Boss Trở Thành Chồng

Chương 877




“ Tại sao?”

“ Bởi vì tớ không yêu cậu!”

Triệu Đình Đình cắn môi, nhẹ nhàng lui về phía sau môt bước, cô cười khổ nói, “ Được, tớ biết rồi!”

Lục Sâm gật đầu, cùng Triệu Đào rời khỏi cửa trung tâm thương mại.

Trong xe.

Triệu Đào vừa lái xe vừa nhìn về phía Lục Sâm, nhìn sắc mặt anh khó coi, nhịn không được nói, “ Tổng giám đốc, ngài làm như vậy có quá tàn nhẫn không?”

Lục sâm không nói gì.

Anh đương nhiên biết mình có chút tàn nhẫn, thế nhưng, nếu như không dùng cách này, anh nghĩ không ra cách tốt hơn.

Chỉ có như vậy Tiểu Thất mới có thể hoàn toàn hết hi vọng với anh, sau đó về sau mới có thể không chút do dự mà rời khỏi anh.

“ Lục tổng, ngài không sợ...... Tiêu tiểu thư sau khi bị tổn thương sau này sẽ không còn tin tưởng đàn ông nữa sao!”

Lục sâm sững sờ.

Anh cười khổ nói, “ Bây giờ anh đã không lo được nhiều như vậy, giải quyết dứt khoát, chỉ có thế này mới có thể dứt khoát rời khỏi, sau này...... cô ấy mới không càng thêm đau lòng.

Triệu Đào thở dài thật sâu, “ Tổng giám đốc, vậy bây giờ chúng ta đi đâu?”

“ Về nhà!”

“ Về nhà?”

“ Ừm!” Lục Sâm gật đầu nói, “ Đem xe dừng ở nơi không quá bắt mắt, đừng để Tiểu Thất phát hiện là được rồi.”

“...... Dạ!”

Triệu Đào tăng nhanh tốc độ, chờ đến nơi đèn xanh đèn đỏ, anh mới giẫm ga phanh lại, quay đầu lo lắng nhìn Lục Sâm, “ Tổng giám đốc, còn bên Thụy Sĩ, bọn họ hi vọng ngài sớm chút qua đó, tình trạng này của ngài đã không thể lại kéo dài nữa, bằng không...... Tỉ lệ sẽ càng nhỏ. Chúng ta phải nhanh một chút xử lý tốt chuyện bên này mới được.”

“ Tôi biết!”

Lục Sâm ngửa đầu nhìn mặt trời sáng chói, bị chói đến híp mắt lại.

Nhớ tới sự suy sụp mà Tiểu Thất có thể sẽ đối mặt, anh mau chóng rời khỏi?

Sao anh có thể yên tâm!

Xe rất nhanh liền đi tới dưới lầu cư xá nơi bọn họ ở, xe dừng ở trong góc hẻo lánh.

Triệu Đào và Lục Sâm cũng không có xuống xe.

Lục Sâm ngửa đầu nhìn tầng cao nhất, căn hộ của anh và Tiểu Thất, tầng lầu quá cao không nhìn rõ bất cứ thứ gì...... Nơi này trước kia với anh mà nói chính là một căn hộ, nhưng bây giờ với anh mà nói, nơi đó là nhà, ngôi nhà nhỏ thuộc về anh và Tiểu Thất hai người.

Ban công trong nhà còn đặt mấy chậu cây mà Tiểu Thất mua về, lúc này cửa sổ ở ban công mở ra, màn cửa cũng đong đưa theo gió.

Lục Sâm không xác định được bên trong có người hay không.

“ Tổng giám đốc......”

“ Ừm!” Lục Sâm thu tầm mắt lại, “ Chuyện gì?”

“ Bên chủ tịch gọi điện thoại tới!”

“ Cúp máy!”

“ Thời gian của anh bây giờ quá quý giá, mỗi một phút mỗi một giây đều đặc biệt quý, thời gian hoàn toàn không muốn lãng phí trên những người không quan trọng đó.

......

Một bên khác.

