Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 195: Người tới




Nhưng lực chú ý của ta rất nhanh chuyển đến một câu khác mà Phượng Nghi vừa nói.

“Chàng nói người của ma cung cũng tới?”

“Lễ mừng có ba ngày, hôm nay chưa tới, ngày mai chắc chắn sẽ tới.”

Hự…

Muốn mặt mũi muốn phô trương, thì phải chịu đựng những chuyện phiền toái nhiều vô kể này.

“Không thể không cho bọn họ tới sao?”

“Có câu người tới đều là khách, cũng không thể đóng cửa không cho vào.” Phượng Nghi nói: “Long vương chuyển giao chuyện lớn như thế, bọn họ sao có thể không tới? Ta nếu là ma quân, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.”

Ta suy nghĩ, nếu như ma cung có người tới… Hắn bỗng nhiên quay đầu, ta quay đầu nhìn theo.

Đây thật sự là… nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến.

Người của ma cung tại việc mặc quần áo trang điểm, không giống như người tu hành của những nơi khác, cho dù cách rất xa, liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra bọn họ.

Bóng dáng đi đầu, sao lại nhìn quen mắt như thế chứ.

Tam Thất mặc một thân đen, lại khoác khăn lụa đỏ thẫm. Màu đỏ ấy tựa lửa, từ xa nhìn lại, cả người giống như sắp thiêu cháy.

Đến đâu cũng có thể gặp nàng, đây có phải “oan gia ngõ hẹp” mà tục ngữ nói hay không?

Ta vừa rồi còn nghĩ nếu người ma cung tới, liệu có phải là người ta biết hay không. Kết quả thật đúng là Tam Thất đến đây.

Eo nàng thắt rất thon, đi rất đẹp mắt. Nhưng ta chung quy lo lắng eo của nàng liệu có gãy hay không.

“Nếu nàng không muốn gặp nàng ta, chúng ta đi trước đi.”

Ta vừa định nói được, nghĩ lại một cái lại đổi ý.

Vì sao chứ, làm chuyện đuối lý cũng không phải ta, ta cớ chi phải trốn tránh nàng?

Người của ma cung lấy Tam Thất cầm đầu, cùng nhau chúc mừng Tử Hằng, cũng dâng lễ vật lên. Dục Phong nói với Phượng Nghi một câu, xoay người đi trước. Hắn vừa đi, bóng màu hồng nhạt đứng không xa phía sau hắn kia cũng di chuyển, lúc xoay người làn váy giống như mây tía uyển chuyển tản ra. Nàng đi theo sau Dục Phong, tư thái nhu hòa dịu dàng, tình cảnh ấy khiến ta nhớ tới cái từ như hình với bóng.

Người quan chủ Đào Hoa quan thích, không thể nghi ngờ chính là Dục Phong.

Tử Hằng và Tam Thất nói xong lời khách sáo, thái độ đều rất tự nhiên, không nhìn ra từng có hiềm khích chút nào.

Ánh mắt Tam Thất chậm rãi quét qua trong đại điện, lúc xẹt qua chúng ta hơi dừng lại, nàng nói hai câu với người bên cạnh, sau đó đi về phía chúng ta.

Hai tay trong tay áo ta không kìm lòng nổi nắm thành quyền! Mặc dù ta ngoài miệng nói không sao, thế nhưng… căng thẳng vẫn là khó tránh khỏi.

Nàng đi đến trước mặt chúng ta, thần sắc trên mặt rất quái dị, như cười như không nhìn Phượng Nghi, mắt cũng không nhìn ta.

Nàng rất biết trang điểm, phối hợp váy đen áo đỏ này, tôn thêm gương mặt giống như bạch ngọc của nàng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, diện mạo tinh xảo.

Ta cảm thấy được lòng bàn tay hơi hơi ngứa, ánh mắt nàng nhìn Phượng Nghi không chút kiêng kỵ như thế! Coi ta là người chết à?

Ta sán gần Phượng Nghi hơn chút, kéo một cánh tay hắn.

Phượng Nghi quay đầu mỉm cười với ta.

Tam Thất không nói chuyện, hắn cũng coi như trước mắt không có người này, ánh mắt lướt qua mặt nàng, căn bản coi nàng là là người qua đường Giáp.

Ta hạnh phúc híp mắt, đầu tựa vào vai Phượng Nghi, còn vô cùng thân thiết cọ hai cái.

Hờ!

Tam Thất rốt cuộc mở miệng trước. Nàng muốn kéo dài thời gian với chúng ta, đấy là chắc chắn thua không thắng.

“Phượng Nghi, đã lâu không gặp.”

Ta cười mỉm mở miệng: “Có bao lâu đâu, trước khi chúng ta thành thân không phải từng gặp một lần sao?”

Ta biết bộ dáng của ta bây giờ rất tiểu nhân, đắc ý vênh váo, thế nhưng không có cách nào khác, ai gặp người kiêu ngạo ngay trước mặt dụ dỗ chồng mình, có lẽ cũng chả lấy được phong độ tốt vẻ mặt tốt gì để đối mặt nàng.

Nàng căn bản không thèm nhìn ta, còn nói: “Lúc ta tới đã nghĩ, nhất định có thể gặp ngươi ở chỗ này, quả nhiên liền gặp.”

Mắt Phượng Nghi cũng không nhìn nàng, hỏi ta: “Nàng không ăn cái gì, đồ trên tiệc không hợp khẩu vị?”

Ta nhìn Phượng Nghi hai mắt tỏa ra trái tim hồng. Phượng Nghi quá phối hợp! Đừng nói sắc mặt tốt, ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng, không để ý nàng, tiến không phải thối cũng chẳng xong, sau khi do dự một chút, lại ngồi xuống ngay bên cạnh chúng ta!

