Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 179: Lựa chọn




“Sư phó? Sư phó?”

Ta giương mắt nhìn hắn.

“Ngươi nghĩ cái gì thế? Ta hỏi ngươi kìa.”

Ta cúi đầu.

Thật sự là, chuyện không hay ho.

Bàn tay ta nắm chặt, lại buông ra.

Xa xa, vị trí nhà kho phía sau truyền đến một tiếng thét chói tai.

Hôi Đại Mao sửng sốt, sau đó tay ta vẫy, một sợi tơ từ ẩn mà hiện, mảnh hơn sợi tóc không bao nhiêu, kéo căng, từ đằng xa kéo về đây.

Kéo tới, là một con nhện tinh mãnh liệt giãy giụa không ngớt.

Ta nhận ra, nàng chính người là ngày hôm qua, nói hâm mộ ta.

Nàng vốn giãy dụa rất lợi hại, sau khi bị tơ nhện kéo qua chỗ rẽ, nhìn thấy ta và Hôi Đại Mao ngồi dưới hành lang uống trà, nàng ngược lại không giãy giụa nữa.

Cũng đúng, bị thấy mất rồi, giãy giụa hơn nữa cũng giãy không ra.

Đại Mao sửng sốt, nhìn nhìn ta, lại nhìn nhìn con nhện bị trói kéo tới.

Lúc này ta nghĩ lại là chuyện chẳng liên quan chút nào.

Trước kia, ta từng đặt tên cho đám nhện, có điều các nàng phần lớn không hài lòng. Ta cho rằng những cái tên này rất hay mà, hoàn toàn chiếu theo quy phạm của thời đại này, Phương Thục Trinh Tĩnh các loại, có gì không tốt? Ít nhất hay hơn so với chúng ta vào Đào Hoa quan, sư tỷ cho mỗi người một cái số thứ tự chứ? Vì các nàng đều nói không thích, về sau ta cũng không lôi thôi nữa, với lại, ta cũng thực sự không nhớ được những cái tên Phong Hoa Tuyết Nguyệt của các nàng…

Tỷ như bị kéo tới trước mắt này, ta nhìn chằm chằm hơn nửa ngày, mới nhớ ra nàng tên là Tuyết Trúc.

Tên rất kỳ quái.

Trong tay nàng còn đang nắm nửa cái tay nắm gỗ, chính là cái trên cửa nhà kho, sau đó, có lẽ là vừa rồi khi bị tơ nhện cuốn lấy giãy giụa quá lợi hại, móng tay có hai cái bị bung ra, đang rướm máu.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Đại Mao đứng dậy.

“Ta… Ta đi qua đằng sau, nhìn thấy…” Nàng hoảng loạn giải thích, hai mắt đẫm lệ mê ly, điềm đạm đáng yêu: “Ta chính là đi qua, kết quả đột nhiên bị tơ nhện trói lại… Tỷ tỷ, ta không làm chuyện xấu, ta không làm gì!”

“Ừ, ngươi phải trèo lên cái thang ba tầng, qua cầu độc tuyến, còn phải nắm dây thừng đu trên không, mới có thể nắm được cái tay nắm cửa này…”

Đi qua? Là ta quá ngốc hay là nàng quá ngốc? Loại lấy cớ này ai tin chứ.

Nàng ngậm miệng lại.

Đại Mao hung tợn trừng nàng.

Nàng quay đầu đi, không giải thích nữa, cũng không xin tha.

“Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa…”

“Vong ân của ai? Phụ nghĩa của ai?” Nàng the thé nói, bộ dáng dịu ngoan bình thường toàn bộ không thấy: “Nàng xua đuổi chúng ta giống như mèo chó nuôi! Vẫy thì đến gọi thì đi! Cho dù ở nơi khác chúng ta cũng sẽ không đói chết! Đi theo nàng có chỗ tốt gì?”

“Ta không bảo các ngươi đi theo ta…” Ôi, tiếng nói của ta không cao bằng nàng. Có lý không ở tiếng cao chứ?

Có lẽ giọng nàng lớn như vậy, bởi vì nàng chột dạ, có lẽ không.

“Mới vừa nói tặc, đây liền lòi ra một nội tặc.” Đại Mao nhìn nhìn ta: “Sư phó, người xem, thật sự không thể lại giống như trước kia.”

Ta không để ý tới hắn, hỏi Tuyết Trúc: “Ngươi muốn đi vào nhà kho lấy cái gì?”

Nàng chỉ trừng ta, không nói lời nào.

“Đại Mao, mang theo nàng, chúng ta đi.”

Lúc đứng trước cửa nhà kho, cái tay nắm cửa kia gãy nửa bên.

“Nếu như ngươi không định mở cái cửa này ra, trận pháp ở đây sẽ không bị kích thích, tơ nhện cũng sẽ không trói ngươi.”

Ta khẽ đẩy một cái, cửa mở ra.

Bên trong không có thứ gì, lung tung chất đống chỉ là mấy cái hộp lễ, giấy đỏ và dải lụa rải rác dưới đất còn chưa thu dọn.

