đồng hoang, ngoại trừ chim thú sâu cũng không còn gì khác qua lại trong này, đương nhiên, như vậy cũng tốt, không nguy hiểm không quấy nhiễu, Phượng Nghi có thể yên ổn dưỡng thương.

Qua bảy tám ngày, tầng thương cháy đen kia trên người hắn cũng khép miệng, kết vảy. Ta lấy ra đủ loại lộn xộn thu thập trong hồ lô sắp xếp một chút, có một số đồ bảo dưỡng da trước đây cảm thấy căn bản không dùng làm gì, tỷ như kem bôi da thiềm ngọc Hôi Đại Mao không biết từ đâu thuận tay mang theo, lúc này cũng có tác dụng — bôi cho Phượng Nghi! Khi đó Hôi Đại Mao khoái trá hiến bảo với ta, nói là vừa làm đẹp, vừa chống nhăn, lại ngừa bớt gì gì đó, nói say sưa. Bất quá, thoạt nhìn là có chút tác dụng, bôi bôi cho Phượng Nghi, nói không chừng những vảy này sẽ không lưu sẹo gì quá rõ ràng… Bất kể dùng được hay không, ta cho rằng méo mó có còn hơn không.

Vây trong lòng đất, ta cũng không cảm thấy khó chịu, toàn coi mình lại bế quan tu luyện. Cái loại cảm giác ngăn ta biến về hình người cũng dần dần biến mất, có lẽ là bị tác dụng phụ của kiếm quang kia phóng xạ, bất quá loại này đương nhiên cũng đều có tính chất hạn định thời gian, qua một thời gian dĩ nhiên là mất hiệu quả.

Nhưng ngay cả như vậy, vẫn là khiến ta không nói nên lời! Song kiếm diệt ma trong truyền thuyết quả nhiên không phải là nói chơi!

Thanh Liên đạo sĩ và ma quân kia không biết thế nào rồi?

Phi, tốt nhất lưỡng bại câu thương cùng nhau xong đời mới tốt, đều không là thứ tốt.

Phượng Nghi thoải mái mang ta đi xem buổi lễ long trọng như thế, nhất định cũng không ngờ lại gặp phải thượng cổ thần khí Tử Thanh song kiếm thứ siêu biến thái như vậy, bằng không giết hắn hắn cũng sẽ không để ta đi mạo hiểm thế này.

Ôi, thế nhưng hiện tại ta không sao, có sao chính là hắn.

Ta nâng chân nhện lên, nhẹ nhàng sờ sờ Phượng Nghi.

Hắn bây giờ cũng thật khó coi nha… Chỗ đen chỗ trụi, lông là mất hết ráo, da lại sứt sẹo, quả thực… quả thực…

Được, cái bộ dáng này của hắn bây giờ nếu để cho đám nữ tiên nữ yêu thèm nhỏ dãi hắn nhìn thấy, xác định từng người một nhượng bộ lui binh, chẳng ai bám hắn nữa.

Ta nâng một chân lên, đầu chân gãi gãi cằm.

Ừm, lông trên người Phượng Nghi đây, khi nào có thể khôi phục toàn bộ? Ta thật ra không sao, quá đẹp hoặc quá xấu với ta chẳng sao hết. Ta chẳng qua là lo lắng chính hắn chịu không nổi. Hắn một người sĩ diện như vậy, ờ, một khi tỉnh lại phát hiện mình biến thành chim không lông, vậy còn không xấu hổ và giận dữ muốn chết sao.

Ta càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn, ợ, bất quá không biết Phượng Nghi khi nào thì tỉnh, nếu như hắn lúc này đã…

Hợ, thật sự là tốt không linh xấu lại linh!

Ta đang nghĩ tới đây, Phượng Nghi bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ trầm thấp, sau đó thân thể cũng động một cái theo.

A! Ta là con nhện cũng không phải quạ đen, sao lại…

Ta lăn một vòng tới, nhìn chằm chằm khuôn mặt chim nhỏ của Phượng Nghi.

Mí mắt hắn cũng cháy đen, chậm rãi, chậm rãi mở.

Ta nhìn ánh mắt hắn… đột nhiên trong lòng vui sướng như vậy, lại cảm thấy chua xót như thế!

Ánh sáng trong suốt trong cặp mắt kia của hắn ngạo nghễ trước sau như một… Phượng Nghi ấy à, hắn cho dù biến thành con gà không lông nướng lửa, cũng vẫn là hắn kiêu ngạo ấy!