Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!

Chương 997-1: Không đến tường Nam không quay đầu




Lửng mật

Nói tới chỗ này, nước mắt của cô ta rơi xuống, Tô Lâm Hoan ngẩng đầu lên, nhìn bầu trời đêm, có chút thê lương nói: " Em rốt cuộc là vì cái gì mà biến mình thành bộ dáng hôm nay? Còn không phải là vì Anh sao."

Có lúc Tô Lâm Hoan nghĩ, khi đó nếu như cô ta không lên giường với Ngôn Triết, nếu như cô ta cứ an phận gả cho Thịnh Hy, cô ta sẽ không rơi vào kết quả hôm nay.

Nhưng mà, lần đầu tiên của cô ta đã cho Ngôn Triết rồi, thế cho nên bây giờ muốn quên Anh ta để bắt đầu lại đều không làm được.

Ngôn Triết nhìn Tô Lâm Hoan rơi lệ, nhíu mày một cái, nói: " Cô không phải là trẻ con, cô là một người trưởng thành, tôi hy vọng cô có thể cầm được thì cũng buông được. điều kiện của cô không kém, vì cái gì mà phải khiến bản thân mình trở nên như thế này?"

Ngay từ lúc cô ta muốn ly hôn với Thịnh Hy, Anh ta cũng đã nói với cô ta rằng hai người họ sẽ không bao giờ có khả năng đến với nhau, lại không nghĩ rằng cô ta vẫn cố chấp đâm đầu vào.

Rơi vào kết quả bây giờ, Tô Lâm Hoan còn muốn mình làm cái gì?

Tô Lâm Hoan nhíu mày một cái, không biết tại sao, thời khắc này, thái độ Ngôn Triết vẫn thật ôn nhu, nhưng sự ôn nhu đó lại làm cho cô ta cảm thấy tuyệt vọng, một tia hi vọng cũng không thấy.

Cô ta nhìn Ngôn Triết, " Anh thật sự không yêu em sao? Một chút cũng không có sao?"

Ngôn Triết nhìn Tô Lâm Hoan, thành tâm thành ý mà nói: "Không có, cho nên đừng gây thêm chuyện nữa được không? Cô biết, chúng ta đã không có khả năng nữa rồi. Cô còn có Hạ hạ, cô nên suy nghĩ cho con gái mình một chút."

Ngôn Triết gằn từng chữ, làm cho nước mắt của Tô Lâm Hoan rơi xuống.

Cô ta nắm quả đấm, như thế quả không cam lòng, nhưng lại tuyệt vọng như thế...

Ánh mắt của Ngôn Triết chứng tỏ anh ta không hề nói dối.

Cô ta cố kìm nước mắt, nở nụ cười, "Khả năng đây thật sự báo ứng của em! Em làm tổn thương Cảnh Ngộ, cho nên, hôm nay đến phiên anh làm tổn thương em. Lúc trước anh nói anh yêu em, thật ra anh căn bản không yêu em. Chẳng qua anh chỉ yêu thứ thuộc về Phó Cảnh Ngộ, những thứ của Phó Cảnh Ngộ anh đều muốn có. Cũng không biết hai ta, ai mới là người đáng buồn hơn "