Cả Đời Chỉ Yêu Em

Chương 55: Trong nhà có trà không?




Phó Kiến Văn thanh âm bình thản, lại làm cho Tố Tâm cảm thấy là anh đang ra lệnh cho cô.

Đàn ông có địa vị, khí chất không tự chủ cũng thể hiện ở lời nói.

Tố Tâm đứng cạnh chiếc xe Bentley màu đen, cảm giác động cơ xe vẫn còn đang nóng.

Cô suy đoán, đại khái là vừa nãy Phó Kiến Văn đã đến thẳng thang máy đi lên lầu tìm cô, lại trùng hợp đúng lúc cô đi thang bộ xuống.

Cô không có dũng khí nói với Phó Kiến Văn rằng cô đang ở dưới lầu, bảo anh cầm hộ khẩu xuống. Đành tự mình cui cút cầm hộ khẩu đi lên. Đã làm phiền người khác một chuyến, tốt nhất không nên phiền thêm một lần nữa.

Tố Tâm siết chặt bản hộ khẩu trong tay, đem tóc bị gió thổi vén ra sau tai, vừa đi vào trong, vừa nói: "Tôi lên bây giờ..."

...

Tố Tâm từ thang máy đi lên, liền thấy Phó Kiến Văn một thân tây trang giày da đang đứng trước cửa.

Phó Kiến Văn một tay bỏ túi, một tay cầm điện thoại di động lướt xem văn kiện, hốc mắt lõm sâu, vẻ mặt chăm chú.

Bốn mắt nhìn nhau, bóng dáng cao lớn của Phó Kiến Văn trùm lên người cô khiến cô cảm thấy ngạt thở.

Đứng cạnh Phó Kiến Văn cô mơ hồ ngửi được mùi vị của cồn.

Tố Tâm vừa mới xuống dưới, thấy xe của anh không có tài xế. Mà vừa nãy cô gọi điện cho anh thấy bên tai tiếng nói ồn ào, đoán chắc là anh đang đi xã giao ở bên ngoài.

Phó Kiến Văn thấy Tố Tâm trong tay cầm bản hộ khẩu liền biết cô vừa nãy đã xuống dưới nhà đợi anh rồi.

"Trong nhà có trà không?" Phó Kiến Văn mở miệng, giọng nói trầm thấp từ tính, lộ ra mấy phần bình dị gần gũi.

Phó Kiến Văn uống rượu còn đi xe đến đây, Tố Tâm không đến nổi ngay cả chén trà cũng không cho.

Cô gật đầu, dẫn Phó Kiến Văn vào cửa.

Nghĩ đến phòng khách của mình đang trải thảm, Tố Tâm khom người từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê, muốn đưa cho Phó Kiến Văn thay, nơi này của cô chưa từng có khách là đàn ông, dép so với chân Phó Kiến Văn nhỏ hơn nhiều, suy nghĩ một chút Tố Tâm lại đem dép cất trở lại tủ.

Thấy Phó Kiến Văn còn đứng ở cửa trước, cô nói: "Ở chỗ này của tôi không có dép thích hợp, anh cứ đi cả giày vào..."

Phó Kiến Văn gật đầu, thần thái thản nhiên đi vào phòng khách.

Tố Tâm đi vào bếp pha trà cho Phó Kiến Văn, trà mà lần trước Lương Mộ Lan mua cho cô vừa hay có lúc cần dùng tới.

Phó Kiến Văn liếc nhìn góc bàn, trên mặt bàn bức ảnh Tố Tâm ôm con mèo Anh lông ngắn đã không còn ở đó.

Ánh mắt của anh nhìn phía Tố Tâm ở trong phòng bếp đang pha trà, cô mặc một chiếc áo khoác màu xám nhạt cùng quần jean, ống tay kéo lên, kiễng chân đưa tay vào trong hộc tủ lấy trà, dáng vẻ vất vả.

"Để tôi..."

Thanh âm từ trên đỉnh đầu truyền đến, Tố Tâm thân thể cứng đờ, nhận ra được sau lưng chính là Phó Kiến Văn, tim không tự chủ đập nhanh hơn.

Cô ngước đầu, nhìn bàn tay thon dài của Phó Kiến Văn đang với hộp trà, lấy xuống, xoay người... tay của anh không may chạm nhẹ lên trán cô, theo bản năng cô lùi về sau, cả người bị chặn lại ở kệ bếp.

Phó Kiến Vân nhanh chóng đỡ lấy sống lưng Tố Tâm mới may mắn giúp cô tránh khỏi va đầu vào tủ bát.

Mỗi lần cùng Phó Kiến Văn một mình ở chung, cô liền chật vật không chỗ lẩn trốn.

Nhà bếp không gian không lớn, bởi vì Phó Kiến Văn xuất hiện càng lộ vẻ eo hẹp.

Lúc này thân thể hai người đang dán vào nhau, động tác ám muội, Tố Tâm tim đập càng ngày càng kịch liệt giống muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hơi thở của đàn ông mang theo mùi vị cồn thổi qua trán khiến cô cảm thấy hơi ngứa...

Nhớ like và bỏ sữa cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé <3<3<3