Lưu Tuyền cùng Tiểu Thất về chỗ cô ấy sống.

Trên đường đi Tiểu Thất đều đang im ắng rơi lệ, đợi đến ra khỏi thang máy, lúc đi đến trước cửa căn hộ, Tiểu Thất đều ngẩn người ở nơi đó.

“ Tiểu Tuyền......”

“ Tớ đây!” Lưu Tuyền giữ chặt lấy cô, “ Tiểu Thất, nếu như cậu cảm thấy khó chịu, chúng ta sẽ đi khách sạn ở có được không?”

Chỗ này là nơi cô và Lục Sâm sống chung, chỉ cần cửa phòng mở ra, bên trong chắc chắn khắp nơi đều là vết tích sinh hoạt qua của hai người bọn họ, Tiểu Thất thấy được chắc chắn sẽ xúc cảnh sinh tình, đến lúc đó nhất định sẽ càng thêm đau lòng.

“ Không, tớ phải ở nhà chờ anh ấy trở về, Lục Sâm nói ngày mai anh ấy sẽ trở về.”

Lưu tuyền thở dài, nhìn Tiểu Thất lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, toàn thân run rẩy đi mở cửa, cơ thể cô đều đang run lên, ngón tay cũng run rất lợi hại, nhập nhiều lần mật mã cũng không nhập chính xác.

Lưu tuyền thở dài, “ Mật mã là cái gì, tớ nhập cho.”

Tiểu Thất lại bắt đầu chảy nước mắt, nghẹn ngào nói, “ Là sinh nhật của tớ, Lục Sâm làm mật mã, anh ấy nói trí nhớ tớ không tốt, cho nên làm một cái mật mã đơn giản để cho tớ không quên được, tránh khỏi về sau mở không ra cửa phòng...... Tiểu Tuyền, cậu nói anh ấy ngay cả những chi tiết nhỏ thế cũng tỉ mỉ thế này, chẳng lẽ không phải biểu hiện yêu tớ sao, vậy tại sao...... Tại sao......”

Cô đột nhiên nghẹn ngào, cắn môi yên lặng chảy nước mắt, lời gì cũng nói không nên lời.

Lưu Tuyền ấn mật mã, cửa phòng “ Đinh” Một cái, theo tiếng mà mở.

Lưu Tuyền vịn Tiểu Thất đi vào phòng khách.

Tiểu Thất đi vào cửa phòng khách, nhìn thấy trước cửa phòng khách đặt một đôi dép lê nam thuộc về Lục Sâm, nhìn trong phòng khắp nơi đều là hơi thở của Lục Sâm, độ run rẩy càng lớn.

Lưu Tuyền mau chóng vịn cô ngồi xuống ghế sofa.

Trên ghế sofa là cái đệm sofa hình Micky, Tiểu Thất nhìn đệm sofa, hốc mắt lập tức lại đỏ lên, cô nhìn Lưu Tuyền, “ Tiểu Tuyền cậu biết không, màu mà Lục Sâm thích nhất chính là màu đen màu trắng và màu xám, tất cả quần áo của anh ấy đều là những màu sắc đó, bao gồm cả lúc tớ vừa mới dọn vào ở, tất cả trang trí và nội thất ở đây cũng đều là màu đen màu trắng, nhìn mà ảm đạm, anh ấy không thích màu sắc loè loẹt, thế nhưng tớ cảm thấy trắng xám đen ba màu này quá lạnh, cậu biết mà, tớ thích màu sắc tươi sáng, tớ đổi màn cửa màu xám thành màu da cam, đem bộ ghế sofa màu đen đổi thành hình hoạt hình, còn đem bộ đồ ngủ 4 món của bọn tớ đều đổi thành màu đỏ chót...... Lúc tới làm nhửng chuyện này, Lục Sâm rõ ràng không thích những màu đó, nhưng vẫn mỉm cười để cho tớ giày vò......”

“...... Tớ không nghĩ thông, nếu như không yêu tớ, tại sao lại mặc tớ làm thế này.”

