Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 942-3: Bão 3: 21+




"Liệu anh có cảm thấy em quá háo sắc không?" Cô bỗng hỏi rất chân thành, nhưng còn chưa đợi anh trả lời đã bổ sung thêm: "Nhưng mà em tò mò thật."

"Không!" Hơi thở của anh càng lúc càng nóng hơn, gấp gáp hơn: "Tò mò là chuyện tốt."

"Vậy liệu anh có thấy em quá to gan, hay làm liều không?" Cô lại hỏi.

Phó Cảnh Ngộ nắm chặt bàn tay cô đang chống trên bụng anh: "Anh thích em như vậy."

Diệp Phồn Tinh đắm đuối trong đôi mắt anh, sau khi di chuyển tầm mắt, ngón tay cũng đã có dấu hiệu cử động lại được, dần dần tiến sát lại thứ đang nằm ngang giữa hai chân anh. Cô nuốt nước bọt ực một cái rồi mới từ từ vuốt ve, nó gần như làm bỏng đầu ngón tay cô.

Dường như nó trở nên rất sốt ruột, cơ thể hầm hập đã bắt đầu khó chịu, không thể chịu được cảm giác bị gò bó trong đũng quần của người đàn ông, chỉ mong được vươn cao đầu, lách ra ngoài. Diệp Phồn Tinh há hốc mồm lộ vẻ kinh ngạc. Phó Cảnh Ngộ thật sự là yêu chết cái biểu cảm này của cô, bá đạo dẫn dắt bàn tay cô đánh thức để nó hoàn toàn được phóng thích.

Khi tay phủ lên hiện vật cũng là lúc cô thốt lên bất ngờ, kích thước hơn người của nó cô không thể nào khống chế được. Thực tế là tay cô đã sớm không còn sức lực, bị nhiệt độ của nó nuốt chửng từ lâu. Nhưng Phó Cảnh Ngộ vẫn khẽ thở dài thoải mái, cúi đầu xuống nhìn bàn tay trắng trẻo của cô khẽ vuốt ve. Sự mềm mại nơi lòng bàn tay khiến cái bụng nhỏ của anh khẽ co thắt lại. Tay cô rất nhỏ, chỉ giống như tay của một đứa trẻ.

Anh giơ tay lên, những ngón tay vô thức lướt qua gương mặt, rồi như một con rắn linh hoạt tách môi cô ra, len vào trong, hưởng thụ cảm giác mềm mại và trơn mịn của đầu lưỡi. Ánh mắt anh càng lúc càng tối sẫm lại, trong đáy mắt tựa như sóng biển đang cuộn dâng mãnh liệt.

"Nó... đẹp quá!" Diệp Phồn Tinh đỏ mặt nói. Lòng bàn tay tuy vẫn nóng bỏng, nhưng đầu ngón tay đã hoạt động mạnh hơn, nhẹ nhàng vân vê, rồi kinh ngạc phát hiện nhịp thở của anh ngày càng gấp gáp, cô chuyển thẳng sang nắm lấy nó. Mặc dù chẳng thể nắm trọn nhưng cũng đủ để cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của từng huyết quản ngoằn ngoèo xuất hiện trên bề mặt.

Sự ngượng ngập và những lời cô nói như một chất xúc tác, làm sao Phó Cảnh Ngộ chịu nổi? Chỉ bàn tay mịn màng đó đã đủ lấy mất mạng anh, chưa cần nhắc tới biểu cảm muốn được người đàn ông thương yêu mãnh liệt ấy. Thân hình cao lớn hoàn toàn dán sát xuống, hưởng thụ cảm giác da thịt dính chặt vào nhau.

" Cảnh Ngộ..."

"Dùng cơ thể cảm nhận nó chẳng phải càng tốt hơn sao?" Phó Cảnh Ngộ chẳng còn tâm tư đâu tặng cô một màn trình diễn cá nhân. Giọng anh khàn đến khó nghe, nhiệt độ cơ thể chỉ có thể giải tỏa thông qua người con gái này.