Nàng rất cẩn thận, phòng ngự toàn bộ khai hỏa, không ăn cơm, cũng không đụng nước trà. Có lẽ là lần trước tại Bàn Ti động khi cho là mình thu hoạch toàn thắng lại bị thua thiệt nhiều, bây giờ học thông minh.

Ta học tập Phượng Nghi, xem nàng là không khí. Lần trước đã không nể mặt, cũng khỏi cần lại khách khí với nàng, uống hai chén rượu, chúng ta đi trước, mặc nàng không tiện đi theo.

Nhưng hôm nay từ sáng sớm đã không ăn thứ gì, những chén đĩa thấy bày trên tiệc kia, tinh xảo thì tinh xảo, thế nhưng lượng lại ít, còn lạnh băng băng, thật sự làm cho người ta không thèm ăn nổi. Phượng Nghi cũng không ăn gì, ta tự mình nhóm bếp nấu mì, còn cho vào hai quả trứng, sau khi bưng ra, hai bát mì, trên mỗi bát đều trải một quả trứng gà.

Mấy năm nay ta được Hôi Đại Mao chăm sóc, đến mức không phân biết được ngũ cốc, may mắn nấu mì việc này đơn giản, không dùng pháp thuật cũng có thể ứng phó được. Lại cầm bao thịt khô mở ra, ta và Phượng Nghi cúi đầu xuống ăn mì sợi ở cửa sổ.

“Này, ta nói, Tử Hằng hai ngày nay có ăn gì không? Sẽ không chỉ uống trà qua ngày chứ?”

Phượng Nghi dừng một chút, hai sợi mì treo ngược ở bên miệng trên không ra trên dưới không ra dưới, rất phá hoại hình tượng trai đẹp.

“A, thật sự là chỉ uống trà?” Vậy còn không đói da ngực đụng da lưng sao? Người ta đều nói thần tiên tịch cốc, nhưng không có chuyện gì ai tịch cốc chơi chứ, cũng không phải bế quan luyện công! Bụng cũng sẽ đói mà không thoải mái!

“Mau ăn, ăn xong tìm hắn đi.”

“Hắn hôm nay không rảnh.”

“Vậy tối đi.”

“Buổi tối cũng không…”

Ta vỗ đũa trừng mắt: “Cho đồ ăn vào miệng cũng không rảnh? Thực sự không được thì cho điểm tâm vào trong tay áo hắn, thời gian quay đầu khoát tay cũng có thể nhét một miếng!”

Da mặt Phượng Nghi nhăn nhíu, trong miệng có sợi mì còn chưa kịp nuốt xuống, cực lực nhịn cười, cố gắng nuốt xuống mới nói câu: “Nàng nói giống như nhồi cho vịt ăn…”

Ta phù một tiếng phun ra, vụn mì vụn trứng gà trộn vào nhau, vàng vàng trắng trắng, rất giống như thứ trắng vàng nào đó!

Cũng may động tác của Phượng Nghi nhanh, tay áo vung lên, đống vụn này đều bị hắn gạt ra.

Ta lau lau miệng, bưng nước mì lên ừng ực một ngụm lớn.

“Vậy chàng nói đi, cũng không thể để hắn bị đói chứ?”

Mặc dù đói không chết… Thế nhưng đấy cũng không phải là cái gì dễ hưởng thụ.

“Yên tâm đi, các mỹ nhân ngư bưng thứ ngon đã sớm trông ngóng đợi chờ rồi.”

Còn mỹ nhân? Còn trông ngóng đợi chờ?

Ta lại muốn phun, có điều canh đã nuốt xuống hết.

“Đó là mỹ nhân kế, không thể mắc mưu.” Ta lập tức khẩn trương.

“Tử Hằng tinh thông hơn nàng, không cần nàng phải lo lắng việc này.”

Ta nhìn nhìn Phượng Nghi, bỗng nhiên cười rộ lên ha ha, vừa cười vừa vỗ bàn.

Hắn có phần không hiểu ra sao: “Nàng cười cái gì?”

“Thật ra mỹ nhân kế không thích hợp đối với Tử Hằng vả lại, những mỹ nhân ngư kia không ai đẹp được bằng chàng. Tử Hằng tương tri tương giao với chàng mấy trăm năm, ha ha ha, cạm bẫy sẽ biết nhảy, loại thiệt thòi này sẽ không chịu!” Phải nói là, chẳng thèm chịu.

Năm đó ta còn từng nghi ngờ, một con rồng một con phượng này, quan hệ không tầm thường ấy là không tầm thường. Đi chẳng lẽ là đường đam mỹ?

Bây giờ đương nhiên biết không phải, thế nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện khi đó, ta vẫn không nhịn được.

Có điều trêu chọc tướng mạo Phượng Nghi thì được, suy nghĩ phía sau ta lại không dám nói ra, bằng không Phượng Nghi mười phần mười sẽ thẹn quá hóa giận!

Nhưng khen hắn đẹp, Phượng Nghi bình thường sẽ không trở mặt.

Chẳng những không trở mặt, hơn nữa còn…

Hắn cười hớn hở đung đưa mắt với ta, ý không ở trong lời — nàng rất tinh mắt!

Xì, bảnh chọe!

Tử Hằng dù có bận cũng phải trở về ngủ, không lo hắn không có gì ăn. Ta buổi chiều không ra ngoài đi dạo lung tung, lấy một vài củ sen rong biển trộn với thịt trai vỏ xám nấu canh, tự mình nếm thử, trong canh mặn thơm có sen và vị ngọt của thịt trai, mùi vị không tệ.