Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 153: Những ngày đã trôi qua




Ánh mắt Lý Phù Phong quan sát ta, có chút mờ mịt.

Ta rất hiểu cảm thụ của hắn, ta cũng rất mờ mịt.

Người thanh niên trước mặt ta đây, bởi vì canh luân hồi, nhớ tới một đoạn ký ức ba trăm năm trước. Đổi thành người yếu đuối bình thường, có lẽ sẽ bị kích thích điên rồi cũng nói không chừng.

Hôi Đại Mao tuy rằng đi ra ngoài, nhưng chúng ta lại ai cũng không… mở miệng trước.

Ta không biết, hắn biết bao nhiêu, trong lòng lại nghĩ như thế nào.

Ta cũng không biết, nên mở miệng như thế nào.

Chẳng lẽ nói, hi, xin chào, ba trăm năm không gặp ngươi có khỏe không?

Hay là, ngươi có phải vẫn còn thích ta hay không? Ngươi…

“Ngươi trước kia, thật sự chỉ có… nhỏ chút xíu như vậy sao?”

Hắn đưa tay ra dấu một chút, chính là cỡ cái hà bao Lý Kha chứa ta trước đây.

“Ừ…” Ta ngẩn ra trả lời một tiếng: “Khi đó cũng không tính nhỏ, ban đầu còn nhỏ hơn. Ta bây giờ nếu như biến về nguyên hình, cũng không lớn hơn khi đó được bao nhiêu.”

“Vậy sao?”

“Ừ.” Ta khoa tay múa chân một chút: “Con nhện có lớn thế nào, cũng vẫn là con nhện mà, không thể lớn bằng con trâu được, vậy cũng rất không hợp thói thường.”

Hắn gật gật đầu, nói: “Bệnh của ngươi, có nghiêm trọng không?”

“Không sao.”

“Ngươi đừng gạt ta. Có thể làm cho ngươi bây giờ bước đi cũng khó khăn, nói chuyện hữu khí vô lực, nhất định không phải chuyện nhỏ gì. Là luyện công xảy ra sự cố gì? Hay là…” Hắn bỗng nhiên hí mắt lên: “Hay là tộc huynh của ta, làm ngươi bi thương?”

“Không phải. Ngươi đừng nghĩ loạn.”

Có điều… chính ta cũng bỗng nhiên có chút nghi ngờ.

Kỳ quái, sau khi tên kia xuất hiện, ta liền tẩu hỏa nhập ma, chẳng lẽ hắn thật sự làm cái gì sao?

Không có khả năng a… Ta không có cảm giác bị ám toán, hẳn là chẳng qua khi đó nỗi lòng của chính ta quá rối loạn!

“Ngươi là, ngươi…” Ta do dự vài lần, vẫn là hỏi ra: “Ngươi, thật sự nhớ lại chuyện lúc trước sao?”

Hắn tựa hồ lắp bắp kinh hãi, liếc mắt nhìn ta, lại dời tầm mắt đi.

“Ta không biết… Những chuyện kia giống như mộng, ban đêm mỗi ngày… Bất kể ta có muốn hay không, nó đều sẽ xuất hiện. Có đôi khi ta sẽ vô duyên vô cớ té xỉu, hoặc là mê man không dậy nổi. Còn có đôi khi, người trong nhà kể ta giống như bị chứng cuồng loạn, hồ ngôn loạn ngữ, không thể tự động kiềm chế. Ta không có cách nào coi chúng như ảo giác, ta cảm thấy chúng, thực sự giống như… những chuyện đã phát sinh trên người ta. Chính là… ta thấy ta là một tiểu đạo sĩ, từ nhỏ lớn lên trên núi, sư phó dạy chúng ta, phải phò tá chính nghĩa, lấy trừ ma vệ đạo làm trách nhiệm. Nhưng, chúng ta cả ngày đều ở trên núi, ma rốt cuộc là cái gì, ta không biết, cũng chưa từng thấy…”

“Lúc ta thanh tỉnh, ta vẫn là chính ta, thế nhưng không thể khống chế chính mình, những khi ấy, ta thành một người khác. Ta tên là Lý Kha…”

“Ban đầu ta cũng sợ hãi, về sau ta cảm thấy đây không phải là ai đầu độc ta, cũng không phải là cảnh trong mơ hay là ảo giác của ta.”