Lưu Tuyền nghe cô nói những chuyện vặt trong sinh hoạt, chỉ có thể thở dài.

Cô ngồi cạnh Tiểu Thất, đưa tay ôm chặt lấy cô, “ Tiểu Thất, tớ biết mặc kệ tớ nói cái gì, bây giờ cậu đều sẽ rất đau lòng, tớ cũng nghĩ không ra lời nào có thể an ủi cậu, tớ chỉ có thể nói với cậu, mặc kệ chuyện gì xảy ra, tớ đều sẽ bên cạnh cậu, còn có rất nhiều người yêu cậu, ba mẹ cậu và anh Cảnh Thụy, còn có em gái Tiêu Niên, bọn họ đều là ngươi thân nhất của cậu, bọn tớ đều rất yêu cậu.”

Mắt Tiểu Thất đỏ lên, ngay cả nước mắt cũng chảy không ra.

Dù có thấy được cảnh thân mật của Lục Sâm và Triệu Đình Đình, cô vẫn là không có cách nào tin Lục Sâm sẽ phản bội tình cảm của bọn họ.

Cô và Lục sâm rõ ràng tốt như vậy!

Còn có...... hai người họ ngoại trừ lúc làm việc, thời gian còn lại cho tới bây giờ đều chưa từng xa nhau, cho nên...... Bọn họ làm sao có thể có thời gian liên hệ tình cảm chứ.

Giả thôi!

Nhất định đều là giả!

Tiểu Thất hít hít mũi, trong ánh mắt hiện lên tia hi vọng cuối cùng, “ Tiểu Tuyền, tớ vẫn không tin Lục Sâm sẽ phản bội tớ! Tớ và anh ấy ở chung với nhau lâu như vậy, nếu như không thật sự yêu nhau, tớ không tin một thái độ của một người đàn ông sẽ như thế...... Lục Sâm là yêu tớ, điểm này không thể nghi ngờ, tớ cũng yêu anh ấy, cho nên tớ tuyệt đối không tin những cảnh hôm nay mà tớ nhìn thấy! Xem như mắt thấy mới là thật, tớ cũng phải nghe Lục Sâm giải thích vời tớ!”

“Tiểu Thất.....”

Tiểu Thất hít thở sâu, chỉnh đốn lại mọi cảm xúc của mình, “ Tiểu Tuyền tớ biết cậu muốn khuyên tớ, nhưng cậu không cần khuyên, chuyện này tớ chắc chắn sẽ không tin, trừ phi là chính miệng Lục Sâm nói với tớ anh ấy không yêu tớ, nếu không xem như tận mắt thấy, tớ cũng không muốn tin!

Lưu Tuyền không biết nên nói Tiểu Thất là yêu quá sâu, hay là quá ngu.

Người làm bạn như cô, chuyện lúc này duy nhất có thể làm chính là ủng hộ cô.

Lưu Tuyền nắm chặt tay Tiểu Thất, “ được! Tớ giúp cậu, cùng cậu chờ Lục Sâm trở về, nghe anh ta cuối cùng nói sao với cậu!”

Nếu như có thể, cô hi vọng trong cuộc sống có thể xuất hiện một chút kỳ tích.

Hi vọng Lục Sâm thật sự đừng phụ lòng tin của Tiểu Thất đối với anh ta.

“ Tiểu Tuyền, Cám ơn cậu!”

“ Nha đầu ngốc!”

Đêm hôm đó Lưu Tuyền lo lắng Tiểu Thất một mình sẽ xảy ra chuyện, một bước cũng không dám rời đi. Đêm đó liền ở chung với Tiểu Thất, hai người nằm ở trên giường, hô hấp đều đều giống như ngủ thiếp đi. Thế nhưng Lưu Tuyền biết, Tiểu Thất căn bản không ngủ.

Lưu Tuyền cũng không dám ngủ, cô sợ cô sau khi ngủ thiếp đi Tiểu Thất sẽ làm ra hành đồng điên cuồng gì.

Mà Tiểu Thất......