“Ngươi muốn mở cửa, muốn tiến vào, giờ thì sao? Ngươi vào được rồi, ngươi còn muốn làm cái gì?”

Nàng nhìn nhà kho trống rỗng: “Các… Các ngươi sớm dời đồ đi rồi?”

“Ta còn tưởng rằng các ngươi đều biết rồi, có điều xem ra không phải, ít nhất ngươi không biết. Những thứ ở đây ngày hôm qua đã thu dọn xong, giữ ở chỗ khác, ta không biết là chính ngươi muốn đến lấy cái gì, hay là người khác xúi giục ngươi đến lấy cái gì, tóm lại ngươi đi một chuyến uổng công, còn làm cho chính mình… biến thành như bây giờ.”

Ánh mắt của nàng trợn tròn, nhưng lần này phẫn hận cũng không phải nhằm vào ta và Hôi Đại Mao.

“Là chính ngươi muốn tới, hay là ai châm ngòi ngươi tới?” Đại Mao hỏi nàng.

Nàng cũng không nói chuyện, môi cắn chặt, cũng sắp cắn xuất huyết.

“Phải, ta không có ân huệ gì với các ngươi, đổi nơi khác, các ngươi cũng không tất sẽ đói chết, cũng có thể sẽ học được phương pháp tu luyện. Nhưng ít nhất, ta chưa từng ra lệnh các ngươi, cũng chưa từng muốn lợi dụng các ngươi, hại các ngươi. Có lẽ ngươi cho rằng ấy chẳng là gì, các ngươi có lẽ cảm thấy ta vụng về ngu dốt, các ngươi cảm thấy các ngươi thông minh, tiền đồ rộng lớn, cho nên, các ngươi muốn không từ thủ đoạn, muốn ăn cắp, muốn nói dối, muốn đả thương người khác… Ta nghĩ, thông minh như các ngươi, ta cả đời cũng không muốn.”

Đúng vậy.

Ta hiện tại rốt cuộc hiểu. Ta rất ngốc, thế nhưng các nàng, thực sự thông minh sao?

Ta vẫn tiếp tục làm đồ ngốc của ta đi… Có điều, ta nghĩ ta vẫn là cách những người thông minh này, xa một chút thì tốt hơn.

“Đại Mao?”

“Dạ?”

“Lấy ra rễ linh la nước nguyệt giản vân vân mà ta tồn, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, lấy ra hết, mặt khác, kêu mọi người, đều ra ngoài quảng trường.”

“Sư phó, người muốn làm gì?”

“Không làm gì, chính là, ngày đã không thể cứ thế trôi qua vậy nên làm gì thì làm thế đi.”

Đại Mao liếc mắt nhìn ta, đứng không nhúc nhích.

“Sư phó, nếu không, chờ sư công trở về lại…”

“Không sao, việc này nên ta tự mình làm, không thể mọi chuyện đều để hắn làm thay ta.”

Đại Mao đáp ứng một tiếng, vừa lớn tiếng gọi Chu Anh Hùng bọn hắn, vừa đi ra ngoài

“Ngươi cũng cùng qua đây đi.” Ta nói với Tuyết Trúc. Thật ra nói cũng là nói vô ích, nàng vẫn còn bị trói đấy, ta nắm tơ nhện, nàng phải đi theo.

Ta hẳn là nghĩ thoải mái chút, ngay từ đầu coi toàn bộ con nhện con chuột trong động thành người nhà chính là sai. Thật ra ta hẳn là coi mình như chủ cho thuê nhà, xem bọn họ đều là khách trọ.

Đại Mao làm việc tốc độ rất nhanh, rất nhanh, có chút đạo hạnh đều bị kêu đến, chuột đứng một bên, đám nhện đứng một bên, đang nhỏ giọng nghị luận.

Đại Mao chỉ huy Chu Anh Hùng bọn hắn nâng cái bình cái rương nặng nề ra, bỏ xuống.

Ta chậm rãi đi ra, Tuyết Trúc co rúm lại theo sát bên cạnh ta.

“Mở ra đi.”

Hôi Đại Mao và Chu Anh Hùng mỗi người một bên, mỗi người mở ra nắp cái bình và nắp cái rương.

Một mùi thơm ngát nhàn nhạt tràn ngập, có chút ngọt ngào, giống như mùi kẹo vừng hoa quế.

“Ta biết, có không ít người, rất muốn làm cho tu vi lại tiến lên một cấp, rễ linh la, còn có nước nguyệt giản, mấy thứ này đều có thể khiến cho tu vi tăng vọt lên…”

Những thanh âm thì thầm kia dần dần biến mất.

Vào lúc này, mỗi đôi mắt hầu như đều nhìn chằm chằm cái bình và rễ linh la phía trước.