“Ta bắt đầu có chút tò mò, ta bắt đầu muốn biết người kia, những việc trải qua của hắn. Ta có thể nhìn ra hắn sống những năm tháng sớm hơn, xưa hơn bây giờ. Sách hắn xem, còn nữa… quần áo người ta mặc khi đó, không giống như bây giờ. Ta đi lật sách, ta nói cho ta biết, ta có thể chứng minh chúng không có thật. Thế nhưng, không phải, chúng thật sự tồn tại.”

“Về sau, ta thấy được, một con nhện nhỏ…”

Ta ngơ ngác ngồi ở đó.

Phượng Nghi không gạt ta.

Người này…

Hắn thật sự là chuyển thế của Lý Kha a.

Ta ngơ ngác ngồi ở đó nghe hắn đứt quãng kể tiếp, hắn cố hết sức nói, ta cũng cố hết sức nghe.

Có một số việc, ta nhớ rõ.

Có một số việc trong trí nhớ của ta đã mơ hồ, hắn cũng có thể nói ra, tỉ mỉ.

Việc này, ngoại trừ ta và Lý Kha, không có người nào khác biết.

Không có người thứ ba biết.

Hôi Đại Mao vẫn đứng bên cửa sổ, ta biết.

Hắn đang nghe sao? Hay là, đang suy nghĩ những chuyện gì khác?

Mạch suy nghĩ của ta theo lời kể của hắn mà dần dần, quay lại.

Ngược dòng thời gian, đoạn chuyện xưa ấy dừng ở chỗ cũ, cũng không có bị ta quên đi.

Ta nhớ cái loại ánh mắt không nói bị ủy khuất lại rất quật cường khi đặc biệt tới báo tin lại bị hiểu lầm của hắn. Ta nhớ tâm tình sợ hãi của ta khi hắn cứu ta về Thục sơn. Ta nhớ thời gian ngắn ngủi, chúng ta không buồn không lo tại Vô Ưu các kia. Ta nhớ phần bi thương cùng với đau lòng sau khi bị sư thúc của hắn vạch trần ta hốt hoảng chạy trốn ấy.

Ta cũng nhớ lần gặp mặt ngắn ngủi sau khi xa cách mấy năm đó.

Thời gian chúng ta sống chung với nhau, thật sự không nhiều lắm.

Về sau… ta ngủ say không tỉnh, hắn vẫn trông ta…

“Đào cô nương.”

Ta hít một hơi thật sâu, chuyển ánh mắt về phía hắn.

“Xin ngươi đừng khổ sở. Mặc dù, kết quả khi đó, có lẽ người ngoài xem ra là tiếc nuối…” Hắn thấp giọng nói: “Thế nhưng Lý Kha khi đó, sống rất yên ả, an tường. Vì thân thể bị thương, cho nên không có biện pháp lại tu luyện pháp quyết của đạo gia, bằng không, Lý Kha khi đó, nhất định sẽ cố gắng tu hành, tuy rằng không hi vọng xa vời có thể trường sinh bất lão, thế nhưng, sống lâu chút năm tháng chung quy hẳn có thể làm được. Thật ra, ta tới đây, chủ yếu là muốn nhìn xem ngươi… Ta chung quy cảm thấy, hẳn là nên nói với ngươi cái gì.”

“Thế nhưng đến khi ta nhìn thấy ngươi, ta đột nhiên nghĩ đến, ta bây giờ xem là ai? Đoạn ký ức kia, với ta, rốt cuộc hẳn là xem như, ý nghĩa gì đây?”