Cậu ấy ngủ không được!

Cô nói với bản thân mình phải tin tưởng Lục Sâm, thế nhưng vừa nhắm mắt, trong đầu cô tất cả đều là cảnh hôm nay lúc ở trung tâm thương mại, ánh mắt ôn nhu mà Lục Sâm nhìn Triệu Đình Đình.

Tiểu Thất nắm chặt chăn, hai người cứ như vậy yên lặng không nói mà trải qua một buổi tối.

Cũng không ngủ giống bọn cô, còn có Lục Sâm trong xe ở dưới lầu.

Lục Sâm mở to mắt, nhìn vào ánh sáng phát ra từ căn phòng cao nhất sau khi trời tối, nhìn thấy ánh sáng bị dập tắt, sau đó cũng không còn động tĩnh gì nữa.

Anh ngồi trong xe, sau khi trời tối đèn đường ngoài xe bắt đầu sáng lên từng ngọn từng ngọn, chờ sau khi trời sáng, đèn đường lại từng ngọn từng ngọn được dập tắt, anh mở to mắt, cả đêm không ngủ.

Triệu Đào ngủ thiếp đi.

Lúc duỗi mắt tỉnh lại liền thấy trong mắt Lục Sâm hiện đầy tơ máu đỏ tươi. Cả đêm không ngủ anh lại giống như già đi mấy tuổi vậy, cả mặt mỏi mệt và tang thương.

“ Tổng giám đốc......”

“ Đi khách sạn!” Lục sâm thu mắt lại.

“...... Dạ!”

Triệu Đào lái xe đi khách sạn.

Trong khách sạn, Lục Sâm tắm một cái, tỉ mỉ ăn mặc một phen, cuối cùng tìm đến lọ nước hoa của phái nữ đã chuẩn bị trước đó, ở trong không khí phun ra một chút, anh xuyên qua không khí, trên người lập tức mang theo một mùi nước hoa của phái nữ nhàn nhạt.

Triệu Đào liên tục thở dài.

Đột nhiên ——

Lục Sâm nắm lấy chân trái, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, Triệu Đào biến sắc, ba chân bốn cẳng vọt tới trước mặt Lục Sâm, cuống quít đỡ lấy anh, “ Không sao chứ Tổng giám đốc?”

“ Không sao!”

Lục Sâm hít sâu một hơi, không có đẩy cái đỡ lấy của Triệu Đào ra, anh nhìn Triệu Đào, “ xem thử cả người tôi có gì không ổn không?”

“ Không có!”

Âu phục giày da, tóc cũng được chải chuốc cẩn thận tỉ mỉ, trên mặt dùng nước lạnh sạch rửa qua, không có sự mệt mỏi của cả đêm không ngủ, râu cũng đã cạo sạch, hoàn toàn nhìn không ra đợi trong xe hết một đêm.

“ Nhìn không ra không ổn là tốt!”

Lục Sâm thở phào.

“Đi thôi!”

“ Bây giờ phải đi đâu?”

“ Nói với Tiểu Thất hôm nay về đến nhà...... cũng là lúc trở về rồi.”

Triệu Đào thở dài, vịn Lục Sâm xuống lầu, lại lần nữa lái xe đi vào cư xá của Lục Sâm và Tiểu Thất sống.

Đến dưới lầu, Lục Sâm dặn dò Triệu Đào, “ Anh hãy ở dưới lầu chờ tôi.”

“ Dạ!”

“ Đưa cho tôi thứ tôi đã chuẩn bị trước đó.”

Triệu Đào từ trong xe tìm ra một văn kiện, do dự đưa cho Lục Sâm, Lục Sâm nhìn thoáng qua, sau khi xác định không sai, một tay cầm văn kiện, một tay chống nạnh, từng bước từng bước đi về phía thang máy.

Mỗi một bước của anh đều đi rất chậm, cũng rất nặng nề, bởi vì anh biết, đi hết đoạn này đường, qua hết hôm nay...... anh và Tiểu Thất, từ đây...... chính là người lạ!