Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 182: Tôi giống người ăn xong rồi không chịu nhận trách nhiệm lắm sao???




"Lời cần nói tôi còn chưa nói, em chạy cái gì?" Phó Kiến Văn nhàn nhạt mở miệng nói, giọng nói trầm thấp không che giấu được uy nghiêm, "Đóng cửa lại!"

Sau lời nói mạnh mẽ của Phó Kiến Văn, Tố Tâm chỉ đành có thể đóng cửa xe lại, buông thõng con mắt nói câu: "Anh buông tôi ra trước."

Phó Kiến Văn buông Tố Tâm ra, mới nói: "Lần này là do tôi sơ sẩy, thuốc tránh thai về sau đừng uống nữa, lần sau tôi sẽ dùng biện pháp."

Bên tai Tố Tâm bỏng rát, lúng túng đứng ngồi không yên!

Cô chau mày muốn nói không có lần sau, nhưng là lời chưa kịp ra khỏi miệng sợ lại là một đống tiếp tục dây dưa, thẳng thắn mím môi không nói.

Dừng lại chốc lát, Phó Kiến Văn lại nói: "Thuốc này 12 giờ sau mới được uống, đừng nôn nóng mà uống liền một lúc, đối với thân thể không tốt."

Cách sử dụng Tố Tâm cũng đã xem qua, biết rõ làm dùng như nào, nhưng vẫn thuận ý lưu loát gật gật đầu.

Phó Kiến Văn thấy Tố Tâm liên tiếp xem đồng hồ, lời muốn nói đã đến bên mép nhưng không có nói ra, cho đi: "Em đi đi..."

Tố Tâm đẩy cửa xe ra, bước thêm một bước, duy trì khoảng cách an toàn với Phó Kiến Văn, sau đó mới quay đầu lại nói với anh một câu: "Anh Phó, tôi thực sự chỉ muốn một cuộc sống bình thường, anh thật sự cảm thấy có thể cho tôi sao!"

Nói xong, Tố Tâm không cho Phó Kiến Văn cơ hội mở miệng, bước nhanh về phía nhà lớn đi tới.

Phó Kiến Văn nhìn Tố Tâm sau khi xuống xe, nóng lòng muốn đào tẩu, do dự một chút, mở cửa xe xuống xe.

"Tố Tâm."

Phó Kiến Văn trịnh trọng gọi tên cô.

Giọng nói thành thục từ tính, trầm thấp thận trọng, vô cùng có lực xuyên thấu.

Bước chân Tố Tâm hơi dừng lại, trái tim hầu như muốn từ trong lồng ngực nhảy ra.

Ở cửa đài truyền hình, chiếc xe sang trọng cùng giọng nói ấm áp và gương mặt đẹp trai của một người đàn ông không khỏi làm người khác chú ý đến, huống chi Phó Kiến Văn lại cao lớn cùng đẹp đến mức phát ra ánh hào quang càng không thể khiến người ta lơ là.

Phó Kiến Văn mặc áo sơ mi đen cùng âu phục, không có đeo cà vạt, âu phục mở rộng ra, áo sơmi mở ra hai nút, mơ hồ có thể thấy được vóc người hoàn mĩ bên trong.

Phó Kiến Văn thân cao chân dài, quần tây thẳng tắp, hai tay đút túi, đứng ở bên cạnh xe, đôi mắt thâm thúy nhìn thẳng vào bóng lưng Tố Tâm, lông mày đen nhánh, khí chất xuất chúng, một bộ dồn nén có sự căm tức, nhưng lại cố gắng khắc chế.

Tố Tâm nhìn thấy đã có nhiều người bởi vì Phó Kiến Văn gọi một tiếng Tố Tâm, tầm mắt đã liếc đến phía cô, bất ngờ tạo nên hiểu lầm cho người khác, chỉ có thể quay đầu hướng về phía Phó Kiến Văn nhìn lại, nhìn xem Phó Kiến Văn đang tiến đến gần phía mình, Tố Tâm dùng sức nắm chặt quai túi xách.

Rõ ràng dáng vẻ của Phó Kiến Văn lúc này có thể làm cho người khác lạnh thấu xương, nhưng Tố Tâm lại cảm thấy thân thể nóng bừng, lòng bàn tay đều là một tầng mồ hôi nhỏ.

Trên màn ảnh thật to được đặt ở đỉnh toà nhà A đang phát video giới thiệu chương trình "chủ nhật ước hẹn" do Tố Tâm làn người dẫn chương trình, Tố Tâm nhìn Phó Kiến Văn cười yếu ớt, lúc này cô đang rất hoảng loạn.

Phó Kiến Văn đứng ở trước mặt Tố Tâm, nhìn xem cô đang cụp mắt né tránh mình, giọng nói của anh trầm thấp hơn: "Tôi giống người ăn rồi không chịu nhận trách nhiệm với người khác sao!"

Lời nói của Phó Kiến Văn trong nháy mắt làm cho tim gan phèo phổi của Tố Tâm sôi trào lên.

Tố Tâm đã không phải là một cô gái trẻ người non dạ, không phải nghe không hiểu lời nói của Phó Kiến Văn.

Tố Tâm nhẫn nhịn gương mặt nóng bỏng, giả vờ bình tĩnh muốn nhìn thẳng Phó Kiến Văn, cũng tại thời điểm hai mắt chạm nhau, cô lại chật vật liếc đi chỗ khác, chau mày.