Đúng vậy.

Ta cũng không rõ. Hắn hiện tại, rốt cuộc là ai? Là Lý Kha? Hay là Lý Phù Phong?

Hắn rốt cuộc xem như Lý Kha, hay là Lý Phù Phong chứ? Ký ức của kiếp trước đã trở lại, tình cảm cũng trở lại sao?

Ta không rõ.

Loại tình huống này, quá ly kỳ, trước kia cũng chưa từng nghe nói.

Chỉ hình như từng nghe nói có nơi, trẻ con sau khi sinh hạ liền hồ ngôn loạn ngữ, có người nói đó là ác quỷ ám, có người nói là khi đầu thai uống thiếu một hớp canh Mạnh bà, bọn họ sẽ mời đạo sĩ làm phép, cho đứa bé kia uống máu gà, máu chó mực…

Nghe nói, có lẽ như vậy đứa nhỏ sẽ quên đi tất cả quá khứ, một lần nữa bắt đầu.

Mà Lý Phù Phong, hắn không giống như vậy.

Hắn đã có từng trải với đời người chừng hai mươi năm, lại đột nhiên nhớ ra nhiều như vậy… Chuyện này, với hắn mà nói, càng nhiều mờ mịt và đau khổ hơn phải không?

“Một đời ấy khi Lý Kha đi, cũng không yên tâm lắm. Hắn không biết, về sau… ngươi sẽ ra sao. Sẽ vẫn ngủ tiếp, hay là có một ngày sẽ khỏe lại. Sau khi tỉnh lại, có đau lòng hay không… có thể sống êm đẹp hay không. Ta hiểu biết càng rõ ràng đoạn chuyện cũ ấy, cũng càng hiểu biết tâm tình của Lý Kha. Bây giờ nhìn thấy ngươi, rất tốt. Ta nghĩ, bất kể là người kia lúc trước, hay là ta bây giờ, đều có thể yên tâm.” Hắn lộ ra nụ cười với ta, hốc mắt lại hơi đỏ lên. Biểu tình ấy, vừa phiền muộn, lại vui mừng, còn mang theo… rất nhiều tình cảm khó có thể nói hết, ta không hiểu được cũng nói không rõ.

“Lý Kha…” Nước mắt của ta không chịu khống chế ra sức chảy, ta đưa tay che mắt lại, cúi đầu. Ta cố gắng kiềm chế bản thân không khóc ra thành tiếng.

“Đừng khóc, thật ra, lúc ấy, loại tâm tình này của ta, khi vẫn chăm sóc ngươi, loại tình yêu đó, đã chậm rãi lắng đọng, ta nhìn ngươi giống như nhìn một người thân, trông ngươi, giống như trông một phần yên ổn. Không phải có người nói sao? Tình nhân tuổi trẻ, làm bạn tới già. Thật ra, mặc dù lúc ấy ngươi luôn ngủ, ta vẫn cảm thấy rất kiên định. Ta có lời gì, liền nói cho ngươi. Hơn nữa, ta còn nghĩ, may mà ngươi vẫn ngủ, không thấy được bộ dáng ta già đi. Nếu như lúc ấy ngươi thực sự tỉnh, ta lại dần dần già, vậy mới không xong đấy…”

Ta nghẹn ngào, che chặt miệng lại.

“Đừng khóc, thật sự. Khi vừa mới nhớ ra, ta cũng thường xuyên cảm thấy ngực ê ẩm, bây giờ khá hơn nhiều rồi. Nhìn thấy ngươi sống tốt, ta liền nghĩ thông suốt. Thật sự, ta nghĩ ta có thể yên tâm. Ngươi bây giờ sống rất tốt, vị Phượng huynh kia, thật sự là nhân vật kinh tài tuyệt diễm, vô cùng xứng đôi với ngươi, ngươi nhất định sẽ hạnh phúc. Lại nói, các ngươi nếu thực sự làm hỉ sự, ta cũng xem như người nhà mẹ đẻ, đưa dâu chắc chắn là không thể thiếu phần ta…”

Hắn càng khuyên, ta càng cảm thấy bi ai trong đó.

