Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 126: Lời tôi nói em tin sao???




Trái tim Tố Tâm kịch liệt muốn chui ra khỏi lồng ngực, Phó Kiến Văn nói vô cùng dễ nghe vậy mà cô nghe lại thấy cô cùng dằn vặt.

Tâm hoảng ý loạn không tìm được lời nói thích hợp để phản bác Phó Kiến Văn, Tố Tâm né tránh ánh mắt của anh, âm thầm ảo não...

Trước lúc lên trên xe, cô không phải là không có nghĩ tới chuyện này, nhưng cô vẫn phải tới! Bởi vì Đoàn Đoàn, mặc dù cô không là gì của nhóc, nhưng tình thương của một người phụ nữ đối với một đứa trẻ mồ côi mẹ. Tố Tâm không đành lòng đánh thức nhóc dậy.

Tố Tâm lại bị Phó Kiến Văn nhìn thấu cảm thấy bất an, lại cùng Phó Kiến Văn thân mật mà thất thố.

Phó Kiến Văn luôn là một bộ giày da âu phục nghiêm trang đạo mạo, dù cho đã được lĩnh giáo bản chất lưu manh của anh, nhưng... Nhưng Tố Tâm đều bị bộ dáng bên ngoài của anh lừa dối.

Chẳng có lẽ...

Là vì Phó Kiến Văn đẹp trai nhiều tiền, giá trị khác hẳn với những chàng trai trẻ tuổi mặt búng ra sữa, Phó Kiến Văn tràn đầy nam tính, trầm ổn, sự nghiệp lại thành công, đặc biệt hấp dẫn phụ nữ, khiến người khác không thể chống cự.

Tầm mắt bình tĩnh của anh nhìn qua Tố Tăm, lại đến gần hơn một chút, giọng nói trầm thấp ép tới càng thấp hơn: "Em nói cho tôi... Là bởi vì sao!"

"Bởi vì Đoàn Đoàn ngủ rồi..." Tố Tâm trả lời đặc biệt không có sức lực, hai tay cố đẩy Phó Kiến Văn ra thật xa, "Hơn nữa, anh nói sẽ để cho tài xế đưa tôi trở về!"

"Lý do này, em tin là tốt rồi..."

Tiếng nói khiêu gợi của đàn ông khiến lòng người mất khống chế, đặc biệt lại là rạng sáng, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, càng có vẻ chọc người hơn.

Tố Tâm chột dạ cả người khô nóng, không biết nên làm sao trả lời tiếp Phó Kiến Văn.

Cô kìm xuống tim đập giả vờ thản nhiên nhìn qua Phó Kiến Văn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Phó Kiến Văn cúi đầu chậm rãi tới gần, các khớp ngón tay của Tố Tâm nắm chặt, lông mi không nhịn được hơi run rẩy.

Tố Tâm vô ý thức lùi về phía sau co lại, lại không tránh khỏi hơi thở nóng bỏng của Phó Kiến Văn...

Con ngươi thâm thúy của Phó Kiến Văn nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Tố Tâm, chóp mũi nhẹ nhàng chạm vào vào chóp mũi cô, hơi thở quấn quýt cùng nhau, Tố Tâm chịu không được trêu chọc, bụng dưới từng trận chột dạ.

Hầu kết đàn ông nhẹ nhàng trượt, môi mỏng thăm dò hôn lên cánh môi Tố Tâm, chưa cho Tố Tâm cơ hội phản kháng, chạm khẽ sau đó liền buông ra...

Trái tim Tố Tâm đập kịch liệt, đầu óc trống rỗng, bên tai chỉ có thể nghe được âm thanh của tiếng trái tim mình đập, cho rằng cái hôn này chính là kết thúc, nhưng cô mới vừa buông xuống con mắt, đã bị bàn tay lớn của anh bóp lấy cằm, cánh môi lần nữa đè xuống.

Tố Tâm vô cùng khẩn trương, toàn thân căng thẳng, lại muốn đẩy ra, nhưng cánh môi mỏng mang theo mùi vị nam tính lại rời đi...

Cô lôi kéo cổ tay của mình, muốn Phó Kiến Văn buông tay cô ra, Phó Kiến Văn lại được voi đòi tiên, bàn tay lớn lại nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, lần nữa hôn xuống...

Tố Tâm cho rằng Phó Kiến Văn lần này vẫn sẽ giống hai lần trước, hôn nhẹ rồi buông ra, cho nên Tố Tâm không có đẩy ra, nhưng cái hôn này... Phó Kiến Văn thật giống như không có ý định buông cô ra, môi lưỡi cạy nhẹ ra hàm răng nhỏ nhắn đều tăm tắp của cô.

Không biết tại sao chính mình lại không có chống cự với Phó Kiến Văn nữa, đại khái bởi vì cô đối Phó Kiến Văn cũng không ghét, thậm chí sau nhiều lần tiếp xúc, tình cảm đã có chút rung động, chỉ là cô không muốn thừa nhận.

Không giống như ngày trước cô yêu đơn phương Hứa Khai, Hứa Khai là người hiền lành lịch sự, mà Phó Kiến Văn... Chắc có lẽ là bởi vì anh là luật sư, cả người đều mang khí chất khiến người khác cảm thấy bị áp bức cho nên cô không dám phản kháng.