Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 882-1: Dối lòng!




Cô nhìn Phó Cảnh Ngộ, nói: " Em thật sự đã nghĩ như vậy! Nếu không phải nghĩ đến lúc cầu hôn em, anh ở ngay trước mặt bọn họ nói những thứ kia, em thật sự..."

"Thật sự gì?" Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy tiểu nha đầu này, luôn cảm thấy cô giống như đứa bé ngốc, nói câu nào cũng làm cho trong lòng của anh đau một cách mơ hồ.

Thật sự nghĩ không ra cứ để cái miệng nhỏ nhắn này liên thiên thì một giây kế tiếp,cô có thể nói ra những gì nữa.

Diệp Phồn Tinh cắn răng, lạnh lùng nói: "Thật sự không cần anh nữa! Muốn ly hôn, muốn chia tay, muốn biến mất trong thế giới của anh, sau đó tìm một người đàn ông khác sống qua ngày, mấy năm sau chúng ta gặp lại nhau trên đường, em ôm con của người khác..."

Diệp Phồn Tinh viết tiểu thuyết ngôn tình nhiều quá nên bị xàm theo luôn, nghĩ ra tình tiết cho câu chuyện của hai người như các mối tình cẩu huyết trong mấy bộ ngôn tình tổng tài.

Mỗi một câu cô vừa nói đều giống như tên độc xoáy sâu vào lòng Phó Cảnh Ngộ.

Phó Cảnh Ngộ không đợi nghe xong, trực tiếp cúi đầu xuống, chặn môi của cô lại.

Cô giẫy giụa, anh ép cô lên cửa, hôn đến đầu óc cô quay cuồng, mới buông cô ra, hung hãn mà nói ra hai chữ: " Em dám!"

Diệp Phồn Tinh dựa vào cửa, nhìn thẳng anh, khiêu khích nói: "Sao em lại không dám? Đàn ông trên đời này đâu chỉ có mình anh, rời xa anh chẳng lẽ em không sống được nữa sao? Anh mà không yêu em, em đi tìm một người đàn ông biết yêu em."

"..." Phó Cảnh Ngộ thiếu chút nữa bị cô chọc tức hộc máu, nhưng lại không dám mắng cô, cái trán dán vào cô, thỏa hiệp nói: "Ngoan nào, là anh sai rồi, sao anh có thể không yêu em được chứ? Anh không phải là người yêu em nhất trên đời này sao?! Hôm qua anh đi tìm Nhiếp Vân Đóa, không phải là đi dỗ dành cô ta đâu, chẳng lẽ em không nhìn ra cô ta bị anh mắng xong rất ngoan ngoãn sao?"

Nhớ bỏ phiếu ủng hộ cho mật sau khi đọc xong mỗi chương nhé!