Ta không biết, rốt cuộc chỗ nào sai.

Ta không có làm sai cái gì, Lý Kha càng không có.

Thế nhưng hiện tại…

Vì sao, chúng ta lại biến thành như vậy?

Ba trăm năm, thương hải tang điền.

Với ta lại chẳng qua là thời gian ngắn ngủi ngủ một giấc, nhân gian cũng đã qua vô số đông hè, đời người rất ngắn ngủi, ba trăm năm có thể trải qua mấy phen luân hồi…

Bây giờ chúng ta rốt cuộc một lần nữa sum họp, thế nhưng, tất cả đã không còn như trước.

Hắn đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy ta, vỗ lưng thuận khí thay ta.

“Ôi, thật sự là, đều nói nữ nhân làm từ nước, không ngờ nhện cũng có nhiều nước mắt như vậy ha…” Hắn nửa bất đắc dĩ nửa trêu chọc nói.

Cửa đột nhiên bịch một tiếng bị mạnh mẽ đẩy ra, Hôi Đại Mao đen mặt bưng thuốc đứng trước cửa, có phần âm u nói: “Sư phó! Uống thuốc!”

Lý Phù Phong buông lỏng tay ra, ta kinh hãi, ngẩng đầu lên, vừa gạt lệ vừa nhìn hắn: “Ngươi… ăn thuốc súng à? Không cần kêu lớn tiếng như vậy, ta lại không điếc.”

Hôi Đại Mao đi tới, không biết hắn là cố tình hay là vô ý, chỗ đứng vừa vặn chính giữa ta và Lý Phù Phong, giống như thị uy bưng thuốc cho ta.

“Đại Mao, đừng vô lễ như vậy… Ngươi khi đó không phải cũng được không ít từ Lý Kha sao? Đừng bày sắc mặt như thế nữa, các ngươi hiện tại coi như là bạn cũ gặp lại.”

Lý Phù Phong mỉm cười gật đầu với Hôi Đại Mao, thế nhưng Hôi Đại Mao lại hờ hững, bộ dạng xem thường người ta, rất không muốn giao tiếp với hắn.

Ôi… Dây thần kinh của người này nối sai à?

Chuyện này nháo… Lý Phù Phong nhớ chuyện kiếp trước, thế nhưng Hôi Đại Mao lại cứ như bị chứng mất trí nhớ quên sạch chuyện trước kia.

Ta uống một ngụm thuốc, đột nhiên cứng đơ tại đó…

Mẹ ơi, đây… đây…

Ta cố gắng, khắc chế chính mình, không được phun thuốc ra.

Thế nhưng, nuốt xuống, ta cảm thấy ta thật sự làm không được, nhất định sẽ lại nôn ra!

Đây là canh hoàng liên hay là mật rắn? Sao lại đắng như thế?

Hôi Đại Mao, hắn biết rất rõ rằng ta không chịu được đắng nhất, đây, đây là thuốc gì, ta đắng, ta cảm thấy đầu lưỡi của ta vô cùng đắng chát, ngay cả da đầu cũng đã tê rần!

Lý Phù Phong có chút lo lắng nhìn ta, Hôi Đại Mao ngoài cười nhưng trong không cười khuyên bảo: “Sư phó, mau thừa dịp nóng uống đi, lạnh càng đắng.”

Ta thật sự chịu không nổi, kiên trì, lấy ra dũng khí hi sinh vì nghĩa, ừng ực nuốt một ngụm lớn.

Ợ, không, không được.

Mí mắt ta lật lên, bị thuốc này làm cho một đầu thẳng tắp cắm xuống phía trước!