“Ta không biết các ngươi biết từ đâu, dù sao, ta là tồn một vài thứ, có điều ta tự mình nếm qua. Dùng cái này được công lực là rất khiến người ta hướng tới, giảm đi thời gian và công phu mấy chục năm, thậm chí đến trăm năm. Nhưng không làm mà hưởng chung quy phải trả giá rất lớn…”

Ta khẽ dặn Đại Mao mấy câu. Hắn nhìn nhìn ta, sau đó đứng đằng trước nói: “Mọi người đều biết, động chủ đã thành thân, thành phu nhân của phượng vương, trăm ngày sau, còn có điển nghi phong hậu, về sau có lẽ cũng sẽ không ở tại Bàn Ti động. Mọi người gặp nhau nhiều năm, ý của động chủ là, tuy rằng về sau nàng chỉ sợ không thể quan tâm mọi người, sắp phải ly biệt, những rễ linh la và nước nguyệt giản này coi như là lễ vật, mỗi người có thể tới lấy một loại, một khúc rễ linh la, hoặc là một lọ nước nguyệt giản, xem như một chút tâm ý của động chủ, từ nay về sau trời cao sông dài, chung quy còn có cơ gặp lại, đến lúc đó lại ôn chuyện.”

Phía dưới đầu tiên là cực tĩnh, sau đó giống như kích động.

Ta đứng đó, trong lòng một mảnh mờ mịt.

“Yên lặng một chút! Mọi người nghe ta nói!” Đại Mao kêu rất lớn tiếng, nhưng một lúc lâu phía dưới mới coi là toàn bộ yên tĩnh lại. Có cái thanh âm hô lớn: “Động chủ muốn bỏ chúng ta xuống có phải hay không? Bản thân có quy túc liền muốn đuổi chúng ta đi?”

“Quá tuyệt tình đi!”

“Rời đi nơi này bảo chúng ta đi chỗ nào?”

“Bây giờ là ngày đại tuyết, muốn đuổi chúng ta đi?”

Một mảnh kêu loạn, thanh âm ồn ào, ầm ĩ đau đầu.

“Còn có thứ khác.” Thanh âm của Hôi Đại Mao vang dội, át đi hỗn loạn bên dưới: “Trong tay ta, còn có tơ cửu trùng mà động chủ luyện. Loại tơ này một khi dính lên người, đời này cũng không thể có nửa phần phản bội làm trái đối với động chủ, ngay cả suy nghĩ một chút cũng không được, tơ này sẽ làm người ta muốn sống không được muốn chết không xong, nhận hết đau đớn giày vò, tuyệt đối không thể nào giải, có muốn lưu bên cạnh động chủ không muốn đi, tương lai cũng tuyệt đối sẽ không hai lòng, thì tới chỗ ta nhận một sợi, từ nay về sau sinh tử liền giao cho động chủ!”

Thốt ra lời này xong, phía dưới lại là lặng như tờ.

Ta ngồi một bên.

Đại Mao đứng đằng kia, trong tay siết một sợi tơ màu bạc.

Chu Anh Hùng bước qua, nắm tay siết chặt, bộ dáng dường như muốn đánh Đại Mao một trận, tới trước mặt hắn dừng lại, sau đó kéo ra một sợi tơ trong tay hắn, nắm chặt. Lúc lại giang tay ra, sợi tơ bạc ấy đã không thấy.

“Ta đến chỗ nào cũng phải đi theo chủ nhân!” Hắn trừng liếc Hôi Đại Mao một cái: “Ngươi thì sao?”

Đại Mao cười với hắn, phi một cước, đá hắn lăn sang một bên. Chu Anh Hùng gào một tiếng: “Ta nói cho ngươi, ta dùng tơ cửu trùng, vậy cũng chỉ nghe một mình chủ nhân, ngươi muốn động thủ động cước với ta ta vẫn sẽ đánh trả!”

Đại Mao liếc xéo hắn một cái: “Ngươi trả đi, ta chờ đấy.”

Hắn quay đầu: “Đi hay ở, mọi người nghĩ rõ ràng! Đây nếu như đã chọn, chính là không thể hối hận, không có đường lui. Ai lấy rễ linh la, nước nguyệt giản, sau khi tuyết ngừng liền rời khỏi Bàn Ti động. Chọn tơ cửu trùng, về sau liền… Hừ hừ… Không cần ta nói.”

Hắn quay đầu lại nhìn nhìn ta, ta gật gật đầu với hắn.

Nói tốt lắm.

Đại Mao cũng đặt tơ cửu trùng trên đài đá, bày song song với hai thứ trước. Sau đó, chính hắn cũng cầm một sợi tơ, dứt khoát bỏ vào trong miệng.

Phía dưới yên lặng có thể nghe được tiếng kim rơi.

Ta quay đầu nhìn Tuyết Trúc: “Ngươi chọn trước đi.”

Nét mặt của nàng đầu tiên là mờ mịt, sau đó trở nên rất phức tạp. Ánh mắt từ trên mặt ta, chuyển qua ba thứ đặt trên đài đá.

“Ngươi yên tâm, ta không muốn làm gì ngươi. Ngươi chọn xong đồ còn muốn đi, vậy tùy ngươi. Ta nói, đều giữ lời, hơn nữa, ở đây còn có nhiều ánh mắt nhìn như vậy.”

Ta nhẹ nhàng búng ngón tay, tơ trói trên người nàng liền bung ra.

Nàng chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, từng bước một, đến gần đài đá, nhìn ba thứ phía trên, ánh mắt dừng lại lâu nhất trên nước nguyệt giản.